Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Từ 241 đến 250

Phiên ngoại 241. Tích Nguyệt có phải hay không nên đi

"Mau lên, mau lên!"

Dạ Tang liều mạng thúc giục, mọi người không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng lui ra ngoài. Mới vừa lui ra khỏi đại sảnh, nham thạch nóng chảy tựa như sóng biển dâng cuồn cuộn, tràng tới bên này. Tòa nền khổng lồ trong nháy mắt liền bị nham thạch nóng chảy bao phủ. Tia lửa bắn ra bốn phía, cả đại sảnh giống như nở rộ vô số tia lửa đỏ tươi chói mắt. Trong đại sảnh nóng đến bức người, sóng nhiệt cuồn cuộn ép mọi người không lui được về phía sau.

Cổ Nhược phất tay bày cái kết giới, để cho tất cả mọi người đứng ở trong kết giới. Trong kết giới dầu gì cũng đỡ nóng không ít, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Dạ Tang: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nên nói đi?"

Ánh mắt Dạ Tang chăm chú nhìn bên trong đại sảnh, nhàn nhạt nói: "Rất đơn giản, nham thạch nóng chảy phía dưới có một con Long Quy. Hiện tại làm ra trận chiến lớn như vậy, đại khái là muốn hóa rồng bay đi."

Long Quy? Hóa rồng? Long Phù Nguyệt nhảy lên, run giọng nói: "Ngươi nói trong thân thể Long Quy có thận châu?"

Dạ Tang nhìn nàng một cái: "Dĩ nhiên! Nó nếu như không có thận châu, vậy lão tử canh giữ ở nơi cứt chim này làm gì?" ( dễ thương vãi ý =))=)). Chung quy là chị Tích Nguyệt chấp niệm yêu Cổ Nhược rồi chứ ko mình rất ưng anh nam phụ này chết đi được. )

Tiểu Hồ Ly mừng đến thượng thoan hạ khiêu (nhảy nhót khắp nơi), kêu lên: "Ha ha, cái gì gọi là 'đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu' (Dịch: đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công)? Có thế chứ! không nghĩ tới chúng ta khổ khổ tìm kiếm thận châu, lại xuất hiện ở chỗ này. Sư tỷ! Chúng ta có hi vọng xuyên về rồi! Cha nhìn thấy chúng ta nhất định rất vui mừng. Ha ha, vật này có thể gia tăng năm nghìn năm công lực, ta nếu như ăn được một miếng, đoán chừng cũng có thể biến thành hình người rồi. Ừ, ta hình người như thế nào mới tốt đây?"

Đôi mắt bích sắc híp lại, mặt tràn đầy ước mơ.

Long Phù Nguyệt cũng không kìm hãm được nắm chặt tay Cổ Nhược: "Đại sư huynh, chất độc trên người ngươi cuối cùng có thể hoàn toàn giải trừ, ha ha, ta thật là rất vui mừng!"

Cổ Nhược luôn luôn trầm tĩnh, trong mắt cũng có tia dao động, Ông trời thật hậu đãi hắn sao? Bao nhiêu đại tế sư không đạt thành nguyện vọng, hôm nay mình có thể thực hiện? Bất giác cúi đầu liếc mắt nhìn Hoa Tích Nguyệt nằm trong ngực, trong lòng cũng nói không rõ là cảm giác gì. Thận châu tìm được, Tích Nguyệt có phải sẽ đi hay không? Trở về thời đại của nàng. . . . . .

Phiên ngoại 242. Vật kia tự ra khỏi tới

Trong lòng bỗng nhiên phiền muộn khó chịu. Thật...thật sẽ li biệt sao? Mình còn có lý do gì giữ nàng ở bên mình? Nàng dù sao cũng là Hồ Tiên, còn là Hồ Tiên Thanh Khâu. Hồ Tiên Thanh Khâu so với thần cao hơn . . . . . Mình không thể trì hoãn con đường nàng Tu Tiên. . . . . .

Trong đầu hắn trăm ý nghĩ thay đổi thật nhanh, cũng không rõ là cảm giác gì. Cánh tay không kìm được buông lỏng. Nghe được hai chữ thận châu, Hoa Tích Nguyệt trong đôi mắt màu tím cũng dấy lên tia hưng phấn. Nghiêng đầu nhìn đại sảnh, thần sắc trên mặt khẽ biến.

Long Phù Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Ta nghe người ta nói Long Quy hóa rồng thì sẽ có vô số tiên, ma, yêu, muốn thận châu của nó, không biết trong động đá vôi này những người khác ẩn mình. . . . . . Bọn họ nếu như cũng tới giành, vậy liền nguy rồi!"

Dạ Tang miệng khẽ cong, hừ khẽ một tiếng: "Nơi cất giấu con Long Quy cực kỳ bí ẩn. Hai ngày trước nếu Lão Tử không phải trùng hợp qua nơi đây, cũng không ngửi thấy mùi nó. Hai ngày nay vẫn luôn ở tại chỗ này, chỉ là chưa thấy có người khác đến. . . . . ."

Tiểu Hồ Ly dường như cười híp mắt: "Ha ha, như vậy chúng ta có thể đem toàn bộ thận châu dùng rồi!"

Dạ Tang lạnh lùng nhìn nó một cái: "Trước đừng vui mừng quá sớm. Lúc Long Quy hóa rồng không nên quấy rầy. Một khi làm phiền nó, hóa rồng không phải nói, nó trong cơn tức giận, nói không chừng đem cả cái động này phá hủy, tất cả mọi người sẽ đều chôn ở chỗ này!"

Tiểu Hồ Ly mang mang gật đầu: "Bảo đảm không làm phiền, ta bảo đảm không làm phiền!"

Nó chỉ xém chút nữa giơ móng vuốt lên thề .

Cổ Nhược nhàn nhạt nói: "Yên tâm, ta làm kết giới này có chức năng ẩn thân, chỉ cần mọi người không lộn xộn, con Long Quy kia liền không phát hiện chúng ta."

Dạ Tang khẽ sững sờ một chút, hừ một tiếng, nhưng cũng không thể không bội phục: "Không hổ là tế sư tộc Nữ Oa, cũng có chút bản lãnh."

Cổ Nhược lại cười nhạt: "Ta là Cổ Nhược, không phải là Hiên Viên Dạ Ly. Cho nên không muốn đem ta cùng vị tế sư tộc Nữ Oa kia coi là một."

Một câu nói làm Dạ Tang không thốt nên lời.

Tiểu Hồ Ly chợt ' hư ' một tiếng: "Chớ quấy rầy! Vật kia chuẩn bị ra kìa!"

Phiên ngoại 243. Cảm xúc vừa giống như là phẫn hận, vừa như là vui mừng. . . . . .

Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn về hướng bên trong đại sảnh. Thấy nham thạch nóng chảy cuồn cuộn càng thêm lợi hại, dần dần, ở cuối dòng nham thạch nóng chảy, xuất hiện một bóng ma khổng lồ. Chính là bộ dạng một con rùa lớn. Toàn thân một mảnh lửa đỏ, trên mai rùa là hoa văn cổ xưa, mỗi hoa văn lớn như cánh cửa lớn nhỏ. Hai con mắt xanh, giống như hai cái đèn xanh lung linh, lóe lên tia sáng lạnh lẽo khó lường. Đôi mắt nó chậm rãi chuyển động, giống như hai cái đèn pha, đem bên trong bên ngoài đại sảnh quét mắt một vòng, không thấy cái gì dị thường.

Lại dùng cái mũi ngửi rồi lại khẽ ngửi. Cũng không thấy được cái gì. Nó lúc này mới yên lòng lại, chợt ngẩng lên đầu, huýt gió một tiếng. Tiếng nó huýt gió thâm trầm và xa xa, chấn động cả động rộng rãi. Một tiếng rống chấn sơn động địa, nứt đá xuyên mây. Chấn động làm trái tim Long Phù Nguyệt không kìm được kích động nhảy dồn, giống như muốn theo tiếng nó huýt gió nhảy ra khỏi cổ họng. Mặt Phượng Thiên Vũ cũng khẽ đỏ lên lại mạnh tay đưa ra, đem Long Phù Nguyệt kéo vào trong ngực, thay nàng che lỗ tai lại. Tiểu Hồ Ly bị nó rống, dọa cho sợ đến mức thân thể run lên, tự nhịn không được nằm xuống.

Sắc mặt Cổ Nhược càng thêm tái nhợt, nhưng cũng che lỗ tai Hoa Tích Nguyệt: "Tích Nguyệt, đừng nghe."

Hoa Tích Nguyệt cũng không quay đầu lại, nhìn con Long Quy kia, đôi mắt vừa giống như phẫn hận, vừa như là vui mừng. . . . . . Con Long Quy ngừng tiếng huýt gió, đột nhiên từ trong miệng nhả ra một một bao hạt châu lớn nhỏ. Hạt châu kia lóng lánh những ánh sáng bạc, chiếu lên cả đại sảnh giống như một vầng hào quang trắng. Đại Long Quy đem hạt châu trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào. Từng tầng ánh sáng bạc chói lòa không ngừng phun ra, từ từ đem thân thể cao lớn của Long Quy bao phủ. . . . . . Mọi người bên trong kết giới nhìn, biết giờ phút này chính là lúc mấu chốt Long Quy hóa rồng, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ kinh động đến nó.

"Pằng!" Lân giáp thô ráp trên đỉnh đầu Đại Long Quy đột nhiên nứt ra, từ từ cởi ra sau, trên đầu giác bắt đầu dài ra thật nhanh, giống như ngọc điêu, hết sức tinh xảo.

Phiên ngoại 244. Như có thể cỡi ngựa vậy

"Oa, đây là rồng thật! Ta cuối cùng coi là thấy được! Nha, chuyến xuyên qua này thật cũng không vô ích, lại có thể thấy được chân long trong truyền thuyết! Thật là xinh đẹp! Xinh đẹp làm cho người ta rung động!"

Long Phù Nguyệt ở trong lòng lớn tiếng ca ngợi . Đôi mắt nhìn chằm chằm viên bạch ngọc đầu rồng, sợ bỏ lỡ quá trình. Quá trình lột xác này giống như tương đối thống khổ, Đại Long Quy không ngừng gầm nhẹ. Dòng nham thạch chấn động nóng chảy phía dưới như sóng biển chập chờn. Trong động đá thỉnh thoảng có đá vụn lăn xuống, rơi vào nham thạch nóng chảy. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, lưng giáp cứng rắn mà thô cũng bắt đầu nứt ra. Bên trong lộ ra những vấng sáng trắng muốt, lộ ra một mảng lớn thân thể tựa như bạch ngọc. . . . . .

Tiếng huýt gió của Đại Long Quy dần dần trở nên có chút réo rắt, nghe vào tai bên trong giống như tiếng nhạc của trời, làm cho tâm người rung chuyển không nghỉ.

Đây là 'Long Ngâm'? Quả nhiên không giống bình thường! Ánh mắt Long Phù Nguyệt mở càng lúc càng lớn. Ha ha, lại là một Tiểu Bạch Long đây! Có thể cỡi một lần, vậy chết cũng không tiếc. . . . . . Người mặc dù không dám động, nhưng trong đầu nàng chuyển qua vô số ngổn ngang ý nghĩ. Lại qua khoảng một canh giờ, quy giáp khổng lồ rốt cục hoàn toàn nứt ra, có tia ánh sáng xanh từ giáp xác toát ra. Tia sáng kia nhu hòa mà không chói mắt, bắt chéo xuất hơn trên nửa thân thể hóa thành rồng. Xa xa nhìn lên trên, giống như ánh đèn võ đài toàn bộ chiếu xạ ở trên người diễn viên chính. Trang nghiêm hoa mỹ một cách lạ thường. . . . .

Thận châu! Vầng sáng lên đó là thận châu? Oa, quả nhiên khác biệt, không giống như những loại bảo bối khác. Ừ, có sáu đường sáng, chẳng lẽ chỉ có sáu viên?

Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Ừ, coi như là sáu viên cũng đủ phần . . . . . ."

Rốt cục, Tiểu Bạch Long kia lại hú dài một tiếng, cứng rắn đem đuôi rồng cuối cùng chưa hoàn toàn tróc ra cứng rắn kéo ra ngoài, phần đuôi còn mang một ít tia máu đỏ tươi. . . . . . Toàn thân nó lân giáp giống như băng ngọc, vì mới vừa ra ngoài, còn có một tia mềm mại. . . . . .

Hoa Tích Nguyệt vẫn ngây ngô nhìn, nhanh như chớp hướng Tiểu Bạch Long kia nhào tới!

Phiên ngoại 245. Chiến đấu kịch liệt cả đêm

Động tác này ai cũng không ngờ tới. Cổ Nhược ngẩn ngơ, kêu một tiếng: "Tích Nguyệt!"

Cũng không kịp để ý gì cũng bay ra theo! Hắn vừa phi ra, chỗ kết giới nhất thời vỡ ra thân hình mọi người cũng hiển hiện ra.

Dạ Tang giậm chân một cái: "Nguy rồi! Mau giành thận châu!"

Thân hình như bay, cũng bay vút đi vào.

Long Phù Nguyệt cũng muốn nhảy vào đi xem một chút. Chợt thân thể cứng đờ, đã bị Phượng Thiên Vũ điểm huyệt đạo: "Phù Nguyệt, bên trong quá nguy hiểm, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ta đi một chút trở về!"

Tựa như một dãy khói trắng bay vào. Quy giáp kia cách bản thể chống đỡ, ở trong nham thạch dần dần trầm xuống.

Dạ Tang không nói hai lời, bay đến nửa đoạn vỏ rùa kia. Lấy tay vào trong sờ mó, liền móc ra ba viên ngân quang lóe lên hạt châu.

Phượng Thiên Vũ bực nào cơ trí, cũng nhảy đến một nửa trên vỏ rùa, móc ra ba hạt châu. Lúc này hai nửa vỏ rùa đã ở trong nham thạch chìm mất hơn phân nửa. Nhiệt khí cuồn cuộn, đập vào mặt, dường như khiến người thở không thông.

Hai người không dám chậm trễ, ở trên quy giáp liều mạng đạp một cái, thân thể như là luồng sao chổi bay vút trở về bên trong dòng nước. Dù là như thế, trên áo của hai người cũng bị nướng cháy vài chỗ. Nhẹ nhàng run lên, liền biến thành tro đen. . . . . .

Huyệt đạo trên người Long Phù Nguyệt còn chưa kịp giải, Phượng Thiên Vũ đã quay về. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn có dấu vết khói xông lửa đốt, áo trên người cũng tổn hại vài chỗ, hơi có chút chật vật.

Thuận tay giải huyệt đạo Long Phù Nguyệt, đem ba hạt châu kia đặt ở trong tay của nàng: "Ừ, đây chính là thận châu, mà nàng ban ngày ngay cả nằm mơ cũng muốn đó, hôm nay nàng giữ đi."

Long Phù Nguyệt cười nheo mắt. Hạt châu kia không lớn không nhỏ, khẽ lăn tròn ở trong lòng bàn tay nàng, tựa như có một loại hơi thở ôn nhuận sảng khoái đập vào mặt. Phượng Thiên Vũ bởi vì mới vừa đụng chạm qua giáp xác nóng như lửa mà phỏng lòng bàn tay. Cầm như vậy một hồi, thế nhưng khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không có.

Hạt châu này công hiệu quả nhiên khác hẳn bảo vật bình thường! Long Phù Nguyệt đang muốn thu hồi mấy viên hạt châu kia, chợt nghe trong đại sảnh 'phanh' một âm thanh vang lên, giống như là thứ gì đập vào trên thạch bích.

Phiên ngoại 246. Chiến đấu kịch liệt cả đêm 2

Nàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chợt miệng há to, kinh hô lên: "Tích Nguyệt!"

Thì ra là Hoa Tích Nguyệt mới vừa thoát ra. Thế nhưng thừa dịp Tiểu Bạch Long kia mới vừa hóa rồng thành công, thần trí còn chẳng được thanh minh. Từ trong miệng con rồng kia giành lấy viên Long Châu kia, xoay người liền trốn! Tiểu Bạch Long kia đại khái tuyệt không nghĩ đến lại có người dám đoạt châu, khẽ sững sờ một chút lúc này mới kịp phản ứng. Nhất thời giận dữ như sấm! Hai con mắt sáng lấp lánh ánh xanh lục chợt chuyển thành màu đỏ như máu. Một tiếng điên cuồng hét lên, đuôi vung mạnh.

Động tác của nó nhanh như điện xẹt, thân thể lại vô cùng to lớn, Hoa Tích Nguyệt hoàn toàn không tránh né kịp, bị một đuôi nó quét sạch. Bay ngang đi ra ngoài. Nặng nề đụng vào thạch bích trong đại sảnh, té xuống.

Dưới thân thể của nàng chính là nham thạch nóng chảy! Một cái bóng trắng bay vút đến, đón nàng vào trong ngực. Chân khẽ chạm nhẹ vào mảnh đá nhỏ, thân thể bay ngược ra, rơi vào bên trong thạch động.

Tiểu Bạch Long kia cho là sẽ đem kẻ dám can đảm mạo phạm long uy là Hoa Tích Nguyệt một đuôi đập chết lại không nghĩ rằng sẽ có người cứu, sửng sốt, nhất thời giận dữ, hét dài một tiếng! Tiếng huýt gió réo rắt, kinh thiên động địa, chấn động màng nhĩ.

Cả động rộng rãi dưới cơn giận dữ lôi đình của Tiểu Bạch Long bắt đầu run rẩy, vô số tảng đá lăn xuống , suýt nữa rơi vào thân mọi người. Cũng may còn không có dấu hiệu sụp xuống, cũng coi là vạn hạnh trong bất hạnh.

Xoay đầu lại hung ác nhìn đầu sỏ đắc tội giành Long Châu của mình, trong con ngươi bắn ra ánh lửa cuồng bạo. Lân giáp dựng ngược, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới để báo thù huyết hận.

Dạ Tang cũng không nghĩ đến hoa Tích Nguyệt sẽ đi giành viên Long Châu kia. Viên Long Châu kia mặc dù nhìn qua sáng lòe lòe , nhưng nó chỉ có thể tăng lên uy lực bản thân Long. Những người khác cầm, không khác biệt Dạ Minh Châu bình thường, một chút cũng không có chỗ dùng. Cho nên những thứ này lúc con Long Quy hóa rồng, không ai dám kinh động. Chẳng qua là giành mấy viên thận châu, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng đụng phải Hoa Tích Nguyệt quái thai, lại dám lấy viên Long Châu không có tác dụng gì này!

Phiên ngoại 247. Chiến đấu kịch liệt cả đêm 3

Dạ Tang không kìm hãm được kêu lên: "Tiểu Hồ Ly, đem viên Long Châu kia trả lại cho con rùa kia đi! Cái này đối với chúng ta vô dụng!"

Cổ Nhược là vị tế sư, tự nhiên cũng có kiến thức rộng rãi. Biết chuyện Long Châu này, cũng nói: "Tích Nguyệt, nàng giành cái này vô dụng, trả lại cho nó đi, chớ chọc nó nổi giận!"

Hoa Tích Nguyệt mới vừa bị đuôi rồng kia vỗ, dường như muốn mất nửa cái mạng, khóe miệng máu tươi chảy xuống.

Nàng lại đem Long Châu kia ôm vào trong ngực thật chặt, trong con ngươi lóe lên nụ cười: "Thế nào? Các ngươi hai nam nhân sợ rồi a? Hắc hắc, các ngươi luôn miệng nói yêu ta, một là đại tế sư, một là Yêu Vương, lại bị một cái Tiểu Long mới ra đời không lâu hù dọa, này nếu truyền đi, không sợ người cười rơi răng hàm sao?"

Giọng nói nàng lãnh đạm và cười giễu cợt.

Gương mặt tuấn tú Dạ Tang hơi đỏ lên: "Tích Nguyệt, ngươi nói cái gì đây? Ta là nói Long Châu này không có tác dụng gì. . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Ta chính là thích nó, ta lấy nó cho dù nó không có tác dụng gì?"

Dạ Tang ngẩn ngơ, thật sự không nghĩ tới hoa Tích Nguyệt sẽ trở nên như thế chẳng những thế còn không biết lý lẽ: "Tiểu Hồ Ly, ngươi thích Dạ Minh Châu nơi ta có, lớn hơn cái này, sáng hơn cái này đều có..."

Hoa Tích Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ta chính là thích nó! Không muốn trả lại cho nó! Các ngươi hai nam nhân nếu quả thật yêu ta, liền thay ta đỡ nó đi!"

Dạ Tang cứng đờ, khóe miệng lộ ra cười khổ. Cổ Nhược nghe Hoa Tích Nguyệt vừa nói, liền chết đứng ở nơi đó. Trong con ngươi như biển triều bắt đầu khởi động, nhưng vẫn không nói một lời. Lúc này đã từ từ đi lên trước , khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ra, tựa như muốn ôm nàng.

Hoa Tích Nguyệt ánh mắt lóe lên, rốt cục vẫn tựa vào trong ngực của hắn: "Cổ Nhược, ngươi sẽ thay ta ngăn trở nó có đúng hay không?"

Âm thanh của nàng uyển chuyển và kiều mỵ, như có một loại lực lượng đầu độc lòng người.

Cổ Nhược thở dài, đem nàng ôm chặt lấy: "Tích Nguyệt, Tích Nguyệt, nàng. . . . . . Nàng tại sao còn không tỉnh lại? ! Nàng hận ta như vậy sao?!"

Ngữ điệu hắn chợt trở nên không nói ra được cao vút cùng bi thương.

Thân thể Hoa Tích Nguyệt cứng đờ: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?"

Phiên ngoại 248. Chiến đấu kịch liệt cả đêm 4

Ánh sáng trắng từ đầu ngón tay Cổ Nhược toát ra, nhanh như tia chớp vỗ vào lưng của nàng: "Hoa Tích Nguyệt, nàng tỉnh lại cho ta!"

Hoa Tích Nguyệt thân thể chấn động mạnh một cái. Hai tay nhỏ bé trắng như tuyết nhất thời biến thành móng nhọn, hướng Cổ Nhược đánh xuống! Cổ Nhược sớm có phòng bị, thân hình vừa chuyển, liền buông nàng ra . May là hắn phản ứng nhanh nhẹn, nhưng hai người cách nhau quá gần, phía sau lưng của hắn vẫn bị móng tay bén nhọn của nàng quẹt qua làm bị thương. Máu tươi nhiễm đỏ hơn nửa sau lưng hắn.

Hoa Tích Nguyệt đôi mắt chợt chuyển hồng, nhìn chằm chằm Cổ Nhược: "Ngươi. . . . Ngươi còn nhẫn tâm tổn thương ta? !"

Cổ Nhược lạnh lùng nhìn nàng: "Trúc Nhan! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là Trúc Nhan?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.

Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Đại sư huynh, ngươi không phải mới vừa đem Trúc Nhan phong ấn lại sao? Sao lại là nàng được, nàng lại đi ra?"

Cổ Nhược sắc mặt tái nhợt, thở dài: "Trúc Nhan rất khôn khéo, ả ngụy trang thành Tích Nguyệt lừa gạt chúng ta . . . . Ta mới vừa dùng thuật Phong Ấn, chẳng qua là đã phong ấn một linh hồn khác trong cơ thể nàng, cũng không phải là phong ấn ghen thần . . . . . ."

Long Phù Nguyệt ngơ ngác: "Nói cách khác người bị huynh mới vừa rồi phong ấn lại bên trong chính là Tích Nguyệt . . . . . ."

Cổ Nhược cười khổ, gật đầu một cái: "Đúng là như thế!"

Bởi vì tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cho nên tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng. Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long cũng không còn nghiêm túc đến xem nhìn tỷ tỷ có phải thật hay không. Lúc này nghe Cổ Nhược vừa nói như thế, chợt nhảy tới.

Lỗ mũi nhọn ở trên người Hoa Tích Nguyệt ngửi một cái, chợt rít lên: "Ngươi không phải là thật! Để cho tỷ tỷ ta ra ngoài!"

Nó một câu nói còn chưa rống xong, trên lưng chợt căng thẳng, bị Hoa Tích Nguyệt bắt lại!

"Hắc hắc, Tiểu Hồ Ly, ngươi đây là chính mình tự đưa tới cửa !"

Giọng nói Hoa Tích Nguyệt chợt âm trầm mà độc ác, móng nhọn siết chặt cổ họng Hoa Kiều Long.

Ngẩng đầu nhìn Long Phù Nguyệt: "Cho ta một viên thận châu! Nếu không ta liền bóp chết nó! Nó cùng ngươi có khế ước, nó chết ngươi cũng không sống được!"

Phiên ngoại 249. Chiến đấu kịch liệt cả đêm 5

Long Phù Nguyệt kinh hãi, Tiểu Hồ Ly này đối với nàng mà nói, như bằng hữu sinh tử chi giao.

Thế nào có thể nhẫn tâm để nó bị thương tổn, kêu lên: "Ngươi buông nó ra! Ta cho ngươi một viên thận châu!"

Trong tay nàng, thận châu vẫn còn chưa kịp thu hồi liền tiện tay ném một viên. Mọi người muốn ngăn trở, cũng đã không còn kịp nữa. Hoa Tích Nguyệt ha ha cười điên loạn, đem hạt châu kia một hớp nuốt vào! Một tia sáng trắng thoáng qua, ánh sáng loá mắt quấn quanh thân nàng...

Tất cả phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng. Lúc này ,thấy nàng xảy ra biến hóa lớn như vậy, liền biết đạo hạnh trên người nàng đã tăng thêm năm nghìn năm công lực! Chẳng qua là không biết công lực này là tăng thêm trên người Trúc Nhan, hay là trên người Hoa Tích Nguyệt. . . . . .

Chợt nghe Tiểu Bạch Long kia hét lên một tiếng đầy giận dữ, hướng Hoa Tích Nguyệt nhào tới! Lức này Long Lân trên người nó càng thêm chói mắt, cuối cùng một tia mềm mại cũng cởi ra sạch sẽ. Con ngươi xanh rờn giờ phút này lại ánh lên tia lửa giận hừng hực. Thân rồng chưa phóng tới, trong mắt rồng một tia ánh sáng trắng đã đánh sang!

Hoa Tích Nguyệt đối với con rồng này ngược lại sớm có phòng bị. Thân thể quay tít một vòng, liền chuyển đến sau lưng Long Phù Nguyệt .

Cười gằn một tiếng: "Muốn giết người liền giết nàng đi!"

Đem Long Phù Nguyệt đẩy thẳng ra ngoài! Mọi người kêu lên, nhưng ai cũng không còn cứu kịp nữa, trơ mắt nhìn Long Phù Nguyệt bị tia ánh sáng trắng của Tiểu Bạch Long bao phủ!

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng trắng chói mắt, nóng rực sẽ làm cho nàng lập tức hòa tan. Cũng đã tránh né không kịp, theo bản năng nhắm mắt. Chợt nghe 'phanh' một tiếng vang lớn. Bên tai Long Phù Nguyệt giống như có gió lớn quét qua, tia ánh sáng kia chợt không thấy bóng dáng, mà mình cũng ngã vào một lồng ngực quen thuộc ấm áp.

Nàng lòng vẫn còn sợ hãi mở mắt, trước mắt nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ : "không sao! không sao."

Thì ra là mới vừa rồi khi ánh sáng trắng muốn đem Long Phù Nguyệt nuốt hết ,Tiểu Bạch Long chợt vọt tới. Một móng vuốt liền đem ánh sáng trắng của chính mình bắn ra đánh bay đi.

Phiên ngoại 250. Chiến đấu kịch liệt cả đêm 6

Mà Phượng Thiên Vũ cũng liền chạy tới, đem Long Phù Nguyệt kéo vào trong ngực mình. Chẳng ai nghĩ tới Tiểu Bạch Long cư nhiên sẽ cứu Long Phù Nguyệt, mọi người còn chưa hoàn hồn không khỏi sửng sốt.

Trời, nguy hiểm thật! Nàng thiếu chút nữa là bị đốt thành than cốc rồi! Long Phù Nguyệt vỗ ngực một cái, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngước mắt nhìn, liền cùng hai con mắt to như đèn lồng của Tiểu Bạch Long đối diện nhau, không khỏi sợ hết hồn.

Tiểu Bạch Long chợt nói tiếng người: "Chủ nhân! Ta là thần thú giữ nhà của Tộc Nữ Oa , ta mới vừa rồi không có thương tổn ngươi chứ?"

A? Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt. Chủ nhân, cái Tiểu Bạch Long uy phong lẫm lẫm này thế nhưng gọi nàng là 'chủ nhân'! Khi nào nàng lại có thêm một thần thú oai phong như vậy?

Long Phù Nguyệt không biết nên điều chỉnh vẻ mặt của mình thế nào,ngây ngô gật gật đầu: "Không có sao, không có sao. Ta rất khỏe. . . . . ."

Giơ tay lên dùng sức ngắt gò má của mình, hoài nghi chính mình là đang nằm mơ. Tiểu Bạch Long gật đầu một cái, một đôi mắt to xanh rờn trừng mắt nhìn Hoa Tích Nguyệt.

Ngửa đầu nói: "Không trách được ngươi muốn cướp đoạt Long Châu của ta, thì ra ngươi là 1 trong năm thần chi Nhất Trung - ghen thần, ngươi không phải là bị Nữ Oa nương nương phong ấn sao? Thế nào lại chạy ra ngoài? !"

Nó nói tiếng người âm thanh rất cổ quái. Mặc dù réo rắt vô cùng. Nhưng âm điệu không có bất kỳ cao thấp phập phồng, giống như là trên ti vi người máy nói chuyện. Long Phù Nguyệt nghe được âm thanh nó như vậy, dường như buồn cười. Nhưng nhớ tới chuyện trước mắt, nàng lại cười không nổi.

Cổ Nhược nhàn nhạt nói: "Nàng không phải là ghen thần, chẳng qua là một phần phách tán của ghen thần..."

Trúc Nhan ha ha cười như điên: "Không sai, ta là một một phần phách tán của ghen thần! Ha ha, ban đầu ta chỉ có thể là cỏ cây phiêu đãng. Hiện tại ta lại có thân thể mới, cái thân thể mới này, lại là Hồ Tiên Thanh Khâu, rất khó có được đấy!"

Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long chợt tiếng rít đứng lên: "Thả tỷ tỷ ta ra! Ngươi tính làm gì đó, tại sao chiếm đoạt thân thể tỷ tỷ ta..."

Nó giờ phút này vẫn còn chịu khống chế của Trúc Nhan , nó liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro