Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Đến phủ làm khách

-"Để tỏ thiện ý, bữa cơm này ta trả. Cô muốn ăn gì cứ gọi thỏa thích, không cần phải ngại. "

Ngại cái đầu nhà ngươi. Tên chết bằm,  tên đáng ghét.

-"Hay là như vậy, tôi mời cô đến Đông Phương phủ làm khách, khi nào cô chán thì có thể rời đi. Một cô nương như cô bôn ba giang hồ cũng không phải chuyện tốt gì. Cô cứ yên tâm đến phủ tôi ở, tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt. Cô không cần phải lo chỗ ăn, chỗ ở nữa. Có được không? "

Hinh Ngọc mặc dù không thích Đông Phương Bạch nhưng hắn nói rất có lý. Ta không thể cứ dùng pháp thuật biến ra ngân lượng hoài được, lão lão nói như thế là không tốt, là lừa gạt người khác. Nếu đến nhà hắn ta và Tiểu Bảo sẽ không cần ngủ mái nhà nữa, sẽ không sợ bị lạnh, bị ướt. Tiểu Bảo sẽ không cần cùng ta chịu khổ nữa. Nhưng...

Thấy vẻ mặt của Hinh Ngọc lưỡng lự, Đông Phương Bạch nói tiếp:

-"Cô yên tâm, nhà ta rộng lớn lắm.Cô muốn ăn khi nào thì ăn, muốn ngủ khi nào thì ngủ. Cô muốn gì cũng có, đại tỷ ta thương ta nhất, cô không cần phải lo. Đại tỷ ta sẽ đối xử với cô thật tốt. Nhà ta thứ gì cũng có, cô muốn ăn gì ta đều sẽ mua cho cô. Ta hứa với cô là sẽ không bắt nạt cô và con hồ ly nhỏ đó. Cô yên tâm chưa? "

Tiểu Bảo nghe có người nhắc mình liền chui đầu ra nhưng khi thấy Đông Phương Bạch lại ba chân bốn cẳng chui vào lại. Đông Phương Bạch hiểu ý liền quoay sang dụ dỗ Tiểu Bảo.

-" Tiểu hồ ly ngoan, ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ngươi muốn ăn bánh bao nhân rau cải ta ngày nào cũng sẽ mua cho ngươi được không? "

Tiểu Bảo nghe có vẻ rất êm tai, liền bị mấy lời đó của Đông Phương Bạch dụ dỗ. Nó len lén ngóc cái đầu nhỏ ra ngoài, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hinh Ngọc.

Hinh Ngọc nhìn Tiểu Bảo rồi lại nhìn Đông Phương Bạch. Phúc lợi lớn như thế này thì miễn cưỡng mà nhận lấy thôi. Hinh Ngọc gật đầu. Đông Phương Bạch mặt kinh hỷ, suốt dọc đường về nói không ngừng nghỉ.

Đông Phương phủ...

-"Đây là nhà của ta, cô thấy thế nào? Rộng lớn không?"

Hinh Ngọc gật đầu, đúng là rộng lớn thật. Tên này giàu có thật.

-"Đi ta dẫn cô đi gặp mặt đại tỷ ta, đại tỷ ta là người tốt nhất thiên hạ này. Đại tỷ ta vừa thông minh lại xinh đẹp, chỉ cần cô gặp tỷ ấy cô sẽ thích."

Hinh Ngọc bĩu môi.

Hi Nguyệt sau khi tiễn Lý công công ra về, thì mình cũng trở về thư phòng xem sổ sách. Mấy năm trở lại đây một mình nàng quán xuyến từ trên đến dưới Đông Phương phủ, đệ đệ nàng chỉ biết phá phách, không phụ giúp gì được cho nàng. Nàng chỉ mong nó đừng đi gây chuyện khắp nơi là nàng đã đa tạ tổ tiên rồi.

-"Đại tỷ, đại tỷ đệ về rồi. Mau xem đệ dẫn ai đến này. "

Hi Nguyệt đang xem sổ sách, nghe tiếng đệ đệ bảo bối liền bỏ ngay chạy ra ngoài xem lại có chuyện gì.

-"Đại tỷ, đây là bằng hữu của đệ. Đệ dẫn cô ấy về phủ làm khách có được không? "

Đông Phương Bạch nắm tay Hi Nguyệt ra vẻ nũng nịu.

Hi Nguyệt búng trán Đông Phương Bạch một cái mắng yêu:

-"Tiểu yêu như đệ, không ra ngoài gây chuyện là đã tốt lắm rồi. Bằng hữu của đệ cũng như bằng hữu của tỷ, đến Đông Phương phủ làm khách thì ta phải đối đãi thật tốt."

Hinh Ngọc lặng lẽ quan sát vị cô nương trước mặt, đúng như lời tên đáng ghét nói tỷ tỷ hắn quả thực rất tốt lại còn rất xinh đẹp nữa. Thật động lòng người, hồ ly tu luyện mấy ngàn năm còn chưa có được dung mạo như vậy. Quả thật quá xinh đẹp, tỷ đệ nhà này ai cũng bất phàm từ bề ngoài cho đến khí chất. Đứng trước cô nương này vẻ đẹp của ta lấy gì sánh được.

Hi Nguyệt cũng đánh giá cô nương trước mặt. Thân hình nhỏ nhắn, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt tựa thiên tiên, thập phần khả ái, nhìn như một tiểu tiên nữ. Côn nương này có vẻ ngoài quá mức đáng yêu, không sắc sảo, không tà mị mà lại thanh tú, linh hoạt. Khiến người ta muốn đem vào lòng mà cưng chiều,trên người lại đeo nhiều lục lạc khi đi phát ra tiếng động nghe rất vui tai.

-" Tiểu nữ họ Lăng tự Hinh Ngọc, là bằng hữu của Đông Phương huynh đây. Nay đến phủ làm khách nếu có gì không phải mong Đông Phương đại tiểu thư bỏ qua. "

Hi Nguyệt nở nụ cười tươi hơn hoa, tiểu nha đầu này rất biết ăn nói.

-"Ta tên Đông Phương Hi Nguyệt, cô năm nay bao nhiêu tuổi? "

Hinh Ngọc đắn đo một hồi rồi trả lời:

-"Tiểu nữ năm nay vừa tròn 17."

-"17 thì bằng với Tiểu Bạch, cô cứ gọi ta là Hi Nguyệt tỷ tỷ là được rồi, không cần đa lễ. "

Hi Nguyệt nói với Hinh Ngọc, vừa nói vừa cười vui vẻ. Trông hai người này hợp nhau lắm.

Tỷ tỷ của hắn vừa xinh đẹp vừa ôn nhu, nhẹ nhàng sao lại có tên đệ đệ như hắn vừa đáng ghét vừa trẻ con. Chẳng lẽ họ không phải tỷ đệ ruột sao? Hinh Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ lung tung.

-"Tiểu Bạch, đệ đưa Hinh Ngọc về phòng đi, ta đi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món ăn cho cô ấy. "

-"Đại tỷ, cô ấy ăn chay. "

-"Ăn chay sao, còn trẻ như vậy đã ăn chay. Được thôi, ta bảo họ làm đồ chay. "

-"Đa ta tỷ tỷ. " Hi Nguyệt hướng nhà bếp đi đến.

-"Sao ngươi biết ta ăn chay. " Hinh Ngọc vẻ mặt nghi ngờ.

-" Lúc nãy ở tửu quán ta thấy cô gọi bánh bao nhân rau cải, mì chay nên ta đoán là cô ăn chay. "

-"Coi như ngươi có mắt quan sát. "

-"Cô tên Lăng Hinh Ngọc hả?  Tên cô thật đẹp. "

-"Ngươi tên gì? "

-"Ta tên Đông Phương Bạch, đại tỷ hay gọi ta là Tiểu Bạch nên sau này cô cũng gọi ta như vậy đi. "

Hinh Ngọc gật đầu.

-"Đi ta đưa cô về phòng."

-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: