Chương 30: Câu Dẫn
Đơn vị cho phép nghỉ tết, Trì Sính lại nhàn hạ, mấy ngày nay chỉ toàn đi quán bar.
Ngày đó hắn ngẫu nhiên gặp lại bạn học hồi trung học, gọi là Phương Tín, lúc đi học quan hệ cũng không tồi, sau này cậu bạn học này xuất ngoại, đã rất nhiều năm rồi không liên lạc. Thẳng đến ngày đó Trì Sính mới biết được, Phương Tín đang nhận chức ở bộ phận giao thông, bạn cũ cùng uống rượu sau nhiều năm không gặp, cảm xúc vô cùng nhiều.
"Bố cậu tại sao lại đẩy cậu vào bộ phận cơ sở vậy? Vừa khổ vừa mệt, lại thường xuyên tăng ca..."
Trì Sính không chút để ý nói một câu, "Cảm thấy tôi không vừa mắt."
"À ... Đúng rồi! Tiểu Vũ hiện tại đang ở đâu? Tôi nghe nói quan hệ của hai người vẫn rất thân thiết."
Nhắc tới Quách Thành Vũ, màu sắc đồng tử Trì Sính liền chợt thâm lại, ánh sáng chỗ ghế lô có hơi tối, Phương Tín không ngửi được mùi vị khác thường, vẫn còn liên miên luyên thuyên lại chuyện cũ.
"Tôi nhớ rõ hồi trung học, cậu cùng Tiểu Vũ lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, còn theo đuổi một cặp song sinh, thay nhau chơi đùa, chẳng phân biệt của ai với ai. Sau này Uông Thạc chuyển tới trường chúng ta đi học, cậu ta cũng theo các cậu chơi đùa. Uông Thạc không thích nói chuyện, chỉ thích chơi rắn, thường xuyên đem rắn giấu trong tay áo rồi đưa vào trường học. Đúng rồi, Uống Thạc đi đâu rồi? Hình như từ lúc tốt nghiệp Trung học thì tôi liền không còn gặp cậu ta nữa..."
Ánh mắt Trì Sính đen đặc âm u, thiếu chút nữa đã cắt một miếng thịt trên mặt Phương Tín xuống rồi.
"Làm cảnh sát giao thông rất tốt sao?" Trì Sính hỏi.
Cổ họng Phương Tín không lý do liền thắt lại, "Chính là vậy."
"Năm sau tôi sẽ làm cộng sự của cậu."
Trì Sính nói xong, hung hăng cho Phương Tín một cú đấm sau gáy, bước ra khỏi ghế lô.
Phương Tín cổ như bị đứt đoạn, đầu hơn nửa ngày mới nâng lên được.
Trì Sính rời khỏi quán bar, thân hình cao lớn đứng tại cửa ra vào, hắn lấy ra một điếu thuốc, ngọn lửa lam sắc chiếu rọi lên đường cong sắc sảo của gương mặt. Gió hơi lớn, hắn dùng bàn tay to lớn che lại, trên đầu thuốc lá điểm lên những đốm lửa, hai bên má chắc nịch co chặt lại, một ngụm khí từ đôi môi mạnh mẽ thoát ra chầm chậm khuếch tán.
Nhạc Duyệt đứng ở phía đối diện, trong lòng là mấy lời lẽ thô tục, CMN thế này mới gọi là nam nhân a! Cái gì là Boys Over Flower, nam nhân bộ dáng như con gái đều vô cùng yếu ớt cả, cô yêu chính là cái loại gốc rạ đen mịn này, một thân bắp thịt, cùng với trang phục màu xám không đổi đó...
Ngày nhớ đêm mong đã nửa tháng, từ trên giường bệnh đến khi về nhà, ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, không có lúc nào là không nhớ tới... Nhạc Duyệt tự cảm thấy được mình điên rồi, cô chưa bao giờ vừa liếc mắt đã nhìn trúng nam nhân nào, càng chưa từng si mê đến mức độ này. Mấy ngày nay cô luôn luôn đi bộ trên con đường này, phía dưới chỉ mặt một bộ váy lụa đen, chịu đựng gió Bắc lạnh thấu xương, điên cuồng đứng đây đợi.
Hôm nay, rốt cuộc cô cũng gặp được người mình muốn.
Từ khi châm thuốc, Trì Sính đã chú ý đến Nhạc Duyệt.
Ăn chơi trác táng nhiều năm như vậy, ai muốn quyến rũ hắn, ai muốn lên giường với hắn, Trì Sính liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được.
Nhạc Duyệt đứng ở bên cạnh xe Trì Sính, bàn tay bạch ngọc sờ sờ tai, vô tình hữu ý sờ ngay dái tai, tầm mắt quyến rũ động lòng người quyến luyến trên thân hình khôi ngô của Trì Sính.
"Vết thương tốt rồi chứ?" Trì Sính hỏi.
Nhạc Duyệt trong lòng mừng như điên, trên mặt lại kiềm chế, cười đến rất có phong tình.
"Anh còn nhớ rõ em?"
Trì Sính ánh mắt sâu thẳm thần bí, xem như đơn giản đáp lại.
Tay Nhạc Duyệt thò vào trong cổ ảo rộng rãi, chậm rãi điều chỉnh lại dây áo ngực.
"Mặc ít như vậy không lạnh sao?" Trì Sính hỏi.
Nhạc Duyệt nắm lấy cổ tay Trì Sính, đầu ngón tay lạnh lẽo di động trên gân xanh nơi mu bàn tay hắn.
"Đứng ở ngoài đường đương nhiên sẽ lạnh."
Trì Sính rất thẳng thắn nói với Nhạc Duyệt, "Trên xe của tôi có một con mãng xà."
Nhạc Duyệt đột nhiên giật mình một cái, nhưng đột nhiên nghĩ đến mình chịu lạnh đến đông cứng lại mấy ngày, bởi vì một con mãng xà mà vừa lâm trận đã chay trốn thì thật sự không đáng. Trước sau do dự chưa đầy ba giây, cô liền lôi kéo tay Trì Sính nói: "Em cũng rất thích rắn."
Trì Sính mở cửa sau ra, đem Nhạc Duyệt nhét vào trong.
Nhạc Duyệt còn tưởng con mãng xà mà Trì Sính nói được đặt trong rương thủy tinh, không nghĩ tới nó lại cuộn mình nằm trên ghế sau, cô ngã xuống trong nháy mắt, vật thể vừa thô vừa lạnh kia lại sượt qua làn da sáng của cô, cả gương mặt Nhạc Duyệt đều trở nên văn vẹo.
Trì Sính thực bình tĩnh ở phía trước lái xe.
Nhạc Duyệt dùng cánh tay nổi đầy da gà của mình sờ đầu Bình dấm nhỏ, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi. "Thật đáng yêu a, em rất thích."
......
Trong phòng khám, Sở Úy sau khi tắm rửa xông, trần truồng đi ra ngoài, Tiểu Soái đang ngồi cách đó không xa.
"Thực xin lỗi, tôi quên là cậu thích con trai."
Nói xong liền vội vã chạy vào lại phòng tắm, hai cánh mông chắc nịch cũng vặn vẹo theo động tác của cậu.
Tiểu Soái bóp trán, cậu ta đang muốn tránh né hay quyến rũ mình vậy cơ chứ?
Thời điểm bước ra, cậu nhắc tới tính toán tương lai của mình với Tiểu Soái, tà môn ngoại đạo tuyệt đối không thể đi được, từ lúc trở về nhà thăm mẹ vài ngày, lương tâm Ngô Sở Úy lại tìm trở về. Cậu tính toán tình hình thực tế, lấy cơ sở làm nền móng, kiên định đi làm hai năm, cho dù có làm cu li cũng không quan trọng. Đợi có đầy đủ kinh nghiệm cùng tiền tiết kiệm, lại suy nghĩ đến chuyện tạo nghiệp cơ sự.
"À, đúng rồi, vậy cậu sẽ đi lái xe sao?"
Vừa hỏi xong, Tiểu Soái liền hối hận, Sở Úy bị bệnh mù màu, sao có thể đi thi bằng lái xe được a?
Không ngờ, cậu cũng rất tích cực nói:"Đương nhiên a, cậu có thể giới thiệu cho tôi một công việc lái xe đơn giản không? Làm tài xế taxi hay lái xe giao hàng đều được."
"Việc thì có sẵn một cái rồi, anh họ của tôi đang thiếu một chân tài xế giao hàng ở xưởng điện máy, cách đây hai ngày có gọi cho tôi nhờ tôi giúp đỡ..."
"Còn phải tìm nữa sao?" cậu đập bàn một cái, "Để tôi a!"
Tiểu Soái có chút khó xử,"Cậu có bằng lái xe không?"
"Không có bằng lái thì tôi cũng lái xe rất tốt, lúc còn ở trung học còn giúp chú tôi lái xe bán dưa hấu."
"Nếu bị bắt thì sao" Tiểu Soái có chút không yên lòng, "Cậu gần đây cũng phạm tội không ít rồi, tôi khuyên cậu vẫn là đừng nên mạo hiểm a."
"Phạm tội cũng là do cái tên đầu trọc kia a! Không có hắn thì làm gì xãy ra chuyện? Tôi còn không tin, hắn ta từ thành quản nhảy lên làm cảnh sát, còn có thể vì tôi trở thành tài xế mà chạy đến làm cảnh sát giao thông sao? Không lẽ cục tư pháp là của nhà anh ta mở sao! Muốn điều đến đâu thì điều..."
Cậu một phen nói hùng hồn, lộ rõ khí phách, Tiểu Soái không muốn làm mất đi nhiệt tâm của cậu, liền gật đầu đáp ứng.
[End chương 30]
Đã trả xong hết của ngày hnay a ngày mai zen vẫn edit 2 chương như đúng lịch và tuần này sẽ ko bonus thêm chương nào hết vì zen đang cbi cho ra típ bộ fan fic Vin-Zoi mới a nên hơi bận mong mng thông cảm vẫn thương và vote cho con bé ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro