Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Đại Lễ Đầu Tiên

Buổi chiều ngày hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh tới trước cửa.

"Ngô Sở Úy có ở đây không?"

Sở Úy đứng dậy hướng cửa đi ra.

"Anh có mấy kiện hàng được gửi đến, mời kí xuống đây."

Cậu bán tín bán nghi cầm lấy kiện hàng kia nhìn một cái, quả thật là tên mình, địa chỉ cũng ở đây. Lại ngẩng đầu nhìn lên, có ít nhất năm sáu thùng lớn, từng cái một đều có thể nhét được cậu vào trong. Kỳ quái, cậu không có đặt hàng trên mạng, cũng không có người nói sẽ gửi đồ qua bưu điện cho mình a!

Sau khi ký nhận xong, Tiểu Soái chạy đến giúp ôm mấy cái thùng.

Cái thùng thứ nhất mở ra, nháy Sở Úy liền dại ra.

Cái thùng kia tràn đầy đồ lót, màu sắc gì cũng có, kiểu dáng gì cũng có, giống như từ mấy chỗ bán sỉ gửi tới, ít nhất hơn trăm cái. Hơn nữa Khương Tiểu Soái nhìn bao bì bên ngoài, tất cả đều là hàng hiệu, một cái giá cũng cao hơn toàn bộ áo quần trên thân ở Úy.

Thùng thứ hai là quần áo giày dép, đồ cho một năm bốn mùa đều đủ; cái thùng thứ ba là rương đồ dùng, chăn, thảm, ra giường, gối đầu, đủ mọi thứ; cái thứ tư là các loại đồ ăn vặt, muôn màu rực rỡ, rất nhiều loại thực phẩm nhập khẩu, cậu còn chưa từng được nếm qua...

Coi xong hết rồi, Sở Úy cũng không cần tưởng tượng cũng biết được ai là người có thể đưa chỗ này tới.

Tiểu Soái nhướn mày nhìn Sở Úy, đột nhiên muốn chế nhạo cậu.

"Tôi nói a, vị bạn gái cũ kia của cậu cũng chưa săn sóc đến mức này đi?"

Cậu thật sự rất khó để mở miệng, Nhạc Duyệt chỉ đưa cho cậu đúng một bộ đồ, là do cô bảo anh cô mặc không hợp, lười trả hàng nên chuyển lại cho cậu. Mà cậu từ khi sinh ra đến nay, kiện lễ vật đầu tiên lại là đến từ tình địch của mình ...

Trong lòng xuất hiện một loại tư vị không thể nói thành lời.

iểu Soái tiếp tục lấy Sở Úy cậu ra để pha trò.

"Không bằng cậu cùng với uy mãnh tiên sinh ở cùng một chỗ đi? Cậu nghĩ đi a, hắn đối với cậu rất tốt, còn bạn gái cũ của cậu thì lại thiếu đạo đức như vậy, hai người liên hợp để trả thù cô ấy, đừng có làm tổn thương một mảnh chân tâm đối với mình nha."

Cậu ngữ khí khó chịu, "Bớt đùa với tôi đi! Hắn chỉ kí bậy kí bạ chuyển tới đây mấy cái thùng, liền có thể nói rằng hắn là thật tâm sao? Cậu cũng đâu phải là không biết hắn có thân phận gì, bao nhiêu người nát óc muốn tặng lễ cho bố hắn? Có lẽ mấy thứ này đều là từ cái xó xỉnh nào đó trong nhà hắn ta móc ra mà thôi."

Tiểu Soái nhe răng cười,"Người tặng quà cho cậu đã thấy cái quần cộc hoa kia rồi sao? Có sẵn một rương đồ lót như thế này, còn là cỡ của cậu nữa..."

"Ai nó là hợp với tôi? Cỡ của tôi không phải là số này." Ngô Sở Úy như trước mạnh miệng.

Khương Tiểu Soái hôm nay muốn cùng với Ngô Sở Úy đối đầu, một mực chắc chắn đây là số đo mà Ngô Sở Úy thường mặc, Ngô Sở Úy sống chết cũng không chịu nhận, Khương Tiểu Soái càng muốn cậu phải thử xem sao, vì thế mà Ngô Sở Úy vào trong buồng vệ sinh.

Cởi sạch đồ, đem quần lót mới mặc vào, vừa khít, không có cái nào phù hợp hơn, lại rất thoải mái!

Nhưng mà trên mặt lại không nhịn được, cứ nói cái này nhỏ, mặc có chút chặt.

"Vậy cậu cho tôi đi, tôi mặc vừa." Tiểu Soái làm bộ muốn đem thùng hàng đi.

Sở Úy một phen đè lại ,"Cho cậu một cái thì được, nhưng lấy hết thì không thể."

Tiểu Soái nén cười,"Cậu không mặc được vậy thì giữ làm gì?"

Cậu nhăn mặt, "Tôi mặc không vừa thì có thể bán, toàn là quần lót tốt như vậy, tự mặc không phải là lãng phí rồi sao?" Nói xong liền đem thùng trở về, "Tôi đi mở một trang web, đem mấy cái này tung lên mạng bán."

"Không cần phí sức!" Tiểu Soái cố ý nói, "Tôi có sẵn một trang, tôi giúp cậu bán."

Sở Úy chưa từng cảm thấy Tiểu Soái thiếu đánh đến vậy.

"Không cần đâu, tôi tự đem đi bán!"

Nói xong ôm thùng trở về phòng ngủ.

Buổi tối trước khi ngủ, cậu đem thùng mở ra, lấy một cái chăn Trì Sính đưa, xốp xốp mềm mềm, còn có một mùi hương nhẹ, cảm giác rất thoải mái. Híp mắt đang định hưởng thụ thiệt tốt, cửa đột nhiên bị mở ra, Tiểu Soái không biết từ đâu xông vào.

"Khụ khụ ... Tôi nhớ là có ai đó nói muốn đem bán hết đống này mà? Như thế nào lại đắp lên người mình rồi a?" Nói xong liền kéo kéo chăn trên người cậu.

Sở Úy mặt không đổi sắc, "Quần lót kia mặc không hợp mới bán! Cái chăn này tốt như vậy, vì sao lại phải bán? Với lại, quần lót có nhiều như vậy, bán mấy cái cũng đâu có đau lòng; Cái chăn này tổng cộng chỉ có một cái, bán đi rồi thì không còn nữa, sau này tôi xài cái gì a?"

"Hắc!" Tiểu Soái nhe răng, "Lúc trước cậu ngủ không à? Chăn của tôi không phải là chăn? Làm sao a? Có đồ tốt rồi liền không đem đống đồ cũ của tôi vào mắt?"

Sở Úy mài răng, "Cậu là muốn ăn đấm đó hả?"

Tiểu Soái cười ha ha.

Sở Úy đem chăn chùm lên người Tiểu Soái, mãnh liệt đánh đấm, hai người cười lăn ngã trên giường.

......

[End chương 43]

Mấy hnay ôn thi zen thật sự rất đúi cả ko có nhiều thời gian, niềm vui mỗi ngày là đc viết truyện đc thỏa sức bằng niềm đam mê này, nhưng tại sao có một vài bạn vẫn ko hỉu mấy bạn vote cho zen ha chỉ cần đọc tác phẩm của zen là zen bik ơn lắm rồi có cần phải nói này nói kia về zen ko zen viết ko hay ko tốt chỉ cần nói ok zen sửa đừng để chuyện nó lớn lên ko tốt, nói thế thôi vẫn cảm ơn mọi người và các rds rất nhiều, hnay 2 chương nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: