Chương 79: Điều Chỉnh Chiến Thuật
Mấy ngày nay chính là thời kì cao điểm rắn mẹ đẻ trứng, Ngô Sở Úy bận rộn đến mức sống dở chết dở, lúc trước còn có tiểu sư đệ một thân trông nom là được rồi, cậu phụ trách đi ra ngoài tìm khách. Hiện tại hai người lần lượt thay nhau trông, không chỉ đảm đương chức bà đỡ, giúp rắn mẹ khó sinh thuận lợi đẻ trứng, còn phải trước tiên đem trứng rắn đưa đi, tránh cho rắn mẹ vì đói mà ăn luôn trứng. Ngoài cai đó ra còn cho ăn, dọn dẹp, làm ổ,... Mọi thứ đều cũng phải lo.
Ngô Sở Úy bận rộn đến mức đến nước miếng cũng không uống được, cùng không có thời gian để ý đến Trì Sính. Buổi tối trước khi ngủ thì nhìn xem di động, phát hiện cậu đã không quan tâm Trì Sính mấy ngày nay, Trì Sính cũng không chủ động liện hệ với cậu. Giống như từ cái ngày "nói hết tâm sự" đó qua đi, Trì Sính tựa như là bốc hơi luôn rồi.
Bời vì phải bận rộn làm chuyện đứng đắn, Ngô Sở Úy cũng không nhàn rỗi suy nghĩ ngọn nguồn trong đó.
Buổi tối, kéo thân hình mệt mỏi trở về phòng khám, nhìn thấy Khương Tiểu Soái đang ngồi ở bên bàn khám bệnh ngủ gà ngủ gật.
"Đã trễ thế này, cậu sao còn chưa có đi?"
"Mấy ngày không có gặp cậu rồi." Khương Tiểu Soái nói.
Mấy ngày nay, Ngô Sở Úy đi sớm về muộn, vừa đi là liền hết cả một ngày, Khương Tiểu Soái cũng đã thật lâu rồi không nhìn thấy bóng cậu.
Ngô Sở Úy ừng ực uống mấy ngụm nước lớn, thở hổn hển nói: "Qua mấy ngày nữa là có thể triệt để làm xong, tôi dự tính đóng trứng rắn này ít nhất bán ra cũng phải hơn ba mươi vạn, tiền tới được tay lập tức sẽ mời cậu đi ra ngoài ăn một bữa."
"Ồ? Kiếm được nhiều vậy a!" Khương Tiểu Soái cười, "Tôi cũng phải nuôi rắn với cậu mới được."
"Đừng nghĩ vậy, thật sự làm không có tốt như cậu nghĩ đâu, tôi cũng chỉ là kiếm được chút tiện nghi mà thôi."Ánh mắt Ngô Sở Úy có thần, sáng ngời, "Tôi tính lấy cái này làm nghề phụ, đem quầy ném cho tiểu sư đệ, tôi thì mở một lối đi khác. Nghề chăn nuôi có kiếm được nhiều tiền thì cũng chỉ là nông nghiệp, tôi tốt xấu gì cũng là người làm công tác văn hóa, không thể làm vậy cả đời được!"
"Nói cũng đúng." Khương Tiểu Soái đồng tình,"Kiếm tiền nhiều nhưng không đủ thể diện."
Ngô Sở Úy lấy một cái khăn mặt vào trong buồng vệ sinh, chỉ chốc lát sau, tiếng nước từ bến trong truyền ra.
Thói quen sống một mình, trước đây Ngô Sở Úy tắm rửa chưa bao giờ lấy đồ sạch, đều là trần trụi tiến vào ổ chăn. Hôm nay tắm xong liền nhớ tới Khương Tiểu Soái đang ở, biết tránh phiền, thời điểm đi ra thì lấy khăn tắm bao lại.
Khương Tiểu Soái quay đầu nhìn lên, dáng người nhỏ thon dài này, vòng eo nhỏ rắn chắc này, phần mông tròn vểnh lên này.... Thật là con mẹ nó quá đúng chuẩn! Làn trước nhìn thấy phần ngực lộ ra đầu nhũ vẫn còn là mùa xuân, sau này thì che đi, hôm nay lại lần nữa lộ ra, sát! Tại sao lại đột nhiên trở nên nóng đến mức vậy?
"Tôi cảm thấy cậu so với lúc trước càng thêm cường tráng cân xứng." Khương Tiểu Soái khen.
Ngô Sở Úy một bên đứng trước gương cạo râu một bên nói, "Có sao? Có thể là do vẫn luôn rèn luyện."
Nói xong còn tự kỷ soi gương.
Khương Tiểu Soái đột nhiên cảm thấy động tác cạo râu của Ngô Sở Úy đặc biệt rất gợi cảm, lúc này quyết định đêm nay sẽ không đi.
Hai người nằm trên một cái giường, Khương Tiểu Soái hướng Ngô Sở Úy hỏi, "Hai người thế nào rồi?"
"Này hai ngày này bận rộn, không có rảnh đế ý đến hắn."
Khương Tiểu Soái buồn bực,"Hắn cũng không chủ động liên hệ với cậu?"
Ngô Sở Úy cũng hiểu ra mà khó chịu, "Đúng vậy, từ lúc lần trước trở về từ nhà hắn, đã không hề thấy liên lạc."
"Vậy lần trước trước khi rời khỏi chỗ của hắn, hai người đã làm cái gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy cố gắng bỏ qua quá trính hoan ái phía sau, sợ sẽ đứng thẳng trước mặt Khương Tiểu Soái, tập trung tinh lực nhớ đến cảnh tượng trước đi, rồi sau đó như có một chút đăm chiêu nói. "Buổi tối hôm đó hắn đã nói với tôi rất nhiều tâm sự, đều là tình sử xót xa của hắn."
"Có thể nào là loại khả năng này không?" Khương Tiểu Soái mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, "Hắn giống như một kẻ cường thế đến vậy, đột nhiên lại ở trước mặt cậu lộ ra một bộ mặt không muốn người khác biết, sau nghĩ lại, mặt mũi liền không chịu được?"
"Không thể đi?" Ngô Sở Úy hừ cười một tiếng,"Hắn cũng có mặt mũi sao?"
Khương Tiểu Soái nhướn nhướn cằm,"Không tin cậu gọi điện thoại thử xem."
Ngô Sở Úy bán tín bán nghi gọi đến điện thoại Trì Sính.
Một giây đã nghe, đủ thấy đối phương đối với cuộc điện thoại này vô cùng lo lắng mong chờ.
"Đang làm gì?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính thanh âm nghe có cảm giác nặng nề,"Đang cùng bạn ăn cơm."
"Trễ thế này sao?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.
Trì Sính ngữ khí cử không kiên nhẫn ,"Có chuyện gì không? Không có chuyện thì cúp máy."
Anh em ngồi bên cạnh hắn ồn ào trêu chọc, "Trì đại thiếu như thế nào còn biết lễ phép như thế? Lúc trước không phải đều là trực tiếp cúp luôn sao? Lần này còn hỏi này nọ."
Thanh âm quá lớn, khiến cho Ngô Sở Úy nghe thấy được, móng chân của người anh em kia bị đạp rớt ra tận hai cái.
"Có chuyện !" Ngô Sở Úy thanh thanh cổ họng,"Buổi tôi hôm đó tôi đến nhà anh, không phải anh đã cùng tôi nói rất nhiều chuyện hay sao? Lúc tôi trở về nghĩ lại, cảm thấy ...."
Tút tút tút...... Bên kia cúp máy.
Ngô Sở Úy xấu xa cười hai tiếng, vỗ vai Khương Tiểu Soái nói: "Thật là để cho cậu nói trúng rồi!"
"Tôi đã nói rồi, hắn nhất định là rất mất mặt a."
Ngô Sở Úy nhe răng,"Người này thật là dễ trêu."
Bỏ di động xuống, Trì Sính đến một ngụm cơm cũng nuốt không trôi, mặt mày âm trầm đi ra ngoài.
Anh em ngồi phía đối diện không nhịn được khỏi, "Vậy là làm sao a?"
Cương Tử nói: "Không có việc gì, anh ấy mấy ngày nay vẫn như vậy, lúc tôi ở cùng với anh ấy, đều phải tránh xa tận ba mét. Cái mặt đen thui đó! Cậu nhìn thấy cũng muốn tiểu ra quần."
"Chậc chậc chậc, không quan tâm cậu ta nữa, chúng ta ăn tiếp."
......
Khương Tiểu Soái chọt lên ngực Ngô Sở Úy, hỏi: "Cậu giờ tính làm gì?"
Ngô Sở Úy đang ngây người, bị Khương Tiểu Soái chọt một cái đến giật mình, lập tức ném qua một cái ánh nhìn cảnh giác, "Tôi nói cho cậu biết, đừng chọt bậy, tôi rất mẫn cảm a."
"Ây! Ngài không phải là đao thương không thể xâm nhập sao? Tại sao còn biết ngứa nữa?" Nói xong liền hướng tới Ngô Sở Úy giở trò.
"Đứng có nháo, đứng có nháo. "Đầu óc Ngô Sở Úy nóng lên, đột nhiên áp Khương Tiểu Soái xuống dưới thân, đôi mắt đỏ hồng trừng hắn, thở hổn hển, "Tôi không nói đùa với cậu."
Hai người đối với khuôn mặt tuấn tủ lẫn nhau, đều thất thần một lát, sau đó cố ý tránh đi, trở về vấn đề chính.
"Tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị đánh lâu dài." Ngô Sở Úy nói, "Trì Sính trong một chốc không thể chia tay với Nhạc Duyệt."
Khương Tiểu Soái kinh ngạc,"Vì cái gì? Hắn đối với Nhạc Duyệt có cảm tình?"
"Không có." Ngô Sở Úy nói rất chuẩn xác.
"Vậy thì vì cái gì?"
Ngô Sở Úy không nhanh không chậm noi, "Đám rắn cưng của Trì Sính trước đây đã bị ba hắn ta giam lại, hắn chỉ vì muốn sủng vật an toàn, nhất định phải nghe theo an bài của ba hắn. Hắn hiện tại đang điều tra ở mấy chỗ nuôi rắn, một khi tìm ra số rắn kìa, hắn khẳng định sẽ đá Nhạc Duyệt đi. Mấu chốt là không tìm thấy được số rắn kia, nếu cứ trường kì như vậy không lắn xuống, hắn phải lấy Nhạc Duyệt làm lợi thế, thuyết phục ba hắn thả đống rắn kia ra."
"Ba hắn đem nhốt đống rắn đó lại, không phải bởi vì hắn không làm việc đàng hoàng sao? Cùng với bạn gái có quan hệ gì? Nhạc Duyệt có năng lực lớn như vậy sao? Có thể thu phục ba Trì Sính sao?"
Mắt Ngô Sở Úy lộ ra thần sắc thận trọng, "Cậu lầm rồi, vướng mắc trong lòng ba hắn không phải là công việc của Trì Sính, công việc thì lúc nào an bài không được? Ba hắn là vì Trì Sính chơi nam nhân, mới buộc hắn phải về nhà."
Khương Tiểu Soái kinh ngạc, "Là vậy a, chuyện này có chút khó khăn rồi. Có thể có khả năng, Trì Sính vì muốn ở cùng cậu mà nguyện ý buông tay đống rắn kia không?"
"Không có khả năng này đâu." Ngô Sở Úy rất thực tế, "Rắn đối với hắn có ý nghĩa không tầm thường, với chút đánh chút nháo này của tôi, không thể nào đả động được vị trí của đống rắn kia trong lòng hắn."
"Vậy việc này thật là khó làm." Khương Tiểu Soái cảm thán.
Đồng tử Ngô Sở Úy chợt lóe lên một loại thần sắc tàn nhẫn, "Chỉ có thể mạnh tay phá hủy đi."
"Mạnh tay phá hủy?"
Ngô Sở Úy yên lặng nhìn Khương Tiểu Soái,"Cậu có biết Nhạc Duyệt sợ nhất là gì không?"
Khương Tiểu Soái lắc đầu.
Ngô Sở Úy nhẹ nhàng nói ra một chữ,"Rắn."
Khương Tiểu Soái âm thầm líu lưỡi, "Nha đầu kia dã tâm cũng thật lớn! Vì muốn câu được con rể vàng, thế mà cũng dám ủy khuất bản thân cùng với đống rắn kia sớm chiều ở chung. Ngay cả tự ngược đãi chính mình cũng không muốn lưu lại đường sống, vậy cô ta còn có cái gì không làm được?"
"Cho nên nói, cho dù là vì muốn Trì Sính được thoải mái, tôi phải loại bỏ cô ta."
Khương Tiểu Soái ho nhẹ hai tiếng,"Điểm xuất phát đi trật rồi, chú ý cái này một chút."
Bản thân Ngô Sở Úy cũng sửng sốt một cái, sau đó lại làm bộ như không có việc gì, tiếp tục nói tiếp đề tài vừa rồi,
"Tôi đoán Nhạc Duyệt đặc biệt không muốn gặp Bình dấm nhỏ, cô ta khẳng định trăm phương ngàn kế muốn trừ bỏ Bình dấm nhỏ, cho nên chúng ta xuống tay từ điểm này, dụ Nhạc Duyệt làm hại Bình dấm nhỏ..."
"Sau đó cậu lại oai hùng bước ra?" Khương Tiểu Soái tiếp lời.
Ngô Sở Úy cười tà, "Đương nhiên rồi, Nhị Bảo cũng là nhà của chúng ta, sao có thể để cho cô ta hãm hại?"
"Vấn đề là, cậu làm sao để dụ người ta?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy sắc mặt thay đổi, trong giọng nói không tự chủ mà mang theo mùi giấm chua.
"Gia tăng cơ hội ở chung ở chung của họ, trước củng cố địa vị của Nhạc Duyệt ở chỗ ba mẹ Trì Sính, đây là điều kiện tiên quyết để kích thích mâu thuẫn."
Khương Tiểu Soái cố ý thử Ngô Sở Úy,"Ý cậu là, cậu muốn lùi về phía hậu trường?"
"Lấy lùi làm tiến."
[End chương 79]
Còn 1 chương cúi nữa thôi vote đi aj~!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro