Chương 6: Vay Tiền Mẹ
Sở Úy tay truyền nước biển, xoay qua nhìn về phía Tiểu Soái, "Tôi đi làm gì cũng đoan chính, không làm chuyện trái với lương tâm, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, cậu nói vì sao cô ấy lại muốn cùng tôi chia tay?"
"Nguyên nhân là do cậu quá ngay thẳng, quá mức dễ hiểu, mới khiến cô ấy chán nản.
Mỗi người đều có một loại dục vọng chinh phục, cô ấy không thể thỏa mãn khi ở bên cậu, dẫn dẫn sẽ đào ra chỗ hổng, cô ấy sẽ tất nhiên cùng cậu mất hứng thú. Cậu sẽ liên tục chơi một trò chơi, chơi tới chơi lui, xem hoài một bộ film truyền hình sao?"
"Ừ, tôi đã xem "Lương Kiếm cả hai chục lần rồi.
Tiểu Soái xấu hổ, "Người như cậu muốn rúc đầu vào ngõ cụt được bao nhiêu a?"
Cậu cạo phần tróc sơn của vỏ ngoài di động, tâm tình không xuống dốc, vì thế kéo Tiểu Soái hỏi, "Cậu nói xem, chờ tôi tốt rồi, hai chúng tôi gặp mặt, tôi đưa cô ấy một món quà quý, chứng minh tôi không keo kiệt, cô ấy còn có thể cùng tôi chia tay không?"
Tiểu Soái uyển chuyển nói, "Một gốc cây cậu không yêu, cậu có thể đề ra vô số lý do để chặt cây, cậu bé một nhánh, rễ vẫn sẽ mọc lại. Cậu bẻ một nhanh mất mấy chục ngày, cô ấy chỉ cần vài giây mọc lại. Cậu thỏa mãn với tốc độ lấy cớ của cô ấy, vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp tốc độ phô diễn của cô ấy với cậu."
"Ta không tin." cậu như trước cố chấp.
Tiểu Soái buồn bực vỗ đầu Sở Úy.
"Cậu như thế nào lại cố chấp như vậy chứ?"
"Tôi chính là người có nguyên tắc, chuyện gì cũng phải tìm ra nguyên nhân, không thể có chứng cớ xác thực, không thể vọng tưởng suy đoán kết quả. Cậu xem tiểu thuyết nhiều, có thể miên man suy nghĩ, thống khoái, ví dụ loại này đi đâu cũng thấy a!"
"Chậc"Tiểu Soái ngược lại không cùng cậu tranh cãi, "Cậu tự giải quyết cho tốt đi!"
Đảo mắt một tháng liền qua đi, trời đã trở lạnh, Sở Úy cũng đã hồi phục hoàn toàn vết thương. Một tháng này, cậu lại gầy thêm mười cân, cả người tinh thần không thiếu, bộ dáng cũng ngày càng đẹp. Cậu mỗi ngày cùng Tiểu Soái nói chuyện phiếm, không quản gian nan, tính tình cũng so với trước kia trầm ổn không thiếu.
"Lúc này đi thật?" Tiểu Soái tà liếc cậu, "Sẽ không lại quay về chứ?"
"Hẳn là sẽ không, lần này trong lòng tôi rất chắc chắn."
Tiểu Soái thở ra một hơi, "Vậy được, cậu đi đi, rảnh thì ghé thăm tôi."
Cậu bộ dáng vững vàng ra khỏi phòng khám, so với lần trước, lúc này không vội đi tìm Nhạc Duyệt nữa. Cậu không có lập tức gọi điện thoại muốn cùng Nhạc Duyệt ra ngoài, mà là quẹo vào ngõ, về nhà mẹ trước.
Ngô mama ngồi ở đầu giường làm quần bông cho cháu ngoại, kỳ thật hiện tại con nít bây giờ ai còn mặc loại quần bông này a? Cồng kềnh lại khó giặt. Nhưng Ngô mama chính là rất muốn làm, bà cảm thấy quần trong chợ toàn để trưng. Bông đã có sẵn, cắt thêm vài thước vãi, lúc này thì đang bận rộn thêu. Già rồi mắt mờ, xỏ kim cũng không xong, tay thì mõi mà chỉ mãi chẳng vào kim.
"Con giúp mẹ cho."
Cậu đôi tay thô ráp cầm kim, con ngươi chớp động, chỉ chăm chú nhìn đầu sợi, rõ ràng thông suốt.
"Con trai, con gầy nhiều quá." Ngô mama đau lòng.
Cậu cười cười,"Con giảm béo mà."
"Gầy khó coi , vẫn là béo nhìn có vẻ khỏe mạnh."
"Mẹ thích cũng vô dụng, con dâu tương lai của mẹ không thích."
Ngô mụ lại hỏi,"Duyệt Duyệt khi nào thì qua nhà chúng ta?"
Sở Úy đem kim đã xâu sẵn đưa cho Ngô mama, miệng nói có lệ, "Nhanh thôi, mấy ngày này công tác của cô ấy bận rộn, không có thời gian đi nhà ta."
Ngô mama gật đầu, tiếp tục chắm chú khâu.
Cậu nhìn phần vải Ngô mama cắt sẵn bên cạnh chiếc hộp, không biết còn muốn dùng để làm gì. Cả hai chiếc hộp nhãn hiệu đã hơn mười năm, đều không còn mở cửa, nhưng hộp vẫn vuông vức, không chút biến dạng. Cậu trong lòng đau xót, lời muốn nói rốt cuộc như muốn tăt lại ở cổ họng,
"Con muốn nói cái gì sao?" Ngô mama ngược lại lại nhìn ra manh mối.
Sở Úy muốn nói nhưng lại thôi, thật sự không mở miệng được.
Ngô mama hiểu được, thân thể đi đến đầu giường, ở đó có một ụ chăn được gắp ngay ngắn chỉnh tề. Bà đem hai cái phía trên xuống, mở cái phía dưới ra, tách bên trong chăn lấy một túi may kín, tháo ra, hên trong có thêm một túi khác, cũng may kín. Cất giữ ghê gớm như vậy nhưng bên trong cũng chỉ có mười ngàn mà thôi.
"Mẹ, con sẽ trả lại sau." cậu nói.
Ngô mama khoát tay,"Mẹ con thì còn tính cái gì a?"
[End chương 6]
Cho zen xin vote nạ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro