Chương 32: Kế Hoạch Báo Thù
Cây bút bi trên ngón tay dài mảnh trôi chảy trượt qua, hai chân bắt chéo rất có phong phạm đắc ý, Tiểu Soái tùy ý hưởng thụ những ngày tuyệt vời Quách Thành Vũ không có tới phá đám. Từ lúc nói xong cái câu ngoan độc kia, Quách Thành Vũ tựa hồ đã mất hết hi vọng, liền tục mấy ngày nay đều không có chạy đến "xem bệnh", khiến cho Tiểu Soái vui mừng.
Đang nghĩ đến đó, một lệ quỷ bỗng nhiến tiến vào phòng khám.
Tiểu Soái quay đầu nhìn lại, nhịn không được mà hoảng sợ, hốc mắt Sở Úy phát đen, ánh mắt đục ngầy, tầm mắt tan rã, bước đi trầm chọc... Thậm chí còn mang theo loại cảm giác tuyệt đối thấy chết không sờn.
"Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyển gì à?"
Từ chữ "lại" thoát ra từ Tiểu Soái có thể nghe ra, ngay cả hắn đối với tần suất xảy ra sự cố của cậu đều tỏ vẻ hoài nghi.
Cậu lắc đầu, trầm mặc đi vào phòng ngủ, phanh một cái đóng cửa lại.
Tiểu Soái có chút lo lắng, theo lý thuyết mà nói thì Sở Úy gặp chuyện không may không phải là lần một lần hai, lần nào trở về đều là mạnh mẽ mắng vài câu, không quá hai giờ, chưa từng như bây giờ tự nhốt mình trong phòng. Xem ra tình huống lần này tương đối nghiêm trọng, Tiểu Soái nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, ôn nhu hỏi: "Đại Úy, làm sao vậy? Đi ra ngoài nói chuyện đi."
Không có đáp lại cái gì.
"Đừng ra vẻ đáng thương nữa! Mau chóng lăn ra đây! Ít nhất phải cho một ít động tĩnh khóc nháo gì chứ!" Tiểu Soái dần sốt ruột.
Cậu chỉ là thản nhiên trả lại một câu,"Không có việc gì."
Chắc chắn là có chuyện! Tiểu Soái vặn tay nắm, mới phát hiện cửa trong bị khóa trái, hắn nhớ rõ trong ngăn kéo có chìa khóa, vì thế sốt ruột hoảng loạn chạy đến lục soát.
"Bác sĩ Khương, mau chóng giúp đại ca chúng tôi cầm máu đi! Cánh tay hắn bị thủy tinh cứa phải!"
Tiểu Soái ngẩng đầu hỏi:"Người đâu?"
Một thân ảnh quen thuộc đáng giận lại hiện lên trước cửa, vóc dáng cao lớn, cái đầu nhỏ, đôi mắt xếch, nụ cười vừa thân thiện vừa lạnh buốt. Cánh tay của y quả thực là bị thương, máu chảy một đường, mùi tanh hung hăng kích thích đường hô hấp của Tiểu Soái.
Tiểu Soái đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thần sắc lạnh lùng.
Lý Vượng nhịn không được lại thúc giục, "Tôi nói, bác sĩ Khương, ngài mau nhanh lên a! Đây là máu hàng thật giá thật, ngài sẽ không phải gặp thương không chữa đó chứ?" Nói xong ném một xấp tiền lên bàn.
Không sai, là một xấp tiền, nói thiếu thì cũng phải hơn mười vạn.
Tiểu Soái lập tức đi đến trước bàn chẩn trị ngồi xuống.
Lý Vượng đến gần tai Quách Thành Vũ, "Tôi đã nói gì a? Đầu năm nay có ai mà không nhận tiền? Anh còn đang tưởng mình tay cầm Bạch liên hoa sao."
Quách Thành Vũ không đáp lại cái gì, ngoan ngoãn đem cánh tay đưa tới.
Xử lý cho miệng vết thương Quách Thành Vũ xong, Tiểu Soái dương dương cầm, "Vào buồng trong nằm lên giường, chuẩn bị chích kim."
Ra lệnh một tiếng, Quách Thành Vũ còn chưa động, mấy người hầu liền nhanh chóng thối lui.
Tiểu Soái ở bên ngoài chuẩn bị tốt thuốc nước, đi vào buồng trong, trước mắt là một màn khiến hắn phun máu.
Cái tên du thủ thực họ Quách đó trực tiếp kéo quần đến tận đầu gối, đằng trước lộ cảnh xuân, ngay trước tầm mắt Tiểu Soái. Không có bất cứ ngượng ngùng, cũng không che dấu tâm ý hạ lưu của chính mình, cứ như vậy biểu lộ ra, khoe khoang ra.
Tiểu Soái tầm mắt chỉ dừng trên vật trên hai giây, liền lạnh nhạt rời đi.
"Xoay người lại!" Tiểu Soái nói.
Quách Thành Vũ vẫn đứng đối với Tiểu Soái, cũng không nhúc nhích.
Tiểu Soái đẩy ổng tiêm trong không khí, "Nếu anh muốn tôi tiêm vào JB của mình, tôi cũng không ý kiến."
Quách Thành Vũ cũng không giận,"Bác sĩ Khương, cậu thật là hào phóng."
"Còn nhiều lời thì cút ra ngoài!" Tiểu Soái rống to.
Quách Thành Vũ rốt cuộc cũng bị mắng, cảm giác thành tựu liền xoay người lại.
Tiểu Soái kim tiêm không lưu tình chút nào đâm xuống.
"A — !"
Người hầu đứng ở ngoài cửa trên mặt vui vẻ, "Ta tháo, nhanh như vậy đã có động tĩnh rồi?"
Trên trán Lý Vượng dâng lên ba đường hắc tuyến, "Nếu tôi không lầm, hình như đây là giọng Quách Tử phải không?"
"......"
Tiêm xong, Quách Thành Vũ lại cằn nhằn một trận, cho đến khi Lý Vượng đẩy cửa bước vào.
"Quách tử, Mã Nhị bảo anh quay về một chuyến, nói là có việc gấp."
Quách Thành Vũ không dám trì hoãn, đứng dậy hướng cửa đi.
Ào ào......
Một xấp tiền mặt bay về phía cửa cùng Quách Thành Vũ, vài tờ còn nện lên người Lý Vượng, trong đó xen lẫn một tờ năm chục.
Tiểu Soái vẫy vẫy ba tờ tiền giấy trong tay.
"Này hai trăm năm chục tôi thu, không tiễn."
Quách Thành Vũ đem ánh mắt đùa cợt ném cho Lý Vượng, Lý Vượng không được tự nhiên bĩu môi.
Sau khi Quách Thành Vũ đi xong, Tiểu Soái quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, Sở Úy không biết đã ra từ lúc nào, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Tiểu Soái đột nhiên có chút xấu hổ,"Cậu đứng đó bao lâu rồi?"
Cậu không trả lời, lập tức đi đến trước mặt Tiểu Soái, con ngươi đen bóng tản ra ánh sáng quỷ dị, khiến cho Khương Tiểu Soái ứa ra mồ hôi lạnh.
Trầm mặc một lúc sau, cậu đột nhiên mở miệng.
"Cậu làm như thế nào?"
"A?" Tiểu Soái mặt đầy mờ mịt.
Sở Úy ngay sau đó còn nói,"Hắn thích cậu đúng không? Hắn thường xuyên đến này xem bệnh là muốn theo đuổi cậu đi? Cánh tay hắn bị thương cũng là vì cố tình tạo ra để tiếp cận cậu đúng chứ?"
Tiểu Soái tưởng rằng cậu cảm xúc dị thường là do chịu đả kích, trở về lại nhìn thấy loại quan hệ chẳng ra gì này nên mới phát bạo, vì thế tốt tính vỗ vỗ vai cậu, giải thích, "Cậu hiểu lầm rồi, tôi cùng hắn ta..."
"Dạy cho tôi đi !" Sở Úy đột nhiên kéo lấy tay Tiểu Soái.
Tiểu Soái lại mơ màng,"Dạy cậu cái gì?"
"Dạy tôi cách câu dẫn nam nhân."
Tiểu Soái tưởng rằng mình nghe lầm , lại xác nhận một lần,"Câu dẫn nam nhân?"
Ánh mắt Sở Úy chợt lóe sáng, giống như nháy mắt tìm được linh cảm báo thù. Cậu lôi Tiêu Soái vào buồng trong, đem mọi sự nhìn thấy nói cho hắn, nhân tiện đem luôn ý tưởng vừa nảy ra nói luôn.
Gương mặt anh tuấn của Tiểu Soái hiện lên đủ loại phẫn hận.
"Cô nàng đó cũng quá mức đê tiện rồi!"
Cậu cũng mài răng, "Tôi đã nghĩ, so với tổn thương một người, không bằng tổn thương cả hai người! Khiến Nhạc Duyệt hồi tâm chuyển ý quá khó, mặc dù tôi mất rồi có lại, cái tên hói kia cũng không có tổn thất gì, cùng lắm là lại tìm thêm một em khác. Nhưng tôi mà câu dẫn được hắn sẽ khác, Nhạc Duyệt chắc chắn sẽ khó chịu phải không? Cái tên hói bị tôi lừa cũng sẽ khó chịu đúng chứ?..."
"Cậu trước chờ một lát." Tiểu Soái đưa ngón trỏ lên đánh gãy lời nói Sở Úy, "Cậu không thấy theo đuổi cái tên hói kia còn khó hơn là khiến Nhạc Duyệt hồi âm chuyển ý sao?"
"Ai nói tôi muốn theo đuổi hắn?" Sở Úy cười lạnh,"Ta là câu dẫn hắn, khiến hắn trái lại theo đuổi tôi."
Ta tháo, người anh em, cậu cũng quá truy cầu rồi đấy! Cậu thật sự đã từ kẻ thấp kém nhu nhược một bước thành đại thần rồi!
Tiểu Soái ở trong lòng cúng bái một phen, sau đó triệt để rầu rĩ.
Sở Úy vẫn còn đang toan tính, "Cậu xem a, hắn nếu như ngày nào đó giống như Quách Tử vậy, vì theo đuổi tôi mà gần như không tiếc trả giá đại giới, tôi mới giải được hận này a!"
Tiểu Soái chắp tay ôm quyền,"Gia, ngài đừng lấy tôi làm trò đùa nữa, tôi muốn thu thập về nhà."
Cậu nhanh chóng đứng dậy ngăn ở trước mặt Tiểu Soái, tươi cười thu hồi, đột nhiên biến thành rất nghiêm túc.
"Tiểu soái, tôi không phải đùa giỡn, tôi là nói thật. Nếu như cậu không thể nhìn thấy người con gái cậu yêu bảy năm hôn một đứa con trai khác, cậu nhất định không thể hiểu được tâm trạng của tôi đâu!"
Tiểu Soái trong lòng thầm phản bác một câu, chút đau đớn của cậu tính là cái lông ** gì a? Năm đó tôi bị người khác đùa giỡn đến thiếu chút nữa là nhảy sông đây này!
Tự mình trầm mặc một lúc lâu, Tiểu Soái mới mở miệng.
"Cậu có hiểu cái tên đó không?"
Sở Úy lắc đầu,"Tôi ngay cả tên hắn cũng không biết."
Tiểu Soái rất lãnh tĩnh nói cho cậu, "Vậy trước chúng ta dùng hai tuần để tìm hiểu hắn đi, bao gồm thân thế bối cảnh, tình trường trước kia, tính cách đam mê... Tất cả, đều phải lợi dụng mọi đường điều tra cho rõ ràng."
"Cái này tôi tán thành, không đánh trận khi chưa nắm chắc, nhưng hai tuần có phải lâu quá không? Tôi không thể lãng phí hai tuần không làm gì, chỉ để đi làm mỗi việc này chứ?"
"Ai nói cậu chỉ đi làm cái này?" Khương Tiểu Soái ngữ khí cứng rắng, "Cậu nên làm gì thì làm, cái này chỉ là giải trí thôi, biết không? Cậu không chỉ là làm việc, hơn nữa so với trước kia còn phải cố gắng hơn! Nhớ kỹ, vô luận là câu dẫn nam nhân hay nữ nhân, tự cường đều vô cùng quan trọng."
Cậu ánh mắt kiên định,"Tôi hiểu rồi."
Tiểu Soái xoa xoa ót, lại nghĩ đến một chuyện.
"Cậu hiện tại hình tượng đã không còn vấn đề gì lớn, cậu chỉ cần tốn công phần phẩm chất mị lực của mình. Cái gọi là phẩm chất mị lực, cũng không phải là khiến cậu bắt chước ai đó, người khác giả soái giả khốc, mình nhất định phải noi theo. Hình thành được cá tính của bản thân là chuyện trọng yếu nhất, tính cách của cậu hiện tại đang bị một loại trạng thái hỗn loạn vây lại, tâm tình bất định, khi mềm khi cứng, cậu cần uốn nắn lại một chút, hình thành phong phạm của Ngô Sở Úy cậu."
"Phong phạm của chính mình..." Sở Úy lầu bầu.
Tiểu Soái đặt tay lên ót cậu, yên lặng nhìn đôi mắt đen bóng của cậu.
"Nhớ kỹ, nhất định phải phát huy tối đa lợi thế của ánh mắt này."
......
[End chương 32]
Lá la la xong của ngày hnay rùi nhé giờ zen cbi cho ra mắt fic ms đây à mà có biến có biến này bạn nào thương mình hay thấy fic mình viết hay muốn tìm thêm fic đm hay để đọc thì bỏ ra một ít thời gian theo dõi mình vs nha các bạn sẽ đc theo dõi nhiều truyện đam mỹ rất đặc sắc chỉ bỏ ra ít thời gian bấm theo dõi thui cảm ơn mng nhìu lắm ạ
Ps tự cảm thấy chương này cực kì nhiều gần 2000 chữ chứ ít đâu (*^^*)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro