Chương: Từ 61 đến 70
Chương 61: Tiểu hài tử mà thôi, thập phần vẫn còn hơi sữa
Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nàng mở to mắt liều mạng giãy dụa, nhưng mà bàn tay to của Phương Thiên Vũ đặt ở sau đầu nàng, làm nàng hoàn toàn không thể động đậy, gần như không chút nghĩ ngợi, nàng hung hăng cắn xuống. Mà hắn tựa hồ sớm đoán trước điều này, bàn tay sau đầu nàng điểm một chút, nàng liền bất động...
AAAAAAAA, nụ hôn đầu của nàng lại bị tên chết tiệt này cướp đi rồi! Nước mắt Long Phù Nguyệt rào rào chảy xuống. Tựa hồ bị nước mắt của nàng kinh động. Phượng Thiên Vũ mới buông nàng ra, hơi thở hắn có chút dồn dập, đôi mắt thâm sâu như biển cả nhìn không rõ đáy, trên mặt lại lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh, trào phúng nói: "Chỉ là một nhóc con mà thôi, thập phần còn mùi sữa, tiểu nha đầu, ngươi muốn câu dẫn ta, vẫn còn quá non tay đó."
Bàn tay vỗ một cái, giải huyệt cho Long Phù Nguyệt. Tay chân Long Phù Nguyệt có thể cử động, lập tức liền nhảy dựng lên, vung tay muốn tát hắn: "Ngươi nha nha, ta liều mạng với ngươi!"
Tay nàng còn chưa đụng tới má hắn liền bị hắn bắt được, hắn híp đôi mắt lại, Khuôn mặt như hoa mà lại mang ý cười tà mị, lạnh lùng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn bị phạt nữa phải không? Dám đánh bổn vương! Ngươi có tin ta đem ngươi lột sạch da, ngươi sẽ chết thực khó coi không?"
Long Phù Nguyệt hiện lên một bụng lửa giận, sớm phát tác ra bên ngoài, kêu lên: "Ngươi là tên háo sắc, ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại đi tìm lão Diêm Vương tính sổ sách! Đã lấy nhầm mạng người còn không nói, lần này cho ta xuyên qua đến một công chúa không hay ho như vậy! Ta phải phá hủy Diêm Vương điện của hắn! Ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại xuyên qua một lần nữa....."
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên buông tay nàng ra, nằm trên cẩm tháp, đôi mắt xanh thâm thúy mà lẳng lơ, tản ra giống như băng tuyết sâu kín ngàn năm, cười tăm tối, gằn từng tiếng: "Rốt cuộc xáy ra chuyện gì? Tiểu nha đầu, ngươi mau nói!"
Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Nói cái gì?"
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Ngươi không phải Long Phù Nguyệt! Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Xuyên qua là có ý tứ gì?"
Long Phù Nguyệt ngẩn người ra, quật cường giương mi lên: "Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?"
Chương 62: Nói một câu cho ta biết được không?
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nheo lại, lắc lắc ngón tay tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp cười lẳng lơ: "Bằng ta hiện tại là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô tỳ của ta, tiểu nha đầu, ngươi có thể lựa chọn không nói, ta sẽ đem ngươi giao cho ngục ti, bọn họ sẽ có nhiều thủ đoạn khiến ngươi sống không bằng chết........."
Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, nàng hiện tại là không sợ chết, nhưng lại sợ sống không bằng chết........ Một cái án phạt đã khiến nàng khóc cha gọi mẹ, nếu giờ là ghế hùm, nước ớt.....chỉ là suy nghĩ một chút nàng càng phát run. Ai, vẫn là câu nói kia, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thì nói vậy.
Nàng bặm môi nói: "Ta cho dù nói ngươi cũng sẽ không tin, bởi vì việc này đối với ngươi mà nói là không thể tưởng tượng được."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Ngươi không nói làm sao biết ta không tin? Đương nhiên, bổn vương muốn nghe lời nói thật."
Long Phù Nguyệt thở dài, nha nha, tiến không được, lui không xong! "Ta không phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt của nước Thiên Cơ, đương nhiên thân thể này là đúng thế. Nhưng ta không phải, ta đến từ tương lai..."
Long Phù Nguyệt cũng không cần biết hắn có tin tưởng hay không, lại nói luôn chuyện tiểu quỷ bắt nhầm hồn rồi Diêm Vương làm cho nàng xuyên qua.
"Tốt lắm, thân phận của ta cũng đã nói cho ngươi, nếu ta đã không phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, cũng không phải là nô tỳ của ngươi, cho nên----ngươi mau thả ta đi a!"
Phượng Thiên Vũ tà tứ nằm ở cẩm tháp, nửa ngày không nói chuyện, chuyện này thật qua mức không thể tưởng tượng, thật làm cho hắn không thể tin tưởng. Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Kìm lòng không đậu hỏi: "Này, ta nói ngươi rốt cuộc có tin tưởng lời ta hay không? Nói một câu cho ta biết có được không? "
Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt liếc nàng: "Nhóc con, ngươi lại muốn bị phạt có phải không? Nói chuyện với bổn vương, không có nửa điểm quy củ!"
"Được được! Vương gia đại nhân, người rốt cuộc có tin hay không?" Long Phù Nguyệt có chút vô lực hỏi.
Ánh mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe, cười dài nói: "Ngươi nói xem?"
"Ta làm sao mà biết? Đây là do ngươi có tin tưởng ta không." Long Phù Nguyệt chán nản.
Chương 63: Giải cổ (1)
Phượng Thiên Vũ lắc lắc bàn tay trắng nõn như ngọc, tươi cười dị thường sán lạn "Dù ngươi có phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt hay không, người bổn vương bắt chính là ngươi, cho nên ngươi chính là nô tỳ của bổn vương, đừng mong có ý định bỏ trốn."
"Ngươi" Long Phù Nguyệt tức giận không biết phải nói thế nào cho đúng. Chính mình cũng đã nói thân thế cho hắn biết, hắn cũng không chịu thả mình đi, tên háo sắc này, xem ra mình bị hắn chỉ trúng rồi!
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, cười càng thêm tuấn tú xuất thần, vươn tay ôn nhu vuốt tóc nàng: "Được rồi, tiểu nha đầu, bổn vương đặc xá cho ngươi nghỉ ngơi một chút."
Dùng cằm ý bảo nàng nằm xuống bên cạnh. Long Phù Nguyệt không có biện pháp, nàng sớm đã quỳ đến hai chân tê dại. Lúc này cũng không khách khí nằm xuống. Nàng xuyên qua đây liền gặp vô số biến cố, vẫn không thể hảo hảo nghĩ ngơi một chút. Lúc này nằm xuống cẩm điếm, xe ngựa lắc lắc rung rung nàng đã ngủ mơ màng. Phượng Thiên Vũ híp mắt lại, nhìn dung nhan nàng ngủ say, lúc ngủ nàng hồn nhiên như một đứa trẻ, đã không còn giương nanh múa vuốt. Miệng hắn không khỏi hiện ra một mạt ý cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thì thào thở dài: "Thật là kỳ quái, cô nhóc này lại làm cho người ta vui vẻ đến thế."
Cũng không biết thế nào, lớp băng trong lòng hắn lại có một tia ấm áp.......... Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy. Nàng bị một trận âm thanh hỗn loạn đánh thức. Nàng nhìn quanh một chút ở trong xe, Phượng Thiên Vũ cũng không có ở đây, không biết đã đi nơi nào. Bên ngoài nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ truyền vào, cũng không biết xảy ra truyện gì.
Quân đội của Phượng Thiên Vũ luôn nghiêm cẩn theo nề nếp, tại sao lại xảy ra lộn xộn? Long Phù Nguyệt hiếu kỳ xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, không khỏi thay đổi sắc mặt. Đại quân không biết đã dừng lại khi nào, vô số binh lính sắc mặt kinh hoàng, ôm bụng trên mặt đất lăn lộn, còn có nôn mửa không ngừng, xụi lơ trên mặt đất, đau khổ không nói được. Mà Phượng Thiên Vũ trầm mặc như nước, đang đứng cùng với mấy vị thầy thuốc nói nói gì đó. Mấy vị đó đều là thầy thuốc tùy thân, y thuật đương nhiên không kém. Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, vẻ măt vô cùng sầu não.
Chương 64: Giải cổ (2)
Mấy vị kia đều là thấy thuốc tùy thân, y thuật coi như không tồi Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó. Vẻ mặt sầu não. Bọn họ thật không chẩn đoán ra đây là bệnh gì. Muốn nói là ngộ độc thức ăn, nhưng đại quân đều ăn cơm canh giống nhau sao lại có người bị, người không? Phượng Thiên Vũ hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra sự tình, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống "Đều là vô dụng! Ngay cả bệnh gì cũng không tra ra được, bổn vương còn giữ các ngươi lại làm gì?"
Mấy thầy thuốc kia sợ tới mức quỳ lạy trên măt đất, liên tục hô to: "Vương gia tha mang, Vương gia tha mạng."
Chợt nghe có âm thanh mềm mại ngọt ngào vang lên: "Ngươi hù dọa bọn họ thì được ích lợi gì, loại bệnh này bọn họ vốn không thể chữa trị được."
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu lên, đã thấy Long Phù Nguyệt khập khiễng đi tới. Trong lòng Phượng Thiên Vũ chấn động, một phát bắt được cánh tay của Long Phù Nguyệt "Tiểu nha đầu, ngươi biết loại bệnh này?"
Hắn dùng lực hơi lớn một chút, Long Phù Nguyệt kêu lên: "Ui ui...ngươi buông tay ra, ngươi làm ta đau!"
Phượng Thiên Vũ hơi sửng sốt, buông lỏng tay, nhưng từ đầu đến cuối không chịu buông tay nàng: "Ngươi có biện pháp trị liệu sao?"
Cũng không thể trách hắn sốt ruột, mấy vạn đại quân có hơn một nửa "thượng thổ hạ tả", ôm bụng kêu than. Hắn vốn xưa nay trấn định, nay cũng có chút luống cuống chân tay.
Trong mắt Long Phù Nguyệt hiện lên một tia do dự, cắn chặt môi, Phượng Thiên Vũ hỉ nộ vô thường, còn thích chiếm tiện nghi của nàng, nàng đối với hắn không có nhiều hảo cảm, thậm chí còn có chút chán ghét. Nàng thực sự không muốn giúp hắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của vô số binh lính nàng lại không đành lòng. Nghe được Phượng Thiên Vũ hỏi nàng, tức giận trừng mắt một cái: "Ta cũng vừa mới xuống xe, còn không rõ có thể hay không..."
Nhìn quét qua một vòng đại quân, đột nhiên hỏi "Có phải chỉ bộ binh bị loại bệnh này hay không?"
Phượng Thiên Vũ nhướng nhướng mi, gật đầu "Không tồi!"
Trong mắt hắn lóe ra ánh sáng, nha đầu kia liếc mắt một cái liền nhìn ra chỉ có bộ binh bị loai bệnh này, có phải có biện pháp điều trị hay không? Long Phù Nguyệt không thèm nhắc lại, đi đến trước mặt một bệnh binh, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, lại nghiêng tai nghe bụng binh lính kia phát ra từng tiếng động như sấm rền, khóe miệng chảy nước bọt, sắc mặt tái xanh, ôm bụng lăn lôn trên đất, hiển nhiên thập phần thống khổ.
Chương 65: Giải cổ (3)
Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau. Phượng Thiên Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: "Thế nào?"
Con mắt Long Phù Nguyệt khẽ chuyển vòng vo vài vòng. Hơ hơ, hiện tại chính là cơ hội áp chế hắn tốt nhất, nàng muốn tự do! Nàng muốn tự do! Nàng mỉm cười.
"Ta có biện pháp, nhưng mà, muốn ta chữa bệnh cho họ cũng được, nhưng ta có điều kiện."
Phượng Thiên Vũ cười khổ trong lòng, hắn biết nha đầu cổ quái này thể nào cũng nhân cơ hội này để đòi hỏi điều kiện. Hắn cười như không cười, nhìn nàng: "Điều kiện gì? Ngươi nói thử xem!"
Long Phù Nguyệt nói: "Ta chữa khỏi cho họ, ngươi thả ta đi!"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười, thế nhưng rất nhanh chóng gật đầu: "Được! Ta hứa với ngươi, ngươi chỉ cần chữa trị cho tốt, lần này ta sẽ thả ngươi đi."
"A! Dễ dàng vậy sao?" Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn đồng ý với nàng nhanh như vậy, còn chuẩn bị thật nhiều điều để đối phó với hắn, hắn lại khinh địch nhanh chóng đáp ứng như vậy. Nàng hưng phấn đứng lên.
YEAH! Nàng cuối cùng cũng được tự do! Nàng còn không yên tâm, hỏi lại một câu: "Ngươi sẽ giữ lời chứ, sẽ thả ta thật chứ?"
Phượng Thiên Vũ cười ha ha "Bổn vương luôn luôn giữ lời, tuyệt không giả dối."
Long Phù Nguyệt cuối cùng mới yên lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười vui vẻ: "Ừ, ta nghĩ ngươi là Vương gia, làm sao có thể gạt một tiểu hài tử như ta? Sẽ không, nhất định sẽ không."
Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng thiệt tình tươi cười, tinh thần sáng lạn. Trong lòng hơi động, trên mặt bất động thanh sắc, tủm tỉm nói: "Vậy ngươi có thể nói được hay chưa? Bọn họ rốt cuộc là bị bệnh gì?"
Long Phù Nguyệt cười: "Bọn họ không phải bị bệnh, mà là trúng cổ độc." "Cổ độc ? Cổ độc gì?"
Mi mắt Phượng Thiên Vũ nhếch lên, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: "Cổ thuật, nghe nói Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc cổ thuật tinh tuyệt, chẳng lẽ hắn đến đây?" "Xem bệnh trạng của họ là trúng Cam cổ, loại cổ này chế từ xà trùng đặt trên đường lớn, người đạp trúng có thể trúng cổ, cho nên bộ binh phát bệnh nhiều hơn" Long Phù Nguyệt giải thích nguyên nhân dẫn đến.
Chương 66: Bá bá? Hắn già như vậy sao?
Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày "Cổ này giải như thế nào?"
Long Phù Nguyệt cười: "Cái này không khó, ngươi cho người chuẩn bị một ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem 3 thứ này đi nấu lấy nước, ta sẽ thi triển giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi."
Mấy vị thấy thuốc kia đều mở to lỗ tai nghe nàng nói, nghe nàng nói như vậy, không cần Vương gia ra lệnh, bọn họ vội vàng đi chuẩn bị. Đồ vật rất nhanh chỉnh tề, Long Phù Nguyệt miệng lẩm bẩm, vỗ vỗ vài cái vào cánh tay có tiểu thanh xà, một đạo ánh sáng hiện lên, con rắn nhỏ nhanh như chớp dạo một vòng....Sau đó lại bay về cánh tay Long Phù Nguyệt hóa thành xà đồ đằng. Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: "Được rồi, cho binh lính trúng cổ uống đi."
Đều có người giúp đỡ binh lính uống thuốc..... Qua chừng một canh giờ, người trúng cổ này liền một lần chảy như điên, sau đó bệnh trạng dần dần biến mất, bụng đau cũng ngừng lại.
"Này, ta đã giúp binh lính ngài giải cổ, có phải đã đến lúc ngài nên giữ lời hứa, thả ta đi hay không?" Long Phù Nguyệt thấy bệnh tình binh lính đều đã chuyển biến tốt đẹp, liền theo sát phía sau Phượng Thiên Vũ, vội vàng đòi "thù lao".
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe sáng, mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, hiện tại ngươi có thể đi rồi, sẽ không ai dám ngăn cản ngươi."
Long Phù Nguyệt mừng rỡ, mắt to cười thành một đường chỉ. Ya, rốt cuộc tư do! Hiện tại tuy nàng là công chúa mất nước, nhưng dựa vào bãn lãnh của nàng, nói không chừng có thể vui chơi thoải mái ở nơi này. Long Phù Nguyệt học người giang hồ, đối với Phượng Thiên Vũ ôm quyền "Tốt! Vậy chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn không gặp lại. Ha ha. Bái bai ngươi a!"
Xoay người liền đi. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen lại một nửa,
"Bá bá"? Hắn già như vậy sao?
Nếu không phải cái mông nhỏ còn có chút đau đớn, Long Phù Nguyệt gần như sẽ nhảy lên. Nàng sợ Phượng Thiên Vũ đổi ý, rời khỏi đại quân, nàng liền rẽ vào một cái rừng rậm. Càng đi, ánh sáng càng ít. Chỗ này cây cỏ um tùm, cành lá chồng chất, âm khí bức người.
Chương 67
Rừng rậm này lớn như vậy lại không có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng không để ý, đi mãi đến lúc mình mệt mỏi, mới dừng chân lại. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài một hơi "Ai, tự do thật tốt, ngay cả không khí cũng mát mẻ, trời cũng thật xanh......"
Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng giúp hắn cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ đi? Hắc hắc, có bạc, nàng trong một thời gian ngắn không phải lo ăn mặc chi phí. Nàng trong lòng cao hứng, kìm lòng không đậu lầm bầm cười khẽ. Không cần lại áp lực bản thân. Không cần phải chịu đựng người khác. Mặc vào áo T-shirt yêu thích nhất Vứt bỏ tất cả áp lực Đây là bữa tiệc chúc mừng của ta. Ta đã muốn không ai quản được. Châm lên tất cả cảm xúc. Tiết tấu âm nhạc cũng không dừng lại được. Cảm giác cả thế giới đều được giải thoát. Thời điểm vui vẻ đã tới. Tùy tâm sở dục tận tình dao động. Để cho bọn họ cẩn thận nhìn xem. Thời điểm tự do đã tới. Tùy tâm sở dục cảm nhận.
Nàng đang ca hát hăng hái, thân thể bỗng nhiên lạnh toát, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng biết, có cái gì đó đang rình nàng! Chẳng lẽ trong rừng rậm này có dã thú? Trong lòng Long Phù Nguyệt bồn chồn không yên, ánh mắt của nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lại nhìn không thấy một bóng dáng nào. Nhưng cảm giác này tồn tại dị thường mãnh liệt, Làm cho Long Phù Nguyệt nghĩ muốn xem nhẹ cũng không được. Con bà nó, mặc kệ! Chỉ cần không phải là đàn sói, tiểu thanh xà của nàng có thể cắn chết! Long Phù Nguyệt bước càng nhanh hơn. Sau lưng hình như có cành lá rơi, một luồng sát khí bức người tràn đến. Cái loại sát khí này tuy rằng vô ảnh vô hình, nhưng cực kỳ mãnh liệt, làm cho lông tơ toàn thân nàng đều dựng đứng. Nàng quay đầu lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh! Sau lưng một cây đại thụ, xuất hiện một quái vật. Ước chừng cao bằng hai người, cả người là bộ lông tuyết trắng dài thẳng tắp, đôi mắt đen nhỏ hẹp dài, lỗ tai to lớn, cái mũi thật dài...
Chương 68: nàng nhất định phải chết!
Lợn rừng? Thật đúng là bộ dáng của lợn rừng. Nhưng lợn rừng có sao lại có màu trắng? Còn có cái đầu lớn như vậy! Long Phù Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thấy quái vật này đi về hướng mình. Đi thong thả mà tao nhã, từng bước một như đạp trong lòng nàng. Con thú kia, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là giống đặc biệt hiếm có mà triều đại này mới có? Nó có thể ăn luôn nàng hay không? Hai chân Long Phù Nguyệt trốn nhanh như đạn bắn. Quái vật kia mũi phát ra tiếng thở phì phì, da đầu màu trắng run lên, đôi mắt trên cao nhìn xuống đánh giá nàng, mũi dài hạ xuống, cái mồm to đầy máu thở ra một đòan sương mù trắng.
Cả người Long Phù Nguyệt lạnh toát, trán đổ mồ hôi, nàng từng bước một lui về phía sau, quái vật kia không vội vã ăn nàng, giống như con mèo nhẹ nhàng đảo xung quanh nàng. Dường như đang suy nghĩ nàng đáng giá bao nhiêu phân lượng...... Rốt cục, quái vật mất đi kiên nhẫn bỗng nhiên rống to một tiếng, giống như sét đánh giữa không trung. Hướng về phía nàng lao tới thật nhanh! Long Phù Nguyệt không dám chậm trễ, vỗ tay mấy cái, thanh xà bay lên trời, chuyển mình trên không trung, nhanh như tia chớp hướng đầu mũi quái vật đánh tới! Quái vật to đầu kia, bị tấn công bất ngờ nên kinh hoảng, rụt đầu, một chân trước giơ lên hướng tới tiểu thanh xà mà đánh.
Một trận gió lớn thổi qua, tiểu thanh xà bị đánh bay lên không trung. Tiểu thanh xà này trơn trượt dị thường, đuôi bắn trên mặt đất, lại nhảy lên, tiếp tục đấu cùng quái vật đầu lợn rừng kia đánh. Long Phù Nguyệt trên người một chút võ công cũng không có. Đương nhiên cũng không thể giúp gì cho tiểu thanh xà. Đứng xa ở một bên xem cuộc chiến. Yết hầu lo lắng gần như muốn nhảy ra. Không phải Tiểu thanh xà sẽ đánh không lại quái vật này chứ? Choáng , nếu ngay cả tiểu thanh xà cũng không phải đối thủ của nó, nàng chết chắc rồi!
"Hắc hắc, tiểu nha đầu thì ra còn có chiêu thức ấy, bổn tọa thật khinh thường ngươi rồi."
Một thanh âm bỗng nhiên từ phía sau nàng truyền đến. Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn lại. Phía sau cách đó không xa, không biết khi nào xuất hiện một người. Trên người mặc một kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình, đầu đội mũ trùm lớn, nếp nhăn trên mặt chồng chất, nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên võ công không hề thấp.
Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước: "Ngươi là ai? Quái thú kia là của ngươi?"
Chương 69: Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!
Người nọ lạnh lùng thốt: "Tiểu nha đầu, ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"
Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động mạnh, kêu lên: "Cam cổ là ngươi hạ?"
"Không tồi! Bổn tọa mất rất nhiều khí lực mới khiến cho bọn họ trúng cổ, không nghĩ rằng lại bị phá hủy trong tay tiểu nha đầu ngươi! Hắc hắc, nếu ta không đem ngươi xé nát ăn luôn liền rất có lỗi với bản thân!"
Long Phù Nguyệt thấy hắn từng bước một hướng ép gần về chính mình, trong lòng hoảng hốt, tuy rằng biết rõ trốn không thoát, nhưng là không thể đứng ở chỗ này chờ chết. Nàng kêu to một tiếng, xoay người bỏ chạy! Lúc nàng còn đi học, tốt xấu gì cũng từng giật giải quán quân chạy 100 mét, lúc này lại khẩn trương sợ hãi, gần như xuất ra toàn bộ khí lực. Vừa mới chạy được vài bước, trước mắt hình như có bóng trắng chợt lóe, nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn, không khỏi sắc mặt đại biến.
Một người đứng trước mắt. Một thân quần áo tuyết trắng, tóc dài tựa sa tanh lại đen như mực rối tung, dung mạo tuyệt mỹ như đóa bách hợp đẹp nhất, bàn tay bạch ngọc vung phiến quạt. Nhìn Long Phù Nguyệt cười diêm dúa lẳng lơ: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"
Phượng Thiên Vũ! Người này lại là Phượng Thiên Vũ! Sao hắn lại giống như âm hồn bất tán vậy? Long Phù Nguyệt bùm một tiếng ngồi xụp xuống đất: "Trước có lang, sau có hổ, Diêm Vương Đại gia a, không bằng ngài nên đến trực tiếp thu ta!"
Phượng Thiên Vũ cười giống như hồ ly tinh, duỗi tay, liền đem nàng kéo vào trong ngực: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, chúng ta thật đúng là hữu duyên, nhanh như vậy đã gặp mặt."
Long Phù Nguyệt nhìn thấy gương mặt yêu mỵ kia, trong lòng không biết nên cao hứng hay phẫn nộ, lắp bắp nói: "Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải đã hứa buông tha ta sao?"
Phượng Thiên Vũ phe phẩy quạt, từ tốn cười nói: "Nơi này phong cảnh tuyệt hảo, bổn vương đang ở đây thưởng thức cảnh đẹp, lại không nghĩ rằng sẽ đụng phải nha đầu ngươi."
Choáng váng! Một rừng cây bị tàn phá thì có phong cảnh gì đẹp? Người này tuyệt đối là cố ý! "Ui, Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao ngươi lại chạy giống như con thỏ bị chó rượt thế?"
Phượng Thiên Vũ dùng quạt che khuất nửa bên mặt, cười khuynh quốc khuynh thành một cái. Long Phù Nguyệt giận dữ liếc mắt trừng hắn, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Phượng Thiên Vũ cười to hai tiếng: "Bằng hữu, ngươi không phải muốn giết nha đầu này sao? Tại sao còn chưa ra tay đã chạy?"
Chương 70: Vì cái gì phải ở sau lưng ta phóng dao nhỏ
Long Phù Nguyệt sửng sốt, thân mình bỗng nhiên bị hắn ôm bay lên trời. Ở trong không trung xoay một cái, bay tà tà đến trước mặt tên hắc y nhân. Hắc y nhân khẽ biến sắc, lui về phía sau từng bước, toàn thân đều cứng lại. Phượng Thiên Vũ liếc mắt trên dưới đánh giá hắn một cái: "Ngươi là Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc?"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng cho Đại Tế Ti của chúng ta ra tay!"
Trên mặt Phượng Thiên Vũ vẫn là ý cười vô hạn như cũ, ngữ khí cũng một mực ôn nhu: " Đại Tế Ti các ngươi? Nói như vậy, ngươi quả nhiên là người của Diêu Quang quốc? Ha ha, Thiên Tuyền quốc cùng với Diêu Quang quốc luôn luôn là nước sông không phạm nước giếng, lần này ngươi vì cái gì mà phải ở sau lưng ta hạ ám khí chứ?" Hắc y nhân cười lạnh không đáp.
Phượng Thiên Vũ chậm rãi nói: "Ngươi không nói, ta đây đành phải đem món nợ này tính đến trên đầu Diêu Quang quốc các ngươi a."
"Hừ! Việc này cùng Diêu Quang quốc không có một chút quan hệ nào! Ta là bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc, khó chịu đối với sự hung ác của các ngươi, nên lúc nãy mới......nếu không phải nha đầu chết tiệt này, bổn tọa đã thành công rồi!"
Bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc? Phượng Thiên Vũ cười đến dị thường quỷ dị, bỗng nhiên dùng cây quạt chỉ Long Phù Nguyệt: "Vậy ngươi có biết nàng là ai hay không?"
Người nọ sửng sốt: "Một con bé mà thôi, bổn tọa làm sao biết là ai?!"
"Ha hả ha hả......" Phượng Thiên Vũ cười rộ lên, người nọ cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Ta cười ngươi có mắt không tròng! Con bé cũng không phải là con bé bình thường, nàng là đứa con gái nhỏ nhất của bằng hữu ngươi . Tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ha ha, ngươi không thể tưởng tượng được đúng không, ngươi tốn công sức hạ cổ sẽ bị nàng cởi bỏ......"
Sắc mặt Người nọ đại biến, hung hăng trừng mắt với Long Phù Nguyệt một cái, cả giận nói: "Chân ngoài dài hơn chân trong, vậy càng đáng chết!"
Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ nhẹ lên đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi hiểu không, ta nói nửa ngày, hắn vẫn muốn giết ngươi. Cũng không phải là ta không giúp ngươi nha."
Long Phù Nguyệt giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Không giúp thì thôi, không cần ngươi giúp!"
Lại nhìn thoáng qua cái tên hắc y nhân kia: "Này, ngươi đừng nghe tên chết yểu này nói bậy, ta không phải là công chúa......"
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi là ai! Phàm là cản trở của ta đều đáng chết như nhau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro