Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Sao Chỗ Nào Cũng Đều Thấy Anh

Buổi tối hôm sau, Sở Úy sửa soạng ra ngoài.

Để bảo đảm vạn vô nhất thất, cậu còn cố ý ăn mặc sang trọng một chút, đem áo jacket đổi thành một thân áo lông dài, thuận tiện chứa đồ này nọ. Trọng điểm tu sửa chính là đôi mắt cùng cái đầu trọc lóc của mình, mắt hai mí dính thành một mí, đôi mắt nhỏ hơn một vòng. Tiểu Soái vừa lúc có tóc giả, Sở Úy đành đội lên, lại thêm một cái mũ, niêm kín lại.

Cậu chạy lên một chiếc xe buýt.

Lúc này trên xe không có nhiều người, hầu như mọi người đều có chỗ ngồi, cậu lia ánh mắt minh mẫn nhìn quanh bốn phía, tìm một đối tượng thích hợp xuống tay, Mắt nhìn thấy một đám hành khách đang xuống xe, cậu thì vẫn chưa có sự lựa chọn thích hợp. Không phải ngại ông bác tuổi quá lớn, chính là một tên chân bị vòng kiềng, thật vất vả mới tìm thấy được một người quần áo thời trang, là một đại mỹ nữ tạo dáng õng ẹo, cậu lại không nhịn được nhìn chằm chằm người ta, đem cơ hội bỏ lỡ.

"Đã đến trạm cuối cùng, mời hành khách quét thẻ xuống xe."

Ta thao ... Nhanh như vậy đã đến nơi rồi sao? Cậu ảo não gãi đầu, rốt cuộc tốn công tốn sức mà lại không thành a! Mình phải mau chóng ra tay mới được! Nếu không thì trời sẽ sáng mất.

Đi bộ đi bộ , Sở Úy liền đi bộ đến trên cầu vượt.

Trước tiên ở đây ngồi một lát đi.

Đốt một điếu thuốc, nhìn dòng xe cộ đang lưu thông bên dưới, cậu trong lòng không ngừng cảm khái. Không lâu trước đâu, cậu cũng đã từng ảo tưởng có thể sinh hoạt được như vậy, bận rộn một chút thì không có việc gì, kiếm ít tiền cũng không có việc gì, cho dù là mua một con Xiali đã qua tay người khác, chi cần có thể chở nó về nhà, có một ngọn đèn vì cậu mà sáng, vậy là đủ rồi.

Tại sao lại biến thành bộ dáng hiện giờ a?

Cậu hít sâu một hơi, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, không ngừng cổ vũ bản thân. Mau lên tinh thần! Mau lên a! Tương lai tươi sáng đang vẫy gọi mày! Mày không còn thời gian để mà ưu phiền đâu! Nhanh chóng đứng dậy hành động a!

Đang suy nghĩ lung tung, một mục tiêu liền xuất hiện trong mắt cậu.

Vị này lại chính là nhân viên ban trực đêm Trì Sính.

Kì thật hắn không có ý định cứ như vậy mà tận trách, đi ra ngoài thế này thuần túy là nhàn rỗi đi bộ, bắt trộm đối với hắn mà nói không phải là một công tác, mà là một loại phương thức giải trí.

Trước khi xuất môn Trì Sính cũng hóa trang một phen, người trong cục cảnh sát nói hắn có cường đạo khí quá nặng, bình thường ăn trộm không dám xuống tay. Vì thế hắn thay một bộ áo bành tô bằng nhung dê, mang mũ bện thủ công, ví da hạng sang, vừa đi trên đường vừa xem phim, một bộ tiểu tư thành phố kiểu mẫu nhàn nhã thong dong.

Cứ như vậy, hắn liền bị Sở Úy theo dõi.

Tháo! Nhìn từ xa sao lại thấy bộ dáng rất giống cái tên thành quản hói đầu kia vậy... Cậu nhỏ giọng mắng, tư thế đi đường đều giống nhau, mà nhìn từ cổ lên mặt lại càng thấy giống, vậy trộm của hắn đi!

Trì Sính vừa lên cầu vượt, liền ngửi được mùi của một tên ăn trộm. (Anh là cờ hó à =.........................=)

Sở Úy muốn mai phục trước đã.

Trì Sính cứ nhìn chằm chằm vào màn hình xem phim, giống như không có bất cứ tâm đề phòng nào. Cậu đi ở phía sau hắn, đôi mắt đen sâu kín không ngừng nhìn chằm chằm vào di động trong túi áo hắn. Rốt cuộc, Trì Sính chân như vấp phải thứ gì, chợt quỳ trên mặt đất.

Sở Úy thuận thế nâng Trì Sinh dậy, thuận tiện đem di động trong túi áo lấy đi, trước sau không mất hai giây.

"Cám ơn."

Trì Sính ánh mắt tĩnh mịch cùng với một bộ dáng hóa thân thế này liền gợi lên một cảm giác không thích hợp mãnh liệt.

Cậu tận lực bảo trì trấn định,"Không cần khách khí."

Vừa quay đầu rời đi, bả vai liền bị gắt gao đè lại, cậu ý thức được tình huống không ổn, trúng kế rồi! Xoay người liều chết chiến đầu, bất đắc dĩ khoa tay múa chân, không hề đùa giỡn vài chiêu dù cho vẫn là bị Trì Sính chế ngự.

"Mày lại còn giả vờ ngã?" cậu căn răng lên án.

Trì Sính cười lạnh một tiếng,"Mày dám giả đò đỡ tao, vì sao tao lại không được giả té?"

Cậu nghiến răng ken két, đột ngột biến sắc, dùng cái đầu cứng như đá mạnh mẽ hướng vào xương quai xanh của Trì Sính.

Một cỗ đau đớn dấy lên, Trì Sính mạnh bạo cầm cổ áo Sở Úy, đem mặt hắn đưa lên.

Ba giây trì trệ, hai người động tác đều cứng lại rồi.

"Tại sao lại là cậu?" Trì Sính mở miệng trước.

Cậu đến đây cũng nhận ra Trì Sính, trong lòng thầm mắng một tiếng! Ta thao! Tại sao đi đến đâu cũng đều gặp hắn ta? Tức giận mà lý sự cùn, ánh mắt đối địch nhìn Trì Sính. "Mấy tên cảnh sát cũng quá khi dễ người đi? Bắt trộm vặt đều ném cho lũ thành quản các người làm hết sao?"

Trì Sính lấy ra còng tay, không nặng không nhẹ gõ một cái lên khớp xương, phát ra một câu hãi hùng.

"Tôi hiện tại chính là cảnh sát."

Sở Úy,"......"

Trì Sính nhéo cái gì đó trên mí mắt cậu, con ngươi to sáng hoàn toàn lộ ra, lại lấy mũ của cậu xuống, cuối cùng tháo luôn tóc giả, cầm trong tay ngắm nghía.

"Hành nghề tự do ư?" Tà tà liếc Sở Úy, "Cái gì cũng có thể làm?"

Cậu sống lưng như trước thẳng tấp, "Quốc gia chúng ta không phải vẫn khởi xướng phát triển toàn diện đó sao?"

"Lần trước tôi thấy cậu là kẻ thành thật, vì vậy mới thả đi, lần này còn thả cậu như vậy, dường như là xem thường cậu rồi."

Sở Úy cắn chặt răng, đôi môi thẳng tấp, mi cốt lộ ra một cỗ phong độ quật cường.

Trì Sính cười đến không rõ ràng,"Rất có cốt khí."

Kịch một tiếng khóa còng tay.

"Vậy chúng ta đi thôi."

[End chương 27]

Mong mng cho zen xin ít vote ạ hnay là 20-11 nên đã cố gắng cố gắng đăng sớm cực kì lun ý iu mng ^3^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: