Chương 3: Vị Bác Sĩ Trong Phòng Khám
Khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một phòng khám, có một vị bác sĩ đang đứng bên cạnh, cầm kéo với nhíp khử trùng. Nghe thấy trên giường có động tĩnh, Khương Tiểu Soái quay đầu lại, ôn hòa cười cười, lộ ra hai cái răng nhỏ trắng bóng.
"Cậu tỉnh?"
Sở Úy chợt phát hiện, bác sĩ bây giờ bộ dạng cũng rất soái.
"Ai đã đem tôi tới đây?"
Khương Tiểu Soái một bên chỉnh lý này nọ, một bên nói, " Bạn gái cậu nhờ hai người đàn ông đem cậu nâng đến, cô ấy còn cố ý dặn dò tôi, nhất định phải cho cậu dùng loại dược tốt nhất, hơn nữa tất yếu là có thể nằm trong khả năng chi trả được."
Cậu cười đến vui vẻ, " Vẫn là cô ấy hiểu rõ tôi."
Khương Tiểu Soái khuôn mặt tuấn tú ngưng đọng, khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý không dễ bị phát hiện, hắn đi đến trước mặt Sở Úy, đưa cho cậu ly nước, "Trước cứ uống thuốc đã."
Uống thuốc xong, cậu bận rộn không ngừng hỏi: "Bạn gái tôi đâu rồi?"
"Đã sớm đi rồi, tôi vừa mới xử lý xong miệng vết thương thì cô ấy liền đi, cách đây ba bốn giờ thì phải. Ai, tôi nói, cậu như thế nào ra nông nỗi này?"
"Bị gạch đập vào đầu". Cậu còn rất tự hào.
"Cậu cùng người ta đánh nhau?"
"Không, bạn gái tôi muốn cùng tôi chia tay, tôi muốn cô ấy biết tay."
Khương Tiểu Soái vẫn là lần đầu tiên nghe nói vì muốn cho người khác biết tay, liền tự hướng cục gạch mà đập lên đầu mình.
"Có đáng không?" Anh trêu chọc một câu.
Sở Úy không trả lời, cầm lấy di động gọi cho Nhạc Duyệt một cuộc.
"Em còn muốn cùng anh chia tay sao?"
Bên kia trầm mặc thật lâu sau mới nói, " Anh trước dưỡng thương đi, khỏe lại rồi bàn tiếp."
Buông di động, cậu được như mong muốn tươi cười, cầm lấy di động hướng Khương Tiểu Soái quơ quơ.
"Cô ấy nói, trước khoan hãy cùng ta chia tay, anh nói xem có đáng hay không đáng? Khẳng định rất có giá trị a!"
Khương Tiểu Soái che dấy ánh nhìn đầy khinh bỉ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hữu hảo.
"Bác sĩ, lần này tôi bị thương mất lâu mới có thể khỏi?"
"Ít nhất hai tháng."
"Ít nhất hai tháng?" cậu thâm cừu đại hận, "Này sẽ phải tiêu hết bao nhiêu tiền a..."
Trời tối, phòng khám chỉ còn lại hai người cậu cùng Khương Tiểu Soái, Sở Úy một tay truyền nước biển, một tay cầm di động chơi trò chơi. Khương Tiểu Soái đứng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu bắn loạn xạ, những viên bi khác màu cũng bắn vào, rất nhanh liền chết, kết quả cậu vẫn bám riết không tha chơi lại một lần nữa.
"Tôi nói..." Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, "Đầu đều như vậy rồi còn chơi game sao?"
"Đợi không thì rất nhàm chán, trong di động tôi cũng chỉ có một trò, thế nhưng chơi mãi vẫn không qua."
Khương Tiểu Soái gương mặt tuấn mỹ hiện lên vài tia đùa cợt, "Anh luôn đánh bậy như vậy, có thể qua được sao?"
"Tôi không có đánh bậy a! Tôi vẫn theo quy tắc mà đánh mà."
Khương Tiểu Soái lại đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát, đột nhiên ý thức được cái gì, nhịn không được mở miệng hỏi, " Cậu sẽ không phải là bị bệnh mù màu đó chứ?"
"Không phải a, tôi chỉ là vẫn phân biệt được màu sắc mà."
Khương Tiểu Soái vẫn là cảm giác không thích hợp, hắn bắt Sở Úy dừng trò chơi lại, chỉ vào quả cầu màu hồng phía bên trên trò chơi, "Đây là màu gì?"
"Màu vàng." cậu rất chân thực nói.
Khương Tiểu Soái lại chỉ vào một viên màu lục hỏi:"Đây là màu gì?"
"Cũng là màu vàng a."
"Kia thì sao?" Lại chỉ vào một viên màu tím.
Cậu cử khẳng định nói,"Xanh lam."
Khương Tiểu Soái buồn cười vỗ vỗ vai cậu.
"Anh em, cậu chính là bị bệnh mù màu, mau thanh tỉnh đầu óc đi, cậu chính là có đánh tới chết cũng không thể qua màn."
Sở Úy như trước giơ di động, chẳng hề để ý nói,"Không có việc gì, coi như luyện mắt ."
Khương Tiểu Soái cảm giác cậu này rất là buồn cười, nhịn không được cùng cậu hàn huyên vài câu.
"Ai, cô ấy vì sao lại muốn cùng cậu chia tay?"
Cậu bĩu môi nói,"Cô ấy chê tôi phì."
Nói xong, đem ví của mình ném cho Khương Tiểu Soái, bên trong có hình cậu cùng Nhạc Duyệt năm nhất đại học chụp chung, khi đó cậu so với hiện tại gầy hơn gần năm mươi cân. (aka 25 kg)
Khương Tiểu Soái nhìn xong, liền đồng tình với cậu.
"Tình huống của cậu không có chút lạc quan a! Người ta quả thật thon thả hơn cậu, tôi cảm thấy, hai người họ còn xứng hơn. Anh em, nghĩ thoáng chút đi!"
"Này này, nói vậy là sao a?" cậu có chút không bằng lòng.
Khương Tiểu Soái mặt không đổi sắc, "Tôi thật sự nói đúng sự thực."
"Anh biết rõ cái gì mà sự thực a? Này chính là tôi, là tôi đó!" Sở Úy chỉ chỉ bản thân rồi lại chỉ chỉ ảnh chụp.
Khương Tiểu Soái thật sự cảm thấy kinh dị đoạt lấy ảnh chụp trong tay cậu, cẩn thận xem xem xét xét, đối chiếu với khuôn mặt cậu hiện tại, lại nhìn một cái, thật là có điểm giống giống. Mập mạp nhiên là có đủ tiềm lực, Khương Tiểu Soái nhất thời hiểu được bạn gái Sở Úy vì sao lại cùng với cậu muốn nói chia tay, mặc cho ai cũng không thể tiếp thu được sự chênh lệch lớn như vầy a!
"Anh em, cậu mau mau giảm béo đi, cậu xem ảnh chụp này, mày rậm mắt to, lộ ra một vẻ khôn khéo thông minh. Nhìn lại cậu hiện tại, tuy vẫn là cặp mắt to ấy, tuy nhiên lại khiến người ta sững sờ!"
Cậu đảo mắt,"Thật sự a?"
"Tôi lừa cậu làm cái gì a?" Khương Tiểu Soái lấy xuống kim tiêm trên tay cậu, " Dù sao trong thời gian dưỡng thương này cậu ăn kiêng luôn đi!"
......
Nhoáng cái hai tháng liền qua, Sở Úy nhìn miệng vết thương đã thực sự lành, thường thường chỉnh chỉnh, không có một chút sẹo. Hơn nữa theo như Tiểu Soái dặc dò, cậu trong khoảng thời gian này ăn chay, người cũng đã giảm hơn hai mươi cân (10kg), nhìn so với lúc trước thuận mắt hơn nhiều. Cậu tựa như đi đường đều nhẹ nhàng hơn, vì thế hôm nay cố ý đi mua hai điếu thuốc đến cảm tạ.
"Đến đây thay thuốc hai tháng rồi, thật có chỗ không muốn rời a."
Tiểu Soái cười đến sảng khoái, "Xem cậu nói kìa, nếu luyến tiếc tôi thì lại tự đập đầu vào cục gạch lần nữa đi, hai chúng ta liền có thể mỗi ngày đều có thể gặp mặt."
"Ha ha ha ha......"
Cậu cười cười hướng Tiểu Soái phất tay, nhanh chóng ly khai.
[End chương 3]
Là zen, zen cũng muốn khinh bỉ thằng nhỏ =......=
Đã vậy còn mù màu? phải chăng vì thế mà cậu chàng mới vs phải móe Nhạc Duyệt ko nhỉ? =)) Đừng đọc chùa xin cho con zen ít vote đi ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro