Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102: Diệt Cỏ Tận Gốc

Trong túi của Nhạc Duyệt kỳ quặc lại xuất hiện một chiếc thẻ kim cương, tên chủ thẻ chính là của cô, mật mã được ghi ở một tờ giấy bên ngoài. Cả một buổi chiều, Nhạc Duyệt cứ ngẩn người nhìn cái thẻ này.

Sự tình là thế này, giữa trưa Nhạc Duyệt có tìm Cương Tử, muốn nhờ hắn hỗ trợ khuyên bảo Trì Sính, khiến Trì Sính đi gặp mặt mình. Kết quả Cương Tử rất uyển chuyển cự tuyệt, cũng ám chỉ Nhạc Duyệt không còn khả năng hòa hợp, bảo cô nên chết tâm đi.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, Cương Tử một mình lái xe đi.

Nhạc Duyệt về nhà, liền phát hiện ra cái thẻ này.

Rốt cuộc đây có phải là ý của Trì Sính không? Cô không biết, nhưng chủ thẻ của chiếc thẻ phụ này chính là Trì Sính không sai được.

Mỗi một người phụ khi nhận được một tấm thẻ phụ tâm tình đều không giống nhau, đại đa số cô gái sẽ cảm thấy kinh hỉ, tiền của anh ấy có thể đưa hết cho tôi tiêu mà không giữ lại gì, là một chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào a. Cũng sẽ có người tâm lý không thoải mái, cảm giác chữ "phụ thuộc" này đại biểu cho vị trí phụ thuộc, thể hiện mình không đủ độc lập.

Đối với Nhạc Duyệt mà nói, những tâm tình đó đều không liên quan đến cô, cái mà cô nhận được, chỉ là một khoảng phí chia tay.

Cao ngạo trả lại? Quả quyết ném lên người hắn, bà đây chẳng thiếu chút tiền này!

Nghĩ cho đã rồi, Nhạc Duyệt khẳng định làm không được.

Tiêu số tiền cũng là chia tay, không tiêu cũng chia tay, vậy thì vì cái gì mà không tiêu chứ?

Huống chi cô đã phải trả giá nhiều tình cảm như thế, chịu phải nhiều ủy khuất như vậy, số tiền không chỉ phải xài, hơn nữa đương nhiên phải xài cho đàng hoàng! Nhưng muốn dùng một tấm thẻ để đuổi cô đi, vậy thì không thể! Cô vẫn chung thủy tin tưởng vững chắc, hôn lễ là do gia đình kết hợp, Trì Sính không nhất định là người quyết định hôn nhân của chính mình, chỉ có cắn chặt tấm kim bài Chung Văn Ngọc không buông, cô nhất định còn có cơ hội trở mình.

Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gạt bỏ hết mọi âm trầm trong lòng, cùng bạn thân đi dạo phố.

Đến thẳng những quầy hàng chuyên kinh doanh đồ xa xỉ, điên cuồng đảo qua các loại hàng hiệu, thẻ bị quẹt đến quẹt đi, quẹt đến mức cô bạn cũng phải đỏ mắt.

"Tớ nói này, có cần phải làm cho người ta ghen tị như vậy không?"

Nhạc Duyệt lắc lắc tấm thẻ trong tay, giọng nói tràn đầy khoe khoang, "Dù sao cũng là người có tiền, tớ không tiêu cũng lãng phí."

"Thẻ phụ thuộc này không phải chỉ có phu thê, thân thuộc mới có thể làm được thôi sao? Hắn cho cậu một cậu một cái, cái phải hay không đại biểu cho ... Trời a! Tớ có nên đổi lại gọi cậu là Trì phu nhân hay không a?"

Tâm hư vinh xoa dịu tổn thương trong lòng, Nhạc Duyệt sang sảng cười, "Đi, chị đây mang cậu đi chọn hai bộ a!"

Hai người vừa nói vừa cười đi đến cửa hàng trước mặt.

......

"Cửa hàng này không tệ, đồ trẻ em tương đối nhiều." Cương Tử nói với Trì Giai Lệ.

Trì Giai Lệ một bên dỗ hai đứa con bảo bối, một bên thuận miệng trả lời, "Dù sao chị đối với thị trường bên này cũng không rành, cậu thấy cái nào tốt thì chọn chỗ đó đi."

Hai ngày nữa, Trì Giai Lệ đã phải trở về, liền tính toán muốn đưa hai đứa con ra ngoài đi dạo, chọn một chút đồ kỉ niệm có ý nghĩa mang về. Vốn là muốn để Trì Sính tới lái xe chở cô đi, nhưng Trì Sính vẫn luôn ở bệnh viện chiếu cố Ngô Sở Úy, cho nên việc này liền vứt qua cho Cương Tử.

Vào cửa hàng, Cương Tử đưa mắt nhìn chung quanh đánh giá.

"Cái áo trẽn này thế nào ạ? Em thấy nó rất hợp với màu da của Đâu Đâu." Trì Giai Lệ nói.

Cương Tử không yên lòng phụ họa thêm một câu, "Rất tốt ạ."

Trì Giai Lệ để ý thấy Cương Tử không yên lòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn quanh bất định, xuất phát từ lòng hiếu kì, cô cùng theo tầm mắt Cương Tử nhìn xung quanh, đột nhiên liền đóng đinh lại một chỗ.

Nhạc Duyệt đứng ở trên chiếc thang máy đang đi lên, trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, cùng người bên cạnh vừa nó vừa cười.

"Cương Tử, cậu giúp tôi trông nom hai đứa, chị qua bên kia nhìn một chút."

Nói xong, Trì Giai Lệ nhập vào trông đoàn người.

Nhạc Duyệt đang cùng cô bạn thân trò chuyện cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới Trì Giai Lệ đang ở phía sau, Trì Giai Lệ nhìn chằm chằm vào mấy gói to trong tay cô nàng, toàn là hàng hiệu, không tới sáu số thì căn bản không thể mua, nếu không phải Chung Văn Ngọc luôn ở trước mặt cô, cô đúng là sẽ không hứng thú với việc tiêu phí cá nhân của Nhạc Duyệt.

Không phải nói tiền lương của cô ta không đến năm ngàn, vì đưa cho mẹ chồng tương lai một cái áo choàng, còn phải dùng đến tiền ăn tiết kiệm cả tháng sao? Không phải nói là không mặc hàng hiệu, một thân quần áo tư trang không đến một ngàn sao? Không phải từ lúc thất tình đến giờ luôn rầu rĩ không vui, ngoại trừ Chung Văn Ngọc ra thì ai cũng không gặp à?

Vậy thì cô nàng hám tiền mặt mày hớn hở, điên cuồng mua sắm kia là ai a?

Trì Giai Lệ là người tùy tiện, không dễ cùng người ta tính toán so đo, nhưng đến khi đã tính toán, kẻ kia chắc chắn sẽ chết cực kì thảm.

"Cương Tử, đi qua đi lại, giúp chị tra xem ghi chép giao dịch của cô ta ở đây, điều tra trọng điểm vào chủ tài khoản ngân hàng của cô ta, chị muốn xem thử, cô ta nhiều tiền như vậy là từ đâu ra."

Một buổi chiều trước khi đi, Trì Giai Lệ đem mấy tờ giấy ném trước mặt Chung Văn Ngọc.

"Mẹ tự mình nhìn đi."

Chung Văn Ngọc nhìn một cái, không khỏi kinh ngạc.

"Con đi ra ngoài một chuyến, tại sao lại xài nhiều tiền như vậy a?"

Trì Giai Lệ hất cầm, "Mẹ nhìn lại chút đi, tiền này là ai tiêu a?"

Chung Văn Ngọc híp mắt, cẩn thận xem xét chữ kí của chủ thẻ ở phần giao dịch, thế nhưng lại là tên của Nhạc Duyệt.

"Này ... Con lấy ở đâu ra?"

"Đây chính là vị con dâu Trì gia cần kiệm của mẹ đó ạ, một buổi chiều liền xài hơn hai mươi ba vạn sáu ngàn hơn. Biết thẻ là của ai không? Mẹ mau lau sạch đôi mắt lão thị của mẹ mà nhìn xem a! Đó là của con trai mẹ! Cô ta đã cùng Trì Sính chia tay, còn dám cầm tiền của nó xài như thế, lúc còn ở bên nhau thì xài xa xỉ như thế nào a? Con dâu như thế rước vào cửa, không đến hai năm, nhà chúng ta sẽ bị cô ta vét sạch!"

Chung Văn Ngọc nhìn lại danh sách trong tay, như thế nào cũng không thể tin tưởng được Nhạc Duyệt có thể có khả năng làm ra loại chuyện này.

"Còn cái áo khoác kia, mẹ còn xem như bảo bối mà luyến tiếc mặc, còn nói là nửa tháng tiền lương của cô ta. Mẹ của con ơi! Cô ta đã vài tháng không đi làm rồi, tiền lương ở đâu ra a? Cô ta dùng chút tiền lẻ trong tài khoản con trai mẹ mua cho mẹ đó! Tiết kiệm chi tiêu? Cũng chỉ có mẹ mới tin được mấy lời của cô ta! Cô ta mà mua ít đi một chút, liền có thể mua đủ hơn mười cái áo khoác đó!"

Chung Văn Ngọc tức giận đến sắc mặt xanh mét, môi cứ run run.

"Thật là chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy!"

Ngày hôm sau, Trì Giai Lệ vừa đi, Chung Văn Ngọc còn chưa kịp tới tìm Nhạc Duyệt, cô đã tư đưa mình tới rồi.

Mở cửa ra, lại là gương mặt thanh lệ chất phác kia, mặt u ám, bộ dáng khống có chút tinh thần.

"Dì à, con lại tới tìm di đây. Một mình ở nhà thật buồn quá, con không làm phiền dì chứ?"

Nếu là lúc trước, Chung Văn Ngọc nhất định sẽ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Duyệt, ôn nhu hỏi: "Con bé này, làm sao a? Có cái gì không thoải mái thì nói cho dì biết."

Hiện tại, mặt lạnh nói một câu.

"Biết tôi cảm thấy phiền, cô còn chạy tới đây?!"

Nhạc Duyệt bị những lời này chấn đắc không nhẹ, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

"Dì à, dì ... làm sao thế?"

Chung Văn Ngọc không có miệng lưỡi nhanh nhạy, không biết nói bóng nói gió, trực tiếp đem mọi chuyện làm rõ, "Về sau đừng có chạy đến nhà chúng tôi nữa, tôi gặp cô liền cảm thấy ghê tởm!" Nói xong đem cái áo khoác kia lấy ra vứt lên người Nhạc Duyệt, "Cái áo khoác này cô cầm về cho mẹ cô mặc đi, tôi không có cái vai cứng như thế!"

Nhạc Duyệt nước mặt thành dãy rơi xuống, "Dì à, đến tột cùng là con đã làm sai cái gì ạ?"

Chung Văn Ngọc vẫn là không đủ tâm ngoan, nhìn thấy người ta rơi nước mắt, ngữ khí liền dịu đi một ít.

"Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi khuyên cô một câu: Con gai sợ nhất là lười, hai là tham, ba là thích chiếm món lợi nhỏ, sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng chính mình."

Cửa đóng lại trước mặt Nhạc Duyệt, triệt để chặn lại giấc mơ phú quý của cô.

......

Đây là vụ làm ăn lỗ vốn duy nhất mà Ngô Sở Úy làm, tiền trên thẻ là cậu bỏ vào, tuy rằng đã kịp thời đăng kí hủy, những mà hai trăm mấy chục ngàn đã vẫn bị lấy đi. Bất quá Ngô Sở Úy một chút cũng không đau lòng, dù sao thì cứ coi như là cấp cho Nhạc Duyệt phí tổn thất tinh thần đi. Cấp để cho bản than mình không áy náy, chỉ là tiêu tiền để mua sự yên tâm, bớt cho sau này chịu báo ứng.

Nhạc Duyệt cùng Trì Sính cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ.

Nghe được tin này, Ngô Sở Úy lại hoàn toàn không thể cao hứng nỗi, cậu đã vô số lần mơ tưởng đến giờ phút này, mỗi lần nhớ lại đều vô cùng kích động, nhưng khi thật sự đã tới rồi, cậu lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, mục đích đã đạt được, cậu có nên toàn thân lui ra hay không?

Vừa nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy liền có cảm giác mê mang không biết làm sao.

Cậu thậm chí còn sợ Khương Tiểu Soái đến thăm mình, sợ hãi Khương Tiểu Soái cười nhắc nhở: Này! Đồ đệ, xong việc rồi, chúng ta ngừng đi!

Tôi nên làm sao để rút lui đây?

Đang nghĩ tới, Trì Sính bước vào, phía sau có hai cô y tá.

"Ống thông tiểu của cậu rút được rồi."

Vừa nghe thấy, trên mặt Ngô Sở Úy liền hiện lên vẻ thống khổ, cái ống thông tiểu này đúng thật là muốn ép chết cậu. Thời điểm gây tê đặt vào, lúc ấy không có cảm giác, cho đến khi lúc thuốc tê hết rồi, phía dưới liền trở nên mất tự nhiên. Hai ngày này vừa mới quen được, lại muốn rút ra, cái thứ cứng rắn như vậy lại rút từ chỗ mềm thế kia, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thảm rồi!

"Đừng rút, cứ đợi đã." Ngô Sở Úy cười ngượng hai tiếng, "Không cần tôi dùng sức, tự nó cũng chảy ra được, bớt nhiều việc a!"

Trì Sính hất cầm, ý bảo y tá trực tiếp động thủ.

Ngô Sở Úy trợn tròn hai mắt đến suýt lồi ra, tay nắm ra giường thành một bông cúc hoa.

"Thả lỏng." Trì Sính nói.

Kỳ thật hắn so với Ngô Sở Úy còn khẩn trương hơn.

Hai phút sau, một tiếng thét thảm thiết phát ra từ phòng bệnh.

Ngô Sở Úy ở trên giường bệnh cuộn thành một con tôm, trong lòng thầm nói: JJ của tôi đau, trứng cũng đau, đại tiểu tiện không thể tự lo, bây giờ còn không thể rút được, đợi bình phục đã rồi nói.

[End chương 102]

Ta đã trở lại rùi đây..... Sáng à không 1h chiều dậy 1h30 ăn sáng nằm lướt phây bút sống ảo các thứ rùi lăng rùi lăng ra ngủ tip ==' riết thành con heo lúc nào không hay thoai thì ta đã vận động hết sức lết lên đây up roài nên vote đi ạ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: