Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: Từ 451 đến 460

Chương 451: Mượn cơ hội ăn đậu hủ của nàng 

Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới ngoài miệng mình còn có một ít vết phỏng, tuy rằng đã thoa thuốc cao, vết phỏng kia nhỏ đi nhiều, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy. Trên mặt không khỏi đỏ lên: "Này —— Không cẩn thận bị phỏng một chút. Đừng lo." 

Mày Phượng Thiên Vũ cau lại, ánh mắt có chút khó lường. Thở dài: "Là bị cháo làm phỏng đêm qua? Tại sao lại không cẩn thận như thế?" 

Long Phù Nguyệt cười xấu hổ cười: "Cái kia ——Ta đêm qua thật đói bụng. Uống nhanh một chút." 

Hai người lại không nói gì. Đôi mắt hai người đối diện nhìn sau một lúc lâu. Không khí lại có chút mờ ám. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt ẩn ẩn có chút bất an, thấy hắn đã không có gì đáng ngại, đang muốn tìm lý do chuồn mất. 

Phượng Thiên Vũ lại lười biếng ngáp một cái, vươn một bàn tay đến: "Phù Nguyệt, đỡ ta." 

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, trong lòng có điểm không yên, ấp úng nói: "Ngươi, ngươi vẫn nằm đi, thân thể của ngươi còn rất yếu, lại không có người nào tới bái phỏng, tại sao phải cố gắng ngồi dậy làm gì?" 

Phượng Thiên Vũ cười khổ một tiếng: "Lưng ta đã nằm rất lâu, nếu nằm tiếp sẽ có sâu. Yên tâm, ta đã tốt lên rất nhiều, đơn giản ngồi một chút cũng không sao." 

Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải tiến lên đưa hắn đỡ ngồi xuống. May mắn hắn lần này không lại mượn cơ hội ăn đậu hũ của nàng. Thương thế của hắn quả nhiên tốt lên rất nhiều. Ngồi một lúc lâu, cư nhiên không giống như ngày hôm qua ra mồ hôi mãnh liệt. 

Đúng lúc Lục nhi nấu cháo đưa vào, còn phối hợp hai loại thức ăn sáng sắc hương vị đều tốt. Ngay cả Long Phù Nguyệt nhìn, ngón trỏ cũng di chuyển. Tuy nhiên nàng cũng không có ý tứ cướp miếng ăn cùng bệnh nhân, đang muốn nói ra ăn một ít. 

Phượng Thiên Vũ lại tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Dù sao cháo này, thức ăn này ta ăn cũng ăn không hết, hay là nàng ở lại nơi này ăn cùng ta đi." 

"A, Vậy cũng được." 

Long Phù Nguyệt thấy cũng không nên cự tuyệt, chỉ phải đáp ứng. Lục nhi ở trên giường mang đến một cái bàn nhỏ, hai người mặt đối mặt ngồi ăn. Phượng Thiên Vũ uống một ngụm cháo, lại ăn vài miếng thức ăn sáng, hơi hơi nhíu nhíu mày. 

Long Phù Nguyệt vẫn trộm nhìn nhìn hắn, thấy hắn như thế, bất giác hỏi: "Như thế nào? Không hợp khẩu vị ngươi?"

Chương 452: Trong lòng hắn lại đánh cái chủ ý quỷ gì? 

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng: "Ta còn thích ăn món Ngư hương khổ qua * mà nàng xào."

(*Cá xào mướp đắng) 

'Ba !" 

Đôi đũa trong tay Long Phù Nguyệt thất thủ rơi xuống. Nàng —— Trong mộng nàng đêm qua đang làm thứ ăn, chính là món 'Ngư hương khổ qua' này. Nhớ tới nụ hôn sâu trong mộng cùng hắn, khuôn mặt của nàng tự dưng đỏ lên. Phượng Thiên Vũ quét nàng liếc mắt một cái, không rõ tại sao chỉ tên một món ăn cũng có thể làm cho nàng thất thố như thế. Trong lòng hơi động một chút, không khỏi nhớ lại những ngày ở quận chúa phủ đó. 

Long Phù Nguyệt nấu ăn rất ngon, đem khẩu vị hắn cùng tiểu hồ ly đều nuôi đến kén chọn. Quận chúa phủ một hạ nhân cũng không có. Ba người bọn hắn đã ở bên trong trôi qua thực sự phóng khoáng vui vẻ. Thường thường hắn ở phía dưới nhóm lửa, nàng ở phía trên xào rau...... 

Hắn văn thao vũ lược rất tốt đó là không phản đối, chỉ riêng chuyện nhóm lửa hoàn toàn, không phải lửa quá lớn thì chính là lửa nhỏ. Thường thường đem khuôn mặt mình dính đầy tro mỗi khi nàng cười hắn, hắn sẽ cố tình dụi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoa một chút...... Nay nghĩ đến những ngày thực bình thường này, đúng là thời tốt khắc đẹp nhất trong cuộc đời của hắn. Hắn hơi có chút xuất thần. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt cũng sợ sệt bất an. Bữa cơm này, hai người ăn xong trong trầm mặc. Lục nhi thu thập bát đũa. 

Long Phù Nguyệt ngượng ngùng đứng lên: "Không quấy rầy ngươi luyện công. Ta đi ra ngoài nhìn thử xem sư huynh có trở lại chưa." 

Phượng Thiên Vũ nhẹ gật gật đầu, ừ một tiếng. Thế nhưng phá lệ không tiếp tục quấn quít lấy nàng. Long Phù Nguyệt thấy hắn giống như thay đổi thành một người khác, đối với nàng vừa nóng vừa lạnh, không biết hắn là thực sự đã nghĩ thông suốt, hay trong lòng lại đang có chủ ý quỷ quyệt gì? Không khỏi thở dài một hơi, trong lòng cũng không biết là vui mừng hay là mất mát. 

Thản nhiên nhìn hắn gật đầu một cái, liền đi ra ngoài. Hai ngày này Cổ Nhược vẫn không trở về. Nhớ tới hắn vì giúp Phượng Thiên Vũ chữa bệnh bế quan, khi đi ra sắc mặt cực kém, Long Phù Nguyệt thật sự rất lo lắng. 

Không biết hắn đã bị thương thành bộ dáng gì nữa. Tuy nhiên, chính hắn không chịu, Long Phù Nguyệt cũng không có một chút biện pháp. Hắn mất tích quen rồi, nàng sao có năng lực đi nơi nào tìm hắn? Ở trong phòng ngủ của đại sư huynh ra ngồi ngơ ngẩn một lát, bực mình đi ra. Chỉ cảm thấy lúc này thật sự nhàm chán, cũng không biết nên làm những gì.

Chương 453: Tin tức chấn động!      

Bước chân vô thức bất tri bất giác bước đến cửa tĩnh thất. Ngẩng đầu vừa thấy, trái tim bỗng nhiên lộp bộp nhảy dựng. Hả, tại sao ta lại chạy đến đây? Thương thế của hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe hẳn. 

Ta còn đến nơi này làm  gì? Chẳng lẽ —— Ta không nỡ bỏ mặc hắn sao? Ngay cả nàng cũng bị ý nghĩ này làm kinh hoàng, mạnh mẽ lắc lắc đầu. Không, không, ta thích chính là Đại sư huynh, sẽ không thích hắn. Nhất định là bởi vì hắn đã cứu ta, rồi thâm tình chân thành với ta, nên ta mới cảm thấy áy náy không đành lòng bỏ mặc hắn... N

ếu không thích hắn, thì không nên cho hắn hi vọng. Long Phù Nguyệt, ngươi không thể mơ mo hồ hồ mãi như vậy, khi nên buông tay thì buông tay đi. Ngươi không thể phụ Đại sư huynh... Bàn tay định đẩy cửa rốt cục lại thu trở về. Xoay người giống như chạy trốn chạy vụt đi. 

"—— Ai, Đại sư huynh, Phù Nguyệt rất nhớ huynh, khi nào thì huynh mới trở về?"

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cho tới bây giờ chưa bao giờ nhớ Đại sư huynh giống như bây, khát khao bổ nhào vào trong ngực của hắn, nghe được hắn nhẹ nhàng an ủi. Bước chân vô thức đi hoang, bất tri bất giác đã ra khỏi Vấn Thiên quán. đi dạo ở trong thành. Nàng cố ý muốn tránh mặt Phượng Thiên Vũ, trước khi Đại sư huynh quay về nàng nhất định không trở về Vấn Thiên quán.

 Ban ngày nàng ở trong thành đi dạo chung quanh, buổi tối liền lung tung tìm một khách điếm tạm trú lại. Thỉnh thoảng trở về Vấn Thiên quán một chuyến, thấy sư huynh vẫn chưa trở lại, nàng liền tức khắc đi ra. Giống như một du hồn thơ thẩn ở trong thành Như vậy liên tiếp bốn năm ngày nàng cũng không gặp lại Phượng Thiên Vũ. 

Hôm nay, nàng ở trong thành đi dạo nửa ngày, đi đến chân có chút tê dại, trong bụng cũng cảm thấy hơi đói. Liền chạy đến một tửu quán ăn cơm, nhân tiện cũng nghỉ chân một chút. Gian tửu quán này lớn đến không tính được, nhưng rượu và thức ăn thật là lợi ích thực tế, giá cả lại phải chăng. Cho nên người đến tửu quán này ăn uống thật đúng là không ít. Đủ mọi hạng người, dạng nào đều có. Nhiều người , tin tức cũng nhiều hơn. Long Phù Nguyệt vừa mới ăn một ít lửng dạ, chợt nghe đến một tin tức siêu chấn động.

Chương 454: Chuyện ma quái         

 Ngoài thành ba mươi dặm có một nghĩa trang rất lớn, nơi đó lại có chuyện ma quái rồi!           Truyền bá tin tức này là hai nam nhân dáng vóc vạm vỡ. Nghe nói là tận mắt nhìn thấy.           

Trong đó một cái hán tử vạm vỡ tối hôm qua uống đã nửa say, chân lảo đảo bước trở về, khi cách một ngôi mộ không xa, trong ánh trăng mờ hắn bỗng dưng thấy trên một ngôi mộ có một bóng người mơ mơ hồ hồ ngồi.           

Hắn vốn là gan lớn từ nhỏ, huống chi đã uống một ít rượu mạnh, rượu mạnh sẽ làm lá gan thêm lớn. Lúc ấy thế nhưng hắn không hề sợ hãi, lung la lung lay đi qua, lớn tiếng cười nói: "Lão huynh, ngươi ở nơi này làm gì đây? Giả quỷ dọa người?"           

Hán tử kia cũng có chút võ công, dưới chân đi được cũng không chậm, nhưng ai ngờ lời hắn vẫn chưa kịp nói xong, bóng người trên ngôi mộ đã biến mất không tăm hơi.

Hắn hoảng sợ, tỉnh rượu hơn phân nửa. Thế này mới nhìn đến trên mộ phần kia cư nhiên nằm một khối tử thi, xem ra như là vừa hạ táng không lâu.  Thân thể còn chưa có một chút dấu hiệu hư thối. Mở to hai con mắt, khóe miệng đã có một tia cười quỷ dị.           

Cười đến mức làm nam nhân vạm vỡ này cả người ứa ra khí lạnh, cảm giác say toàn bộ theo mồ hôi lạnh chảy ra. Quát to một tiếng, co chân bỏ chạy.           

Trên đường cũng không biết té ngã bao nhiêu lần, mới chạy trở về trong nhà. Hôm nay hắn đối diện chính là nam nhân đã uống rượu cùng hắn đêm đó đang an ủi.

Long Phù Nguyệt thấy hán tử kia sắc mặt tái nhợt, nói đến chuyện này, tựa hồ trong lòng còn sợ hãi, biết hắn đại khái không có nói sai. Không khỏi lòng hiếu kỳ nổi lên. Nàng xưa nay đối với chuyện quỷ thần ôm thái độ bán tín bán nghi.

Quỷ sống nàng chưa từng thấy quá. Vả lại nàng hiện tại cũng là nhàn rỗi không có việc gì. Liền muốn tìm ngôi mộ này, thuận tiện bắt một con quỷ đến chơi đùa. Nàng hướng hai nam nhân kia hỏi nơi chính xác của nấm mồ đó, vội vã tìm đến.         

Khinh công nàng hiện tại đã rất tốt, hơn ba mươi dặm đường này nàng cũng chỉ cần dùng gần nửa canh giờ liền chạy tới.  Lúc này còn là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn chiếu chói lọi, nghĩa trang này thực tại không nhỏ, diện tích khoảng chừng vài dặm. Cỏ hoang cao cỡ nửa người, trong cỏ hoang có tất cả mộ phần lớn nhỏ  , mộ mới, mộ cũ, chi chít như sao trên trời, giống như từng cái, từng cái bánh bao trắng nằm rải rác trên mặt đất.

Long Phù Nguyệt ở nghĩa trang đi một vòng lớn, không cảm giác được cái gì đặc biệt.

Chương 455: Đây là lời chào hỏi gì kì lạ thế? 

Ngẩng đầu nhìn lên thấy một bãi tha ma lớn, bên cạnh có một căn nhà nhỏ đơn độc. Căn nhà này ước chừng có ba gian, xiêu vẹo đứng ở nơi đó, có cảm giác thê lương. Long Phù Nguyệt biết, đây là nơi người giữ tử thi đang ở. Bình thường người đã chết, người ta đều đem quan tài đến nơi này quàng lại vài ngày, sau đó mới hạ táng. Cho nên trong phòng người giữ tử thi một năm bốn mùa luôn luôn vài cỗ quan tài. 

Long Phù Nguyệt quyết định hay là trước đi đến nhìn thử ngôi nhà của người giữ tử thi này nhìn một cái xem sao. Nhìn xem có thể từ trong miệng của người này lấy ra một chút tin tức gì của câu chuyện chấn động vừa rồi hay không. Dù sao nàng cũng chỉ là nghe hai hán tử kia thuận miệng nói mà thôi. Còn chưa có thể xác định chuyện ma quái là có thực hay không. Đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt một tiếng, Long Phù Nguyệt liếc nhìn trong phòng quả thật có mấy cổ quan tài. Mà gần quan tài còn có một chiếc giường. Một lão nhân sắc mặt vàng ủng ngồi ở trên giường. 

Nghe được cửa phòng mở, ông ta uể oải ngẩng đầu, nhìn thấy Long Phù Nguyệt, trong mắt già mờ mịt hiện lên một chút kinh ngạc, liền hỏi: "Cô nương, nhà của cô nương có người chết sao?" 

Thanh âm ông ta cao vút như xé gió, ong ong bên tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại! Đây là lời chào hỏi gì kì lạ thế? Siêu cấp xui! Lặng yên, Long Phù Nguyệt yên lặng nuốt một cục tức. Nếu như không phải có chuyện muốn hỏi ông ta, Long Phù Nguyệt suýt nữa liền 'ân cần thăm hỏi' lại. 

Nàng mạnh mẽ kéo khóe miệng cười nhẹ một tiếng, tự nhận là lộ ra một dáng vẻ hiền lành nhất, tươi cười ngọt ngào nhất: "Lão nhân gia, nơi này của ông có phải có thứ gì không sạch sẽ gì đó không?" 

Lão nhân kia liếc mắt nhìn nàng quái dị, bộ dạng đương nhiên: "Đương nhiên là có." 

Ồ, không nghĩ tới lão nhân này thẳng thắn như vậy. Long Phù Nguyệt hưng phấn lên: "Lão nhân gia, nói như vậy ông đã gặp qua thứ không sạch sẽ gì đó rồi chứ? Hình dáng của nó trông thế nào? Có phải là thật giống theo như đồn đãi theo lời hay không, bay phất phơ, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch ......" 

Nàng đem những gì nàng biết hình dung về quỷ từng lời đều nói ra. Muốn hướng lão nhân này nghiệm chứng thử xem. 

Lão nhân kia chậm rãi đánh gãy sự hưng phấn của nàng: "Cô nương, ngươi là nói 'quỷ' sao? Vật kia nơi này cũng không có."

Chương 456: Lão đầu quái dị 

Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Không có quỷ? Vậy ngươi vừa rồi còn thừa nhận có gì đó không hề sạch sẽ."

 Lão đầu tử chậm rãi lắc lắc đầu: "Theo lời tiểu lão nhân không sạch sẽ là ý chỉ tử thi. Cô nương ngẫm lại đi, một người đã chết, chậm rãi hư thối, có khả năng sạch được không?"

Á! Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa ói ra. Thì ra không sạch sẽ theo lời lão đầu tử là ý này! 

"Vậy—— lão nhân gia nói là, ở nơi này của ông không có quỷ náo lọan qua ?" 

Lão nhân kia thập phần khẳng định gật gật đầu: "Người chết là đèn đã tắt, đã chết liền chính là đã chết, Quỷ Hồn nơi đâu lại đến nhiều như vậy? Tất nhiên là tin đồn do người tạo ra thôi." 

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới lão nhân này lại là người theo chủ nghĩa duy vật. Không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lại không hết hy vọng: "Ta hôm nay nghe hai người trẻ tuổi nói, hắn tối hôm qua thấy quỷ tại một nấm mồ ở nơi đây......" 

Lão đầu tử kia ánh mắt cũng không chuyển, ho hai tiếng: "Đại khái hắn nhìn lầm rồi. Đem tảng đá làm người." 

"Làm sao có thể? Hắn còn giống như thấy một khối tử thi nằm trên đỉnh nấm mồ!" 

"Đó là hắn uống nhiều rượu quá, nhìn nhầm. Nơi đó làm sao có tử thi? Tiểu lão nhân ở trong này trông mộ nhiều năm liền, cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào để thi thể nằm trơ trọi bộc lộ như tại miền hoang dã đâu." 

Lão đầu tử kia như trước chậm rãi. Nói xong lời nói này, bình thản nằm xuống: "Cô nương nếu như là đến tìm kiếm cái lạ, xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên là vài người nói bậy, cô nương đã liền tin. Nơi này âm khí nặng, đừng tự làm bẩn cô nương, lão mệt mỏi, nghỉ ngơi trước." 

Chậm rãi nhắm hai mắt lại. Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, biết rốt cuộc hỏi không được gì trên người lão đầu tử này. Liền hậm hực rời đi. Cũng không biết là vì sao, nàng có cảm giác lão đầu tử này có chút cổ quái, lại không xác định cổ quái ở chỗ nào. Ngẩn ngơ mà nghĩ một chút, đại khái người giữ thi vẫn cùng người chết giao tiếp, cho nên người cũng trở nên âm dương quái khí như vậy. 

Nàng thở dài, trong đầu không khỏi nổi lên bóng dáng đại sư huynh. Ôi, nếu đại sư huynh tới đây, nhất định có thể nhìn ra nơi này có cái gì cổ quái. Đáng tiếc, hắn lại không biết đi nơi nào...... Nàng  đi một vòng lớn khu vực gần đó, thẳng đến hoàng hôn buông xuống, nàng mới lại quay trở về.

Chương 457: Đại sư huynh? 

Trăng treo trên bầu trời, rõ ràng là không có mây, nhưng ánh trăng lại mông lung, nhìn không rõ ràng. Từng trận gió lạnh rít gào, vô số Quỷ Hỏa trôi nổi trên những ngôi mộ. Long Phù Nguyệt sinh ra và lớn lên ở hiện đại, tất nhiên biết này Quỷ Hỏa kỳ thật chính là ma trơi, không hề sợ. (nếu ai quên rồi thì ma trơi là hiện tưởng photphin(PH3) và diophotphin (H2H4) tỏa ra lúc thi thể phân hủy, thóat lên mặt đất và bốc cháy) Nàng ẩn thân ở một nơi khuất gió, hướng ra phía ngoài nhìn thăm dò. Bên trong bãi tha ma lại không có động tĩnh gì đặc biệt. 

Chỉ có những con chim lạ không biết từ đâu tới đây chít chít xèo xèo kêu không ngừng. Kêu đến khiến sống lưng người run lên. Khó khăn lắm đợi cho qua canh hai, lão đầu tử kia trong tay cầm một chiếc đèn phong đăng, ẩn ẩn hiện hiện đi quanh mấy nấm mồ, rồi lại quay về gian phòng nhỏ kia. Long Phù Nguyệt như một con mèo nhỏ rình bắt mồi, ngay cả một bóng quỷ cùng không nhìn thấy, không khỏi có chút nhụt chí. 

"Có lẽ thật là hán tử kia trông nhầm rồi, để cho nàng chạy đến địa phương phân chim này bị đông lạnh nửa đêm." 

Nàng lại đợi một hồi, thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ gật. Cũng không biết là sao lại thế này, nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên giật nảy, rùng mình một cái, mở mắt thật lớn. Nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, mở to hai mắt! 

Ở phía xa cách tại mấy nấm mồ mới, loáng thoáng một bóng dáng màu trắng. Bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái bóng màu trắng đang đùa nghịch cái gì, xung quanh thân hắn có một đạo bạch quang mờ mờ, giống như một vòng viền bạc. 

Đại sư huynh?! Long Phù Nguyệt vừa thấy rõ ràng thân ảnh của hắn, đôi mắt mở trợn tròn! Mặc dù cách xa một chút, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thân hình này thật quen thuộc. Đó dĩ nhiên là đại sư huynh của nàng, Cổ Nhược! Nàng hít từng ngụm khí lạnh, không tin nổi vào hai mắt của mình. Đại sư huynh ở chỗ này làm cái gì? 

Chẳng lẽ hắn mất tích mấy ngày nay, chính là luôn luôn ở tại nơi này? Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì? Bảo bối dùng để luyện thuật pháp ? Không đúng, không đúng, nơi này cũng không phải cổ mộ, chỉ là một ít phần mộ bình thường, chôn cất cũng đều một vài dân chúng bình thường. Nên sẽ không có bảo bối gì mới đúng?

Chương 458: Quỷ dị vu thuật 

Nàng bước từng bước, chậm rãi đi tới. Cũng không biết là sao lại thế này, người đó rõ ràng là nàng người thân cận nhất, nàng thậm chí lại có chút sợ hãi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Hai năm qua khinh công của nàng tiến bộ không ít, trên đường tiến tới cũng có thể đạt tới cảnh giới lặng yên không một tiếng động. Gần, rất gần. Gần đến nỗi đã có thể thấy rõ mái tóc dài đen như mực cùng tư thái quỷ dị của hắn. 

Quả nhiên là Cổ Nhược! Hắn nửa quỳ ở nơi đó, trước mặt là một cỗ thi thể. Thi thể kia hiển nhiên là mới chết không lâu, bị người biến thành một loại tư thế kỳ quái. Cổ Nhược một tay giơ lên trời, một tay ấn xuống ngực thi thể kia, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì lại tái nhợt khiến người phải sợ hãi. Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, cũng không dám quấy rầy hắn. Nằm ở trong bụi cỏ cách đó không xa, nàng kinh ngạc nhìn hắn. Một luồng khí trắng như ẩn như hiện từ giữa lông mày của khối thi thể  chậm rãi tràn ra, chậm rãi vây quanh Cổ Nhược một hồi, liền chậm rãi tiến vào lòng bàn tay Cổ Nhược đang ấn xuống...... 

Long Phù Nguyệt mắt thấy luồng khí trắng hoàn toàn bao quanh tay hắn, vừa giống như đang sống, vặn vẹo uốn lượn bị bàn tay hấp thụ, bàn tay bạch ngọc ẩn hiện gân xanh, giống như đang sống dọc theo cánh tay hắn chạy đi lên. Sắc mặt của Cổ Nhược so với vừa rồi tựa hồ dễ nhìn hơn một chút...... 

Mà thi thể kia giống như bị rút tất cả máu, chậm rãi đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Long Phù Nguyệt nằm ở trong bụi cỏ cách đó không xa. Bị một màn quỷ dị này dọa sợ tới mức nắm chặt miệng. Suýt nữa liền kêu lên. Đây là thuật pháp quỷ dị gì? 

Chẳng lẽ —— đại sư huynh chính là dựa vào hấp thu khí của người chết để tu luyện thuật pháp? Nàng cả kinh gần như đã quên hô hấp. Trơ mắt nhìn đại sư huynh lảo đảo đứng lên, đi về hướng một nấm mồ khác . 

Trên nấm mồ còn rải rác vàng mã. Trên mộ phần cắm một cái cờ trắng, theo gió mà lung lay tựa như chiêu hồn. Hiển nhiên người ở trong đó là chỉ mới được chôn cất hai ngày. Hai tay Cổ Nhược hoạt động liên tục, từng cơn gió đảo qua, bụi đất tung bay. Ra tay chỉ trong chốc lát, mộ phần kia thoáng chốc không còn, lộ ra quan tài bên trong.

Chương 459: Quỷ dị vu thuật 2 

Tay trái của hắn trống rỗng khẽ vung, nắp quan liền 'tát; một tiếng tự động mở ra, lộ ra thi thể đã chết bên trong. Thi thể nằm trong là một nam tử còn trẻ. Nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên không phải chết già. Cổ Nhược đem nó nâng lên, đùa nghịch một chút tay chân của hắn. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, thi thể vốn sớm cứng ngắc. Nhưng dưới bàn tay của Cổ Nhược lại bỗng nhiên trở nên dị thường mềm mại. Một lúc sau liền bị biến thành một kiểu tạo hình giống như cỗ thi thể trước kia. Cổ Nhược vừa giống như mới vừa rồi, một tay đưa lên trời, một tay ấn xuống ngực người chết, đến khi khí trắng thoát ra...... 

Long Phù Nguyệt chỉ nhìn trợn mắt há hốc mồm, hít từng ngụm khí lạnh. Thảo nào trên người sư huynh luôn âm hàn thấu xương, thì ra —— Thì ra là do quanh năm hấp thu âm khí người chết mà nên! Đây, đây rốt cuộc là công phu tà môn gì? Sao mình cho tới bây giờ không nghe nói qua? Hay đây là Vu thuật Nam Cương thất truyền  theo như đồn đãi? Đại sư huynh một thân vu lực quỷ thần khó lường chính là như vậy mà có? Nàng giờ phút này cách hắn càng gần, cũng cách khoảng ba bốn trượng. Theo bình thường, khoảng cách gần như vậy, đại sư huynh đã sớm nhận thấy  sự tồn tại của nàng. Nhưng bây giờ quỷ dị như thế. Hắn dĩ nhiên một chút cũng không phát hiện nàng đến. 

Hay là —— Đại sư huynh do bị thương quá nặng, cho nên thính lực không còn nhạy cảm như trước? Nàng kinh ngạc suy tư, muốn ra ngoài hỏi đại sư huynh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng dưới chân mềm nhũn, một bước cũng bước không được. Nàng thất thần một hồi, thấy đại sư huynh đã đứng lên, đang định đi về hướng nấm mồ khác.

Nàng cũng đứng lên, nghĩ lại những gì đã qua. Không đề phòng dưới chân có một cái rễ cây, bị nó ngáng chân, bổ nhào xuống, ngã chúi nhủi. Ôi ôi, miệng đau quá, sợ đã bị rách da. Miệng có mùi máu. Nàng lắp bắp kinh hãi. Hỏng rồi! Chỉ sợ sư huynh đã phát hiện! Trước mắt bóng trắng nhoáng lên một cái, đại sư huynh thực sự quỷ mị nhẹ nhàng quay lại đây. 

Nhìn vạt áo màu trắng lay động trước mắt, nàng thở dài một hơi, ngượng ngùng cười nói: "Đại sư huynh, rốt cuộc đã bị huynh phát hiện. Ôi, huynh đang tu luyện công phu gì thế? Nhìn qua thật làm cho lòng người kinh sợ mà......"

Chương 460: Giống như là muốn đem nàng ăn hết 

Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy. Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau. 

Nàng nhảy dựng, kêu lên: "Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!" 

Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều. Càng đừng nói chuyện hắn làm thương tổn nàng. Cho nên một trảo này của Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt tuy rằng bị hắn trảo làm đau, lại cũng không cảm thấy sợ hãi. Nên nghĩ rằng kêu lên một tiếng, Cổ Nhược sẽ liền buông tay. 

Nhưng không ngờ Cổ Nhược không nhưng không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy. Nàng kinh hãi buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hồi hộp nhảy dựng. Đôi môi mỏng của Cổ Nhược tái nhợt không có chút máu, lông mi dưới ánh trăng thấm ướt trong suốt sương sớm. Trên gương mặt tái nhợt như hàn có vẻ càng thêm xuất trần.

Áo trắng mờ ảo như hòa nhập sương khói, khiến người không nắm bắt được. Mà hai mắt tối đen như mực, sâu như huyệt động, không có một chút tiêu điểm cùng ánh sáng. Hắn như là nhìn nàng, lại như không thấy được nàng. Một bàn tay bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, tay kia thì lại giơ lên,ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch mơn trớn trên môi Long Phù Nguyệt, máu tươi trên môi Long Phù Nguyệt liền dính ở tại trên ngón tay của hắn. 

Hắn ghé chóp mũi ngửi một chút, máu Long Phù Nguyệt có một hương vị ngọt ngào kỳ lạ, thân thể hắn bỗng nhiên hơi hơi phát run lên. Như là người nghiện thuốc phiện lên cơn. Bỗng nhiên đột ngột cúi đầu, hướng môi Long Phù Nguyệt hôn xuống! 

Long Phù Nguyệt chấn động, lui thật mạnh về phía sau, đồng thời kinh hô một tiếng: "Đại sư huynh!" 

Thân mình Cổ Nhược hơi hơi run một cái, bước chân hơi ngừng lại một chút, bàn tay bắt lấy Long Phù Nguyệt hơi buông lỏng. Long Phù Nguyệt nhân cơ hội rút tay về, trên cổ tay một vòng xanh tím, đau đến toàn tâm. 

Nàng đau đến nước mắt trào ra. Hít một ngụm khí kêu lên: "Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?" 

Hu hu hu, sư huynh như vậy nàng rất sợ! Giống như là muốn đem nàng ăn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro