Chương 26: Đổi Nghề
Trì Sính ở cục thành quản chưa đầy một tháng, lại bị cha hắn bắt đi vào ngành công an. Nguyên nhân là Chung Văn Ngọc nghe được chuyện Trì Sính bị một tên bán hàng rong hất cho một thân đầy cháo, đau lòng đến rơi nước mắt. Mấy ngày nay, bà một mực càm ràm trước mặt Trì Viễn Đoan, nói rằng làm thành quản rất mệt mõi, danh tiếng trong xã hội lại không hay, không muốn để cho con trai phải ở đó làm việc. Trì Viễn Đoan không thể chịu nổi được sự quấy rầy dai dẳng kéo dài của bà, rốt cuộc đành phải đáp ứng.
Ngày đó, Trì Sính bị gọi về nhà, Trì Viễn Đoan đã nói như vậy.
"Mấy con rắn của con ta đã tìm người nuôi hộ rồi, con nếu muốn đi xem thì ở đơn vị làm việc cho đàng hoàng vào cho ta. Từ nhỏ đến lớn, con thích cái gì ta cũng đều không can thiệp, nuôi rắn ta cũng không phản đối, nhưng con chỉ có thể lấy đó như nghề tay trái mà thôi. Con đấu xà kiếm được bao nhiêu tiền ta cũng không lạ gì, nhưng mà một cái nghề nghiệp chính thức so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Còn có, tiệc cưới của con ta cũng đã đều dự tính rồi, khoảng thời gian này năm sau, ta chỉ cho con duy nhất một năm, con không thể dẫn người yêu về, đến lúc đó ta bảo con lấy ai thì con cứ đi mà lấy người đó."
"Cũng được, chỉ cần cô ta không sợ rắn là được." Trì Sính nói.
Trì Viễn Đoan nóng nảy, "Mày lúc nào cũng phải mang theo cái thứ đồ chơi kia bênh người mới được sao?"
Trì Sính bàn tay to hiện rõ từng khớp xương đặt trên người Bình dấm nhỏ, dịu dàng chậm rãi vuốt ve, ý tứ cưng chiều lộ rõ không thể nghi ngờ.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh khuyên can Trì Viễn Đoan, con trai hiện tại vẫn không có người yêu, ông nói cái gì với hắn thì hắn cũng sẽ không nghe lọt tai. Chờ hắn có người yêu rồi, biết đau lòng cho người khác, dĩ nhiên liền có thể phân rõ thục khinh thục trọng (*).
(*): Ý là có thể tự biết phân biệt người nào, vật nào quan trọng hơn, từ đó có được một sự lựa chọn chính xác.
Trước khi đi, Trì Viễn Đoan lại hướng Trì Sính hỏi.
"Con trai của Vương gia bị bán thân bất toại, việc này cùng con có quan hệ hay không?"
Vương Chấn Long gọi cho bố mình ở Vương gia, quê quán tận Sơn Tây, sau này đến Bắc Kinh buôn bán, kiếm chút tiền của cũng không đủ cho con lão chơi đùa. Trì Viễn Đoan biết rõ người này, hai năm trước Vương lão còn cầu xin cấp dưới của Trì Viễn Đoan giúp cho một chuyện, ông đối với người này cũng có chút ấn tượng. Vương Chấn Long gặp chuyện không may, Trì Sính cũng vừa vặn lại có mặt ở đó, tuy là mọi cuộc điều tra đều đã chứng tỏ rõ tai nạn xe cộ này cùng Trì Sính không liên quan, nhưng mà Trì Viễn Đoan vẫn là trong lòng lo lắng chuyện này là do một tay Trì Sính dựng lên.
Trì Sính rất đạm mạc nói một câu, "Con không biết ai gọi là con trai của Vương lão nào hết."
"Tốt nhất là như vậy."
Lại đến cuối năm, đủ loại tiền thưởng, tiền lì xì tràn đầy trong túi của mọi người, đây cũng là thời điểm mấy tên trộm cướp hoành hành không ít. Trong cục cảnh sát thành lập "Đội bắt cướp", phái một trăm người mặt thường phục ra đường bao vây tiêu trừ kẻ cắp, mỗi ngày đều có vô số kẻ bị mắc câu. Trì Sính vừa tới cục cảnh sát mới mấy ngày, liền gia nhập vào trong phân đội này.
Ngay từ đâu, không có ai cho rằng Trì Sính có thể trở thành chủ lực của đội, dù sao cũng chỉ là tên quan nhị đại (*), bối cảnh sâu hậu thuẫn dày, không dựa vào công trạng vẫn có thể thăng quan tiến chức, chỉ cần hắn đừng đảm nhiệm chức vị lãnh đạo là được. Ai mà nghĩ đến hắn một bộ dáng đi dạo lững thững ra ngoài, không tới nửa ngày đem tận mười mấy tên quay trở lại. Thời gian dài ở cùng với động vật giúp Trì Sính so với người khác sỡ hữu lực quan sát càng thêm nhạy bén hơn, người nào là kẻ trộm người nào không phải, Trì Sính đảo mắt nhìn liền thấy.
(*): là một loại từ ngữ trên mạng, ám chỉ con cháu của những kẻ có quyền, cũng là ám chỉ mấy tên chức cao lại vô dụng, chỉ dựa vào bức tường chống lưng phía sau mà đi lên.
Ăn trộm là một tập thể chuyên gây án, cảnh sát cũng là tụ tập lại mà bắt ăn trộm, sau khi tóm được thì nhào tới đè xuống đất, cho đến khi hai tay tên trộm bị còng lại mới có thể xem như là đã bị bắt.
Trì Sính thì không như vậy, hắn trước sau như một đều hành động một mình.
Ngày đó hắn đứng ở trước trạm xe buýt, tầm mắt lười biếng quét khắp nơi, trong nhát mắt liền dừng lại ở hai thằng nhóc ngồi cạnh mình. Lúc này hành khách đang cố chen chúc lên xe, một tên cố tình ngăn trước cổng, khiến mọi người ức chế la mắng, một tên khác thì lợi dụng lúc hỗn loạn, đưa tay về phía túi áo của một người phụ nữa ...
Trong nháy mắt sắp đắc thủ, cổ tay của tên kia bị người kéo lại, hắn quay đầu liền nhìn thấy một nụ cười dữ tợn.
Sau khi xe buýt đã chạy đi rồi, mọi người còn duỗi cổ nhìn ra ngoài, người nhát gan một chút còn nhũn hết cả chân. Trì Sính lôi một cái, đem cánh tay cùng cả người tên trộm kéo xuống, tha đi được năm mét, một nửa da mặt đều bị cọ sát xuống đất. Tên ăn trộm còn lại hoảng sợ, quay đầu muốn chạy, lại bị Trì Sính cầm lấy cổ áo đập vào một biển quảng cáo, hai răng cửa đều gãy nát.
...
Hai ngày nay người bị cảm mạo sốt cao đặc biệt nhiều, phòng khám rất nhanh liền không thể chứa nổi, tất cả đều là đến truyền dịch. Tiểu Soái bận rộn đi qua đi lại như thoi đưa chăm sóc bệnh nhân, đổi dịch, rút kim, kê đơn, ... Còn phải phòng mấy tiếng khóc hu hu của vô số đứa nhỏ.
Sở Úy thì ở một bên nhàn nhã đùa giỡn cái nắp bình, luyện tập sự linh hoạt của ngón cái với ngón giữa.
"Đại Úy, đưa cho tôi một cái kim tiêm,"
Nói xong xoay người đoạt đi bình thuốc nhỏ, cầm xong mới phát hiện Sở Úy vẫn ngồi yên không nhúc nhích, còn đang tiếp tục đùa giỡn với cái nắp bình.
"Này, tôi nói cậu lấy giùm tôi một cây kim tiêm, cậu có nghe thấy không hả?"
Cậu không ngẩng đầu lên mà nói: "Ở trong túi áo blouse của cậu ấy."
Tiểu Soái bán tín bán nghi sờ sờ cái túi, quả thật là có một cây kim tiêm chưa tháo ra, thật kì quái, hắn rõ ràng không thấy cậu đứng lên, cũng không có cảm giác có người đi ngang qua bỏ đồ vật này nọ vào trong túi, cây kim này làm thế nào lọt vào đây?
Cậu nhe răng cười, xem ra công phu này sắp luyện thành rồi.
Hết giờ làm việc, Tiểu Soái liền chất vấn: "Cậu ở đây chơi đùa với cái nắp bình để làm gì?"
"Tôi muốn luyện cho hai ngón tay này linh hoạt một chút." cậu đưa tay phải ra.
Tiểu Soái cười giễu cợt một tiếng, "Muốn tự sướng cũng cần lắm kĩ xảo vầy à."
Sở Úy quýnh lên, dùng sức hướng Tiểu Soái đập cho một cú.
"Đừng có mà nói càn, tôi đây đang làm chuyện nghiêm túc."
Tiểu Soái híp mắt, "Rốt cuộc là cái trò mờ ám gì?"
Cậu hướng đến bên tai Tiểu Soái nhỏ giọng nói: "Tôi gần đây vừa mới bái sư, tay nghề vượt trội, hắn thu rất nhiều học trò, ở đây hoạt động một vùng. Bọn này theo hắn học nghề, đến khi thành rồi thì chia cho hắn 20% là được."
Tiểu Soái nháy mắt hiểu ra, ngay lập tức không đồng ý.
"Làm gì cũng không thể đi làm ăn trộm đồ của họ a!"
Tiểu Soái bị Sở Úy làm cho mù mờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, cái tên này mặt không đỏ tim không đập mạnh.
"Thực sự là hậu sinh khả úy a, tôi có thiếu đạo đức đến đâu cũng chưa từng đạt đến trình độ này."
"Tôi đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo a." Ăn nói vô cùng hùng hồn.
Tiểu Soái cười nhạt, "Cậu cứu giúp người nào? Tôi sao lại không nhìn thấy?"
"Tôi a." Sở Úy vỗ ngực một cái, "Tôi không phải là phận dân nghèo sao? Tôi nghĩ rồi, tôi không đi trộm thường dân, không ăn trộm kẻ làm thuê làm mước, mà chỉ chuyên trộm của người thiếu đạo đức. Ví dụ như chen ngang mua đồ, đi chui xe buýt, cử chỉ khiếm nhã nơi công cộng, phụ nữ hèn hạ..."
"Chậc chậc ..." Tiểu Soái nhíu mày, "Nói cứ như là vì dân trừ hại."
Cậu ngoài mặt không coi ra gì, kì thật cũng đã đấu tranh tư tưởng rất là lâu. Cậu cũng không muốn dính líu đến cái việc này, mấu chốt là cuối năm rồi, mỗi người đều được tiền thưởng, mẹ cậu bây giờ cũng còn chưa biết cậu từ chức. Làm người bán hàng rong thì có thể kiếm được tiền theo lương tâm, nhưng cả ngày để cho nhìn chằm chằm, sống được thì cũng chỉ là giống như chuột qua đường. Huống chi cái tên thành quan hói đầu kia đã nhớ mặt cậu rồi, cứ như vậy mà phơi mặt ra ngoài làm việc cũng nhất định không thể làm được.
"Tôi nghe nói gần đây chỗ chúng ta bắt cướp rất nghiêm ngặt, còn có rất nhiều cảnh sát chạy ra ngoài bắt ăn trộm." Tiểu Soái nhắc nhở.
"Yên tâm đi." cậu vỗ vỗ vai Tiểu Soái, "Tôi chỉ làm vào ban đêm, bọn họ cho dù ý chí nghị lực đến đây cũng đâu thể theo tôi làm cả ca đêm a."
Tiểu Soái vẫn là cứ dặn dò thêm một câu, "Lấy đủ rồi thì dừng tay, đừng có mà làm đến không thể ngừng."
"Biết rồi a."
[End chương 26]
2h sáng roài zen ngủ đây up giờ này cho sáng mai mấy bạn thức đọc nha nên cho zen xin vote đi nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro