Chương 64: Hỏa Vô Danh
Bây giờ đang là tháng 7, mọi người đều đi ăn thịt nướng, vậy mà Ngô Sở Úy lại dẫn Trì Sính đi ăn xiên cay nóng. Cũng không thể trách cậu được nha! Tại thịt nướng quá đắt, dù sao cũng không thật tình muốn mời người ta, ăn đại cái gì mà chẳng được!
Cái loại thời tiết thế này mà ăn xiên cay nóng, quả thật chả khác nào đi xông hơi.
Ăn xong, cả người Ngô Sở Úy y như mới vừa tắm xong, áo T-shirt rộng thùng thình cũng dính hết vào người, trên cổ áo đến trước ngực đều là mồ hôi. Đã vậy còn quên mất đi bên cạnh là một tên sắc lang, theo thói quen đem áo kéo lên trên ngực, lộ ra cái bụng bằng phẳng cùng tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, kéo thẳng đến phần mông nhô lên, quần đáy xệ che đi phần cánh mông khiêu gợi, nói thẳng ra là nghịch lửa thì sẽ có ngày chết cháy.
Cố họng Trì Sính như thiêu như đốt, từng giọt mồ hôi uốn lượn theo hầu kết chảy xuống.
"Thả áo xuống!" Trầm giọng nhắc nhở.
Ngô Sở Úy nóng đến độ quên trời quên đất, nghe vậy lại còn kéo áo lên cao thêm, hai hạt đậu nhỏ hơi lộ ra.
"Tôi nói cậu thả áo xuống!" Trì Sính hung hăng kéo xuống.
Ngô Sở Úy không sợ chết phản bác, "Tôi nóng!" Nói xong lại kéo áo lên tiếp.
Cậu nóng lắm sao?" Con ngươi đỏ sậm chiếu thẳng lên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, đến lúc phản ứng lại thì đã bị Trì Sính áp vào trong xe, điều hòa mở công suất lớn, nháy mắt trên người phát lạnh, nhưng vì bầu không khí mà trong xe lại một lần nữa nóng lên. Trì Sính phát hỏa, hung hắng lột áo Ngô Sở Úy, hô hấp dồn dập nói, "Cậu đã nóng đến như vậy, tôi đây liền giúp cậu cởi, để cậu triệt để mát mẻ."
"Đừng đụng vào tôi!"
Ngô Sở Úy tức giận kháng nghị, khớp ngón tay siết chặt đến kêu răng rắc, nhất quyết phải bảo vệ bản thân không để bị xâm hại dù chỉ là một mảnh.
Trì Sính đột nhiên phát hiện, nếu so với dục hỏa đốt người thì hiện trong người hắn lại tồn tại một loại hỏa vô danh khác. Dựa theo tính tình của hắn lúc trước, vừa nãy trên đường, nếu Ngô Sở Úy dám câu dẫn hắn như vậy, hắn sẽ làm cậu ngay lúc đó luôn, để cho tất cả người qua đường đều thấy hằn làm nhục cậu, như vậy mới kích thích. Nhưng mà bây giờ hắn lại đang rất tức giận, thực sự tức giận, bởi vì Ngô Sở Úy dám để lộ ra nhiều da thịt như vậy, trong lòng hắn cực kì khó chịu.
"Về sau đừng có mặc như vậy nữa nghe không?" Trì Sính đột nhiên nói ra một câu.
Ngô Sở Úy xụ mặt hỏi, "Tôi mặc thế này thì làm sao?"
"Cậu còn dám hỏi làm sao? Mặc như vậy đi khắp nơi, còn sợ người ta không nhận ra cậu hả? Trước mặt tôi cậu ăn mặt lẳng lơ thế nào cũng được, nhưng trước mặt người khác thì ăn mặc kín đáo vào cho tôi!"
Ngô Sở Úy không hiểu, cậu chỉ là ăn mặc chỉnh chu hơn ngày thường, như thế nào lại biến thành lẳng lơ rồi? Quần áo rõ ràng là dài như vậy, vì sao lại không thể mặc ra đường?
Trì Sính nhìn thấy Ngô Sở Úy vẫn trừng mắt nhìn mình, áp người lên, nghiến răng, "Ai cho cậu mặc quần đáy xệ?"
"Quần đáy xệ thì sao?" Ngô Sở Úy không phục, "Cũng đâu có hở hang chỗ nào?"
"Thế toàn bộ mông đều lộ ra hết mới gọi là hở hang phải không?" Ánh mắt Trì Sính tràn trong lửa, "Cậu còn dám mặc, tôi liền từ phía sau trực tiếp đâm vào cậu!" Nói xong kéo quần của Ngô Sở Úy xuống.
Ngô Sở Úy tức giận, chụp lấy cổ tay Trì Sính quát lớn, "Tôi cảnh cáo anh, cái quần này của tôi mấy vạn tệ lận đó!"
"Mấy vạn sao..." Trì Sính cười cợt nhìn Ngô Sở Úy, "Vậy cậu khoét đại lỗ nào trên đây đi, để tôi đem cầm đi ăn thịt nướng."
Ngô Sở Úy uy hiếp không thành liền đổi qua làm bộ khổ sở, ánh mắt đau khổ rất đáng thương.
"Anh đang chê tôi không có tiền, mời anh đi ăn còn keo kiệt chứ gì?"
Trì Sính hỏi lại, "Cậu nói xem?" Nếu tôi chê cậu thì còn để cho một cây kim băng lừa sao?
Ngô Sở Úy mặc kệ, tự mình cứ thế bi phẫn, trái tim tràn đầy băng giá, tôi đây liền biến thành bộ dáng người đời xa lánh, tuyệt vọng tang thương cho anh xem.
Trì Sính bi ai phát hiện, cho dù hắn bị cậu dắt mũi đến thế nào, vẫn sẽ vì chút tài mọn này của cậu làm mềm lòng, như thế nào cũng không thể ra tay, quái đản! Giằng co một hồi lâu, bàn tay to của Trì Sính đỡ sau gáy của Ngô Sở Uy, kéo cậu về phía mình, chăm chú nhìn một hồi, mới hôn xuống.
Ngô Sở Úy càng ngày càng quen bị Trì Sính hôn môi.
Trước đây cậu vẫn luôn cảm thấy làm mấy chuyện thân thiết này thì người chịu thiệt luôn là mình, là bởi vì câu được con cá lớn mà phải trả giá, hiện tại cậu lại hoàn toàn không có loại ý nghĩ này. Đầu lưỡi của Trì sính thực sự là cực phẩm, có thể ở trong miệng cậu khuấy đảo long trời lở đất, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, hung ác kịch liệt, mỗi lần dừng lại đều có cảm giác chưa thỏa mãn.
Bàn tay Trì Sính phủ lên bụng Ngô Sở Úy, ngón tay thô ráp chạy vòng vòng quanh rốn cậu.
Ngô Sở Úy không thoải mái thẳng lưng dậy, đè tay Trì Sính lại.
"Có cảm giác rồi hả?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngượng nghịu trả lời, "Vẫn không quen lắm."
"Vậy cậu quen làm cái gì?" Trì Sính thổi hơi vào tai Ngô Sở Úy, "Quen trực tiếp làm? Vậy lần sau không cần phải mặc quần đáy xệ đâu, trực tiếp mặc quần thủng đáy đến gặp tôi là được rồi, tiện lợi lắm đó!"
May mắn là trong lòng Ngô Sở Úy có một cái pín lừa để làm giới hạn, nếu là trước kia thì cậu đã phất cờ khởi nghĩa rồi.
Trì Sính đột nhiên banh lưng của Ngô Sở Úy ra, không để cho cậu có sự chuẩn bị nào, ngón tay thô to chui vào rừng rậm của cậu, đem toàn bộ lông túm chặt, sắc bén chất vấn.
"Cậu năm lần bảy lượt đến câu dẫn tôi, lại không cho tôi chạm vào, cậu là đang muốn chơi trò gì?"
Câu hỏi này cuối cùng rồi cũng đến, Ngô Sở Úy nhất thời không tìm được lí do nào thích hợp, thế mà tay Trì Sính còn quấn ở đũng quần cậu không buông, trứng chọi đá, thật sự không có cách thoát, đành phải lật ra con bài chủ vậy.
"Anh cũng không phải là bạn trai tôi, dựa vào cái gì đòi tôi cho anh chạm?"
Một câu, đâm thẳng vấn đề.
Sắc mặt Trì Sính biến đổi, tay để trong quần Ngô Sở Úy cũng rút ra, yên lặng nhìn cậu.
"Đại Bảo."
Ngô Sở Úy không tình nguyện ừ một tiếng.
"Tới chỗ tôi đi." Trì Sính nói, "Tôi đã lâu không ngủ với người khác."
Ngô Sở Úy ném trả cho Trì Sính cái gáy của mình, "Tôi không đi."
Anh còn không chia tay với cô ấy, tôi sẽ không đi!
"Vậy được rồi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy quả nhiên đã làm chuyện thừa hơi, kẻ đa tình chính là kẻ bạc tình nhất, anh ăn trong bát coi trong nồi, Nhạc Duyệt cũng bị mù rồi, không! Hai người đều mù rồi! Khí thế dạt dào đẩy cửa xe đi xuống.
Kết quả, cái này còn chưa tính là gì, cái đáng giận hơn còn đang ở phía sau.
Trì Sính theo Ngô Sở Úy về phòng khám, thế nhưng lại bắt cậu thổi kẹo đường cho hắn.
"Tôi bỏ thời gian đi chơi cùng bạn gái ra ở cùng cậu, chắc là cô ấy tức giận lắm, cậu thổi một đóa hoa hồng đi, tôi cầm đi dỗ cô ấy." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nghiến răng cười độc, không đến hai mươi phút sau, một kiệt tác ra đời.
Một que trúc cắm vào một cái mông nhìn y như thật, đưa tới trước mặt Trì Sính.
"Hoa hồng không thổi, lấy tạm hoa cúc dùng đi ha."
...
Buổi tối, Trì Sính nằm trên giường, Túi Dấm Nhỏ ngoan ngoãn nằm bên cạnh, nhìn tay hắn không ngừng xoay xoay cây trúc, cái mông lớn vừa được thổi kia cứ xoay qua xoay lại.
Giống như lúc Ngô Sở Úy đi trên đường, cái động tác xoay hông lẳng lơ ấy.
Thật lâu mới có lại cái cảm giác ngứa ngáy mà không ai có thể gãi ngoại trừ cái mông ấy.
Hắn đã gặp qua vô số người mặt quần đáy xệ, quần chữ T (*), thậm chí không mặc quần, quỳ trên đất lắc lắc mông, động tác hạ lưu nào cũng đã từng xem qua, nhưng cũng không dâm đãng bằng hành động vén áo của Ngô Sở Úy. Trì Sính cảm thấy, lẳng lơ không phải muốn diễn là được, mà là ẩn trong tận xương tủy, nét lẳng lơ của Ngô Sở Úy là giấu trong từng lỗ chân lông, rậm rạp trải đều toàn thân, chỉ có những kẻ chuyên nghiệp mới đào ra được.
(*) quần chữ T: quần lọt khe =)))
Trong phòng chỉ có mình cậu, Ngô Sở Úy trần như nhộng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm phần lông nơi tư mật, nơi gốc lông có hơi sưng đỏ, đều là do Trì Sính kéo.
Thật CMN tên biến thái... Ngô Sở Úy không ngừng được hồi tưởng.
Vừa mới mắng xong, thì người cũng gọi điện tới.
Ngô Sở Úy cuộn tròn trong chăn, miễn cưỡng ừ hử một tiếng.
"Ngủ rồi à?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngáp một cái, "Đang chuẩn bị ngủ, còn anh?"
"Đang chuẩn bị làm tình."
Trong đầu Ngô Sở Úy xảy ra một đám cháy lớn, thiếu chút nữa thì đem đám lông bên dưới đốt trụi.
"Anh làm tình thì gọi cho tôi làm gì?"
Trì Sính vuốt ve thân Túi Dấm Nhỏ, âm u nói, "Muốn cậu cổ vũ cho tôi!"
"Được, không thành vấn đề." Ngô Sở Úy hét lên, "Đại mỹ nữ bên kia nghe đây! Chim bạn trai cô không tốt đâu! Hắn sờ mông mỹ nữ, lại đi túm lông khu đàn ông, coi chừng hắn chơi cô xong lại trèo tường ra ngoài chơi người khác đó, lưu manh có thấy hắn cũng muốn trốn đi hết...."
Mắng xong, hung hăng tắt máy, thực sự hả hận mà!
Bên kia cũng đã thèm, nghĩ tới bộ dạng Ngô Sở Úy giãy nãy, gai ở trong lòng liền bị nhổ sạch, Trì Sính kêu một tiếng thỏa mãn, ôm Túi Dấm Nhỏ đi ngủ.
Kết quả, ngày hôm sau, Nhạc Duyệt trực tiếp đến cục giao thông bắt người, hoàn toàn không cho Ngô Sở Úy cơ hội chơi trò tâm nhãn, ôm lấy cánh tay Trì Sính lôi đi mất.
Ngô Sở Úy nhìn bọn họ có đôi có cặp đi cùng nhau một hồi, thần sắc phức tạp.
Xem ra, nếu không ra tay thì không hàng phục được cô ta rồi...
[End chương 64]
Vote đi ạ ~ nay bù đến chương 70 thoai nha mí bạn chuchoe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro