Chương 47: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang (p3)
Trì Sính có hơi bất ngờ, "Cậu còn biết thổi kẹo đường?"
"Trống bỏi chong chóng, thổi đồ chơi làm bằng đường", đều là những nghề cổ ở Bắc Kinh, hiện tại muốn tìm cũng khó. Mấy cái đồ chơi làm bằng đường này nhìn thấy đơn giản vậy thôi, kỳ thật muốn làm ra chúng lại rất khó, lúc Ngô Sở Úy còn đi bán hàng rong từng nhìn ông cụ nọ thổi qua, liền ngứa ngáy tay chân muốn học, khổ luyện mấy ngày, cũng miễn cưỡng coi như nhập môn.
"Tôi chỉ mới thổi được mấy con vật đơn giản thôi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính nhìn lướt qua, mấy con này cơ bản đều giống nhau, bụng tròn chân ngắn, hai lỗ tai vểnh lên trời, không có điểm nào để phân biệt.
"Cậu thổi cái khác cho tôi đi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hôm nay tâm tình rất tốt, vui vẻ đáp ứng, vào bếp lấy đường cho vào nồi, lại dùng cái muôi khuấy khuấy, sau đó đổ chút bột lên tay, nhìn rất chuyên nghiệp.
"Anh muốn thổi hình gì?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính thuận miệng trả lời, "Thổi một con rắn đi."
"Rắn gì?"
"Rắn hổ mang."
Ngô Sở Úy hào phóng đáp, "Xem kỹ nhé, tặng anh!"
Trước đây, thứ Trì Sính xem, đều là mấy màn múa thoát y tự an ủi, thứ hắn nghe, đều là tiếng rên rỉ dâm đãng cầu được làm. Không có mấy ai quần áo chỉnh tề lại có thể gợi lên hứng thú của hắn, đương nhiên, cũng không có bất kì chất giọng thô trầm nào lại có thể khiến cho bầu không khí đông đặc đến vậy.
Ngô Sở Úy dùng cái muôi múc ra một ít đường, đặt trong lòng bàn tay nhào tới nhào lui, vo thành viên tròn, sau đó dùng ngón cái đâm một lỗ ở giữa, khép hai bên rìa lại, dùng sức kéo ra, tạo thành một sợi dây đường thật dài, rồi bẻ một đoạn nhỏ trên đỉnh, ngậm vào miệng.
Thoạt nhìn sợi dây đường mỏng manh như thế, nhưng mà khi đặc lại sẽ biến thành một cái que nhỏ, Ngô Sở Úy thổi hơi vào trong đó, phần tròn tròn ở đế que chậm rãi phồng lên, cậu vươn tay kéo nắn để tạo hình rắn.
Trì Sính lẳng lặng nhìn Ngô Sở Úy, nhìn con ngươi đen bóng của cậu đang chăm chú vào bàn tay làm kẹo, hai má phồng lên xẹp xuống, hầu kết chuyển động dồn dập, rõ ràng là lúc này cậu đang cực kì cẩn thận. Trì Sính đột nhiên muốn nhéo cái mũi của Ngô Sở Úy, làm cho cậu không thể hô hấp, hai má căng phồng đến mức đỏ bừng.
Uy mãnh tiên sinh xưa nay vẫn luôn như vậy, đã nghĩ thì nhất định sẽ làm.
Ngô Sở Úy đang thổi đến chỗ quan trọng, cái mũi đột nhiên bị nắm, ánh mắt sắc như dao lập tức liếc qua Trì Sính, đâm vào con tim run rẩy của hắn, một tay bóp nát đồ chơi bằng đường.
"Thổi lại cái khác đi." Trì Sính nói.
Nếu không phải Ngô Sở Úy còn đang muốn câu dẫn Trì Sính, thì lúc này đã sớm đem nồi nước đường hất lên mặt hắn rồi.
Lần này Ngô Sở Úy xoay lưng về phía Trì Sính để thổi, thổi xong thì cắm vào một cây tăm bằng trúc, sau đó xoay người đưa cho Trì Sính.
"Rắn hổ mang." Ngô Sở Úy hài lòng nhìn thành quả của mình.
Trì Sính liếc mắt nhìn một cái, dùng một loại phương thức hài hước uyển chuyển biểu đạt ý ngược lại.
"Cậu xác định cái cậu thổi không phải là JJ?"
Nước đường không được nhiều, nên thân rắn có hơi ngắn, độ cong quá ít, đầu rắn cũng hơi nhọn...
Ngô Sở Úy giận dữ đáp, "Anh nhìn thấy cái JJ nào có mắt hả?"
Tr&
[End chương 45 p3]
Dạo này hk phải zen vô tâm bỏ bê đâu tại mới lết xác từ Long Hải dìa nên giờ mới lao đầu vô up đây ạ còn tận 4 -5 fic nữa cơ thương tui thì vote đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro