Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Từ 331 đến Hết

Phiên ngoại 331: Là thương hại hay là yêu 9

Nhưng Hoa Tích Nguyệt toàn thân vô lực, trừ việc để cho lệ đau xót không ngừng tuôn rơi thì nàng cái gì cũng không làm. Chuyện cũ như hiện rõ mồn một trước mắt. Cổ Nhược, làm sao chàng có thể như vậy? Ta hiểu lầm chàng, làm phiền chàng, hoài nghi chàng, không tín tưởng chàng, lại gả cho người khác, ta đã sớm phụ chàng, không xứng với chàng, chàng tại sao còn phải thay ta chịu hình phạt đó? Chàng tại sao lại ngu ngốc như thế ? Cổ Nhược, chàng có biết ta vẫn luôn luôn ở tại nơi này. Tất cả đều là bởi vì chàng?

Ta ngoài mặt bảo vệ thi thể Dạ Tang, thật ra ta là không muốn rời xa chàng . . . . . . Cổ Nhược, ta yêu chàng, vẫn luôn yêu, năm năm nay tình yêu ấy chưa từng giảm dù chỉ là nửa phần. Ta giận chính mình, hận mình không có tiền đồ, cho nên mới đối với chàng lãnh ngôn lãnh ngữ, ta hành hạ chàng, thật ra cũng chính là hành hạ bản thân ta . . . . . . Cổ Nhược, thật xin lỗi, xin lỗi, ta thật là xấu, hư hỏng như vậy ta đây thế nào lại đáng giá cho chàng vì ta mà hi sinh tính mạng của mình . . .

Thiên hạ này, nếu không có chàng. Tất cả còn có ý nghĩa gì? Đau lòng đến dường như muốn ngất xỉu, thiên băng địa liệt bất quá cũng chỉ như thế. Trong mắt nàng một mảnh mờ mịt, ôm Cổ Nhược thật chặt. Giống như người chết đuối cố giữ một cọng rơm cuối cùng, chết cũng không chịu buông ra.

Chưa ai thấy Hoa Tích Nguyệt biểu tình vặn vẹo đáng sợ như vậy, đột nhiên ngửa đầu phát tiết một hồi kinh thiên Trường Khiếu , thê lương đến độ những quầng mây trên cao không chịu nổi rách toạc cả ra, bi ai đến chí cực, người người nghe được lòng đều như muốn vỡ tan.

"Cổ Nhược, thật xin lỗi, trên đời này không có chàng, ta sống thế nào đây? Ta phải đi cùng chàng. Hãy để cho ta đi cùng chàng, vô luận tới chỗ nào, chúng ta cũng không bao giờ xa nhau nữa . . . ."

Hoa Tích Nguyệt ôm hắn thật chặt, mấy huyệt đạo trọng yếu trên người theo thứ tự đánh phá mạnh, máu tươi văng khắp nơi . . . . . .

"Tỷ tỷ, đừng!"

"Tích Nguyệt, đừng!"

Long Phù Nguyệt, Hoa Kiều Long dường như như sắp phát điên, liều lĩnh muốn xông lên ngăn cản nhưng đều bị kết giới dày cộm quanh người Hoa Tích Nguyệt ngăn lại bên ngoài, Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tự đoạn tâm mạch.

"Tỷ tỷ!"

Hoa Kiều Long khóc rống lên, tỷ tỷ rõ ràng tránh được Thiên Kiếp nhưng vẫn như cũ lựa chọn cái chết, để lại hắn một mình sống trên cõi đời này, hắn phải làm sao đây?

Phiên ngoại 332 : Là thương hại hay là yêu 10

Hoa Tích Nguyệt ôm Cổ Nhược, pháp lực trên người cũng bắt đầu tiêu giải phân tán ra ngoài, theo Cổ Nhược cùng nhau Tịch Diệt.

Môi nàng bất giác lộ ra tia mỉm cười, cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh như băng của Cổ Nhược lẩm bẩm: "Cổ Nhược, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau . . . . . ."

Trên bầu trời chợt có tia ánh sáng xanh sáng giống như truyền đến. Thân thể Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên tỏa ra một vòng ánh sáng, sau lưng hiện ra một vòng hào quang nhàn nhạt, giống như Phật quang sau lưng Quan âm. . . . . .

Hoa Kiều Long đang khóc rống, thấy cảnh tượng như thế, không khỏi ngẩn ngơ. Thành tiên! Tỷ tỷ cư nhiên vào lúc này thành tiên! Chẳng lẽ Thất Tinh Đoạt chính là Tiên kiếp của tỷ tỷ? Trải qua được sẽ hóa thành tiên? Vòng Phật quang kia tầng tầng xoay tròn, giữ quang trải dài ra khắp muôn nơi.

Thời gian như trong nháy mắt dừng lại làm cho tất cả mọi người sợ đến ngây người. Sau đó Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy tất cả tất cả khí huyết tản đi của mình giống như lưu giữ di chuyển, vô số ánh sáng nhạt lơ lửng lần nữa tụ về cơ thể mình. Tâm mạch đã đứt lìa lần nữa lưu động, tất cả vết thương trên người đều biến mất không thấy gì nữa. . . . . .

Hoa Kiều Long nhào tới: "Tỷ tỷ, ngươi đã thành tiên, ngươi đã thành tiên! Thất Tinh Đoạt mới vừa rồi thì ra là tiên kiếp của ngươi."

Hoa Tích Nguyệt trên mặt ngơ ngác, cúi đầu nhìn Cổ Nhược trong ngực vẫn như cũ lạnh như băng, trái tim hơi có chút cười khổ. Nàng thành tiên thì như thế nào? Cổ Nhược đã chết, nàng đối với thế giới này đã sớm không có lưu luyến bất kỳ điều gì nữa, thành tiên cũng tốt, thành quỷ cũng được. Đối với nàng mà nói, đã không có gì khác biệt.

Nếu thành tiên, nàng cũng có biện pháp tự tuyệt! Chậm rãi giơ bàn tay lên, ánh sáng phấn hồng từ trong tay nàng tạo thành hình. Nàng nhắm mắt lại, đem tia ánh sáng kia hướng thẳng vào tim mà đánh xuống. . . . . .

Chỉ cần tia ánh sáng này tiến vào ngực nàng, trái tim của nàng sẽ chia năm xẻ bảy! Chính là thần tiên cũng không thể cứu!

"Ai!"

Trong bầu trời đêm chợt truyền đến một tiếng du trường thở dài. Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay cứng đờ, ánh sáng trong tay đột nhiên biến mất không thấy. Nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời đêm xuất hiện một người y phục trắng.

Phiên ngoại 333: Đại kết cục

"Cổ Nhược!"

Tất cả mọi người hốt hoảng kêu lên, nhìn lại trong ngực Hoa Tích Nguyệt một chút, Cổ Nhược vẫn như cũ ở tại trong lòng nàng . . . . . . Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thế nào lại xuất hiện đến hai Cổ Nhược? Đến hai đứa bé cũng trở nên thất thần. Xem xem một chút bên này lại nhìn nhìn một chút bên đó, nhất thời hoang mang không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

Người áo trắng  này lơ lửng trong không trung, mặc một thân áo bào trắng, bay bay rủ xuống, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, tuấn mỹ vô cùng, quanh thân như có vầng sáng nhàn nhạt.

Trong lòng Long Phù Nguyệt chìm xuống, chợt thấp giọng hô lên: "Không phải là Cổ Nhược, là Dạ Ly! Hiên Viên Dạ Ly!"

Người đó chính là Hiên Viên Dạ Ly. Hắn khẽ cười cười một tiếng, hướng Long Phù Nguyệt gật đầu một cái.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Hoa Tích Nguyệt, thở dài một tiếng: "Không nghĩ tới tiên kiếp của ngươi lại là một tình kiếp, đời sau của ta xuất hiện bất quá chính là giúp ngươi độ kiếp. . . . . ."

Tình kiếp? Hoa Tích Nguyệt đôi mắt thẳng tắp, nhìn Hiên Viên Dạ Ly một chút, lại nhìn Cổ Nhược trong ngực một chút.

Đột nhiên sinh ra một loại rung động muốn cười to: "Ngươi nói tiên kiếp của ta là một tình kiếp, Cổ Nhược, Cổ Nhược hắn. . . . . . ?"

Hiên Viên Dạ Ly trong mắt có ánh sáng chợt lóe: "Ta lúc mới gặp ngươi liền có cảm giác này, Cổ Nhược cùng ngươi nếu cứ cố chấp ở bên nhau hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên ta mới muốn tách hai ngươi nhưng lại không nghĩ tới . . . . . . Ai, tạo hóa trêu ngươi, hôm nay ta cũng không còn lời nào để nói."

Long Phù Nguyệt mở to mắt: "Dạ Ly, ngươi đã sớm biết đại sư huynh cùng Tích Nguyệt ở chung một chỗ sẽ chết? Vậy đại sư huynh, đại sư huynh hắn có biết hay không?"

Hiên Viên Dạ Ly nhàn nhạt nói: "Hắn có tất cả trí nhớ của ta, tất nhiên cũng sẽ biết ta đã dự đoán ra kết quả này, lại không nghĩ rằng hắn ngu ngốc như thế, lại còn dám đi tới bước đường này . . . . . ."

Sắc mặt Hoa Tích Nguyệt trắng bệch, cúi đầu nhìn Cổ Nhược trong ngực một chút: "Thì ra. . . . . . thì ra hắn sớm đã biết, là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta. . . . . ."

Ánh mắt nàng ngơ ngác, trong lòng co thắt đau tột cùng, lại không thể nào khóc nổi.

Hiên Viên Dạ Ly gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng cô nương rốt cục độ kiếp thành Tiên. Tốt lắm, hậu duệ của ta cũng coi như hoàn thành sứ mạng, hôm nay ngươi liền đem thi thể hắn trả lại cho ta thôi."

Phiên ngoại 334: Đại kết cục 2

Hoa Tích Nguyệt cổ họng cảm thấy chát, lảo đảo ngã xuống. Hiên Viên Dạ Ly vung tay lên, thân thể Cổ Nhược liền bay lên, ẩn vào trong một khối ánh sáng trắng, trôi nổi phía sau hắn.

"Tốt lắm, sứ mạng của ta đã hoàn tất, cáo từ!" Hiên Viên Dạ Ly liếc Hoa Tích Nguyệt một cái, xoay người định rời đi.

"Chậm đã!" Hoa Tích Nguyệt chợt ngẩng đầu kêu một tiếng.

"Cô nương còn có gì muốn nói?" Hiên Viên Dạ Ly khẽ nhíu nhíu mày, nhìn nàng.

Hoa Tích Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Ta đây cả tình kiếp còn chưa có độ hết mà hắn đã chết, ta còn thành Tiên làm cái gì? Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (Cùng lên thiên đường, cùng xuống địa ngục), vô luận như thế nào ta đều muốn cùng hắn ở bên nhau.Ta cầu xin hãy ngươi đem tro cốt của ta kề cận làm bạn cùng hắn!"

Một câu vừa nói xong thì vô số khí lưu quanh thân nàng liền xoay tròn. Những khí lưu này giống như phiếm hồng, môi nàng mỉm cười, hai tay kết ấn, ngọn lửa màu đỏ như đóa hoa từ trong tay nàng bùng lên . . . . . .

Hoa Kiều Long mặt liền xanh mét, kêu to: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Tỷ tỷ, đừng!"

Hắn biết Thiêu tẫn lục giới (thiêu cả 6 giới) Hồng Liên Nghiệp Hỏa một khi dấy lên, tỷ tỷ liền hoàn toàn tan thành mây khói! Tỷ tỷ liều chết dùng một chiêu như vậy để tự thiêu, xem ra thật sự đã không còn muốn sống nữa rồi!

Hắn giống như điên chạy đến nhưng bất đắc dĩ lại bị kết giới quanh thân Hoa Tích Nguyệt đánh bay ra, hắn căn bản không xông vào được liền đau lòng khóc thét lên. Hiên Viên Dạ Ly trong mắt có ánh sáng chợt vụt qua. Tay liền đặt trước ngực kết ấn, một bình bạch ngọc trống rỗng xuất hiện, trong bình có cành liễu xanh lòa xòa. Tay hắn vừa bắn ra liền thấy một dòng nước từ trong bình tuôn xuống, vẩy vào ngọn lửa trong tay Hoa Tích Nguyệt.

Phiên ngoại 335 : Đại kết cục 3

"Phốc!" Một tiếng ngọn lửa liền bị dập tắt, Hoa Tích Nguyệt bị hơi nước lạnh như băng dội vào, rùng mình một cái.

Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hiên Viên Dạ Ly: "Tại sao muốn ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi . . . . . . ngươi cảm thấy tro cốt của ta không xứng ở bên cạnh chàng sao?"

Hiên Viên Dạ Ly nhìn nàng, đáy mắt lại có một tia vui mừng vụt qua, nhàn nhạt nói: " Ngươi có thể nặng tình với hắn như thế, xem ra đời sau của ta chết cũng không uổng. Bất quá, ta muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi không tìm cái chết thì còn có ba phần có thể thấy được duyên phận của hắn, còn nếu quả thật đã chết thì sẽ chẳng bao giờ có thể gặp hắn. . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt chấn động, đôi mắt một mảnh tĩnh mịch bỗng nhiên có tia hi vọng lóe lên, run giọng nói: "Ngươi. . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi có biện pháp cứu sống hắn?"

Hiên Viên Dạ Ly không gật đầu, cũng không lắc đầu, lại nhàn nhạt nói: "Thất Tinh Lôi Kiếp đánh là hồn phách, hôm nay hắn vì thay ngươi chịu đã hồn tiêu phách tán, vốn là không cứu được. Nhưng hắn dầu gì cũng là một phần hồn phách chuyển thế của ta, ta lại có thể đem sợi hồn phách của hắn lần nữa tề tựu, nhưng hồn phách hắn cần phải từ từ vá, có thể vá đầy đủ hay không ta cũng không nắm chắc được. . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, giống như trong đêm tối thấy được một tia ánh sáng lẻ loi, mặc dù hy vọng này vô cùng nhỏ bé nhưng có còn hơn không.

Nàng phịch một tiếng quỳ xuống: "Cầu xin tế sư cứu chàng . . . . . ."

Đáy mắt Hiên Viên Dạ Ly như biển: "Ta cũng chỉ có chừng ba phần nắm chắc, hơn nữa vá hồn phách cần một thời gian dài. Có có thể chỉ mất mấy năm, cũng có thể mấy trăm năm. . . . . . Hơn nữa . . . . . "

Nói tới chỗ này, hắn chợt dừng lại. Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ: "Hơn nữa cái gì?"

Hiên Viên Dạ Ly ngưng mắt nhìn nàng, từ từ nhả ra mấy chữ: "Hơn nữa thi thể hắn những năm này tuyệt đối không thể có chuyện, dùng máu tươi của Hồ Tộc các ngươi mỗi ngày một ly để nuôi dưỡng . . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt không chút do dự, dập đầu như bằm tỏi: "Được, sẽ dùng máu của ta dung dưỡng hắn, Thanh Khâu chúng ta có Tuyết Ngọc hồ là một Thánh Địa tu dưỡng, ta sẽ đưa hắn tới nơi đó . . . . . . chỉ cần hắn có thể trở lại, ta làm cái gì cũng không quan trọng, bao nhiêu năm ta cũng sẽ đợi."

Phiên ngoại 336: Đại kết cục 4

Hiên Viên Dạ Ly nhắm mắt lại thở dài một cái: "Còn có một việc nữa, ta nhất định phải nói cho ngươi biết."

Hoa Tích Nguyệt ngước mắt nhìn hắn: "Cái gì?"

Hiên Viên Dạ Ly trong mắt thoáng qua tia thương hại, thở dài một tiếng: "Ta cũng chỉ có chừng ba phần nắm chắc có thể đem hắn cứu sống, mà coi như có thể cứu sống, cũng có thể hắn sẽ quên ngươi . . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt như bị đánh một gậy, nụ cười tái nhợt: "Chàng. . . . . . Chàng sẽ quên ta?"

Hiên Viên Dạ Ly chậm rãi gật đầu một cái: "Đúng thế, bởi vì hồn phách mới vá ngưng tụ, nói không chừng hắn sẽ mất đi tất cả trí nhớ, sẽ không nhớ tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi. Ngươi xác định còn muốn cứu hắn?"

Hoa Tích Nguyệt buồn bã cười một tiếng, không chút nào do dự: "Tất nhiên muốn, chàng quên ta hay nhớ ta cũng không quan trọng, cùng lắm thì ta một lần nữa lại theo đuổi chàng! Lần này, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không buông tay nữa!"

Hiên Viên Dạ Ly trên khuôn mặt tuấn mỹ cuối cùng lộ ra một tia vui mừng cười: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng đã an tâm, cũng không uổng ta phá huỷ toàn thân tu hành giúp ngươi."

Long Phù Nguyệt khóc đến hai mắt sưng đỏ, nghe câu cuối cùng của Hiên Viên Dạ Ly, sợ hết hồn: "Bị phá huỷ toàn thân tu hành? Dạ Ly, ngươi . . . . . ."

Hiên Viên Dạ Ly cười nhạt: "Ta nợ đời sau quá nhiều, cũng đã đến lúc nên bồi thường lại."

Hai tay kết ấn, áo trắng tung bay, quanh thân hắn càng thêm vô số ly tuyến trong suốt chuyển động như bay, tóc đen như gấm rủ xuống tung bay tán loạn, khí lưu, tóc dài, ánh sáng chậm rãi buộc chặt, một khối ánh sáng trắng từ từ hiện lên. Khối ánh sáng kia cực kỳ yếu ớt, giống như cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hoa Tích Nguyệt lại từ cái khối ánh sáng này đánh hơi được một tia hơi thở quen thuộc, khối  ánh sáng trắng kia khẽ nhấp nhô, giống như một ngọn lửa nhỏ, trong nháy mắt đem trái tim Hoa Tích Nguyệt chiếu sáng.

Nàng run rẩy đưa tay ra: "Cổ Nhược!"

Nước mắt cũng nhịn không được nữa, rào rào rớt xuống.

Hiên Viên Dạ Ly nhân ảnh đã từ từ mờ ảo: "Nắm giữ và quý trọng thật tốt cơ hội lần này đi. hắn không thể sống lại, ta cũng sẽ như thế . . . . . "

Rồi thân ảnh hắn hóa thành một dải ánh sáng, cuốn quanh khối ánh sáng trắng nhàn nhạt kia bay vào bên trong âm thanh của Oa Huyết Sáo, âm thanh của Oa Huyết Sáo chợt lóe lên ánh sáng trắng, lại khôi phục thành nguyên trạng.

Hoa Tích Nguyệt đem Oa Huyết giấu kỹ, ôm lấy Cổ Nhược, hướng Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ gật đầu một cái: "Nhị vị, bảo trọng, từ biệt từ đây."

Lại nhìn Hoa Kiều Long: "Đậu Đậu, chúng ta về nhà thôi."

Phiên ngoại 337 : Đại kết cục 5

"Cô cô, cô cô, cái thuật làm tuyết tan này thật là khó luyện, Linh Nhi đã luyện hơn ba mươi lần rồi mà vẫn không thể nào làm được . . . . . ."

Một tiểu cô nương trên người khoác y phục tím thanh nhã nhẹ nhàng. Hình dáng cỡ chừng 15, 16 tuổi, đang không ngừng hé ra cái miệng hồng diễm nhỏ nhắn lôi kéo vạt áo của nữ nhân áo trắng, đôi mắt to tràn đầy ủy khuất cùng nóng nảy.

Nữ nhân áo trắng kia vui vui cười cười một tiếng, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương áo tím: "Linh Nhi ngoan, thuật tuyết tan này vốn rất khó luyện, cô cô năm đó cũng phải luyện trên trăm lần mới có thể thành công."

Hoa Tích Nguyệt liền tiện tay chỉ vài chỗ nàng luyện sai rồi lại để cho nàng ra ngoài luyện công một mình. Nơi đây chính là tiểu viện thanh chuyên, một chỗ trên sườn núi Ngả Vân. Cái tiểu viện này đã tồn tại vài chục năm rồi nhưng vẫn không có một chút dấu tích đổ nát nào, vẫn như cũ sạch sẽ mát mẻ, không nhiễm một hạt bụi.

Phòng không lớn, nhưng rất đầy đủ. Cách vách phía bên phải có một cánh cửa, nữ nhân áo trắng từ từ đi tới, đẩy cửa mở ra. Trong phòng là một gian tịnh thất, trên án kỷ bài biện vài món đồ chơi nhỏ. Trên vách tường có một giá treo y phục, trên giá treo vài bộ quần áo. Một bộ áo choàng lông chồn dài trắng muốt, một bộ áo dài trong màu trắng viền ánh nền đỏ rực như lửa và một cái áo choàng ngắn lông chuột to. Còn có thêm một bộ áo ngoài bằng lông chồn trắng như tuyết . . . . .

Nữ nhân áo trắng kia sờ sờ bộ này rồi lại sờ sờ bộ khác, mắt mịt mù hơi nước: "Cổ Nhược, Cổ Nhược, mười hai năm đã trôi qua, tại sao chàng vẫn còn chưa tỉnh?"

Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng không khí trong tĩnh thất nho nhỏ này vẫn như cũ còn nguyên hơi thở quen thuộc của chủ nhân của chúng. Nữ nhân áo trắng tham lam hít một hơi không khí bên trong phòn. Ngồi trên giường đá trong tĩnh thất nơi Cổ Nhược đã từng tĩnh tọa. Trong tâm khảm giống như nhớ lại ngày ấy nàng được ngồi trong lòng Cổ Nhược.

Ngực của hắn trước sau như một, trong trẻo lạnh lùng, bên tai giống như nghe được hắn hơi có chút bất đắc dĩ cười: "Tích Nguyệt, làm sao nàng lại nhảy đến trong lòng ta nữa rồi?"

"Tích Nguyệt, ta đối với nàng không phải là thương hại, ta yêu nàng!"

Đột nhiên mở mắt, trong phòng vẫn tràn đầy không khí trong trẻo lạnh lùng ấy nhưng tất cả viễn tưởng đều đã biến mất chẳng thấy đâu. Hoa Tích Nguyệt khẽ nhắm mắt lại, gian khổ nhất chính là tất cả hoan ái ngọt ngào giống như mới vừa hôm qua, mà nay tư niệm trong hồn phách lại không biết đã đi đến phương nào . . . .

Phiên ngoại 338: Đại kết cục 6

Nàng hít một hơi dài, đứng dậy, đi tới án kỷ lăng hoa kính bên cạnh. Lăng hoa kính hiện ra thân hình một cô gái, nhìn gương mặt đó trong gương, nàng khẽ kinh ngạc. Đây là mình sao? Gương mặt thì gầy nhược, đôi mắt vô thần, tái nhợt mà tiều tụy. Nàng nhắm mắt lại, khẽ cười khổ, thời gian mười hai năm ngắn ngủi, trông bản thân mình thậm chí hình như có chút già nua.

Thời gian mười hai năm đối với Hồ Tộc mà nói, bất quá ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt mà thôi nhưng với nàng mà nói, lại dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Là tâm nàng già rồi sao?

Đẩy cửa sổ ra, trong sân, cô nương áo tím đang khổ luyện thuật tuyết tan, mười hai năm đã qua, bé gái năm đó hôm nay đã trưởng thành thành một vị diệu linh thiếu nữ, nàng thì như thế nào không già đi cho được?

Năm năm trước, nàng lại xuyên không trở về, vốn là muốn đi chào hỏi Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ. Nhưng không ngờ đến Thiên Tuyền quốc, mới biết được Phượng Thiên Vũ đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Phượng Vô Thương, mang theo thê tử cùng nhau quy ẩn, cũng không ai biết bọn họ đã đi phương nào.

Phượng Vô Thương dường như đã lật toàn bộ Thiên Tuyền quốc lên cũng không tìm ra được tin tức của cha mẹ, đành phải dừng tay, ngoan ngoãn làm hoàng đế của mình.

Mà Long Linh Nhi vừa thấy nàng lại như nhặt được trân bảo, quấn chặt nàng không buông. Nàng cùng Long Linh Nhi vốn rất hợp ý nhau, lại bị nàng dây dưa mãi, không có cách nào liền đem theo nàng mang tới tiểu viện thanh chuyên nơi Cổ Nhược đã từng sống, ngày ngày truyền thụ thuật cho nàng. Nàng cách mỗi nửa năm lại xuyên không về, chỉ vài chiêu cho Long Linh Nhi một lần.

Bắt đầu từ mấy năm nay, thân thể Cổ Nhược dựa vào nàng tu dưỡng mỗi ngày một chén máu nên không thể để hắn đợi lâu, nàng nghỉ ngơi nửa ngày liền trở về.

Một ngày vào một năm trước, Cổ Nhược vẫn lạnh như băng không có một tia khởi sắc, mặc dù vẫn không có hô hấp, không có nhịp tim, nhưng thân thể lại dần dần có dấu hiệu ấm dần lên. Điều này làm cho nàng mừng rỡ như điên, cho là hắn rất nhanh có thể tỉnh lại. Nhưng không ngờ, khi hắn nằm trên giường hàn ngọc tĩnh dưỡng thì hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, căn bản không có nửa điểm muốn tỉnh dậy . . . . . .

Nàng ở trong hồ Tuyết Ngọc trấn giữ suốt cả một năm, nửa bước cũng không rời, đừng nói đến việc đi gặp Long Linh Nhi.

Hôm nay vừa mới trở lại, Long Linh Nhi liền nhào tới, ủy ủy khuất khuất trách cứ nàng một năm cũng không tới gặp mình, có phải hay không cô cô đây đã quên mất Linh Nhi rồi.

Phiên ngoại 339: Đại kết cục 7

Làm hại nàng dỗ Linh Nhi thật lâu, mới làm cho tiểu nha đầu này từ giận dỗi chuyển thành vui vẻ . . . . . . Phốc! một Khối ánh sáng chợt lóe sáng thoáng qua, tuyết đọng trong sân đột nhiên biến mất, trên đất khắp nơi chỉ còn những vũng nước do tuyết tan để lại . . . . . .

"Thành công! Thành công rồi!"

Long Linh Nhi kêu lên, khuôn mặt vui mừng: "Cô cô, cô cô, ngươi thấy không? Linh Nhi đã luyện thành công rồi."

"Thành công cái rắm! Thành công thực sự phải là ngay cả nước do tuyết tan ra cũng phải biến mất, còn ngươi chỉ có thể coi như là gà mờ."

Một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền tới. Long Linh Nhi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy giữa không trung hiện ra thân hình một người. Áo choàng tung bay phiêu dật theo gió, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ, thì ra chính là Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long. Có lẽ là do chăm chỉ tu luyện, bộ dáng của hắn nhìn qua so với mười hai năm trước thành thục không ít, giống như thiếu niên đã trưởng thành mười tám mười chín tuổi, không hề giống đứa nhỏ nữa.

Long Linh Nhi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Hoa ca ca chỉ biết đả kích người là giỏi, cô cô nói năm nàng tu luyện còn phải luyện trên dưới hơn một trăm lần, hiện tại ta mới luyện có bốn mươi hai lần mà có thể đến trình độ này thì coi như đã là rất tốt rồi."

Hoa Kiều Long nhảy xuống đất, vỗ vỗ đầu Long Linh Nhi: "Tiểu nha đầu Linh Nhi này nha, cùng mẹ ngươi năm đó thật giống nhau. Bất quá, ngươi cũng không thể gọi ta là ca ca, phải gọi thúc thúc mới đúng."

Long Linh Nhi cười hì hì một tiếng: "Ngươi xem qua cùng tuổi với ta, ta gọi ngươi một tiếng ca ca còn có cảm giác là ta đã bị ngươi chiếm tiện nghi đấy."

"Tiểu nha đầu! Cái gì cùng tuổi, Lão Tử ta cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi! Theo như số tuổi ngươi kêu ta là ông nội, ta còn chê ngươi nhỏ đấy!"

Hoa Kiều Long trưng ra cái gương mặt thối không chịu được, trừng mắt liếc cái tiểu nha đầu Thiên Cao Hồ Ly kia.

"Tốt lắm, tốt lắm, Đậu Đậu, ngươi mỗi lần cùng Linh Nhi cãi nhau, tính khí có phải hay không tốt lên một chút?" Hoa Tích Nguyệt bóp bóp cái trán, có chút bất đắc dĩ nhìn đệ đệ mình.

"Sư tỷ, ngươi rõ là tiếp tay cho người ngoài! Rõ ràng tiểu nha đầu này không biết tôn kính trưởng bối, ngươi còn nghiêng về phía nàng!"

Phiên ngoại 340: Đại kết cục 8

Hoa Kiều Long liếc sư tỷ một cái, trong mắt thoáng qua tia cười xấu xa: "Vốn là ta tới nói cho tỷ biết một tin tức tốt, nhưng nếu tỷ không có hứng thú thì thôi vậy . . ."

Tin tức tốt? Hoa Tích Nguyệt trong lòng đột nhiên chấn động, mở to mắt.

Một phát bay qua bắt được cánh tay Hoa Kiều Long: "Cái gì. . . . . . Tin tức tốt gì? Có phải hay không Cổ Nhược chàng. . . . . . chàng. . .?"

Nàng dường như nói không được, đôi mắt trợn tròn, vừa hi vọng Hoa Kiều Long vội vàng nói ra nhưng rồi lại sợ tin tức tốt của hắn không phải là điều mình tâm tâm niệm niệm. . . . . .

Hoa Kiều Long thấy đôi mắt tỷ tỷ chợt kinh chợt hỉ, cũng không nhẫn tâm treo ngược tâm hồn nàng lâu hơn nữa, gật đầu một cái: "Không sai, sư tỷ, Cổ Nhược đã tỉnh!"

Tỉnh! Hắn thật tỉnh! Hoa Tích Nguyệt kích động dường như đứng không vững, nước mắt chảy ròng ròng, miệng nàng run rẩy nói không nên lời nhưng trong lòng vui mừng giống như muốn nổ tung. Dường như phía sau Hoa Kiều Long lại nói một ít gì đó nhưng nàng toàn bộ đều không nghe rõ nữa.

Nàng lảo đảo vọt ra khỏi tiểu viện thanh chuyên, bay lên trời, trên không trung vòng vo nửa ngày mới nhớ tới cần xuyên không về mới có thể trở lại Thanh Khâu.

Đang muốn niệm chú pháp quyết, một âm thanh thở dài bên cạnh cang lên: "Sư tỷ, để ta niệm đi, trạng thái của tỷ như vậy. Không ai để ý nói không chừng không biết sẽ xuyên qua đến thập niên nào nữa."

Hoa Kiều Long thủ cổ tay lộn, vẽ vô số thuật phồn phục, hét lớn một tiếng 'ô hay!'

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một xoáy động lớn, Hoa Kiều Long giật mình kéo Hoa Tích Nguyệt vào trong. Một hồi trời đất dịch chuyển, mở mắt ra cảnh trí Thanh Khâu đã ở trước mắt.

Nàng lảo đảo nghiêng theo Lạc Vân, lần đầu tiên phát hiện thấy cảnh trí gần một vạn năm qua thật đẹp, quả thật xinh đẹp đến kinh tâm động phách! Nàng chợt có cảm giác kinh hãi, cước bộ không khỏi chậm lại.

Nếu Hoa Kiều Long lừa gạt mình thì làm sao bây giờ? hắn bình thường cũng thích đùa dai . . . . . .

"Hoa Đậu Đậu! Ngươi không phải là đang gạt ta chứ?"

Nàng quay đầu lại muốn chứng thực lần nữa, nhưng không khỏi ngẩn ngơ, Hoa Kiều Long không biết đã chạy tới nơi nào rồi.

Phiên ngoại 341: Đại kết cục 9

Nàng lặng im một hồi, trái tim đập mạnh giống như không ngừng đánh nhịp trong lồng ngực, từ từ từng bước một đi về phía trước, nàng muốn bắt ai đó hỏi một chút, nhưng trong lòng thủy chung vẫn sợ hãi, lại không dám làm gì. Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định trước đến hồ Tuyết Ngọc xem một chút. Cổ Nhược một mực trước giờ luôn ở trên giường hàn ngọc dưới hồ Tuyết Ngọc, nàng muốn nhìn một chút xem hắn có còn ở đó hay không . . . . . . Không mất bao lâu, nàng liền đã đi tới bên hồ Tuyết Ngọc.

Nước hồ chiếu sáng mặt mũi của nàng, tái nhợt và tiều tụy, chỉ có đôi mắt là sáng kinh người. A! Ta không thể dùng bộ dáng này gặp Cổ Nhược! Quá xấu rồi! Nàng cuống quít lần ra một cây lược gỗ, cẩn thận cắt tỉa tóc thật dài, chải chải thành một búi tóc đang lưu hành, lại lần ra một hộp phấn cùng bột nước, tay run run vẽ loạn đều đều trên mặt. Nhìn nhìn lại một lần nữa hình ảnh phản chiếu trong nước, chợt thấy xuất hiện một đôi mắt sáng ngời, hai gò má phấn hồng, đôi môi nhuận hồng ôm trọn, giống như hình dáng năm đó. . . . . .

Nàng nhìn toàn thân không một tia tỳ vết nào, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy nước ra, đi vào dưới kết giới. Bên trong phòng to như vậy, chỉ có giường băng trong suốt, người nằm trên giường đã không thấy tăm hơi đâu mất rồi . . . . . . Hắn đang ở nơi nào đây? Hắn đang ở nơi nào đây?

Hỏng bét, quên hỏi Hoa Kiều Long Cổ Nhược đã đi nơi nào, cũng quên hỏi thăm Cổ Nhược có khôi phục trí nhớ hay không, còn nhớ nàng hay không. . . . . . Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng khổ nỗi thằng nhóc Tiểu Hồ Ly kia cũng không biết chạy đi đâu nữa. Trong lúc như thế này lại không thấy bóng dáng đâu! Xem ra, chỉ có thể đi hỏi người khác mà thôi.

Nàng lảo đảo từ hồ Tuyết Ngọc đi lên, muốn bắt đại một người nào đó hỏi một chút, nhưng không ngờ đến một cái bóng cũng không nhìn thấy. Kỳ quái, đám người này bình thường ở trước mắt nàng lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện, hiện tại muốn tìm lại một người cũng không thấy bóng dáng đâu!

Giống như có âm thanh vui vẻ truyền đến, tiếng nhạc hoan khoái truyền đến, giống như nhà ai đang có chuyện vui. Gia tộc Hồ Ly ở Thanh Khâu chừng vài trăm hộ, trong một năm thường có rất nhiều chuyện vui, lúc này nghe được tiếng cổ nhạc, thật cũng không có gì kỳ quái. Nàng muốn tìm người hỏi một câu, liền hướng đến chỗ có tiếng nhạc mà đi đến. Lúc này phía xa xăm nghìn dặm,  ánh mặt trời rực rỡ vừa đúng chiếu lên Thanh Khâu, hoa đào nở rộ giống như gấm hoa.

Phiên ngoại 342: Đại kết cục 10

Vô số hoa đào bay xuống, có mấy cánh hoa rơi rớt trên tóc, trên áo Hoa Tích Nguyệt mà nàng cũng không kịp phủi đi. Chia hoa rẽ liễu, rốt cục nàng cũng đã đi tới nơi vang lên tiếng nhạc. Không khỏi ngẩn ngơ. Nơi làm chuyện vui này lại chính là Hồ Ly động nhà mình. Xa xa, liền nhìn thấy cha cười mặt đầy ánh sáng ánh hồng, cười tươi đến độ chỉ thấy răng không thấy mắt. Chẳng lẽ hoa đào nở, cha cho nàng cùng Hoa Kiều Long một người mẹ kế?

Nàng đang có chút trố mắt, bên cạnh chợt chạy ra rất nhiều tỷ muội Hồ Tộc: "Tới rồi, tới rồi, cô dâu tới rồi!"

"Tích Nguyệt, mau, mau mặc vào, giờ tốt đến rồi, bỏ lỡ thời gian bái đường có thể không tốt đâu!"

Những người này không nói lời nào, liền đem bộ y phục của Hồ Tộc đỏ thẫm mặc lên người nàng . . . . . .

Hoa Tích Nguyệt chợt trở nên ngu ngốc! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nàng lúc nào nói muốn kết hôn?

Trời ơi, chẳng lẽ cha muốn thay nàng xử lý hôn nhân của nàng đi? Từ sau khi nàng trở lại, cha cũng không ít lần khuyên nhủ nàng, nói nàng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại đã tu thành tiên, cũng đã đến lúc nên tìm người gả đi.

Lúc nào cũng nói thầm trong lỗ tai nàng dường như làm cho tai nàng dài ra như cái kén luôn rồi, thường thường phải chạy trốn mới xong chuyện. Không, nàng không muốn gả! Nàng cũng chỉ có thể gả cho Cổ Nhược, những người khác cũng không có cửa!

Trong lúc nàng ngây người thì đám người kia đã giúp nàng mặc xong hỉ phục chỉnh tề.

Nàng nhìn một thân hỉ phục này, giật mình lại cuống quít cởi ra: "Không, ta chưa muốn lập gia đình, các ngươi nghĩ sai rồi!"

Tay nhỏ bé rối ren của nàng chợt bị một đôi tay cầm lấy: "Tích Nguyệt, ngươi không muốn gả cho ta?"

Hơi thở quen thuộc đập vào mặt, Hoa Tích Nguyệt lại ngu ngơ! Nàng từ từ ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, mặt mày như vẽ, tóc đen rủ xuống như gấm, còn là hình dạng giống như năm đó. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, những năm tháng kinh hoàng đã trôi qua, thời gian giống như những cánh hoa đào hồng nở rộ rồi không ngừng rơi rớt biến mất. Mọi âm thanh đều tĩnh lặng!

Trong khoảnh khắc này, nàng giống như cũng không nghe được gì nữa, trong mắt chỉ có hắn và nụ cười nhàn nhạt ấy.

Phiên ngoại 343: Đại kết cục 11 (hoàn)

Hắn khẽ ôm nàng trong ngực: "Tích Nguyệt. . . . . ."

Hắn còn sống, hắn là thật, hắn thật đã tỉnh lại! Hắn còn nhớ rõ nàng, hắn không có mất trí nhớ! Vô số việc vui mừng như điên không ngừng kích động trong lòng nàng, lỗ mũi của nàng chợt thấy đau xót, trong mắt mịt mờ hơi nước.

Ưm một tiếng, rốt cục nàng cũng đã được trở về sống trong giấc mộng như năm nào. Cái ôm trong ngực quen thuộc và ấm áp, mùi thơm cơ thể trên người hắn nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng, Hoa Tích Nguyệt cả tâm hồn đều say.

Cằm của nàng bị hắn nhẹ nhàng chạm vào, đôi môi nhuận hồng nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt lóe sáng giống như dải ngân hà phía chân trời, thâm thúy như sơn thủy và mê say phác thảo người: "Tích Nguyệt, gả cho ta."

Hoa Tích Nguyệt một câu cũng không nói nên lời, chỉ liều mạng gật đầu: "Vâng!"

Không chút do dự nào, có trời mới biết, nàng đã chờ những lời này biết bao lâu rồi! Trái tim yêu nhiều như vậy, hối hận nhiều như vậy, cũng theo một tiếng "vâng" ngọt ngào không ngừng tràn ngập ra. Vui vẻ thống khổ trong quá khứ từng ly từng tý đang quay về thổn thức trong trái tim.

Nhìn nước mắt nàng nóng bỏng từng giọt rơi xuống, lòng Cổ Nhược phảng phất bị buộc chặt thành một đoàn. Không chút do dự, hắn liền cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, trằn trọc trắc trở cùng triền miên vô cùng.

Hắn cư nhiên chủ động hôn nàng! Hoa Tích Nguyệt ngẩn người, thật lâu mới phản ứng lại được, cả người không khỏi vui mừng cực độ, ra sức đáp lại hắn.

Môi hắn không còn lạnh như băng nữa mà là một loại ấm áp cùng ươn ướt bình thường, làm cho người hôn như muốn đắm chìm say mềm trong ấy. Đầu óc nàng trống rỗng, lòng giống như chìm dưới đáy biển lại bị nhẹ nhàng kéo lên, bay giữa không trung, trong trí nhớ tất cả những thay đổi đều trở nên tốt đẹp như vậy, thống khổ cùng không cam lòng từng trôi qua, hiểu lầm cùng oán hận toàn bộ đều biến mất không thấy . . . . . .

"Khụ!" Bên tai truyền đến một tiếng ho khan nặng nề.

"Muốn hôn, các ngươi đợi đến lúc động phòng rồi lại hôn, hiện tại, trước bái đường đi!"

Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long liều mạng nhịn cười, nghiêm trang nói. Hoa Tích Nguyệt lúc này mới nhớ tới nhiều người xem mình cùng Cổ Nhược hôn như vậy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng.

Cổ Nhược thở dài một tiếng, rời đi môi nàng, mong đợi đã lâu dường như khiến hắn không cầm giữ được. Thật may là.... thật may là hắn sẽ cùng nàng lập gia đình rồi, hắn sẽ không phải đợi thêm quá lâu nữa . . . . . .

Giống như như đang lơ lửng trên mây cùng sương mù, đôi mắt Hoa Tích Nguyệt đẫm lệ, mơ mơ màng màng, người không thăng bằng từ từ cùng Cổ Nhược bái thiên địa, cảnh tượng như vậy nàng trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, trái tim của nàng dường như muốn thừa nhận cũng không được. Tay của hắn vẫn nắm thật chặt tay nàng. Đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không buông ra nữa . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro