Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại phiên: Từ 101 đến 110

           

Ngoại phiên 101. Chặt đứt toàn bộ đường lui của bản thân

Mấy ngàn năm nay hắn và vô số nữ quái yêu ma cũng hôn qua không ít lại không ai như Hoa Tích Nguyệt, đơn giản chỉ là hôn thoáng qua một cái liền khiến cho hắn triệt để trầm luân.

Hận không thể đem nàng hòa tan vào thân thể mình, hoà làm một với mình. Hắn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của nàng lại đột ngột nghe được tiếng cười của nàng, ngay sau đó liền cảm nhận được vị mặn chát trong miệng, thứ chất lỏng nóng ấm ấy khiến thân thể hắn chấn động.

Tiếng cười thanh thuý dễ nghe lại làm cho trái tim của hắn bỗng nhiên đau xót, cảm thấy tiếng cười của nàng lúc này thật thê lương dị thường... Hắn thở dốc rồi nhẹ buông nàng ra lại thấy đôi mắt tím của nàng đang mở to vẫn đang cười khanh khách, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Dạ Tang như là bị ai đánh một quyền, tim nguội lạnh như rạn nứt. Đau đớn mà phẫn nộ, nắm chặt cánh tay nàng: "Chết tiệt, ngươi lại cười cái quỷ gì?!"

Trong lúc bất tri bất giác tay của hắn hơi dùng sức tạo thành một vết bầm tím trên tay Hoa Tích Nguyệt. Hoa Tích Nguyệt dường như không đau đớn.

Nàng cười lắc đầu: "Dạ Tang, ta mới phát hiện hoá ra ngươi giống ta thật đáng thương..."

"Đáng thương?!"

Dạ Tang giống như bị người tát một cái thật mạnh, khuôn mặt tuấn mĩ có chút vặn vẹo: "Nữ nhân chết tiệt, ngươi nói bậy bạ gì đó? Lão tử tung hoành tam giới, mọi yêu ma trông thấy ta thì phát run, đáng thương chỗ nào?"

Hoa Tích Nguyệt giãy giụa khỏi hắn, tự rót một chén rượu, uống một ngụm bật cười nói: "Dạ Tang, chúng ta đều là yêu người không yêu mình, đến đây, chúng ta tiếp tục uống rượu!"

Thân thể Dạ Tang cứng đờ, lạnh lùng nhìn nàng, khoé môi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt: "Tiểu Hồ Ly , ngươi đang kéo dài thời gian đúng không? Hay là ngươi vẫn còn mong mỏi hắn sẽ đến cứu ngươi?"

Lời của hắn thật bén nhọn như một đao đâm thật sâu vào Tim Hoa Tích Nguyệt làm cho nàng đau nhức gần như muốn cuộn mình lại.

Nàng bật cười: " Ngươi hiểu lầm ta rồi, hắn sẽ không tới cứu ta bởi vì ta đã cùng hắn chia tay rồi, đêm qua hắn muốn ta đi, hôm nay ta làm đúng ý hắn, làm sao hắn còn có thể tới tìm ta? Ha ha, ngươi nhìn ta an bài đường lui có bao nhiêu tốt, ta đã đem toàn bộ đường lui của ta chặt đứt rồi..."

Ngoại phiên 102. Thừ lúc rượu làm hưng phấn cùng làm sự việc kia tựa hồ càng có tình thú

Nàng cười rất lớn, rất khoa trương, tựa hồ là vui vẻ nói không nên lời, tạo cho Dạ Tang cảm giác thân thiết. Dạ Tang ngẩn người, tim không hiểu mà lại đau.

Khuôn mặt tuấn tú đen hơn cả Bao Công: "Chết tiệt, hắn để ngươi ra đi ư? Vì hắn mà ngươi bỏ ra nhiều công sức đến như vậy, đổi lại hắn không có lương tâm như vậy! Con người quả nhiên là một lũ không có lương tâm. Hừ. Tốt nhất đừng để cho ta nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn ta không thể không làm thịt hắn!"

Hoa Tích Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không nên trách hắn, là ta tự tìm ... chúng ta không đề cập tới hắn nữa, chúng ta uống rượu."

Nói chuyện một lát, nàng lại uống mấy chén vào trong bụng.

Dạ Tang chộp lấy chén rượu trong tay nàng, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Đừng uống nữa, ngươi uống say rồi!"

Hoa Tích Nguyệt cười khanh khách: "Ta đây khi ở Hồ giới được xưng là ngàn chén không say, ta mới uống mấy chén như vậy sao lại say được? Nói sau thừa lúc rượu làm hung phấn cùng làm sự việc kia tựa hồ càng có tình thú, nào, nào, chúng ta lại uống. Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, nhất thời đừng nóng vội..."

Nụ cười của nàng rất mị cũng rất đẹp, Dạ Tang ngưng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cũng mỉm cười mà bắt đầu nhẹ nhàng mà nói: "Tiểu Hồ Ly, trong miệng ngươi nói không muốn hắn, không đợi hắn, kỳ thật trong lòng ngươi vẫn là mong mỏi hắn tới cứu ngươi! Cho nên ngươi liều mạng dốc sức kéo dài thời gian."

Thân thể Hoa Tích Nguyệt có chút cứng đờ, trong lòng không khỏi cười khổ. Nàng cũng là bởi vì biết rõ Cổ Nhược sẽ tìm không ra, cho nên mới phải lưu lại một phong thư, xem như cho mình một cái công đạo. Một cái lý do lừa gạt chính mình. Lừa gạt chính mình rằng Cổ Nhược đối với mình cũng không phải vô tình vô nghĩa, là vì nàng nói là chia tay rồi, hắn không đến chính là chuyện hết sức bình thường. Có thể trong tiềm thức, vẫn là kỳ vọng hắn sẽ đến... Nàng đắng chát cười cười, muốn nói cái gì, chợt thấy mặt đất dưới chân đã rung một cái, ở rất xa có âm thanh ầm ầm truyền đến... Nàng lại càng hoảng sợ, động đất?

Ngoại phiên 103. Hắn không có tới! Hắn thật sự không có tới

Không đúng, nơi đây vốn là ở trong kết giới, tại sao có thể có địa chấn? Chẳng lẽ .... có người xông vào? Đó....sẽ là Cổ Nhược sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn là ửng đỏ bỗng nhiên biến thành tái nhợt, đôi đồng tử yên lặng lập tức bỗng sáng lên. Là hắn..... sẽ là hắn sao?

Dạ Tang nhìn con ngươi nàng bỗng nhiên sáng lên, trong lòng trầm xuống. Có chút cười lạnh, khẽ vươn tay, liền kéo nàng đến. Đôi mắt màu xanh sẫm nhìn nàng, thật chậm mà đánh nát hi vọng của nàng: "Không cần chờ mong người khác sẽ đến cứu ngươi. Bởi vì vị trí hiện tại của chúng ta là trong kết giới, bất luận kẻ nào cũng sẽ không phát hiện ra. Thời gian không còn sớm, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng! Để cho ta thương ngươi được không..."

Ôm khuôn mặt của nàng hung hăng hôn xuống. Hoa Tích Nguyệt thân thể run rẩy, dốc sức liều mạng lắc đầu trốn tránh cái hôn của hắn, vô ý thức mà đẩy hắn: "Không, không cần..."

Dạ Tang kiềm chế , trong đôi mắt màu xanh sẫm có lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt: "Ngươi muốn đổi ý?"

Hoa Tích Nguyệt cứng đờ thân thể: "Không có... không có."

"Đã không có, vậy bây giờ tại sao phải từ chối?" Dạ Tang cũng không có ý định buông tha nàng.

"Ta... Ta, ta còn chưa có ăn no..." Hoa Tích Nguyệt nói một cái lý do cực sứt sẹo. Không có sáng ý làm cho nàng gần như muốn đập đầu vào tường.

"Haaa...! Haaa...! Haaa...!" Dạ Tang cười như điên.

Âm thanh ở bên tai của nàng khàn khàn mà mị hoặc: "Tiểu bảo bối, ta sẽ cho ngươi no bụng, đi, bổn tọa công phu rất tuyệt, tuyệt đối cho ngươi lên tiên..."

Thân thể khẽ nhích, đem Hoa Tích Nguyệt ép đến bên cạnh giường, nhào tới hôn nàng. Khí lực hiện tại của Hoa Tích Nguyệt không bằng một nửa lúc trước. Vốn cũng không phải là đối thủ của Dạ Tang, bị hắn đặt ở dưới thân, căn bản là không thoát ra được.

Nàng lại nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài đã không có động tĩnh. Chấn động vừa rồi có lẽ là nàng nghe nhầm, bên ngoài căn bản là không có người đến. Trong lòng cuối cùng cũng gần như dây cung đang kéo căng.

Hắn không có tới! Hắn thật sự không có tới! Rốt cuộc nàng kiên trì vì cái gì?

Ngoại phiên 104. Trong mắt hắn có lẽ coi nàng tựa như sủng vật

Phải chăng nàng còn toàn bích (*còn trinh) hay không, người ta cũng không để trong lòng. Có lẽ trong mắt hắn nàng chỉ là sủng vật, bị mất cũng chỉ đau lòng vài ngày mà thôi, sẽ không đau lòng quá mức... Lòng nàng đau, trước mắt cũng mơ hồ không rõ, đầu óc trống rỗng, tứ chi cũng hoàn toàn tê liệt.

"Chết tiệt, ngươi không nên ôm cái hi vọng đó nữa! Không chỉ nói người kia chưa có tới, cho dù hắn đến cũng vào không được! Ta đã đặt Thiên Lôi (mọi người xem Tam sinh tam kế chắc sẽ hiểu cái này), nếu hắn thực có cam đảm xông tới, lão tử cũng sẽ đánh chết hắn! Cho nên... Ngươi tốt nhất vẫn là đừng kỳ vọng hắn sẽ đến!"

Dạ Tang tự nhiên thấy được thần sắc trên mặt nàng, trong lòng đố kị cùng lửa giận bốc cháy lên. Hắn đưa đôi mắt màu xanh sẫm nhiễm lên mấy phần đỏ sậm, nhìn về phía nàng khát máu và hung dữ. Trên mặt của hắn tràn ngập phẫn nộ thống khổ tràn ngập. Hung ác dùng sức mà hôn nàng.

Hoa Tích Nguyệt đau khổ mà cười, cứ như vậy chết ư. Chẳng lẽ mình còn có thể làm tiểu nhân bội bạc? Đem thân thể cho hắn, sau đó liền quy ẩn núi rừng, sẽ không gặp bất luận kẻ nào nữa...

Thật sự hôm nay nàng đã uống không ít rượu. Lúc này nàng cảm giác đã ngà ngà say, men rượu khiến đầu óc của nàng tê dại, trước mắt mặt người nọ đột nhiên biến ảo trở thành Cổ Nhược.

Lần nữa tim cảm giác như bị đao cắt, nàng bị động đáp lại, trong miệng lẩm bẩm nói câu: "Cổ Nhược..."

Dạ Tang như bị sấm đánh, thân hình run nhè nhẹ, hung dữ mà cắn bờ môi của nàng: "Chết tiệt, ta không phải Cổ Nhược! Ngươi nhìn cho rõ! Ta là Dạ Tang, Yêu Vương! không phải cái tên loài người vô dụng kia! Tốt nhất cái tên phàm nhân kia không đến còn tốt, nếu như dám có lá gan đó, lão tử sẽ để cho hắn không còn đường về."

Ánh mắt tràn đầy sương mù, che chắn mờ mịt trước mắt, lần nữa hôn xuống. Hương hoa hỗn hợp có mùi rượu, mùi vị như thế mê người.

Hoa Tích Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười cười: "Hắn sẽ không tới, sẽ không tới! Như vậy cũng tốt... Được rồi, ta cho ngươi, cái này cho ngươi, trả hết khoản ta nợ ngươi, ta sẽ không thiếu nợ bất luận kẻ nào nữa..."

Nàng triệt để buông xuôi không giãy dụa, nhắm mắt lại mặc hắn trên người mình muốn làm gì thì làm. Nàng đã không biết người nọ đến tột cùng là Cổ Nhược hay Dạ Tang.

Ngoại phiên 105. Mang theo một loại phóng túng bình đã mẻ lại sứt...

Nàng chỉ biết là nàng thật khổ, mệt mỏi quá, thật cô độc. Tất cả mọi người bỏ nàng, tim chết đi như bị đào sâu đau đớn. Giọt giọt tí tách phun đầy huyết, nàng cần bổ huyết. Đưa tay ôm chặt lấy người đang từng chút một ôn hòa trước mặt, như dốc sức liều mạng bắt lấy rơm rạ cứu mạng.

Xiêm y của nàng từng cái rơi xuống, Dạ Tang oán hận mà ra sức cắn, hôn trên cổ của nàng. Dạ Tang dù sao cũng đã quen việc gió trăng, công phu quả thực không tệ.

Nụ hôn của hắn nóng bỏng mà cuồng bạo. Đôi tay trên người nàng di chuyển, mỗi chỗ nhen nhóm dục vọng. Nàng vô lực cong eo lên, nâng thân hình mảnh khảnh khe than.

Hắn hôn cổ của nàng, hôn vành tai mẫn cảm của nàng. Nàng nhắm mắt lại, khanh khách mà cười, tiếng cười như tơ như mị, mang theo một loại phóng túng bình đã mẻ lại sứt...

Không khí bao mờ án ở khắp mọi nơi, khiến cho độ ấm trong phòng có chút ôn mị cấp tốc hạ thấp đến mức lạnh như băng.

Dạ Tang thân thể bỗng cứng đờ, động tác cũng dừng lại, bỗng nhiên đầu nghiêng sang, oa lên một tiếng mà phun ra một búng máu. Oán hận nói: "Đáng chết, ngươi đến cùng vẫn là vào được!"

Hoa Tích Nguyệt say trong mộng trợn mắt, lúc này mới phát giác hoàn cảnh chung quanh hình như có biến hóa, gian nhà nhỏ đã biến mất không tung tích, chính mình cùng Dạ Tang đang nằm trên hoa cỏ...

Lại ngẩng đầu nhìn người kia đứng ở cách đó không xa, trong long rối như tơ vò. Nhất thời ngây người, không biết nên phản ứng như thế nào. Thời gian tựa hồ ngừng lại trong nháy mắt.

Cổ Nhược vẫn vậy mặc một thân áo trắng, trên tay là Oa Huyết Vọng Sáo. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khóe môi đã có một đám tơ máu, không thể tin mà nhìn qua Hoa Tích Nguyệt. Hai người... lồng ngực kịch liệt mà phập phồng, thân thể run rẩy không ngừng. Hắn đã phải dùng một lượng khí lực thật lớn mới bài trừ kết giới của Dạ Tang, lần nữa công tiến vào trong Lưu Ly Cung.

Từ khi hắn bước chân vào Lưu Ly Cung, gần như con chuột trên mặt đất cũng không buông tha, vẫn tìm không thấy bóng dáng của nàng. Lòng hắn nóng như lửa đốt, gần như cho là mình tìm kiếm sai phương hướng rồi, Hoa Tích Nguyệt không bị Dạ Tang mang về cung. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng như thế. Ngay khi hắn gần như muốn buông tha, trong lòng bỗng nhiên rung lên, có loại cảm nhận kỳ lạ.

Ngoại phiên 106. Nàng, cùng hắn lăn lại với nhau

Hoa Tích Nguyệt đang ở đây! Hơn nữa cảm nhận này vô cùng  mạnh! Cái cảm nhận mãnh liệt như thế, khiến hắn gần như không cách nào xem nhẹ. Tuy nhiên không biết cảm nhận này đến từ đâu, lại làm thần kinh hắn run lên, vừa cẩn thận điều tra mọi ngóc ngách. Rốt cục tại một góc hoa viên, hắn cảm nhận được luồng khí vô cùng kỳ lạ.

Hắn là Đại vu sư, kiến thức của bản thân khí lực cực kỳ kinh người, nhẹ nhàng vừa chạm vào phía dưới, liền biết rõ tại đây còn có một kết giới! Kết giới này thập phần che giấu, vô sắc trong suốt, làm cho người ta cảm giác không thấy bất cứ dị thường nào hắn vừa mới ở chỗ này đi qua lại mấy lần, cũng không thấy được.

Nếu hắn không tập trung tâm trí, cảm nhận tinh tế, thì sẽ không chú ý được chỗ này. Hơn nữa, hắn thật sự rõ ràng cảm nhận được khí tức của Hoa Tích Nguyệt ở trong kết giới! Hắn thật mừng rỡ, rốt cuộc bất chấp tất cả, dốc sức liều mạng phá giải.

Nhưng kết giới này thập phần bá đạo quỷ dị và thần bí, hắn dùng hơn mười biện pháp, nhưng mảy may như cũ không thể phá giải nó. Hắn tự nhiên biết rõ Dạ Tang đối với Hoa Tích Nguyệt một mực có ý đồ xấu, đem nàng bắt đến sẽ làm gì.

Thời gian càng dài, hắn càng nôn nóng bất an, hắn chỉ hi vọng mình đến không quá muộn. Đừng cho không nên có chuyện phát sinh. Vì bài trừ kết giới này, hắn gần như đánh canh bạc cuối cùng bất đắc dĩ, hắn cắn răng một cái, sử dụng cấm thuật. Dùng không khí chi nhận, lấy máu bôi ở lên Oa Huyết Vọng Sáo, vẽ lên một cái bùa chú phiền phức, mạnh mẽ xuyên vào kết giới kia. Rốt cục đem kết giới phá huỷ hoàn toàn, thực sự mệt mỏi thổ huyết, khí lực hao tổn hơn phân nửa.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, chính mình vạn ngàn cực khổ công tiến vào, lại chứng kiến một màn xấu xa như vậy.Thấy một màn như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đêm đó Dạ Tang đem Hoa Tích Nguyệt bàn bạc không phải là vì nói chuyện phiếm uống trà Cho nên hắn có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là....nàng...Hoa Tích Nguyệt  cùng Dạ Tang lăn lại với nhau, rõ ràng còn khanh khách cười! Một bộ dạng rất hưởng thụ! Trái tim như là bị ai dồn sức đánh một quyền, đau đến mức hắn hít thở không thông. Lạnh lùng mà đứng ở nơi đó, tức giận đến gần như muốn nói không ra lời.

Ngoại phiên 107. Mặc quần áo tử tế!

Nếu như hắn không đến, liệu có phải nàng cứ như vậy đem thân thể cho người kia hay không? Chẳng lẽ không sợ Tiên thân một khi bị phá, sẽ trở về nguyên hình?! Nàng biết rõ cái hậu quả này, còn không chỗ nào kiêng rè như vậy, nàng sao có thể hồ đồ như thế này? Vậy mà nhất thời ham vui, muốn cùng cái tên Yêu Lang này ... là ân ái cùng tên Yêu Lang này sao?

Hoa Tích Nguyệt lúc này mới tỉnh ra bây giờ mình đến tột cùng là như thế nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, luống cuống tay chân mà trái che phải kéo lại, hận không thể tìm hố dưới đất chui xuống!

Kết giới này Dạ Tang dùng khí lực bản thân tạo thành, bị Cổ Nhược phá giải, hắn bị thương cũng không nhẹ, thổ một vũng máu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn xem Cổ Nhược cười nhẹ một tiếng:

"Tiểu tử, xem ra bổn tọa thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi. Kết giới như vậy ngươi cũng có thể PHÁ...!"

Cổ Nhược gương mặt tuyết trắng, phẫn nộ trong đôi con ngươi vốn là đen như mực giống như bài sơn hải đảo (dời non lật bể), như 1 cơn cuồng phong tiến đến phía trước nói: "Mặc quần áo tử tế! Ta ở tiểu đình kia chờ ngươi!"

Quay người rời đi, từ đầu đến cuối lại không liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt. Hoa Tích Nguyệt thất kinh, nhất thời không biết nên làm thế nào mới được. Cổ Nhược không đến nàng thấy mất mát, nhưng Cổ Nhược thật đã đến, nàng lại sợ.

Chứng kiến con ngươi Cổ Nhược lạnh như băng, trong lòng nàng tựa hồ nóng lạnh thất thường. Muốn liều lĩnh mà tiến lên ôm lấy hắn, lại muốn tìm hố dưới đất chui vào.

Chứng kiến Cổ Nhược cứ như vậy mà rời đi, nàng chán nản ngã ngồi, muốn khóc cũng khóc không được.

Dạ Tang lúc này so Hoa Tích Nguyệt không hơn bao nhiêu, chỉ mặc một cái quần lót, thân thể ở trần. Hắn liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt, lại nhìn Cổ Nhược đang ở xa, trong con ngươi màu xanh sẫm hiện lên một vòng sát khí. Tay nhấc áo đen một lần nữa mặc lên người. (Tội anh Dạ thế!!!)

Hoa Tích Nguyệt cho tới giờ khắc này, thân thể vẫn run rẩy như cũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, mười ngón nắm chặt gần như cắm vào da thịt, hàm răng cũng đem cặp môi đỏ mọng cắn chảy máu. Đáy lòng cũng không biết là cao hứng hay là bi ai. Cổ Nhược quả nhiên không có vứt bỏ nàng, vẫn là không để ý nguy hiểm mà chạy đến.

Ngoại phiên 108. Có phải ngươi cũng báo thù cho ta hay không?

Thế nhưng mà, nàng mong rằng hắn không tới. Lại để cho hắn chứng kiến một màn xấu hổ như vậy! Hắn nhất định càng xem thường nàng đi à nha? Nhất định hận nàng thấu xương, đã cho nàng là nữ nhân thủy tính dương hoa (dâm loàn)! Nàng bưng kín mặt, hận không thể đem mình đào cái hố rồi nhảy vào.

Dạ Tang vỗ vỗ đầu của nàng: "Tiểu Hồ Ly, chờ bổn tọa đem cái tên loài người không biết tốt xấu này đánh cho hồn bay chôn vùi. Chờ ta."

Thân thể ở một chỗ, lại muốn đuổi theo Cổ Nhược. Hoa Tích Nguyệt nghe được Dạ Tang nói câu này, trong lòng trầm xuống. Thấy hình dáng Cổ Nhược hắn rõ ràng bị thương, hơn nữa độc vừa mới đè xuống không lâu, chỉ sợ không phải đối thủ của Dạ Tang!

Nàng rốt cuộc ngồi không yên, cuống quít vụt lên. Ôm chặt lấy chân Dạ Tang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo sợ không yên: "Không nên thương tổn hắn!"

Thân thể Dạ Tang cứng đờ, thần sắc có chút kỳ dị mà đau thương vô cùng đau khổ, nhìn nàng, thản nhiên nói: "Lần này, chỉ sợ là ta cùng hắn một trận chiến sinh tử, ngươi nghĩ ta nhường cho hắn sao?"

Tim Hoa Tích Nguyệt càng thêm bối rối, lắc đầu liên tục: "Không thể tổn thương hắn, ngươi không thể tổn thương hắn, nếu như ngươi giết hắn, ta sẽ báo thù!"

Dạ Tang bỗng nhiên cười ha ha: "Tiểu Hồ Ly , ngươi có phải hay không đối với ta rất tin tưởng rồi hả? Có lẽ..."

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên như lưỡi dao sắc bén: "Vậy nếu là hắn giết ta, có phải ngươi cũng báo thù cho ta hay không?"

"Cái này..." Con mắt hắn nhìn nàng như thiêu đốt, Hoa Tích Nguyệt ngây người, hai tay chán nản buông ra.

Dạ Tang nhắm hai mắt lại, dường như đem cảm xúc đèn nén lại. Hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Hoa Tích Nguyệt ngơ ngác mà ngồi dưới đất, rất lâu trì hoãn thẫn thờ. Thẳng đến tiếng đánh nhau lách ca lách cách xa xa truyền tới. Vô số ánh sáng lóng lánh không trung, như là từng tia chớp màu sắc khác nhau xoẹt qua.

Bọn hắn đã đánh nhau! Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên. không được, nàng quyết không thể để cho Cổ Nhược lại bị thương ngoài ý muốn.

Nàng vơ quần áo, lảo đảo chạy tới. Chạy qua đoạn đường này, nàng mới biết Lưu Ly Cung này gần như bị hủy toàn bộ.

Ngoại phiên 109. Quyết đấu sinh tử

Khắp nơi là tường đổ, gần như cả cung điện đều bị chấn sụp. Tuy nhiên hai người vừa mới đánh nhau. Nhưng còn mấy cái bên kia... nhất định là Cổ Nhược tìm mình khắp Lưu Ly Cung mà không thấy nên giận dữ giết.

Rất xa, phía trước bụi bay mịt mù, vô số mảnh vỡ băng tuyết trên không trung bay lượn, vây lấy thân ảnh hai người một đen một trắng như ẩn như hiện.

Khí lực Hoa Tích Nguyệt tuy bị tổn hại không ít, nhưng dù sao nhãn lực nàng vẫn còn, không đến mức bị hai luồng ánh sáng ngời làm chóng mặt.

Dạ Tang dùng một thanh trường kiếm đen như mực, nhất động nhất tĩnh bao vây có Lôi Đình chi khí tràn ra. Chiêu thức tung bay lượn lờ thực làm cho người hoa mắt. Cũng làm cho tim gan Hoa Tích Nguyệt hãi hùng khiếp vía sau khi xem một hồi.

Cổ Nhược áo trắng nhanh nhẹn, tóc đen như thác nước, sáo ngọc trong tay màu trắng kiểu như rồng lượn, nhìn nhẹ như bay tự như Cửu Trùng Thiên bay đến. Một ánh sáng từ sáo ngọc phát ra, cùng trường kiếm của Dạ Tang chạm vào nhau, phát ra ánh sáng cực mạnh kinh người cùng rung chuyển dày đặc như sấm.

Hai người một đen một trắng, tại trên trời dưới đất bay lượn xoay tròn. Chung quanh đình băng, lầu các toàn bộ đề vỡ vụt, gần như nhìn không ra hình dáng ban đầu.

Quả nhiên là một hồi tranh đấu kinh thiên địa quỷ thần khiếp, hai người xem ra đều liều dùng toàn lực, tựa hồ không chết không dừng.

Hai người hắn chính là khó hoà giải, Hoa Tích Nguyệt xem đến hồn bay phách lạc. Hận không thể xông lên trước cưỡng ép hai người tách ra. Nhưng nàng cũng biết lượng sức mình bây giờ. Cứ như vậy mà mạo hiểm xông lên, chẳng những không tách được họ ra, tám chín phần mười còn có thể trực tiếp đem cái mạng nhỏ của mình biến mất.

Nàng nhanh chóng chạy loạn quanh đó, trong lúc vô tình vừa quay đầu, đã thấy chung quanh có bóng người lay động, chậm rãi xông tới.

Đám người tuy tướng mạo khác nhau, nhưng đều một cách ăn mặc. Toàn bộ là một thân áo đen, chỗ ngực thêu một đóa Tuyết Liên Hoa. Đội hình của bọn họ có chút kỳ quái, tựa hồ là sắp đặt một trận thế. Tim Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng, cái trận thế kia từ xa nhìn thấy như một đóa hoa, một đóa hoa sen chậm rãi nở...

Lại là 'Phanh' mà một tiếng vang thật lớn, vô số bụi tuyết vụt bốn phía, đánh vào người đau nhức.

Ngoại phiên 110. Hoa Tích Nguyệt, theo ta đi

Chợt nghe Dạ Tang cười dài ba tiếng: "Tốt! Cổ Nhược, xem như ngươi lợi hại! Bất quá lão tử nếu như không phải mất đi nửa khí lực trước đây, ta tuyệt không có khả năng thua ngươi!"

Bụi tuyết dày đặc chậm rãi tản ra, lộ ra thân hình Cổ Nhược. Khuôn mặt hắn phủ đầy tuyết trắng, dũ phát lộ ra con mắt đen thâm trầm, hắn thản nhiên nói: "Dù sao ngươi cũng là người thất bại!"

Lòng Hoa Tích Nguyệt đang căng thẳng cuối cùng cũng lắng xuống, đã nghĩ chạy lên trước nhìn xem.

Cổ Nhược lườm nàng, lông mày khẽ cau lại, thân hình hơi động một chút. Một bóng trắng bỗng nhiên lướt qua, khoác áo lên người của nàng.

Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút, lúc này mới thấy rõ áo trên người đúng là áo trắng của Cổ Nhược. Mặt nàng đỏ lên, mới nhận ra mình bởi vì gấp gáp chạy đến, quần áo không chỉnh tề.

Hắn khoác cái áo này vào, tự nhiên bao lấy thân thể của nàng, để ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài. Trong lòng cũng nói không rõ là tư vị gì, cúi đầu.

Dạ Tang dùng kiếm chống, quỳ một chân xuống đất, liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt, trong mắt thần sắc phức tạp biến ảo. Bỗng nhiên lạnh lùng thốt: "Ngươi thắng thì đã có sao? Ngươi cho rằng còn có thể sống được mà rời Lưu Ly Cung sao? Ngươi nhìn xem bọn chúng bày ra thế trận gì?"

Cổ Nhược liếc qua, sắc mặt hơi đổi: "Phật Đà hoa nở sấm sét trận?"

Dạ Tang nhổ ra một bụp máu, cười ha ha: "Tiểu tử, thật là có chút ít kiến thức. Thế trận lợi hại thế này cũng không cần ta nói?"

Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Biết rõ thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người chôn cùng Băng cung này sao?"

Không hề để ý tới Dạ Tang, đi đến bên người Hoa Tích Nguyệt: "Hoa Tích Nguyệt, theo ta đi!"

Vươn một tay. Trong Tim Hoa Tích Nguyệt đập mạnh, nhìn Cổ Nhược đưa bàn tay trắng muốt như ngọc, nước mắt thiếu chút nữa lại lăn ra đây.

Nếu như trước đây, Cổ Nhược giống như bây giờ đến đưa tay ra cho nàng, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà thò tay cầm chặt. Vui vẻ, coi như là núi đao biển lửa cũng cùng nhau xông vào.

Nhưng hiện tại..... hiện tại không thể. Nàng không thể hại hắn nữa! Nàng Tu Tiên nhiều năm, tự nhiên cũng là biết rõ đây là 'Phật Đà nở hoa sấm sét trận'

Trận này một khi thi triển, trong vòng trăm dặm đừng mơ tưởng có một sinh vật trốn thoát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro