Chương: Từ 371 đến 380
Chương 371: Phiên Ngoại: Tim hắn cũng giống như bị lăng trì.
Hắn đương nhiên biết, Anh Lạc công chúa rơi xuống nước, là do Phụ Hoàng tỉ mỉ an bài. Việc xảy ra mấy ngày trước, tuy rằng hắn cố ý lãnh đạm Long Phù Nguyệt, nhưng vẫn phái tâm phúc chú ý đến nhất cử nhất động của nàng. Phụ Hoàng của hắn mỗi ngày đều tìm cách ép buộc hắn chấp nhận vị Anh Lạc công chúa kia, nhưng hắn đều không cần suy nghĩ lập tức từ chối.
Hắn đương nhiên cũng lo lắng, phụ hoàng sẽ ra tay với Long Phù Nguyệt nên cũng an bài một chút. Chuyện không may ngày đó, hắn đang ra ngoài làm việc, thị vệ tới báo, sườn phi Long Phù Nguyệt bị Hoàng Thượng triệu tiến cung. Hắn sợ nàng xảy ra chuyện, lòng liền nóng như lửa đốt, gấp gáp trở về, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh Long Phù Nguyệt "đẩy" Anh Lạc công chúa rơi xuống nước.
Hắn biết, Anh Lạc công chúa tuyệt đối không thể có việc gì, bằng không Long Phù Nguyệt sẽ chết không có chỗ chôn. Cho nên hắn mới nhanh chóng cứu Anh Lạc công chúa lên. Khi Anh Lạc công chúa thì thào nói ra chuyện kia, hắn liền biết, hắn ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, vẫn để cho Long Phù Nguyệt dính vào kết cục này.
Nhìn sắc mặt trắng bệch sầu thảm của Long Phù Nguyệt khi hỏi hắn: "Ngươi tin tưởng lời nàng nói?"
Tim của hắn bỗng nhiên đau quá. Khi đó có vô số cung nữ thái giám chạy đến, hắn biết hắn muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi! Hắn vội vàng cứu chữa vị Anh Lạc công chúa, mau chóng giúp nàng hồi phục như cũ, mới có thể giúp Long Phù Nguyệt nói tốt. Lúc phụ hoàng hỏi hắn muốn xử lí thế nào, trong lòng hắn liền sáng tỏ, phụ hoàng chờ hắn giúp Long Phù Nguyệt giải vây, như vậy vừa vặn có thể ép hắn đi vào khuôn khổ, cưới Anh Lạc công chúa. Thuận tiện xử tử Long Phù Nguyệt. Cho nên hắn mới nói sẽ trừng phạt Long Phù Nguyệt. Cũng nói đích thân mình hành hình. Lời hắn nói đường hoàng, làm cho đám người phụ hoàng hắn không thể nói được gì. Cũng không thể dùng cách khác để trừng phạt Long Phù Nguyệt.
Hắn muốn tự mình hành hình, thứ nhất để chứng tỏ quyết tâm muốn trừng phạt nàng, thứ hai để tránh phụ hoàng hắn trong lúc hành hình, ra tay khiến nàng bị nội thương. Nhưng trước mặt bao nhiêu người, hắn lại không thể nhường nhịn. Hắn khống chế lực vừa đủ, tuy rằng mỗi một roi đều chảy ra máu, nhưng không làm nàng bị thương nặng........
Đánh lên người nàng, lại đau nhói trong lòng hắn. Nàng đau nhức là máu thịt, còn tim hắn là từng mảnh lăng trì.........
Chương 372: Đã đợi không kịp.
Anh Lạc công chúa cắn cắn môi, từ trong lòng lấy ra một bình bạch ngọc nho nhỏ "Đây là thuốc cao tốt nhất của Ngọc Hành quốc, tỷ bôi một chút sẽ không để lại thẹo đâu. Ai, Phù Nguyệt, cầu xin tỷ hãy tha thứ cho Thiên Vũ ca ca, chàng cũng chỉ đau lòng vì ta mà, cho nên mới nặng tay với tỷ như vậy .....Ta sẽ khuyên chàng, chờ chàng hết giận, sẽ giúp tỷ trở lại làm sườn phi......"
"Công chúa, ngài không cần áy náy, đây là nàng ta đã gieo gió thì gặt bão, không thể trách ngài, ngài thực quá thiện lương." Thị nữ bên cạnh nàng quýnh lên an ủi.
Khóe môi Long Phù Nguyệt nhếch lên chút trào phúng. Nữ nhân này thật sự không phải là diễn viên bình thường. Nếu là trước đây, nàng sẽ trả lời một cách mỉa mai, nhưng bây giờ nàn chỉ cười gượng một tiếng.
"Nghe nói thánh chỉ đến?" Ánh mắt nàng nhìn về phía vị thái giám kia.
Thái giám liền gật gật đầu: "Hoàng thượng có khẩu dụ, Anh Lạc công chúa tạm thời ở lại Hà Hương viện Vân Vương phủ, Long thị thiếp chọn viện khác ở."
Long Phù Nguyệt cười nhẹ: "Tiếp chỉ."
Trong lòng lại đang cười lạnh. Đã đợi không kịp rồi sao? Chỉ là không biết vị Cửu Vương gia kia đang ở nơi nào, thậm chí ngay cả mặt cũng không dám lộ ra. Hừ, nghĩ nàng tiếc cái Hà Hương viện kia sao? Ở trong mắt nàng, nơi đó cùng lãnh cung cũng không khác gì nhau.
Chỉ là ở Hà Hương viện có một ao sen khiến nàng lưu luyến, nhưng nó cũng không còn quan trọng nữa rồi. Bộ dạng Anh Lạc công chúa có chút áy náy, kéo tay nàng: "Phù Nguyệt, muội vốn không muốn ở nơi này. Là Hoàng thượng mong muội ở nơi này, ngài ấy nói, Hà Hương viện là nơi Vương phi của Thiên Vũ ca ca ở, muội ở nơi khác không thích hợp. Thực xin lỗi, phải phiền tỷ chuyển nhà rồi."
Long Phù Nguyệt cười nhẹ: "Ta ở nơi nào cũng không có gì khác nhau. Dù sao chuyển nhà cũng chỉ có nô tài lao động. Phiền cũng là bọn họ phiền. Công chúa nên nói với bọn họ mới phải."
Long Phù Nguyệt chuyển tới Vòng Thúy điện, nơi này gần với Hà Hương viện, do Lãnh quan gia an bài. Mọi việc so với ban đầu đều không có khác biệt gì. Lại hai ngày trôi qua.
Anh Lạc công chúa cảm thấy thập phần viên mãn, nàng ta rốt cuộc cũng có thể tiến vào Vân Vương phủ như ý nguyện rồi. Từ sau khi nàng ta rơi xuống hồ nước, Phượng Thiên Vũ cũng không thèm đưa nàng ta đi du ngoạn nữa, giống như đã quên mất nàng ta, điều này làm cho nàng ta cực kì buồn bực.
Chương 373: Hắn sẽ ngủ không yên.........
Lão hoàng đế kì thực cũng rất buồn bực, việc lần đó do ông ta tỉ mỉ an bài, ông ta biết tình cảm mà nhi tử dành cho Long Phù Nguyệt, vốn định thông qua chuyện này nhốt Long Phù Nguyệt lại, ép nhi tử cưới Anh Lạc công chúa, nhi tử nếu nhất định không chịu, ông ta sẽ mặc kệ nhi tử có thương tâm hay không cũng muốn xử tử Long Phù Nguyệt, trừ đi hậu hoạn.
Lại không ngờ Phương Thiên Vũ biết được kế hoạch của ông, hơn nữa còn dùng khổ nhục kế hóa giải tai nạn, trước mặt mọi người, ông ta cũng không thể lật lọng, cho nên tuy rằng ông rất không cam lòng, cũng chỉ có thể đứng nhìn nhi tử ôm Long Phù Nguyệt thương tích đầy mình nghênh ngang rời đi.
Mà sau đó nhi tử cũng vô cùng biết nghe lời, đẩy Long Phù Nguyệt vào lãnh cung, ông ta đương nhiên cũng phái tâm phúc đi giám thị nhưng lại không bắt được chút nhược điểm của Phượng Thiên Vũ. Hơn nữa để đề phòng ông ta lại triệu Long Phù Nguyệt tiến cung, Phượng Thiên Vũ đứng trước mặt ông ta rõ ràng nói Long Phù Nguyệt bị roi đánh rất nặng, không thể tham gia yến hội.
Trực tiếp chặt đứt ý niệm ở trong đầu ông ta. Lão Hoàng đế cũng từng muốn âm thầm xử lý Long Phù Nguyệt, nhưng Phượng Thiên Vũ lại luôn ở bên cạnh nàng, cho dù nhi tử có việc rời đi cũng sẽ phái rất nhiều ám vệ bảo hộ nàng, cho nên lão hoàng đế hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Mấy ngày hôm trước, Phượng Thiên Vũ đột nhiên xin nghỉ vài ngày, sau đó không rõ tung tích.
Lão hoàng đế nhất kế bất thành liền sinh nhị kế ( kế này không được thì bày kế khác), lợi dụng cơ hội, ông ta liền cho Anh Lạc công chúa trực tiếp tiến vào Vân Vương phủ, ông ta cũng biết Phượng Thiên Vũ luôn luôn rất phóng túng, cho nên tin tưởng vào nhan sắc của Anh Lạc công chúa có thể chinh phục được trái tim của nhi tử, chỉ cần tình cảm đối với Long Phù Nguyệt trong lòng Phượng Thiên Vũ phai nhạt, ông ta có thể thẳng tay trừ bỏ tai họa này. Ông ta tuyệt đối không cho phép có kẻ thù ở bên cạnh mình, như vậy ông ta sẽ ngủ không yên.......
Hiện tại Anh Lạc công chúa rốt cuộc cũng có thể đường hoàng ở lại Vân Vương phủ, đương nhiên nàng ta cũng thập phần hưng phấn, đi dạo khắp nơi. Đôi khi còn muốn tới Vòng Thúy điện xem một chút. N
hưng Long Phù Nguyệt lại luôn lấy lí do cơ thể không thoải mái, cơ bản không có cơ hội nhìn thấy nàng. Nàng ta cũng nghĩ tới chuyện xông thẳng vào, nhưng thị vệ giữ cửa lại không dễ nói chuyện chút nào, vô luận là đe dọa hay dụ dỗ thì đám thị vệ kia cũng chỉ trả lời
"Long thị thiếp không muốn tiếp khách, thỉnh công chúa trở về."
Chương 374: Thức thời thì mau cút đi.
Nàng ta lại không có võ công, căn bản không thể xông vào. Lại một ngày trôi qua, nàng ta đang thoát y chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng đột nhiên bị một mãnh lực cực mạnh đẩy ra. Nàng lắp bắp kinh hãi, đang muốn trách cứ ai dám lớn mật như thế, vừa quay đầu lại liền sững sờ một chút, lập tức nở nụ cười xinh đẹp như hoa: "Thiên Vũ ca ca, chàng rốt cuộc cũng trở lại rồi!"
Dứt lời liền tiến về phía trước. Phượng Thiên Vũ xoay người một cái, nàng liền ôm không khí, dừng chân không được, suýt nữa đâm đầu vào khung cửa. Phượng Thiên Vũ bắt lấy cổ tay của nàng ta, Anh Lạc công chúa đang vô cùng sung sướng, bỗng cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn, đau đến thấu xương, đôi mắt Phượng Thiên Vũ bắt đầu trở lạnh: "Sao ngươi dám ở chỗ này? Ai cho phép ngươi ở chỗ này?"
"Đau, đau, đau quá!" Anh Lạc công chuá chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gẫy, đau đến mức nàng ta khóc như mưa.
Phượng Thiên Vũ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, lực tay cũng không giảm đi chút nào, hắn bỗng nhiên cười hết sức xinh đẹp, thản nhiên nói: "Ngươi không nói sẽ càng đau hơn, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Anh Lạc công chúa nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của hắn cả người không tự giác mà rét run, lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được hắn hoàn toàn không có lòng thương hoa tiếc ngọc! Chỗ cổ tay đau đến tận tâm, nàng ta nhịn không được nữa rốt cuộc đem mọi chuyện nói ra.
Phượng Thiên Vũ buông tay nàng ta ra, lạnh lùng ném lại một câu: "Đừng uổng phí tâm tư, ta sẽ không cưới ngươi, thức thời thì mau cút đi."
Anh Lạc công chúa kinh hồn chưa định, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt lãnh huyết của Phượng Thiên Vũ, sợ tới mức thân mình phát run. Trong lúc vô ý lại phát hiện chân Phượng Thiên Vũ lúc đi có chút khập khểnh. Hắn bị thương? Làm sao có thể, võ công của hắn không phải đã ở mức cao nhất sao, ai có thể làm hắn bị thương được?
Trong lòng nàng ta có vô số nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Long Phù Nguyệt mỗi ngày đều để con trùng kia hút máu trong tim, mặt càng ngày càng tái nhợt, son phấn cũng không thể che đi được, thời gian nàng nghĩ ngơi càng ngày càng dài, gần như là cả nửa ngày nằm mê man trên giường. Đang ngủ mơ mơ màng màng, lại thấy đầu giường có bóng người. Nàng lắp bắp kinh hãi, mở choàng mắt.
Chương 375: Sắc mặt tái nhợt thật giống như người chết.
Nàng lắp bắp kinh hãi, mở choàng mắt, chỉ thấy Phượng Thiên Vũ mấy ngày không gặp đang đứng ở đó, trong tay bưng một chén canh màu hồng thổi vù vù: "Ngoan, mau uống thuốc."
Long Phù Nguyệt co mình lại một chút, đề phòng nhìn hắn: "Đây là cái gì?"
Người này mất tích hơn mười ngày, vừa trở về liền bắt nàng uống thứ này là có ý gì?
"Đây là thuốc bổ máu, sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, ngoan mau uống đi!" Phượng Thiên Vũ đưa chén thuốc vào sát cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Một mùi hương tanh nồng bay vào mũi, theo bản năng nàng đẩy chén thuốc ra
"Ta không cần!"
Nước thuốc hồng hồng đổ ra một ít, phun tung tóe trên mặt đất, màu sắc giống như máu. Sắc mặt Phượng Thiên Vũ đại biến, hắn lui về sau một bước, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, ngón tay duỗi ra. Long Phù Nguyệt lại không thể cử động Hắn một bay bưng thuốc, một tay ôm nàng, Long Phù Nguyệt biết hắn lại muốn ép buộc mình, mím chặt môi.
Phượng Thiên Vũ tà mị cười: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, chuyện ta muốn làm đều sẽ làm được."
Bỗng nhiên uống một ngụm, cúi người xuống hôn lên môi nàng, miệng đối miệng nàng, cứng rắn ép nàng nuốt thuốc xuống. Hơn nửa bát thuốc đều do hắn dùng phương pháp này ép nàng uống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt vốn tái nhợt không có một tia huyết sắc, giờ phút này cũng hơi hơi ửng đỏ.
Trong bụng giống như có một trận lửa lớn đang thiêu đốt. Cảm giác giống như bị ném vào một cái lò lửa, đau đớn khổ sở nói không nên lời, nàng kìm lòng không được thét chói tai, muốn nhảy dựng lên. Lại thấy phía sau lưng căng thẳng, bị một bàn tay chặt chẽ đè lại, một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh đi vào, truyền tới tứ chi nàng, toàn thân đều ấm áp, thoải mái cực kì. Trận lửa lớn trong bụng cũng bị dòng nước ấm này hóa giải, chậm rãi chạy chung quanh theo dòng nước ấm.......
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt rốt cuộc cũng có một tia đỏ ửng, Phượng Thiên Vũ giải huyệt cho nàng nhưng vẫn ôm chặt nàng như cũ, hơi chau mày. Sao lại thế này? Mười ngày không gặp, nàng dường như lại nhẹ đi không ít, sắc mặt nhợt nhạt giống người chết. Đã nhiều ngày trôi qua, vết thương bị roi đánh của nàng toàn bộ đều đã khỏi, tại sao bộ dạng vẫn giống như đã mất rất nhiều máu? Hay là nàng bị nội thương rồi?
Chương 376: Phá lệ lần đầu tiên có cảm giác bất an.
Nhưng vừa rồi hắn truyền nội lực cho nàng, lại không phát hiện có nội thương, rốt cuộc là tại sao? Hay là—-Khúc mắc của nàng còn chưa được cởi bỏ?
"Phù Nguyệt, thực xin lỗi là ta lãnh đạm với nàng, kì thực ta chỉ muốn giận nàng một chút mà thôi, cũng không phải không nhớ nàng....Lần này dùng phạt roi, ta biết nàng rất hận ta, nhưng ta cũng không có biện pháp.......Nàng tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng vẫn không phải là người trong chốn cung đình, không biết những tranh đấu gay gắt phức tạp trong cung!"
Qua thật lâu sau, Phượng Thiên Vũ rốt cuộc mở miệng, hắn châm chước từ ngữ, còn muốn nói tiếp, đã thấy mắt Long Phù Nguyệt khép kín, hơi thở nặng nề, giống như đã ngủ. Hắn chỉ có thể cười khổ một cái. Huyết sen kia thập phần khó uống, cơ thể nàng lại yếu, nàng đương nhiên buồn ngủ, cơ bản không thể nghe được lời hắn nói.
Nhìn dung nhan yếu đuối khi ngủ của nàng, hắn nhẹ thở hắt ra, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn, thì thào nói: "Phù Nguyệt, chúng ta đừng tiếp tục hành hạ nhau được không? Ta còn muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng......."
Quên đi, có thời gian lại chậm rãi giải thích cho nàng nghe, hiện tại để nàng nghĩ ngơi thật tốt. Dù sao nàng đã là vợ hắn, cả đời ở chung một chỗ.......
Ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ hạ triều, liền ở trong thư phòng xử lý công văn, hắn đi ra ngoài hơn mười ngày, công việc lưu lại rất nhiều, hắn phải mau chóng xử lý... Ngoài cửa có tiếng ồn Hắn ghét nhất lúc đang xử lý công sự mà có người quấy rầy, cho nên thị vệ canh cửa chưa bao giờ cho kẻ nào làm phiền hắn.
Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu mày: "Chuyện gì mà ồn ào vậy hả?"
Một thị vệ tiến vào, quỳ trên mặt đất: "Bẩm vương gia, là Long thị thiếp, nàng bảo có việc gặp người......."
Phù Nguyệt? Lòng Phượng Thiên Vũ nhảy dựng thật mạnh..... Nàng vốn là không để ý đến hắn, lúc này nghĩ thế nào lại đến tìm hắn? Chẳng lẽ—–Nàng đã nghĩ thông suốt rồi?
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy có chút hồi hộp cùng vui vẻ: "Để cho nàng vào đi, không có dặn dò của ta, ai cũng không được quấy rầy."
Long Phù Nguyệt đi vào, Phượng Thiên Vũ chăm chú nhìn nàng, phá lệ lần đầu tiên có cảm giác bất an.
Chương 377: Ngươi, mau cởi quần áo!
Hắn cố gắng đè nén cảm giác vui sướng trong lòng: "Phù Nguyệt, nàng tìm ta có việc gì? Nàng xem, hiện tại ta còn chút chuyện bận, lát nữa nói chuyện có được không?"
Long Phù Nguyệt giật mình một cái, nhẹ nhàng đáp ứng: "Được."
Sau đó đi kiếm một cái ghế trong góc phòng ngồi xuống. Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng nhu thuận giống như con mèo nhỏ, trong lòng có chút cảm giác kì quái.
"Có lẽ, tối qua nàng nghe được lời giải thích nên mới đến đây?"
Hắn bỗng nhiên có một loại vui sướng kì lạ, đang âm thầm lan tràn khắp đáy lòng, khóe môi không tự giác gợi lên chút tươi cười, hướng nàng cười an ủi một cái. Nhanh chóng cúi đầu xử lý công việc.
Long Phù Nguyệt vô thanh vô tức ( không tiếng động) ngồi ở phía sau hắn, kinh ngạc nhìn hắn, tất cả quá khứ đều xẹt qua đáy mắt, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Nam tử này là người nàng yêu sâu sắc nhất, cũng là người làm nàng tổn thương sâu sắc nhất. Bất quá từ nay nàng và hắn sẽ đường ai nấy đi.....
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên quay đầu, thấy Long Phù Nguyệt đang mở to hai mắt nhìn hắn, cười khổ một cái: "Phù Nguyệt, nàng có chuyện gì? Nói đi! Nàng ở cạnh ta, ta không thể tập trung làm việc được."
Nàng ảnh hưởng đến hắn? Long Phù Nguyệt chợt nhớ đến, trong "Làm sao để Tiêu Sanh lặng yên" nam chủ cũng vì có nữ chủ ở bên người mà không thể làm việc, nhưng là, khi đó nam chủ yêu nữ chủ. Như vậy hắn..... Có phải hắn cũng như vậy hay không?....
Quên đi, đã đến lúc này, chuyện gì cũng vô dụng. Phượng Thiên Vũ thấy hai mắt nàng mở to, nhưng rõ ràng suy nghĩ lại bay tới tận nơi nào, không khỏi thở dài, quơ quơ tay trước mặt nàng: "Tiểu nha đầu, hồi hồn. Nói chuyện xong lại tiếp tục suy nghĩ cũng không muộn."
Hắn đã rất lâu không gọi nàng là "Tiểu nha đầu" rồi, bỗng nhiên nghe đến kiểu xưng hô này, trong lòng lại run lên một cái, khép hờ mắt, tâm đã muốn nguội lạnh thế nhưng vẫn muốn thấy ấm áp sao?
Quên đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhìn thấy chính mình trong tròng mắt xinh đẹp của Phượng Thiên Vũ, trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, bỗng nhiên thốt lên một câu: "Ngươi, mau cởi quần áo!"
Phượng Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, không thể tin nổi lỗ tai của mình: "Nàng....nói cái gì?"
Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra, hơi đỏ mặt: "Ta, ta là nói.....ngươi mau cởi áo ra, ta giúp ngươi giải cổ."
Chương 378: Bằng không ta và ngươi đều chết vô cùng thảm.
Giải cổ? Trong lòng Phượng Thiên Vũ trầm xuống, đủ mọi cảm xúc tràn lan, giống như vui mừng nhưng lại lo lắng, cũng không rõ là loại cảm giác gì: "Nghĩ như thế nào lại muốn giải cổ cho ta?"
Long Phù Nguyệt cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Như thế nào? Ngươi không muốn sao?"
"Ta......." Lúc này Phượng Thiên Vũ thật không rõ là cảm giác gì.
Cổ độc này giống như một loại xiềng xích, thời điểm hắn vướng phải, cảm giác như bị người ta bắt được mạch máu, luôn muốn tránh thoát. Nay cơ hội đã ở trước mắt, hắn lại không muốn thoát ra: "Giải cổ có gây trở ngại gì cho nàng hay không?"
"Nếu có trở ngại thì khỏi giải cũng được." Hắn ở trong lòng lại thêm một câu, cái xiềng xích này hắn mang đã quen, trong lòng có chút không nỡ bỏ.
Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Đối với ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi....."
"Không có trở ngại thì tốt." Phượng Thiên Vũ nhẹ thở ra một hơi.
Giải đi cũng tốt, nhưng mà về sau hắn sẽ không phụ nàng. Bởi vì cổ này đối với nàng là trung tâm, nhưng hắn lại có cảm giác bị thúc bách, không phải thật tâm......
Hắn cởi áo dài trên người: "Muốn giải như thế nào?"
Long Phù Nguyệt hơi nhắm hai mắt lại: "Biện pháp này có chút đau, ngươi phong tỏa tâm mạch, rồi điểm huyệt nói."
Phượng Thiên Vũ ngẩn ra, cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào.
Hắn khoanh chân ngồi trên giường: "Có thể ngồi không?"
Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: "Nằm xuống."
Phượng Thiên Vũ cười khổ một cái, quên đi, hiện tại nàng là lớn nhất. Hắn nằm xuống, dùng nội lực bảo vệ kinh mạch, đang muốn điểm huyệt nói, đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Tại sao phải điểm huyệt nói?"
Nha đầu kia, không phải lại nghĩ ra trò gian trá gì tra tấn hắn đấy chứ? Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: "Lúc giải cổ có chút đau, ngươi tuyệt đối không thể nhúc nhích, bằng không ta và ngươi đều sẽ chết vô cùng thảm."
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Được rồi."
Sau đó ngoan ngoãn điểm huyệt nói của mình. Trong đôi mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra.
Chương 379: Hấp hối.
Trong mắt của Long Phù Nguyệt dường như có chút ánh sáng chợt lóe, nàng từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, mở nút lọ, một con vật bộ dáng giống con đỉa chui ra, vật này bây giờ có màu sắc đỏ tươi, giống như đã uống no máu.
Cánh tay Long Phù Nguyệt hơi run, cúi đầu đối với vật kia niệm vài câu, sau đó cắn nát đầu ngón trỏ của mình, cho con vật bộ dáng con đỉa kia uống vài giọt máu. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong lòng ẩn ẩn có điềm xấu, hắn chưa kịp nói gì, Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, giang tay ra, con vật núc ních kia liền chui vào tim hắn.
Con vật đó di chuyển hai vòng trên ngực hắn, giống như ngửi ngửi cái gì tựa hồ thập phần hưng phấn, sau đó cúi đầu, theo tim hắn chui vào. Phượng Thiên Vũ đã tham gia rất nhiều cuộc chiến, bị thương cũng rất nhiều lần, nhưng chưa từng cảm thấy đau như vậy.
Nháy mắt sắc mặt của hắn đã trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, may mắn hắn đã điểm huyệt câm, bây giờ muốn động cũng không thể động. Con vật kia cứ chui vào mãi, cho đến khi vào được tim hắn mới thôi, tiếp theo hắn cảm thấy trái tim tê rần, giống như bị cắn một miếng lớn, đau đến toàn thân đều run rẩy. Tim giống như đã nát, ngay sau đó trước mắt hắn bỗng xuất hiện một vầng hào quang đỏ thẳm, trong đó còn có một con hổ đang vặn vẹo, rồi chầm chậm biến mất. Thân thể hắn nhất thời tê rần, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ, động không thể động, ngay cả một câu cũng không thể nói. Hắn chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân dần dần cứng ngắc, ngón tay ngón chân đều rét lạnh, nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường.
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt cực kì khẩn trương, chăm chú nhìn vào lỗ máu tinh tế trên ngực hắn, thỉnh thoảng còn vươn bàn tay nhỏ bé sờ qua sờ lại. Nhìn thấy thân mình hắn đột nhiên cứng lại, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó thả tiểu thanh xà ra, mà tiểu thanh xà thập phần trơn trượt, tự động bay tới chỗ lỗ máu, ra sức thổi, cuối cùng cũng thổi con vật kia ra. Con sâu kia lúc này toàn thân đỏ sậm. Bộ dáng giống như hấp hối. Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua.
Chương 380: Từ nay về sau trong trí nhớ của ta không còn sự tồn tại của ngươi....
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ , trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua, nàng cắn môi, tự thoát áo của mình, đem con sâu kia đặt ở trước ngực, con sâu kia ngửi thấy mùi máu lại tự động chui vào.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ không khỏi đại biến. Ngực của Long Phù Nguyệt chi chít lỗ máu, những lỗ máu kia tuy rằng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ghê người, cùng với lỗ máu trên ngực hắn giống nhau như đúc. Chính hắn vừa mới nếm qua cái loại toàn tâm thống khổ, đau đến tận xương tủy này. Chỉ một lần lại làm cho cả đời hắn khó quên, mà trên người Long Phù Nguyệt nhiều như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu đựng loại thống khổ này bao nhiêu lần?
Thì ra, đây là cách mà con vật này được luyện ra! Trách không được nàng càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng gầy yếu, thì ra là thế! Thì ra là thế! Tim của hắn bỗng nhiên đau quá, trách không được nàng không muốn giải cổ cho mình, thì ra—-Thì ra biện pháp giải cổ lại tàn nhẫn như thế!
Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, thực xin lỗi, ta vẫn cho là ngươi vì muốn khống chế ta nên mới không chịu giải cổ, nếu ta sớm biết ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm vậy......
Môi hắn run run giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào, chính hắn cũng bị làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ muốn nói chuyện cũng không thể sao?
Sắc mặt Long Phù Nguyệt xanh trắng, môi bị cắn trở thành màu trắng, hiển nhiên là đang chịu đựng thống khổ. Đợi đến khi con trùng kia hoàn toàn chui vào bên trong, nàng mới ngã ngồi xuống, ấn ấn chỗ ngực, một lát sau, toàn thân nàng phát ra hồng quang, tia sáng này chợt lóe, rồi lại đột ngột biến mất không thấy gì nữa. Nàng mặc lại quần áo, thở dốc một hơi, mới quay đầu lại nhìn hắn. Cái nhìn này, khơi dậy hàng ngàn cảm xúc xẹt qua tâm trí Long Phù Nguyệt.
Nàng cúi đầu hít một hơi: "Ngươi yên tâm, ngươi bây giờ không thể cử động không thể nói chuyện, là do vừa mới giải xong độc tình cổ. Qua sáu canh giờ, ngươi sẽ khôi phục tự do.......Chân chính tự do."
Nàng ngừng lại một chút lại nói: "Vũ Mao sư huynh, đã tới lúc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, tự giải độc tình cổ cho mình chỉ có một biện pháp duy nhất là sử dụng vong tình cổ, từ nay về sau, trong trí nhớ của ta sẽ không còn sự tồn tại của ngươi........"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro