Chương: Từ 71 đến 80
Chương 71: Phi sắt cổ
Ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống, trong tay đã xuất hiện một cây quải trượng trên đầu là một con rắn màu đen, quải trượng nhìn qua thì thấy nửa vàng nửa sắt (phi kim phi thiết), hơi lóe ánh huỳnh quang. Cũng không biết là dùng cái gì tạo ra.
Ở trên là con rắn đen xì đầu hình tam giác, hốc mắt màu đỏ. Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, hì hì cười nói: "Oa, binh khí của tên này thật cổ quái, cho tại hạ nhìn thử được không?"
Cũng không thấy hắn làm cách nào chỉ thấy tay hắn đã chộp tới quải trượng đầu rắn của tên hắc y nhân kia! Động tác của hắn nhanh một cách quỷ mị, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, gấp rút vỗ lên xà trượng. Hắc xà bỗng nhiên nhảy dựng lên, mở mồm to ra hướng tới bàn tay Phượng Thiên Vũ táp tới! Làm sao nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chưởng một cái, thay vì nắm chuyển sang phất một cái. Bàn tay co rụt lại, ống tay áo như một dãi lụa phất lên, một tiếng 'ba' vang lên, ống tay áo của hắn đánh vào phía trên đầu rắn. Con rắn kia vừa mới bay lên, lập tức tựa như bóng cao xu xì hơi, uể oải rớt xuống. Thân mình vặn vẹo một chút, chậm rãi cứng còng, chết ngay lập tức. Tên kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lui mạnh về phía sau từng bước, ống tay áo rộng thùng thình giương lên, 'ba' một tiếng thả ra một dãy sương mù.
Trong sương mù hình như có vô số côn trùng bay lượn. Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: "Cẩn thận, đây là phi sắt cổ......"
Phượng Thiên Vũ cười ngạo nghễ, quạt mở ra, quạt mạnh một cái! Hắn vận kình lực vào trong đó, cây quạt nho nhỏ nhưng quạt ra một cơn gió giống như cơn lốc, mang theo tiếng huýt gió sắc bén, thổi đám côn trùng như khói đen kia quay trở về! Trong đám khói đen truyền đến một tiếng kêu rên, đợi cho khói đen tan hết, hắc y nhân đã không thấy hành tung. Ngay cả con rắn đen đã chết kia cũng bỗng nhiên không thấy bóng dáng. Chạy trốn? Chết tiệt, người này đối với ta có ý định đối địch lớn như thế, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng buông tha mình!
Trong lòng Long Phù Nguyệt tim đập dồn dập, kêu lên: "Này, tại sao ngươi không đuổi theo?"
Phượng Thiên Vũ cười hì hì nói: " Vì sao ta phải đuổi theo? Quải trượng của hắn đã bị ta hủy, lấy được cũng không có gì hay để chơi."
"Hắn chút nữa biến ngươi thành người thiên cổ, ngươi lại buông tha hắn như vậy, nhất định hắn có thể tìm ngươi gây phiền toái." Long Phù Nguyệt uất ức.
"Ha ha, hắn tìm ta gây phiền toái, liên quan gì đến tiểu nha đầu nhà ngươi nhỉ?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh.
Chương 72: không có tiền? Vậy lấy thân báo đáp đi
Long Phù Nguyệt trừng mắt giận dữ liếc hắn một cái: "Hừ, tốt lắm vậy tùy ý ngươi!"
Lại nhìn thoáng qua thấy trong tay Phượng Thiên Vũ đang cầm cây quạt, lẩm bẩm: "Sẽ không giống như cây quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa chứ? Sao có gió lớn như vậy?"
Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm dùng đầu quạt gõ nhẹ lên đầu nàng: "Tiểu nha đầu, ta lại cứu ngươi một mạng, ngươi nên báo đáp ta đi chứ?"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, hừ một tiếng nói: "Ta lúc đó chẳng phải cứu rất nhiều tính mạng binh sĩ của ngươi sao? Ngươi báo đáp ta như thế nào đây?"
Phượng Thiên Vũ thản nhiên cười nói: "Ta đã thả ngươi một lần đó chính là ta đã sớm báo đáp rồi. Hiện tại là ngươi thiếu ta một món nhân tình."
Long Phù Nguyệt chau mày, nhìn hắn một cái thấy hắn cười giống con cáo già, trong lòng liền tỉnh táo, nhìn chằm chằm hắn nói: "Làm việc tốt không cần lưu danh mới là anh hùng hảo hán, nào có ai làm ơn cho người khác mà lại kể công?"
Đôi môi mỏng của Phượng Thiên Vũ nhếch lên, cười kiểu diêm dúa lẳng lơ: "Bổn vương không phải là anh hùng hảo hán, cho nên chưa bao giờ làm ăn thua lỗ. Cho nên thù lao này ngươi nhất định phải trả."
Long Phù Nguyệt thở dài: "Được rồi, được rồi. Vậy ngươi muốn cái gì? Hiện tại ta không có bạc cho ngươi."
Phượng Thiên Vũ cười tà mị, bỗng nhiên bước đến trước mắt nàng: "Không có tiền? Vậy lấy thân báo đáp đi. Nữ tử các ngươi bình thường đều báo đáp như vậy đúng không? "
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, nói ngọt ngào: "Lấy thân báo đáp?"
Vươn một tay nhỏ bé sờ soạng trên mặt hắn, bỗng nhiên nhéo mạnh một cái: "Được, cười với đại gia ta một cái nói không chừng đại gia ta liền lấy thân báo đáp!"
Nàng lập tức xoay người bỏ chạy. Chợt thấy dưới chân bị vấp một cái, bùm một tiếng ngã chổng chân. May mắn trong đây là rừng rậm, dưới chân bụi cỏ rậm rạp, té xuống cũng không thấy đau đớn. Nàng nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn kêu to: "Tên chết yểu, tại sao làm ta té?"
Chợt thấy trước ngực căng thẳng, chân lơ lửng trên không Phượng Thiên Vũ đem nàng cả vác lên, khuôn mặt tuấn tú đen lại giống bao công: "Nhóc con, lá gan không nhỏ! Ngươi học ai kiểu nói giang hồ này? Dám can đảm đùa giỡn đến bổn vương đây!"
Chương 73: ngươi rất ngu ngốc
Long Phù Nguyệt liều mạng giãy dụa, bất đắc dĩ đầu nàng lắc lư, hai chân vung vẩy trên không trung, nhưng thực sự với không tới.
"Khụ khụ khụ, ngươi, ngươi buông ta......" Chết tiệt, nàng cảm thấy không thể thở được.
Tay Phượng Thiên Vũ hơi buông lỏng, nhưng không buông nàng ra: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đang đùa với lửa. Ngươi tin không ta hiện tại liền đem ngươi trở về làm ** bánh bao thịt?"
Long Phù Nguyệt rùng mình. Chết, quên là tên chết yểu này rất biến thái, hắn nói là làm! Nàng vội vàng trưng ra vẻ tươi cười: "Được rồi, được rồi, ta đang cùng ngươi đùa giỡn mà, ngươi là đại nhân không nên chấp với tiểu nhân, buông tha ta lần này đi."
Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút, bàn tay với những ngón tay bạch ngọc lướt qua đôi môi mềm mại: "Được, bổn vương sẽ tha cho ngươi lần này. Chúng ta đi."
"Đi? Đi đâu?"
Long Phù Nguyệt trong đầu vang lên tiếng chuống cảnh báo: "Ngươi không phải muốn thả ta ra sao? Chẳng lẽ ngươi đường đường là Vương gia mà nói chuyện không giữ lời?"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nha đầu, ta chỉ hứa là thả ngươi một lần. Hơn nữa bổn vương cũng đã thả ngươi một lần, bây giờ là tự ngươi quay trở lại, huống chi bổn vương còn cứu ngươi một lần, ân cứu mạng này ngươi còn chưa có báo đáp đâu. Ta làm sao có thể thả ngươi đi?"
Một bàn tay liền đem nàng vác lên vai, phi thân nhảy lên, bay về hướng bìa rừng. Long Phù Nguyệt bị hắn ôm chạy như bay, nhanh như chớp, gần như đem đầu của nàng choáng váng. Nàng muốn mở miệng từ chối, nhưng miệng vừa mở, liền nuốt ngay một ngụm kình phong, làm cho nàng hoàn toàn nói không nên lời......
Long Phù Nguyệt lại không thể từ chối đã quay về xe ngựa xa hoa. Nàng oán hận trừng mắt tạo nên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành, giơ tay nhỏ bé lên án: "Ngươi đùa giỡn hay lắm!"
"Nhóc con, không phải ta đùa giỡn ngươi, mà là ngươi rất ngu ngốc!" Phượng Thiên Vũ vươn tay vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, cười đắc ý.
Trong lòng Long Phù Nguyệt thật hận a, nàng làm sao lại không nghe được trong câu nói có huyền cơ? Ai, làm hại nàng cao hứng một lúc.
"Nhưng mà, xem ra nếu ngươi đã cứu nhiều người như vậy, bổn vương liền đặc biệt phong cho ngươi làm thị nữ bên cạnh ta, cuộc sống hàng ngày của bổn vương bắt đầu từ nay liền giao cho ngươi." Bộ dáng của Phượng Thiên Vũ như đang thi ân bố đức.
Chương 74: Hư đốn, không được chạy
"Stop! Ta không cần!" Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm oán, nhưng mà vì dự phòng tên chết yểu này lại biến đổi cách khác gây sức ép cho nàng, nàng liền ngậm miệng lại.
Từ đây cho đến doanh trại, không nói được một lời. Chạy trốn không được, Long Phù Nguyệt cũng đã chết tâm. Xe ngựa chớp lên, trên đường đi có chút nhàm chán, nàng mơ mơ màng màng nằm ở phía trên cẩm điếm ngủ. Cẩm tháp này cùng cẩm điếm kỳ thật là nằm cùng nhau, chỉ là cẩm tháp hơi ột chút. Phượng Thiên Vũ định chợp mắt, một cái thân nóng hầm hập bỗng nhiên theo xe ngựa chớp lên, kêu càu nhàu rồi lăn lại đây, cái chân nhỏ tự nhiên gác lên thân mình Phượng Thiên Vũ. Cái đầu nhỏ ở trên người hắn làm loạn, tìm tư thế thoải mái rồi lăn ra ngủ. Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể có chút cứng nhắc. Hắn dở khóc dở cười nhìn bé con trong lòng, nha đầu này, tuy rằng chỉ có mười ba tuổi, nhưng thân thể của nàng lại phát dục không tồi, tuy thân thể chưa hoàn toàn nẩy nở nhưng đã có một ít lả lướt, nảy nở mềm mại, hơi thở nàng mềm mại, ấm áp, phả vào cổ hắn, làm cho toàn thân hắn không tự kìm hãm được có một tia nóng rực......
Mẹ nó, tại sao Đại gia lại động tâm tư đối với một con nhóc chứ?! Thật đúng là kì quái! Hắn nguyền rủa một tiếng, tay đẩy nhẹ, liền đem nha đầu đẩy xuống cẩm tháp. Long Phù Nguyệt ngủ mơ có cảm giác đang ôm một búp bê to lớn, trong lòng tràn đầy vui mừng mà ôm, không nghĩ tới bỗng nhiên chân nó dài ra mà còn chạy đi. Nàng cả kinh, liều mạng đuổi theo, rốt cục lại đuổi theo được con búp bê kia. Vội vàng bắt nó gắt gao ôm vào trong ngực, cau mày uy hiếp: "Hư đốn, không được chạy!"
Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn thấy Long Phù Nguyệt vẫn còn ôm mình, nghe được của nàng nói mớ, hắn nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Này nha đầu, cũng quá mức ngủ mê đi, cư nhiên đem một đại nam nhân giống sủng vật ôm vào trong ngực. Hắn đang muốn đem nàng đẩy ra, không ngờ là nha đầu này đem hai tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, đầu nhỏ tựa vào ngực hắn, 'ngực..', miệng lẩm bẩm một câu, lại ngủ tiếp. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm, thân dưới căng cứng. Một cỗ nóng rực lại dũng mãnh đứng lên.
Chương 75: Nhóc con, bổn vương sẽ thả ngươi vài ngày .....
Hay là Đại gia thật sự là lâu lắm rồi không chạm qua nữ nhân?! Tâm tình hắn dâng lên mạnh mẽ, hắn một phen đẩy mạnh nàng ra. Lúc này đây, hắn dùng khí lực lớn một chút. Long Phù Nguyệt trở mình mấy lần, phanh một tiếng đầu đánh vào thùng xe.
"A! Đau quá!"
Long Phù Nguyệt nửa tỉnh nửa mê kêu lên, nàng ngủ say giống như lợn chết, va chạm này làm cho nàng tỉnh táo lại, mở mắt một chút. Nàng sờ sờ trên trán thấy cục u, lúc này mới bất giác phát hiện chính mình cùng thùng xe tiếp xúc thân mật với nhau, quay đầu lại nhìn Phượng Thiên Vũ, thấy hắn đôi mắt khép hờ, đang chợp mắt, thanh âm vang lên tựa hồ cùng hắn không hề có quan hệ. Nàng cau đôi mày đẹp, thật sự nhớ không nổi chính mình như thế nào đụng vào nơi này. Muốn hỏi Phượng Thiên Vũ một chút, nhưng tên này tựa hồ là đang ngủ, lúc này nàng cũng không dám đánh thức hắn. Trùng hợp xe ngựa lại xóc nảy một cái.
Long Phù Nguyệt thân mình lệch sang một bên, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "À, thì ra là xe ngựa này rất xóc......"
Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển, Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mở mắt, nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Được rồi, nhóc con, bổn vương sẽ thả ngươi vài ngày......"
Hắn vỗ vỗ tay, theo sau ba tiếng vỗ tay thanh thúy, một thị vệ đang ở ngoài xe cung kính nói: "Vương gia, có gì phân phó?"
Phượng Thiên Vũ lười biếng nói: "Chuẩn bị xe khác, đem nha đầu này mang ra ngoài, mang Vân thị thiếp đến đây."
Long Phù Nguyệt sửng sốt. Người kia rốt cục không còn quấn quít lấy nàng? Không biết vì cái gì, lòng của nàng lý ra phải cao hứng rất nhiều, nhưng lại có một tia mất mát. Thầm mắng: "Người này thật sự là ngựa giống mà, một khắc cũng không – rời khỏi nữ nhân được......"
Mắt thấy thị vệ đem Long Phù Nguyệt dẫn đi ra ngoài, Phượng Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho người ta biết hắn lại nổi lên sắc tâm đối với một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, chỉ sợ làm cho kẻ khác cười rụng răng. Muốn giải tỏa được dục vọng, gợi cảm thì Vân Mặc Dao mới là người được chọn tốt nhất......
Vân Mặc Dao bị bỏ mặc suốt hai ngày, hai ngày nay, nàng cảm giác như là hai năm. Phượng Thiên Vũ hỉ nộ thất thường nàng đã sớm lĩnh giáo qua, nhưng vì một con bé mà trừng phạt chính cơ thiếp thì lại là lần đầu tiên. Hai ngày nay nàng luôn nơm nớp lo sợ, trong lòng thấp thỏm, e sợ cho Phượng Thiên Vũ một mạch đem mình giam vào lãnh cung, như vậy thì cả đời nàng coi như xong!
Chương 76: Tên Vương Gia Biến Thái kia gọi ta đến làm cái gì?
Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Ngọc liền nhẹ nhàng quỳ xuống: "Tội thiếp xin bái kiến Vương gia."
Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một thân lam nhạt, môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà cong, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng dường như tiều tụy không ít. Phượng Thiên Vũ lại không bận tâm đến tâm tình của nàng, kéo nàng vào lòng, bàn tay thô bạo xé rách y phục của nàng. Thân mình chuyển động một cái, không chút ôn nhu liền vọt vào trong cơ thể của nàng.... Vân Mặc Ngọc hoảng sợ, không rõ hôm nay tại sao Vương gia lại đối xử với nàng như thế, nhưng Vương gia có thể một lần nữa sủng hạnh nàng cũng đã là vinh dự lớn nhất của nàng rồi. Nàng không dám nói một câu, vươn người dậy, liều mạng phối hợp với hắn, trong xe vang lên những âm thanh quyến rũ rung động lòng người....
Đại quân đã đi được ba bốn ngày, tính tình Phượng Thiên Vũ không bình thường, cũng không triệu kiến Long Phù Nguyệt một lần nào nữa, nàng trở nên tự do tự tại. Nhưng ở một mình trong xe ngựa cũng có chút buồn, hơn nữa bất kể nàng đi nơi nào cũng có một người theo sau, dường như sợ nàng chạy mất. Nàng cảm thấy thật buồn bực. Nàng cảm thấy thật khó chịu, liền chạy đến quân tùy đại phu mượn mấy quyển y học, mặc dù là cổ đại nhưng cũng đã phát minh ra thuật in ấn, chất lượng cư nhiên cũng không được tốt lắm. Nhìn vào chữ bên trong cùng với chữ nàng học ở hiện đại cũng không khác nhau nhiều lắm. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều ở trong xe ngựa đọc các tác phẩm vĩ đại, sau vài ngày, tri thức cũng được mở mang không ít.
Mặt trời sắp xuống núi, đại quân liền hạ trại nghỉ tạm. Phía sau dãy núi kia chính là Thiên Tuyền quốc, binh lính nhìn về hướng đó, tinh thần cũng được thả lỏng một chút. Long Phù Nguyệt đứng ở trong lều, đốt một cây nến, nhìn vào sách, dần dần có cảm giác mơ màng dâng lên. Nàng mông lung, đang muốn đi vào giấc ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đưa tin: "Cửu Vương gia truyền Long cô nương đi soát trướng."
Long Phù Nguyệt sững sờ: "Vào giờ này, Vương Gia Yêu nghiệt kia bảo ta đi làm cái gì a?"
Nhưng hắn đã cho gọi, thì dù nàng không tình nguyện cũng phải đi, bằng không tên kia không vừa ý không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nàng.
Chương 77: Ta là Thánh nữ công chúa?
Nàng ở trong trướng đáp ứng, đang muốn đi ra ngoài. Chợt nghe Lí phó tướng kinh ngạc hỏi: "Di, mặt ngươi rất lạ, ta ở trong quân đội lâu như thế sao lại chưa từng thấy qua ngươi? Di, không đúng, ngươi không phải...."
Hắn còn chưa nói xong thì đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Long Phù Nguyệt sửng sốt, đang muốn ra ngoài xem có chuyện gì, bỗng nhiên cừa lều mở ra, có hai người bước vào. Nói đúng ra là một người vác theo một người. Long Phù Nguyệt mở to hai mắt. Người hắn mang theo chính là người bảo hộ, đúng hơn chính là giám thị của nàng Lí phó tướng. Cơ thể không hề nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
Người nọ đem Lí phó tướng vứt qua một bên, giương mắt nhìn Long Phù Nguyệt, trên mặt hiện lên một tia kích động, bỗng nhiên quỳ xuống đất: "Thánh nữ, mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong người thứ tội."
"A?" Long Phù Nguyệt lùi từng bước, cẩn thận đánh giá hắn một chút, người này trên dưới hai mươi tuổi, mặc áo giáp của binh lính Thiên Tuyền quốc, mặt lộ ra một cỗ khí lạnh lùng. Nhưng lại lạ mặt vô cùng, nàng cho tới bây giời vẫn chưa từng thấy qua hắn.
"Ngươi là ai?" Long Phù Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Người nọ sững sờ, mặt biến sắc: "Thánh nữ công chúa không nhận ra mạt tướng?"
Long Phù Nguyệt chợt nghĩ: "Hay người này là thủ hạ của công chúa?"
Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Ta, ta đi trên đường đầu bị đụng, nên mọi thứ đều quên hết rồi....."
Không có biện pháp, Long Phù Nguyệt liền đưa ra lí do mất trí nhớ. Người nọ hơi nhíu mày, tựa hồ có chút không tin, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện phiếm, hắn khẽ khom người nói: "Thánh nữ, thỉnh nhanh chóng đi cùng mạt tướng, nếu chậm chễ e sẽ có nguy hiểm."
Vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra bộ áo giáp của binh lính Thiên Tuyền quốc: "Thỉnh Thánh nữ công chúa thay bộ này áo giáp, chúng ta trà trộn đi ra ngoài!"
"A?" Long Phù Nguyệt lại từng bước lui về phía sau, đi cùng hắn?
Nhưng ........Nhưng mình không biết hắn a, nếu nhỡ hắn là người xấu thì làm sao bây giờ? Nhưng ......Nhưng nói không chừng đi cùng hắn rồi, nàng có thể được hưởng thụ được tự do..... Trong lòng Long Phù Nguyệt xảy ra mâu thuẫn.
Chương 78: Tim chợt đập nhanh
Đi, hay không đi? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co.
"Thánh nữ công chúa, người còn do dự gì thế? Không đi chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?" Người nọ có chút lo lắng nói.
Long Phù Nguyệt mỉm cười nói: "Ngươi theo dõi ta! Ngươi trà trộn vào từ khi nào?"
Trong đôi mắt người nọ hiện lên một chút ngạc nhiên: "Thánh nữ thật thông minh, không sai, để chờ thời cơ cứu công chúa mạt tướng đã ở trong đại quân 3-4 ngày......"
"Vậy ngươi tên gì?" Long Phù Nguyệt vẫn chưa yên tâm.
"Thánh nữ công chúa thật sự đã quên mạt tướng rồi, mạt tướng là Dương Tư Minh, đã từng là hộ vệ của công chúa, ngày thành phá cũng vừa lúc mạt tướng về nhà thăm người thân, khi trở lại thì tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.......Vì vậy mới khiến công chúa rơi vào tay bọn họ, là mạt tướng thất trách, sau khi mạt tướng đưa công chúa rời khỏi đây, sẽ chịu mọi sự trừng phạt của người!" Vẻ mặt Dương Tư Minh đầy thẹn thùng.
Long Phù Nguyệt nhìn mặt hắn, không giống như đang giả vờ, không khỏi động tâm. Cắn răng một cái, gật đầu: "Được, ta đi với ngươi."
Nàng mặc bộ áo giáp kia, bộ này chỉ dành cho binh lính có vóc dáng gầy nhỏ mặc. Nhưng ở trên người Long Phù Nguyệt vẫn lớn. Nhưng như vậy cũng có thể chấp nhận được. Dương Tư Minh quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ mọi việc, bất cứ chuyện gì cũng làm xong tất cả. Hơn nữa tối nay binh lính đều có chút lơi lỏng, Long Phù Nguyệt cúi đầu, đi theo sau lưng Dương Tư Minh thoát ra ngoài rất dễ dàng.
Một lát sau doanh trại của Phượng Thiên Vũ đã ở sau lưng họ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy loạn. Tự do, nàng rốt cục tự do! Cũng không biết vì sao, khi chạy thoát khỏi ma chưởng của Phượng Thiên Vũ nàng rất cao hứng, nhưng lại có một cảm giác mất mát không thể diễn tả.... Lúc này là nửa đêm, doanh trại vẫn im ắng. Trừ bỏ binh lính tuần tra, thì tất cả mọi người đều đang ngủ, lều của Phượng Thiên Vũ cũng đen kịt, tất nhiên là hắn cũng đang ngủ say. Dương Tư Minh đưa nàng vào trong núi. Long Phù Nguyệt một cước sâu, một cước mỏng theo phía sau hắn, không hiểu, tim đập chợt gia tốc, bất an đầy dẫy tứ chi bách hài.
Chương 79: Bản công chúa không đùa cùng ngươi
Long Phù Nguyệt tự nghĩ trong đầu, rốt cuộc vẫn là một người xa lạ, hắn thật có thể tín nhiệm? Vạn nhất ở bên trong ngọn núi lớn này hắn đối với mình ý đồ gì xấu thì làm sao bây giờ? Thân mình Long Phù Nguyệt tuy rằng là nhỏ như đứa bé, nhưng tâm tư không nhỏ, đương nhiên sẽ nghĩ đến đối phương có thể gây bất lợi đến ình. Nàng lập tức dừng chân lại.
Dương Tư Minh sửng sốt: "Làm sao vậy? Thánh nữ công chúa, chúng ta bây giờ vẫn chưa chạy được tới nơi an toàn......"
Long Phù Nguyệt nói: "Ngươi không phải nói đi tiếp sẽ có người tiếp ứng sao? Người đâu?"
Sắc mặt Dương Tư Minh hơi đổi, gượng cười nói: "Yên tâm, thánh công chúa, mọi người đang ở phía trước chờ chúng ta. Nhanh đi thôi......"
"Phía trước? Phía trước nào?" Long Phù Nguyệt vẫn không yên tâm.
Nga, đi tiếp một hồi tới khe núi có một ngôi miếu nhỏ, người của chúng ta đang chờ nơi đó đợi bái kiến công chúa......"
" Chờ ở đâu?" Long Phù Nguyệt nhíu mày.
Sao lại có chuyện công chúa đi đến chỗ bọn họ chờ để được bái kiến? Dường như, bọn họ đối với công chúa của họ cũng chẳng hề tôn trọng! Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xoay người, quay đầu bỏ chạy: "Bản công chúa không đùa cùng ngươi nữa!"
Dương Tư Minh giật mình một phen, gần như là không nghĩ tới, phi thân bay lên, che trước mắt Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt dừng lại không kịp, suýt nữa đâm đầu vào người hắn. Nàng cuống quít đứng nghiêm thân mình, cả giận nói: "Dương Tư Minh, thật lớn mật! Đường bản công chúa đi người cũng dám chặn!"
Dương Tư Minh bên ngoài tỏ vẻ hỏang hốt, khom người nói: "Công chúa, đắc tội!"
Bỗng nhiên tiến thêm một bước, ra tay trên người Long Phù Nguyệt một chút. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, không có năng lực động đậy Nàng thật là quá sợ hãi, chỉ biết chuyến này đi tuyệt không có chuyện gì tốt. Liền mở miệng hét: "Cứu mạng......"
Một tiếng hét này của nàng giọng thật sự không nhỏ, nhưng trên ngọn núi lớn này một bóng người cũng không có. Nàng có kêu vang lên cũng không ai nghe thấy. Một tiếng kêu này của nàng vừa phát ra, Dương Tư Minh ra tay như điện, điểm á huyệt nàng. Lần này, nàng ngay cả kêu cũng kêu không được. Dương Tư Minh nói một tiếng đắc tội, vận dụng khinh công thượng thừa vác nàng đi, phi thân như bay, hướng sâu trong núi mà tiến.
Chương 80: Tựa con báo vừa tỉnh giấc
Long Phù Nguyệt muốn động đậy không thể động đây, muốn kêu lại không phát ra âm thanh, trong lòng hối hận không thôi. Ôi, chết trong tay người này so với chết trong tay yêu nghiệt kia càng thảm hơn! Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp theo sẽ gặp thêm phiền toái gì......
Dương Tư Minh vác nàng băng qua mấy khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một tòa miếu nhỏ. Miếu Ma Tước này tuy nhỏ, nhưng trông cũng đầy đủ, cũng có tiền điện, hậu điện, thiên điện, miếu sau còn có một tiểu viện. Còn chưa tới trước cửa miếu, xuất hiện hai hắc y nhân tiến tới đón. Một người trong số đó nhìn Long Phù Nguyệt trên vai Dương Tư Minh, trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên, vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ồ, tiểu tử ngươi thật đúng là đem được công chúa đến, rất giỏi! Mau vào đi thôi."
Long Phù Nguyệt thấy bọn họ đối chính mình không hề có ý tôn trọng, biết chuyện lần này thật sự lớn rồi. A, bọn họ nếu thật muốn gây khó dễ cho ta, cùng lắm bọn họ hợp lại là cá chết trong lưới, lão nương lại đi tìm Phán quan uống trà! Dương Tư Minh vác Long Phù Nguyệt đi vào.
Bên trong đại điện của miếu đứng hơn mười người, từ đầu đến chân đều một thân hắc bào, trên hắc bào thêu giống như một con rắn, hay rồng gì đó đang bay. Tướng mạo già trẻ xấu đẹp không rõ. Ở giữa vị trí trung ương, gần bên cạnh pho tượng đổ, một người ngồi ngay ngắn trên ghế bọc da hổ. Cũng từ đầu đến chân một thân hắc bào, bất đồng chính là trên hắc bào của hắn thêu một Kim long lớn dài đang múa vuốt. Hắn tuấn đĩnh mà cao lớn, cả người tràn ngập khí thế bức người, ánh mắt tà mị sắc bén, vừa thấy đã biết là là người quen ra lệnh cho người khác.
Dương Tư Minh đem Long Phù Nguyệt đặt ở trên mặt đất, chống tay thi lễ: "Giáo vương, thuộc hạ hân hạnh không làm nhục sứ mệnh, đem thánh công chúa đoạt lại."
Giáo Vương ngồi ở ghế da hổ kia không nhúc nhích, một đôi mắt sáng như điện băn khoăn nhìn trên người Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu này chính là thánh nữ?"
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng không khó nghe. Ngược lại có một tia hương vị trầm khàn, giống như con báo vừa mới tỉnh ngủ. Dương Tư Minh không dám ngẩng đầu: "Đúng vậy! Thuộc hạ từng là thị vệ của thánh công chúa, nàng quả thật là Long Phù Nguyệt thánh công chúa! Tuyệt không sai lầm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro