Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Có Thù Không Báo Không Phải Là Quân Tử!

Hơn tám giờ sáng, Sở Úy lái xe vận tải chở theo linh kiện cơ khí xuất phát.

Tết âm lịch qua đi, người từ bên ngoài tràn vào thủ đô đi làm thêm rất nhiều, đường phố chưa được thông thoáng bao lâu đã chặt cứng trở lại. Gặp phải giao lộ có đèn xanh đèn đỏ, con mắt bị bệnh mù mày chỉ thấy được đèn sáng lên vài lần, đều không thể đi đến đường đối diện.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên cạnh, cậu không thể phân biệt được màu sắc của tín hiệu đèn, chỉ có thể đi theo họ.

Một câu liền quyết định, Trì Sính lại được điều đến tổ giao thông, hắn không cần đứng tại chỗ điều khiển, chỉ cần đi tuần tra, thông đường mỗi giờ cao điểm là được. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức công tác, trên người mặc đồng phục, uy phong lẫm liệt. Hắn vừa đứng ở giao lộ, tùy tiện nhìn vài lần, liền không có lái xe nào dám làm càn.

Cậu lái xe tải trên con đường này, cách đèn xanh đèn đỏ chưa đầy hai trăm mét, dự là khoảng hai đợt xe nữa thì sẽ đến phiên cậu. Sở Úy nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên cạnh. Trong lòng yên lặng không ngừng nhắc nhở, phải thật cẩn trọng, tuyệt đối không được vượt đèn đỏ...

Đang nghĩ tới, cậu đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, trong lòng cả kinh. Ta tháo! Không phải chứ?... Tại sao càng nhìn càng thấy giống cái tên hói đầu kia a? Đồng tử của cậu nhìn chằm chằm, muốn xem cho cẩn thận một chút, Trì Sính lại đi vào giữa dòng xe cộ, nhoáng một cái liền không thấy đâu. Cậu vuốt vuốt ngực, cố gắng tự trấn an chính mình.

"Không có khả năng, nhất định là ảo giác, sao có trùng hợp đến vậy a? Lần này cũng chạm mặt anh ta!"

"Khẳng định là do hai lần đầu đều lưu cho mình bóng ma tâm lý, mới nhìn ai cũng thấy giống cái tên hói đầu kia!"

"......"

Đang nghĩ tới đó, xe bên cạnh đột nhiên chạy đi, cậu đạp chân ga, cũng vọt đến đường đối diện.

Chiếc xe phạm luật đầu tiên xuất hiện, mang đến cho cái túi áo trống trơn của nhóm cảnh sát giao thông thêm hy vọng hồng sắc, bọn họ như sói khát chạy đến xe tải của cậu, chen nhay viết giấy phạt.

"Tôi làm cái gì a?" Sở Úy không phục.

Một vị cảnh sát giao thông chỉ chỉ phía trên. "Cậu vượt đèn đỏ a."

"Không thể nào!" cậu phản biện đương nhiên, "Tôi cùng chiếc xe bên cạnh đều cùng chạy mà!"

Lúc này đổi lấy một tiếng rống, "Cái tên đó cũng là vượt đèn đỏ!"

Cậu nhìn về phía trước, chiếc xe kia cũng bị vài cảnh sát giao thông vây lại.

Tại sao mình lại vụng về như vây a? Cậu ảo não, chọn xe còn chọn nhầm phải xe vi phạm!

"Cậu lái xe không nhìn đèn tín hiệu mà nhìn xe khác làm cái gì?"

"Cậu có uống rượu không đấy?"

"Xuống xe, lấy bằng lái xe ra đây!"

Sở Úy nắm chặt hai tay, ánh mắt như bị đóng chặt lại, mang theo một sự bi tráng cùng lẫm liệt của kẻ đường cùng.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một lỗi hổng, cậu liền mạnh mẽ đạp chân ga.

"Trì ca, có thằng nhóc vi phạm luật lệ còn cố chấp kháng cự cảnh quan."

Lúc Trì Sính dời tầm mắt nhìn qua, cậu đang muốn lái xe bỏ chạy.

Trì Sính bước vội qua, ném cảnh côn trong tay, cảnh côn trong không trung xoay tròn với tốc độ cao, hung hãn xuyên qua kính chắn gió của Sở Úy. Cậu còn chưa kịp phản ứng, liền nghe phịch một tiếng, một vật lai lịch bất minh liền đập vào ghế phụ lái, thủy tinh vỡ ra vô số.

Cậu tay chân lạnh lẽo, bất ngờ không kịp phòng thủ đành phải phanh lại.

Một bóng người dũng mãnh tiến vào tầm mắt.

Sau khi thấy rõ được gương mặt Trì Sính, cậu suýt nữa đập đầu vào cửa kính chắn gió.

Tôi thao thao thao thao thao thao bố anh!!!

Tôi kiếp trước là mắc nợ anh sao?

Tôi bỏ cả tôn nghiêm đi bán rong, anh nhậm chức thành quản đến hủy quán của tôi! Tôi nằm gai nếm mật làm nghệ sĩ, anh trăm phương ngàn kế dỡ bệ của tôi! Tôi vào giang hồ làm đạo tặc, anh đổi nghề làm cảnh sát bị tôi trộm! Tôi cải tà quy chính làm lái xe, anh lại vung cảnh côn cản đường tôi...

Hơn nữa!!! Vì cái gì đều đuổi tôi ngay tại ngày làm đầu tiên?!!!

Đổi thành một ngày khác không được sao?!

Cho tôi vui mừng được hai ngày cũng không được sao?

......

Trì Sính giống như là không biết Sở Úy cậu, chỉ lo giải quyết việc công.

"Phạt tiền hoặc hợp tác chấp pháp, tự chọn một."

Cái này còn chọn được sao? Cậu trên người một xu cũng không có, nhanh chóng xuống xe.

Ai cũng không tưởng tượng được Trì Sính sẽ bắt cậu làm cái nhiệm vụ gì, cậu ngay cả ý định muốn giết chết hắn thì đã có rồi. Trì Sính không biết tìm ở đâu ra hai cái mặt nạ, một đỏ một xanh, bắt Sở Úy đứng ở lối đi bộ, đèn đỏ sáng thì mang mặt nạ đỏ, đèn xanh sáng thì mang mặt nạ xanh.

Vụ này đối với một tên bị mù màu như cậu mà nói chính là khiêu chiến a!

Cậu sợ Trì Sính sẽ phát hiện ra được rào cản thị giác của mình, sẽ lại tăng thêm trừng phạt, liền ở trong lòng chặt chẽ nhớ kỹ. Tay trái là mặt nạ xanh, tay phải là mặt nạ đỏ, sau đó thông qua việc đi đứng dừng lại của người qua đường để phân biệt màu sắc tín hiệu.

Trời dần tối, cậu vẫn đứng ở đầu đường đổi mặt nạ, nhận được một đống ánh mắt khinh thường cùng cười nhạo.

Trong đầu chỉ có một câu khẩu quyết.

"Tiểu nhân đi, nâng tay trái. Tiểu nhân dừng, nâng tay phải..."

Con ngươi đen thâm thúy của Trì Sính thầm đánh giá Sở Úy, trong lòng cũng nghĩ không ra. Tên này sao cứ luôn để hắn bắt được? Sẽ không phải là cố ý đó chứ? Chẳng lẽ cậu ta muốn dùng quy tắc ngầm với mình? Nhưng với cái ánh mắt căm thù thói đòi, một lòng thanh cao đó, thật không có giống a!

Trời dần dần tối, lại đến giờ thay ca của cảnh sát giao thông.

Trì Sính thấy Sở Úy cũng đã mệt mõi, phất phất tay ý bảo cậu dừng lại.

Cậu cánh tay cũng không còn cảm giác.

Trì Sính vừa muốn đi qua "chiếu cố" cậu, một giọng nói mị ngọt liền bay tới, không cần nhìn cũng biết, đây chính là Nhạc đại mỹ nhân đang được sủng gần đây. Cảnh sát giao thông bên cạnh đều chảy nước miếng ròng ròng, không hổ là quan nhị đại a! Câu được cả một nữ thần như vậy.

"Sao em lại đến đây?" Trì Sính hỏi một câu rất tùy tiện.

Nhạc Duyệt cố ý đáp. "Em sợ đợi anh tan ca rồi, lại không thể bắt được người."

Cậu một thân cứng ngắt trong gió, đồng tử sâu kín bắn ra một đạo quang âm u, dường như giống hệt Diêm Vương gia.

Cậu thấy Nhạc Duyệt, cũng thấy được Nhạc Duyệt ôm tay Trì Sính, lại kiễng mũi chân hôn lên mặt hắn một cái.

Cậu còn nghe được âm thanh của các cảnh sát giao thông bên này.

Giống như đột nhiên hiểu được vì sao đi đến đâu cũng bị Trì Sính cản trở.

Thì ra một kích chí mạng chính là đây!

Sở Úy không có mắng to rống to, mà là vô cùng dị thường bình tĩnh lên xe tải lái đi.

Thù này không báo không phải quân tử!

[End chương 31]

Hnay ra edit sớm cho mng nè thương tui hôn thương thì cho tui xin ít vote nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: