Phiên ngoại: Từ 131 đến 140
Phiên ngoại 131. Thần may mắn là mẹ kế của Dạ Tang
Nếu không phải nhìn thấy mạng Hoa Tích Nguyệt sớm tối không còn, hắn cơ hồ cho là Cổ Nhược muốn chơi hắn. (đến chết cười anh Dạ Tang dễ thương quá đê).
Cổ Nhược nhàn nhạt nói: "Bởi vì chỉ có nơi đó mới có người có thể cứu nàng."
Dạ Tang nhíu mày, nước Thiên Toàn cách nơi này chừng ngàn dặm. Như dùng phương pháp tập hợp lại, chỉ sợ sẽ hao tổn mấy trăm năm linh lực. . . . . .
"Ngươi xác định nơi đó có người có thể cứu nàng? Lôi Thương cũng không phải là vết thương bình thường mà thần y có thể trị."
Dạ Tang sợ hắn đi một chuyến tay không, vậy hắn sẽ lỗ lớn! Cổ Nhược gật đầu một cái, vết thương của Hoa Tích Nguyệt hắn cũng không trị được. Vì giờ không có cách, chỉ có thể đi tìm Long Phù Nguyệt. Dạ Tang bất đắc dĩ, đành phải thi triển tập hợp lại công lực. . . . . . sự thật chứng minh, thần may mắn là mẹ kế của Dạ Tang.
Dạ Tang lấy sức của chín trâu hai hổ đem hai người Cổ Nhược vận đến Đô Thành Thiên Toàn quốc. Đến đó mới biết, Long Phù Nguyệt hộ tống trượng phu Phượng Thiên Vũ đi Nam chinh rồi, đi Nam Cương. (Ha ha ha..... anh Tang số nhọ)
Nghe tin tức này, mặt Dạ Tang đen tới mức có thể so với Bao công. Không làm sao được, chỉ đành phải thi triển Súc Địa Thuật đi Nam Cương. Lăn qua lăn lại, hơn ngàn năm công lực của Dạ Tang cũng biến mất. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ để bản thân thiệt thòi. Lần này hắn gặp trở ngại không ít, chỉ trời mắng đất, hận không được đem Thiên Lôi thần tiên kéo xuống đạp cho mấy cái. Bọn họ chỉ biết là Long Phù Nguyệt ở Nam Cương, nhưng không biết chính xác là nơi nào. Lại gặp trắc trở lớn, mới tìm được nhóm Phượng Thiên Vũ . . . . .
Hoa Tích Nguyệt khi tỉnh đã là bảy ngày về sau. Cố gắng mở mắt, mê mê mang mang, cái gì cũng không thấy rõ, mù mờ ngỡ ngàng không biết mình ở Địa phủ hay nhân gian. Khẽ động đậy thân thể một chút.
"Tích Nguyệt, ngươi tỉnh rồi?" một âm thanh trong trẻo vui mừng kêu lên. Âm thanh này quá quen tai. Tiếp lại có người vuốt vuốt lỗ tai nhọn của nàng.
Lỗ tai Hoa Tích Nguyệt co lại, rốt cục mở mắt. Đập vào mắt có thể thấy được chính là khuôn mặt đẹp tươi cười, cùng một đôi mắt to tinh quái. Long Phù Nguyệt!
Phiên ngoại 132. Tâm...lại bắt đầu từng cơn từng cơn đau nhói.
Hoa Tích Nguyệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt to trợn lên. không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, đang muốn nói gì.
Chợt nghe một tiếng kêu vui mừng: "Oa, tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi? !"
Một túm bóng trắng nhảy tới bên người nàng, cùng nàng tới cả mắt to mắt nhỏ trừng lên.
Hoa Đậu Đậu? ! Hoa Đậu Đậu khuôn mặt kích động hưng phấn: "Tỷ tỷ, ô ô, tỷ tỷ, ngươi muốn đem ta hù chết!"
Đôi mắt Hồ Ly nhìn xuống Hoa Đậu Đậu. Nó bị hù chết, nó không quên được sáng nay, Cổ Nhược giống như một trận gió xông tới. Vô số quân sĩ không ngăn trở được, xông thẳng vào lều lớn, trong tay ôm thật chặt tỷ tỷ của mình. Mà tỷ tỷ của mình da lông ảm đạm, mạng mười phần đã mất chín. Nếu không phải nhìn nàng còn hơi hô hấp, nó còn tưởng tỷ tỷ đã đi rồi. Thật là may ....thật là may.
Long Phù Nguyệt kịp thời thi triển "hồi xuân thuật", mới đem mạng tỷ tỷ về.
Ô ô ô ô, tỷ tỷ nếu như chết ở chỗ này, cha biết nhất định sẽ lột da cáo của nó. . . . . .
Hoa Tích Nguyệt thấy cái này, nhìn lại một chút xung quanh thoáng hiểu ra. Thì ra là...căn bản mình được đưa đến chỗ Long Phù Nguyệt, là ai? Là ai đưa nàng tới?
Nàng ở lịch Thiên kiếp, hôn mê, loáng thoáng nghe được âm thanh Cổ Nhược. Là hắn sao? Thực là hắn sao? Ánh mắt của nàng vội vàng nhìn về hai bên một chút, cũng không thấy bóng dáng Cổ Nhược. Trong lòng cực kỳ thất vọng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Hắn tìm được sủng vật mới, hắn đối với con cáo lông đỏ kia tốt như vậy, nhất định là không muốn mình. . . . . . Tâm...lại bắt đầu từng cơn từng cơn đau nhói.
Dường như trở lại ngày ấy. Ngày mà nàng bước ra khỏi Lưu Ly Cung, nóng nòng tìm tung tích Cổ Nhược. Khó khăn trong quán trọ đánh hơi thấy hơi thở của hắn, lại phát hiện hắn và một con cáo lông đỏ ở chung một chỗ. Hắn cho con cáo lông đỏ kia ăn gà nướng, còn giúp nó chữa thương, cơ hồ cùng cáo lông đỏ một tấc cũng không rời.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, tình kiếp trước, khoản nợ kiếp này, bỏ không xong, giữ không được, ngàn năm ân oán. . . . . .
Phiên ngoại 133 : Đại hạn mệnh tới
Không ai có thể biết nàng lúc ấy mất mát thế nào, rồi nàng lại muốn bỏ đi, cũng không muốn tìm hắn. Lòng nàng là một mớ hổn độn. Nàng không rõ Cổ Nhược đối với mình dột cuộc là tình cảm gì, có phải cũng như với cáo lông đỏ, coi mình như sủng vật? Cứ như vậy ngơ ngác âm thầm đi theo bọn họ mỗi ngày.
Cho đến khi Cổ Nhược lại một lần nữa vì cáo lông đỏ chữa thương, nghe được bên trong cửa sổ kia những âm thanh mập mờ. Biết rõ Cổ Nhược không thể yêu cáo lông đỏ kia, nhưng đố kỵ vẫn như cũ giống như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ. Nàng không muốn nghe nữa rời đi. Chạy trốn nhưng không ngờ vừa mới chạy ra khỏi quán trọ, lại đụng phải tiểu đạo sĩ vẽ bùa bắt yêu.
Tiểu đạo sĩ này không phân tốt xấu, muốn thu nàng. Những đạo sĩ này khi nàng trong quá trình Tu Tiên không biết đụng phải bao nhiêu.
Trước kia, nàng còn có thể cùng đạo sĩ kia đấu hồi pháp. Nhưng lòng nàng khi đó tràn đầy chán nản, căn bản không có tâm tình cùng tiểu đạo sĩ đánh nhau, liền thi triển thuật độn thổ.
Nhưng không ngờ vừa mới chạy đến rừng rậm lại đụng phải Thiên kiếp! Nàng vừa nhìn thấy sắc trời quỷ dị kia cơ hồ liền bị hù dọa, hỗn loạn. Đó là thiên kiếp của Hồ Yêu. Là Diệt Hồn Kinh Lôi! Lúc này mới nhớ, mình thật ra đã sống một vạn năm rồi! Nhưng là vì tìm kiếm Hoa Đậu Đậu, nàng cho Cung Tịch Dạ năm nghìn năm công lực. Vì cứu Cổ Nhược, lại hao phí một hai ngàn năm công lực. Đến nay trên người tính toán, cũng chỉ còn dư ba ngàn năm linh lực. . . . . . Nàng đi tới thế giới này bận túi bụi, sớm quên một vạn năm thiên kiếp của nàng sẽ tới.
Lại không nghĩ ông trời lúc trước không đánh, lúc này cư nhiên đem cả đại thiên kiếp đánh xuống! Lấy ba ngàn năm công lực đi ngăn cản một vạn năm thiên kiếp, rõ ràng chính là tìm chết.
Một khắc kia, nàng cho là mình lần này xong rồi! Nhưng chạy trốn là bản năng, lúc đó lần lượt sấm sét vang dội, nàng lần lượt thành công tránh thoát. Lại không tránh được Hồng Lôi cuối cùng, bị phách đến một khắc kia, nàng tuyệt vọng nhắm mắt, biết mình lần này hoàn toàn xong rồi!
Phiên ngoại 134 : Chính là siêu cấp rắm thúi Đại ca
Nhưng không ngờ sau lại mơ mơ hồ hồ thấy thân ảnh Cổ Nhược, chỉ tiếc không đợi nàng nhìn được liền hôn mê bất tỉnh. . . . . . Hồi xuân thuật của Phù Nguyệt hết sức thần diệu. Công phu nửa ngày ngắn ngủi, vết thương của Hoa Tích Nguyệt đã phục hồi bảy tám phần. Chẳng qua nàng bị nặng như vậy, lại trì hoãn chừng mấy ngày, cho nên vết thương tuy tốt không sai biệt lắm, nhưng tinh thần còn rất mệt mỏi.
Nàng nhìn chung quanh, thấy mình tựa hồ đang ở trong lều lớn.Trừ mình cùng đệ đệ Tiểu Hồ Ly cùng Long Phù Nguyệt hoàng hậu Thiên Toàn quốc, không thấy có người khác. Nàng giờ phút này khôi phục nguyên đang ở nơi đó nằm.
Long Phù Nguyệt vuốt ve lưng nàng. Ánh mắt cười cơ hồ muốn híp lại: "Tích Nguyệt, chuyện của ngươi ta cũng nghe đại sư huynh nói, ừ, thì ra là mạng đại sư huynh là ngươi cứu . Hì hì, đại sư huynh đối với ngươi chính là cảm kích muốn chết đó. Vết thương của ngươi ta cũng đã chữa cho ngươi, nghỉ ngơi mấy ngày lại không sao rồi ."
Nàng cơ cơ oa oa vừa cười vừa nói. Con ngươi linh động, da thịt doanh nhuận, hiển nhiên nửa năm qua, cuộc sống của nàng trôi qua hết sức bình yên, vui thú. . . . . .
Hoa Tích Nguyệt trong lòng khẽ động, thì ra là Cổ Nhược đưa mình tới! Nhưng mà hắn bây giờ đang ở nơi nào đâu? Con mắt nàng không nhịn được trong lều lớn lại nhìn qua một lượt.
Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt nàng cũng biết nàng đang tìm cái gì, cười khúc khích, làm mặt quỷ, nói: "Đại sư huynh mới vừa rồi cũng chăm sóc ngươi, hắn mới vừa đi ra ngoài, chắc là đi tiểu tiện . . . . . ."
Nàng nói chuyện không che miệng, Hoa Tích Nguyệt lại cơ hồ đỏ mặt. Thật may là lúc này gương mặt nàng là gương mặt của Hồ Ly, mặt đỏ cũng nhìn không ra.
Long Phù Nguyệt nhìn nàng một chút, không kìm được lại sờ sờ đôi tai nhọn của nàng. Cười híp mắt nói: "Tích Nguyệt, đại sư huynh rất lo lắng cho ngươi, ngươi không nhìn thấy bộ dạng hắn lúc xông vào, ta lần đầu nhìn thấy dáng vẻ hắn hốt hoảng lo sợ như vậy. . . . . ."
Hoa Tích Nguyệt trong lòng giật mình, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Chỉ nghe Long Phù Nguyệt chợt tò mò hỏi: "A, đúng rồi, người áo đen kia là ai? Oa, cũng là Đại sư ca hả. Chính là siêu cấp rắm thúi, đối với người yêu thương bất chấp. Bất quá hắn dường như cũng rất lo lắng, tìm ta chữa thương cho ngươi, hắn chạy đi chạy lại ba lượt . . . . . ."
Phiên ngoại 135. Hai đứa ngươi thật đúng là tương kính như tân
Hoa Tích Nguyệt thân thể cứng đờ. không thể nào, Dạ Tang cũng tới? Hắn tới làm cái gì? Chẳng lẽ .... hắn lại đổi ý rồi? Trong lòng nàng thấp thỏm, lại nhìn chung quanh một chút.
Nơi này không giống núi Ngả Vân giá lạnh, Long Phù Nguyệt mặc một bộ trang phục lụa đơn bạc, trên chóp mũi có mồ hôi hột lấm tấm. Mình cũng cảm giác nóng bức dị thường, mắt đảo một cái thoáng qua nhất thời kinh ngạc: "Nơi này là nơi nào?"
Long Phù Nguyệt thở dài nói: "Nơi này là đại lục cực kỳ thần bí ,chúng ta đang ở biên giới Thiên Khu quốc."
Thiên Khu quốc? Hoa Tích Nguyệt trong đầu quay vòng một cái: "Đại lục này là quốc gia Nam Cương?"
Không trách được nóng như vậy, chính xác là Nam Cương! Trái tim chợt giật mình. Ngả Vân sơn là cực phía bắc, mấy ngày mình liền từ bắc đến nam, gần vạn dặm, chẳng lẽ là dùng pháp tập hợp lại đi tới?
Nói như vậy, là công lao của Dạ Tang. . . . . . Mình lại thiếu hắn một món nợ ân tình.
Ai! Nàng đang suy nghĩ mông lung, mành khép lại mở ra, một người áo trắng đi vào. Hoa Tích Nguyệt chợt giật mình. Cổ Nhược! Lòng thoáng chốc rộ như đánh trống, hận không lập tức nhảy vào trong ngực hắn.
Nhưng nhớ tới hắn đối với cáo lông đỏ kia, nàng lại cảm giác có chút oán khí. Mắt trợn tròn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cổ Nhược cũng khẽ ngẩn người, trong mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng như sương lạnh thường ngày nay có một tia vui mừng xẹt qua, thoáng qua lại trấn định như thường.
Nhìn Hoa Tích Nguyệt một cái: "Tích Nguyệt, ngươi cảm giác như thế nào?"
Hoa Tích Nguyệt nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ giật mình gật gật đầu: "Ta. . . . . . Ta rất khỏe, ừ, rất tốt."
Long Phù Nguyệt ' xì ' cười một tiếng: "Hai đứa ngươi thật đúng là tương kính như tân..."
Một câu nói kia vừa được thốt ra Hoa Tích Nguyệt trong lòng giật mình, nếu như không phải đang trong là gương mặt Hồ Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng đã bị phát hiện.
Phiên ngoại 136. Chỉ biết ăn gà thôi
Trong lòng Cổ Nhược cũng thoáng qua một tia bối rối, thuận tay vỗ vỗ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu lại dùng loạn thành ngữ."
Long Phù Nguyệt le lưỡi một cái, làm mặt quỷ: "Chưa chắc là dùng loạn a, nói không chừng sẽ đùa quá hoá thật . . . . . ."
Vỗ đầu Tiểu Hồ Ly vẫn mở to hai mắt xem cuộc vui một cái: "Hoa Kiều Long đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút."
Tiểu Hồ Ly lần này cuối cùng cũng hiểu ra, nhảy đến trong ngực Long Phù Nguyệt : "Được, được chúng ta đi ra ngoài, tỷ tỷ, thân thể của ngươi còn yếu, ta đi bắt gà cho ngươi ăn."
Long Phù Nguyệt gõ đầu của nó một cái: "Hồ ly ngốc, chỉ biết ăn gà thôi! Tỷ tỷ của ngươi hiện tại cần chính là cháo gà. . . . . ."
Tiểu Hồ Ly liếc xéo nàng một cái: "Không có gà thì làm sao có cháo gà? Ta muốn bắt gà núi cho tỷ tỷ . . . . . ."
Một người một hồ cãi nhau. Bên trong lều lớn chỉ còn Cổ Nhược cùng Hoa Tích Nguyệt. Hoa Tích Nguyệt luôn luôn tíu tít giờ phút này lại không nghĩ ra cái gì để nói. Mà Cổ Nhược trước sau như một vẫn luôn ít nói.
Bị Long Phù Nguyệt vừa rồi trêu, hơi có chút lúng túng, cũng không biết nói cái gì cho phải. Bên trong lều lớn im lặng kéo dài đến quỷ dị.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
Rốt cuộc chính là Hoa Tích Nguyệt mở miệng trước, mới vừa nói câu này, một dòng khí nóng xông thẳng lên hốc mắt, suýt nữa rơi lệ xuống.
Cổ Nhược khẽ ngẩn người, thở dài một tiếng: "Người nên nói xin lỗi chính là ta. . . . . . Ai, thôi, để ta xem ngươi bị thương như thế nào?"
Hoa Tích Nguyệt ngoan ngoãn đưa một chân ra, Cổ Nhược sờ sờ mạch, trầm ngâm một chút: "Cũng không tệ lắm, chính là chỉ khí lực tổn thương đôi chút, chỉ cần chăm sóc thêm mấy ngày là không sao rồi ."
Hoa Tích Nguyệt cúi đầu: "Ngươi, ngươi còn nghĩ đến những lời nói trước kia của ta sao?"
Cổ Nhược thân thể cứng đờ, nhìn nàng cười khổ một cái, khẽ lắc đầu: "Ta cho tới bây giờ sẽ không trách ngươi. Chỉ cần ngươi hạnh phúc . . . . . ."
Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, nước mắt chợt ào ào chảy xuống: "Ngươi vẫn nghĩ những lời kia là thật! Ngươi là đang trách ta. . . . . ."
Phiên ngoại 137. Nàng đã ăn nửa vò dấm
Cổ Nhược có chút dở khóc dở cười, hắn cũng sẽ không an ủi người khác, đặt biệt còn là một Tiểu Hồ Ly đang rơi lệ không ngừng.
Run lên một hồi lâu, không nhịn được mà vỗ vỗ đầu của nàng: "Là ta thật phải xin lỗi ngươi, đã hiểu lầm ngươi, để ngươi phải ở lại bên cạnh Dạ Tang là bởi vì ta có đúng hay không?, nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra? Ta sẽ giúp ngươi đánh con Sói kia cho hả giận!"
Hoa Tích Nguyệt thừa dịp nhảy vào trong ngực hắn. Hô, rốt cục lại có thể ôm hắn rồi, thật đúng là nàng rất nhớ cảm giác này, rất nhớ a, lòng cũng rất đau. . . . . .
Nàng dùng móng vuốt mò lên ống tay áo Cổ Nhược, xoa xoa nước mắt: "Con Sói kia không có khi dễ ta, là ngươi khi dễ ta, ô... ô..., ngươi chớp mắt liền quên ta đi, còn nuôi sủng vật mới, còn đối tốt với con cáo lông đỏ kia. . . . . ."
Cổ Nhược sững sờ một chút, sau đó không khỏi bật cười. thì ra khóc nhiều như vậy là bởi vì ăn dấm chua với con cáo lông đỏ kia, nhưng là hắn cứu con cáo lông đỏ kia lại hoàn toàn nhớ đến Hoa Tích Nguyệt. Bằng không hắn không mệt mỏi thế này đây!
Hắn khẽ lắc đầu một cái: "Tích Nguyệt, ta nghĩ nó là đồng loại của ngươi nên mới cứu nó, ta cho là lúc ngươi biết thì sẽ rất vui . . . . ."
Rất vui? Nàng là quỷ mới có thể rất vui!
Nàng đã ăn nửa vò dấm chua rồi! Nhưng mà khi nghe Cổ Nhược vừa nói như thế, nàng lại động lòng. Thì ra hắn cứu con cáo lông đỏ kia là bởi vì ta. . . . . . Đây không phải là chứng minh hắn thật ra còn rất quan tâm ta? Tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Đầu ở trong ngực Cổ cũng cọ cọ, tìm tư thế thoải mái hơn: "Về sau trừ ta không cho lại để ý những hồ ly tinh khác, con cáo lông đỏ kia có yêu khí, căn bản không phải là Hồ Ly tốt."
Nàng đây là đang ghen? Môi khẽ gợi lên một nụ cười, đồng thời trong lòng có chút ấm áp, nàng quả nhiên là còn yêu mình.Cũng không có thay đổi mà yêu con Sói kia. . . . . .
Trong lòng Cổ Nhược cũng nói không rõ là vui mừng hay là cái gì. Trầm ngâm một hồi lâu nói một câu: "Con cáo lông đỏ kia đã được ta thả về núi. . . . . ."
Nói tới chỗ này, đột nhiên sửng sốt, gương mặt tuấn tú hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt . Hoa Tích Nguyệt cũng sững sờ một chút, Cổ Nhược đây là giải thích với mình? nói như vậy hắn đối với mình. . . . . .
Phiên ngoại 138. Đòi cả vốn lẫn lãi
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, không tin mình vậy mà vận khí tốt đến vậy. Trong lòng sự vui sướng âm thầm dâng lên, từng đợt từng đợt . . . . . . Bên trong lều nhất thời có chút yên tĩnh mập mờ.
Cổ Nhược trong lòng có chút hốt hoảng, hắn đứng lên: "Ta đi ra ngoài xem một chút. . . . . ."
Hoa Tích Nguyệt hai tiểu móng vuốt nắm chặt lấy hắn không thả: "Ta cũng muốn đi!"
Cổ Nhược đặt nàng ở trên giường: "Vết thương của ngươi vừa khỏi, thân thể còn yếu, cần nghỉ ngơi một chút đi."
Đắp chăn lên cho nàng sợ nàng lại chốn ra ngoài. Hoa Tích Nguyệt len lén nở nụ cười. Cổ Nhược cư nhiên xấu hổ! Thật đúng là ly kỳ.
Thân thể Nàng vô dĩ còn yếu, ôm cái đuôi nghĩ một lát rồi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ bỗng thấy cảm giác trước giường tựa như có một người đang đứng. Trong lòng nàng vui mừng: "Cổ Nhược!"
Mở mắt, thân thể chợt cứng đờ.
Người đứng trước giường một thân áo đen, tròng mắt màu lục thâm thúy, sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay mang theo một cái bình đỏ thắm, trên người còn có mùi rượu. . . . . .
Dạ Tang? ! Hoa Tích Nguyệt giật mình nhảy dựng lên. Cái nhảy gấp gáp, làm động tới vết thương của nàng. Nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Dạ Tang vội vươn tay giữ nàng lại: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng động đậy."
Hoa Tích Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng cũng không biết nên nói gì.
Im lặng hồi lâu, nàng thở dài: "Dạ Tang, thật xin lỗi. Ta lại thiếu ngươi một ân tình. . . . . ."
Dạ Tang khẽ cười cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ha ha, ngươi nợ ta càng nhiều ta càng thích, nói không chừng một ngày kia ngươi liền lấy thân trả nợ thì sao."
Hoa Tích Nguyệt sững sờ, có chút hốt hoảng, lắp bắp mà nói: "Dạ Tang, ngươi. . . . . . ngươi đã thả ta. . . . . . sẽ không, sẽ không đổi ý chứ?"
Khóe miệng Dạ Tang nhếch lên, lộ ra bản mặt cười xấu xa: "Bổn tọa quyết định chưa bao giờ hối hận. Bất quá, Hoa Tích Nguyệt, ngươi nợ ta hai lần ân tình rồi, nói không chừng một ngày kia ta lại đòi cả vốn lẫn lãi nha."
Phiên ngoại 139. Sẽ không dễ dàng buông tay . . . . . .
Xem Hoa Tích Nguyệt sợ hãi mở to mắt, hắn không khỏi cười ha hả.Vỗ vỗ đầu của nàng:
"Yên tâm, Lão Tử thích ngươi thiếu nợ ta, như vậy ta sẽ chờ tới lúc thích hợp sẽ kiếm người đòi nợ... Khụ, cảm giác như thế cũng không tệ. Nhớ, bổn tọa sẽ không dễ dàng bỏ qua . . . . . . Ta muốn cùng cái tên phàm nhân kia cạnh tranh công bằng! Ha ha ha."
Nhanh như tia chớp hướng trên chóp mũi Hoa Tích Nguyệt mà hôn, ha ha... cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tuyên bố này của hắn khiến Hoa Tích Nguyệt cả kinh ngơ ngẩn, nửa ngày không kịp phản ứng...
Chớp mắt đã qua hai ngày, Long Phù Nguyệt lại cho nàng dùng " Hồi Cuân Thuật" lần thứ nhất. Rốt cục đem vết thương trên người nàng hoàn toàn chữa khỏi.
Long Phù Nguyệt sợ nàng bị mất nhiều linh lực, nên rất rộng rãi cho nàng một phần hoa sen Phật Đà, để cho nàng lập tức tăng lên một ngàn năm công lực. Long Phù Nguyệt vốn là muốn cho nàng ăn hai phần , nhưng Cổ Nhược lại ngăn cản nàng.
Hoa sen Phật Đà này khác với vật bình thường, vốn là chỉ có Thánh nữ mới có thể dùng. Hiện tại mặc dù đã được lấy máu Thánh nữ thanh lọc, nhưng bình thường yêu tiên lần thứ nhất cũng chỉ có thể ăn một miếng, ăn nhiều liền hồi phục không được, ngược lại gặp chuyện nguy hiểm. Long Phù Nguyệt lúc này mới thôi.
Tiểu Hồ Ly Hoa Kiều Long đau lòng thay tỷ tỷ, hai ngày nay bắt rất nhiều gà núi hầm cách thủy cho nàng. Để cho nàng ngày ngày uống canh gà, uống đến mức khiến cho nàng trên người đều là mùi canh gà.
Phượng Thiên Vũ trong lúc bận rộn cũng tới thăm nàng hai lần, thuận tiện bắt Long Phù Nguyệt trở về. Phượng Thiên Vũ mặc dù làm hoàng đế, nhưng vẫn như vậy cà lơ phất phơ, chẳng qua là khóe mắt chân mày như ẩn như hiện, lâu lịch tinh phong huyết vũ lạnh nhạt cùng sẳng giọng.
Hành quân tựa hồ cũng không thuận lợi, trong mắt Phượng Thiên Vũ có một tia máu, hiển nhiên rất là khổ cực.
Tự miệng Long Phù Nguyệt , Hoa Tích Nguyệt thế mới biết nguyên nhân Phượng Thiên Vũ đem binh đánh Nam Cương. Thì ra là sau khi Lục vương gia Phượng Ngàn Diệp đền tội, nữ vương Thiên Khu quốc liền nhiều lần phái sát thủ tới ám sát Phượng Thiên Vũ. Còn thường xuyên phái binh quấy rầy biên giới hai nước, giết vô số dân chúng Thiên Toàn quốc.
Phượng Thiên Vũ giận dữ, liền đem việc triều chính an bài thỏa đáng, ngự giá thân chinh Thiên Khu quốc.
Vốn là không muốn mang Long Phù Nguyệt theo, sợ nàng không chịu nổi cực khổ của việc hành quân, nhưng Long Phù Nguyệt chết sống muốn đi theo, Phượng Thiên Vũ có chút đau đầu với thê tử, chỉ đành phải dẫn theo nàng.
Phiên ngoại 140. Sợ bị phượng Thiên Vũ bỏ rơi
Ngự giá thân chinh cư nhiên dẫn theo hoàng hậu, coi như là việc trước nay chưa từng có trong sử sách.
Phượng Thiên Vũ ngự giá thân chinh Thiên Khu quốc, một đường tiến quân nhưng Thiên Khu quốc cùng những nước khác không giống nhau. Nó là do bảy mươi hai giáo chủ hang động hợp tạo thành một nước, bảy mươi hai hang động này xung quanh đều là núi cao trong rừng rậm, dễ thủ khó tấn công.
Người đứng đầu là nữ vương Thiên Khu quốc . Phượng Thiên Vũ chiến thuật như thần, đem bảy mươi hai hang động chỉ huy đánh cho đội quân hoa rơi nước chảy, phải rút vào trong rừng.
Phượng Thiên Vũ hận bọn chúng thường xuyên quấy rầy dân chúng ở biên giới, tất nhiên không chịu dừng tay. Không ngừng lỗ lực quyết thẳng tiến Hoàng Long, dứt khoát vất vả phả hủy tất cả một lần để nhàn nhã sau này.
Nhưng rừng rậm sâu thẳm cũng không phải là dễ dàng tiến vào, phải xác minh thực hư, tra rõ đường đi mới có thể vào. Phượng Thiên Vũ đem đại quân đóng ở phía ngoài rừng rậm. Sau đó phái vô số mật thám đi dò, nhưng đã qua hai ngày, những mật thám kia giống như một chút tin tức cũng không có, một đi không trở về.
Phượng Thiên Vũ lại phái mấy tiểu đội thông minh tháo nhanh nhẹn đi vào dò la, cho tới bây giờ cũng không thấy tin tức.
Phượng Thiên Vũ lòng như lửa đốt, mấy ngày nay dường như là thức trắng đêm không ngủ, Cùng các tướng sĩ nghiên cứu đối sách. Nhưng rừng rậm sâu thẳm này ở trong một tòa núi lớn, núi cao rừng rậm, đại quân căn bản không thể đi vào. Phượng Thiên Vũ muốn tự mình đi tìm hiểu, liền bị các tướng sĩ liều mạng ngăn lại.
Buồn cười, hắn chẳng những là Thống soái tam quân, lại là kẻ đứng đầu một nước, làm sao có thể để cho hắn một mình mạo hiểm?
Đang lúc mọi người không biết tính sao, Cổ Nhược cùng hoa Tích Nguyệt tìm tới trại lính. Chờ Hoa Tích Nguyệt vết thương chuyển biến tốt, Phượng Thiên Vũ liền cùng Cổ Nhược thương lượng, muốn hắn giúp mình đi vào rừng tìm hiểu.
Cổ Nhược công phu rất tốt, năm đó một trận đánh Diêu Quang quốc, Thiên Toàn quốc nhiều tướng lĩnh cũng vững vàng nhớ tới vị Bạch Y Thần Ti thần bí này. Nếu hắn và Phượng Thiên Vũ liên thủ, chỉ sợ là không ai có thể ngăn cản được.
Long Phù Nguyệt lại sợ bị phượng Thiên Vũ bỏ rơi, lần này nói gì cũng muốn đi cùng. Hoa Tích Nguyệt cũng e sợ mất Cổ Nhược, tự nhiên cũng muốn đi theo.
Cổ Nhược cực kỳ nhức đầu, vốn định dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt. Phượng Thiên Vũ lại lắc đầu cười khổ, Long Phù Nguyệt cái miệng nhỏ nhắn cứng rắn, một bộ dáng ngươi không mang theo ta đi, ta liền tự mình lén đi, nếu để cho nàng đi một mình, vậy mang nàng ở bên cạnh cho an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro