Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: Từ 361 đến 370

Chương 361: Trừng phạt nói với nàng 2 

Ngón tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt, mặt có chút trắng, hắn liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Thiếu nợ thì trả tiền, nàng xô Anh Lạc công chúa vào nước, nhất định phải trừng phạt ." 

Lão hoàng đế tựa hồ cũng không dự đoán được hắn sẽ như thế, sửng sờ một chút, mới nói: "Không sai, phải phạt. Dựa theo luật pháp Thiên Tuyền, nàng muốn hại sứ giả quốc gia khác, bụng dạ khó lường, ứng phán. . . . . . Ha ha, Vũ nhi, đọc luật pháp thành thục, không biết nên phán tội gì, con nhỉ?" 

Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, thản nhiên nói: "Vừa rồi nhi tử đến vội vàng, vẫn chưa thấy rõ sự tình  nguyên do, nhưng Anh Lạc công chúa nói là bỏ qua, chúng ta giúp nàng làm việc tốt, Long Phù Nguyệt dù sao cũng là Sườn phi của nhi thần, hiện tại nàng nhất thời làm chuyện hồ đồ, vậy đánh nàng ba mươi roi da, để răn đe. Nhi thần tự nguyện tự mình hành hình."

 Lời nói này của hắn thập phần khéo, lão hoàng đế cũng không nghĩ Vũ nhi sẽ nói khéo giảm tội, ông ta trầm ngâm một chút: "Cô gái này tâm địa có chút ác độc, sợ là làm không thể làm sườn phi, Vũ nhi, hay là con. . . . . ." 

Ông ta đang muốn nói 'hay là con hãy hưu nàng'. Phượng Thiên Vũ lại phủ đầu ông ta trước: "Phụ hoàng nói có lý, nhi thần  đem nàng phế làm thị thiếp, đưa nàng đến Lãnh Nguyệt cung ." 

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cười lên ha hả, vỗ vỗ tay: "Mưu kế hay, thật sự là mưu kế hay, các người diễn thật sinh động. . . . . ." 

Nàng một câu chưa nói xong, bên hông tê rần, nhất thời nói không ra lời. Chỉ một đôi mắt đảo tới đảo lui, bên trong là ý cười điên cuồng. Vì thế, nàng bị trói tay sau lưng ở trên một cây đại thụ, mở mắt nhìn trừng trừng mọi người ở dưới, Phượng Thiên Vũ tự mình thi hành, không nhiều không ít, đánh nàng ba mươi roi da. Rồi đem nàng đi xuống, vết máu nàng loang dài, đau thấu xương. Long Phù Nguyệt sợ nhất là đau , giờ phút này lại cắn chặt răng, môi đều bị nàng cắn nát, máu theo khóe miệng của nàng chảy xuống. Nàng lại không nói tiếng nào. . . . . . 

Sau đó, nàng liền bị giáng từ Sườn phi, thành một thị thiếp, cách chức đến Lãnh Nguyệt cung xem ánh trăng đến bây giờ. Lãnh Nguyệt cung thật ra là  lãnh cung, trong viện cỏ hoang cao hơn nửa thướt, cung điện rách nát, miễn cưỡng chỉ có thể che gió tránh mưa. Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên khống chế được cười ha hả.

Chương 362.Còn muốn đánh thêm vài roi nữa sao? 

Nàng ở hiện đại, đọc không ít tiểu thuyết hậu cung, nữ chính đều là ở trong lãnh cung, khi đó nàng còn nói  ta mà xuyên qua ở lãnh cung rồi, sẽ bắt nó biến thành 'nóng cung'! Thêm chút hoa cỏ, chỉnh thành nhà cấp bốn . . . . .

Nhưng hôm nay, lòng nàng tràn đầy bi phẫn tuyệt vọng, làm sao còn có tâm chỉnh? Cửa mở, có gió thổi vào. Thân mình Long Phù Nguyệt lạnh co lại. Tai nghe Điềm nhi một tiếng kinh hỉ  gọi: "Phu nhân, là Vương gia tới thăm người ." 

Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, trong tay của hắn mang theo hai bộ chăn. Lay động dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn  nhìn có chút tiều tụy, hắn khoát tay áo: "Điềm nhi, ngươi đi ra ngoài đi" 

Điềm nhi cúi đầu đáp ứng 'Vâng', vội lui đi ra ngoài. Giúp bọn họ đóng cửa lại. 

Long Phù Nguyệt nghiêng người vào trong, nhưng căn bản không quay đầu lại. Chiếc đệm bị lún xuống một chút. Chắc Phượng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng. Mội bàn tay xoa phía sau lưng nàng, có một tia run run nói: "Phù Nguyệt, còn đau không?, ta giúp nàng bôi thuốc. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt như một con rắn uốn éo tránh  tay hắn chạm đến, lạnh lùng nói

"Ngươi không đi thăm chính phi tương lai, tới chỗ bẩn đây ngồi làm gì? Có phải ba mươi roi vẫn chưa đã ghiền, lại muốn đánh thêm vài roi hay không?" 

Cánh tay Phượng Thiên Vũ vô lực  hạ xuống: "Phù Nguyệt, ta biết nàng chịu ủy khuất, nhưng lúc đó tình huống cấp bách, ta không thể không làm như vậy. . . . . ." 

"Được rồi! Phượng Thiên Vũ, ta không muốn nghe ngươi giải thích. Được rồi, ta mệt mỏi, cũng mệt nhọc, đừng làm cho chỗ ô uế này ảnh hưởng đến người cao quý như ngươi, ngươi có thể đi rồi." Giọng Long Phù Nguyệt cực kỳ lãnh đạm. 

"Phù Nguyệt, yên tâm, ta sẽ khôi phục danh phận cho nàng. Cũng sẽ không cưới Anh Lạc công chúa. . . . . ." Phượng Thiên Vũ kéo tay của Long Phù Nguyệt

Tay nàng lạnh như băng, giờ phút này tâm cũng lạnh, Long Phù Nguyệt chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: "Cửu vương gia, ngươi sợ ta sẽ không cho ngươi phương pháp giải cổ sao? Kỳ thật, còn có một cách giải, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết." 

Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ, nhíu mày: "Cái gì?"

Chương 363: Bọn họ diễn không mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi 

Long Phù Nguyệt chậm rãi đưa tay lên đầu rút ra một cây trâm, nhẹ nhàng cười: "Biện pháp này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, giết chết người hạ cổ, cổ độc trong người ngươi đương nhiên sẽ được giải...." 

Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng lại: "Nàng nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể giết chết nàng?"

 Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi là Chiến Thần Tu La, giết một người đối với ngươi mà nói không là gì cả, bây giờ ta lại là chướng ngại vật của ngươi, vì sao còn không muốn loại trừ ta? Do dự như vậy không giống tác phong của ngươi, thật khiến ta xem thường." 

Thân mình Phượng Thiên Vũ khẽ run, hắn trừng mắt nhìn nàng, qua một lúc lâu sau, mới vô lực nói: "Phù Nguyệt, bây giờ nàng đang giận ta, ta biết, hiện tại có nói gì nàng cũng không tin, về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ với nàng. Ngoan, nghe lời, ta giúp nàng bôi thuốc, nếu để lâu sẽ rất đau đó." 

Hắn sợ Long Phù Nguyệt lại phản đối, nhanh tay điểm huyệt nàng, đem thuốc mỡ lành lạnh thoa lên vết roi trên người nàng. Long Phù Nguyệt khép hờ ánh mắt, không nói một lời, mặc hắn tùy ý. Một giọt nước ấm áp giống như nhẹ nhàng rơi trên vai nàng, làm thân mình nàng kìm lòng không được hơi hơi run một cái. 

"Phù Nguyệt, nàng dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta sẽ đưa nàng ra khỏi chỗ này, đến Hà Hương vườn của nàng, yên tâm, nơi đó ta vẫn giữ nguyên như cũ..." 

Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: "Thực xin lỗi, Cửu vương gia, ta mệt rồi, mời ngài về cho." 

Phượng Thiên Vũ hơi cứng lại, ôm lấy nàng, thuận tay giải huyệt đạo cho nàng, thở dài một hơi rồi mới rời đi. Nam nhân trước đây mình vạn vạn lần không muốn rời xa nhưng hôm nay chỉ mới đụng chạm một chút lại làm cho nàng vô cùng ghê tởm. Nàng chính là một người rất kì quái, nếu hắn đã muốn yêu cô gái kia, đã muốn cưới cô gái kia làm vợ, thì tại sao lại không vui vẻ đưa cho nàng một phong hưu thư? Hoặc một đao giết nàng, chẳng phải tốt hơn sao? Làm sao đám người kia còn muốn hát tuồng? Bọn họ diễn không mệt nhưng nàng xem lại vô cùng mệt mỏi! 

"Điềm nhi, mang nước lại đây." Long Phù Nguyệt chờ Phượng Thiên Vũ đi rồi mới thản nhiên phân phó. 

Điềm nhi không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn mang nước lại. Long Phù Nguyệt cắn răng xoay người: "Giúp ta rửa lưng."

Chương 364: Buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.  

"Cái gi?!" Điềm nhi nhất thời sửng sốt "Phù Nguyệt, sau lưng người còn có vết thương không thể đụng nước, với lại....Với lại trên lưng ngươi hình như còn có chút thuốc mỡ..." 

Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: "Ta biết, chính là muốn rửa thuốc mỡ đi."

Điềm nhi gần như muốn khóc òa lên: "Không được a, thuốc này là cao dược để trị thương cho người sao có thể rửa đi?!"

Long Phù Nguyệt nhìn nàng một cái: "Ngươi không làm thì ta tự làm." 

Điềm nhi hoàn toàn chịu thua rồi, đành phải tìm một tấm khăn sạch sẽ nhúng nước giúp nàng lau... Long Phù Nguyệt đau đến toàn thân phát run, lại không kêu một tiếng. 

Cuối cùng tất cả thuốc mỡ đều được tẩy đi, Điềm nhi vô cùng oán hận nhìn chậu nước đầy máu mang đi ra ngoài. 

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai cái giường đệm chăn Phượng Thiên Vũ mang đến, ánh mắt liền sáng lên: "Phù Nguyệt, nô tỳ giúp người đứng dậy, trên thân thể người còn có vết thương, vẫn là nên nằm nệm ấm áp tốt hơn." 

Nàng giúp Long Phù Nguyệt thu xếp giường ngủ, Long Phù Nguyệt lại không thèm nhìn tới, thản nhiên nói: " Mang ra ngoài đốt hết đi." 

"Cái gì...đốt?" Điềm nhi gần như gấp đến cắn trúng lưỡi của mình. 

Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại không nói thêm nữa. Điềm nhi lại không dám không theo, đành phải đem đống đồ mới tinh kia ra ngoài, một mồi lửa đốt trụi, vải dệt mới tinh, bông mềm mới tinh đều biến mất trong lửa....... 

Điềm nhi làm xong hết thảy, quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt lại thấy nàng gục xuống, tựa hồ đã ngủ say. Điềm nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng đi nghĩ ngơi. Long Phù Nguyệt chậm rãi mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nàng cẩn thận nằm sấp trong chăn, suy nghĩ bay tán loạn. 

Chuyện cũ từng màn chạy qua, cay, đắng, ngọt, bùi... Sau đó lại là hình ảnh Phượng Thiên Vũ cầm trong tay roi da dính máu của nàng, giống như có ngọn lửa đang cháy mãnh liệt làm bỏng trái tim nàng. 

Nàng thở dài một hơi, đã đến lúc nên kết thúc đoạn tình cảm này. Tình yêu như vậy, có đôi khi, sẽ làm cho con người trở nên vô cùng hèn mọn. Sau những chuyện này, buông tha hắn cũng là buông tha chính mình. Nàng sẽ chấm dứt hết thảy. Tất nhiên phải đợi thương thế của nàng khá hơn rồi mới nói tiếp.

Chương 365: Giống như ôm một khúc gỗ cứng ngắc. 

Dù gì cũng chỉ là vết thương ngoài da, sau năm ngày vết thương đã bắt đầu kết vảy, nàng cũng có thể xuống giường đi lại. Trong năm ngày này, mỗi đêm Phượng Thiên Vũ đều tới, mỗi lần đều ngồi thật lâu mới rời đi. Mà Long Phù Nguyệt lại giống như câm điếc, đều không nói một câu, ánh mắt lạnh lùng gần như có thể đem hắn đông cứng. 

Phượng Thiên Vũ mỗi lần tới đều cẩn thận xem xét vết thương của nàng, thấy vết thương hồi phục cực kỳ chậm, thập phần buồn bực, lại thấy hai giường chăn mền kia đều mất tích không thấy bóng dáng, tự nhiên trong lòng nổi lên nghi ngờ. 

Hắn biết, cho dù có hỏi Long Phù Nguyệt cũng không được gì. Cho nên một ngày kia, hắn gọi Điềm nhi vào thư phòng tra hỏi nguyên do. Điềm nhi đương nhiên sợ hắn, chỉ hỏi vài câu liền đem sự thật nói ra. Phượng Thiên Vũ nghe xong sắc mặt so với tờ giấy còn trắng hơn. Nhắm mắt lại. Điềm nhi sợ tới mức thở cũng không dám, Phượng Thiên Vũ phất phất tay, nàng liền giống như con thỏ nhỏ bị chấn động chạy đi.

Phượng Thiên Vũ suy sụp ngã ngồi, chỉ cảm thấy trong lòng còn khó chịu hơn khi bị kim đâm. Hắn rốt cuộc đã làm cái gi? Lại có thể làm tổn thương nàng sâu sắc như thế? Ngay cả mình giúp nàng bôi thuốc mỡ nàng cũng khinh thường để tự hắn vẽ loạn, là muốn nhanh chóng cùng mình phân rõ giới hạn sao? 

Trong lòng bỗng có một loại cảm giác khủng hoảng cực độ, hắn sắp mất nàng! Loại khủng hoảng này gần như làm hắn hỏng mất, vì thế, hắn bất chấp tất cả, buổi tối mỗi ngày sau khi bôi thuốc mỡ cho nàng xong, đề phòng nàng lại đem tẩy đi, hắn liền ôm nàng đi vào giấc ngủ, thẳng đến sáng hôm sau mới rời đi. Mà Long Phù Nguyệt căn bản ngay cả giãy dụa cũng không có, lại luôn phân rõ giới hạn với hắn, hắn ôm nàng, giống như ôm một khúc gỗ cứng ngắc. Nhưng cũng may, vết thương trên lưng nàng tốt lên rất nhiều. 

Hắn rốt cuộc có thể thả lỏng lo lắng xuống một chút. Sau khi thương thế Long Phù Nguyệt tốt lên, nàng liền khôi phục luyện công, cũng may đây là lãnh cung ít có người lui tới, nàng cũng có thể tiêu diêu tự tại mà luyện. Công phu của nàng cũng không phải vô dụng, mới luyện mấy ngày, thân thể đã khôi phục đến tám chín phần. 

Một ngày nọ, nàng đang tập quyền, chợt nghe bên ngoài có người vỗ tay: "Phù Nguyệt, công phu của ngươi lại tốt hơn rồi." Long Phù Nguyệt nhìn lại, liền thấy lục vương gia Phượng Thiên Diệp tiêu dao đi tới.

Chương 366: Thật giỏi tính toán.

Long Phù Nguyệt cười nhẹ: "Vương gia quá khen, không biết ngài đến có chuyện gì?"

 Phượng Thiên Diệp hơi cau mi: "Phù Nguyệt sao lại xưng hô vương gia xa lạ như vậy? Gọi ta Thiên Diệp là được rồi." 

Long Phù Nguyệt hạ tầm mắt: "Dân nữ không dám." 

"Phù Nguyệt nàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao đột nhiên xưng hô vương gia xa lạ? Ai, nàng là trách bổn vương ngày đó không cứu nàng sao? Ngày đó bổn vương thật sự có việc phải xuất cung, bằng không ta tuyệt đối không để cho nàng chịu khổ như vậy! Nàng tốt xấu cũng là sườn phi của Cửu đệ, sao hắn có thể ra tay nặng thế? Ta xem xem, bị thương ở chỗ nào? Có đau hay không?" Trong mắt Phượng Thiên Diệp đều là thương tiếc ôn nhuận. 

Long Phù Nguyệt lắc mình, dễ dàng né tránh, thản nhiên nói: "Vương gia, nam nữ hữu biệt, xin tự trọng." 

Phượng Thiên Diệp giật mình một cái, chán nản nói: "Phù Nguyệt, nàng vẫn trách ta, nàng đã không xem ta là bằng hữu rồi?" 

Long Phù Nguyệt cười lạnh: "Bằng hữu? Thảo dân không dám, cũng không có vinh hạnh này, Vương gia nên trở về đi thôi. Dân nữ vẫn là thị thiếp của Cửu Vương gia, nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị đồn thổi. Lúc đó cũng sẽ gây cho Lục Vương Gia ngài không ít phiền phức a." 

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt! Cửu đệ đã phụ nàng, sao nàng còn khăng khăng theo hắn? Tốt hơn hết, theo ta đi! Ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, ta muốn nàng làm chính phi của ta........" 

Long Phù Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, nàng thản nhiên mỉm cười: "Ta lại không biết, Vương gia Thiên Tuyền quốc các ngươi còn có chuyện chung vợ. Bội phục, bội phục!" 

Phượng Thiên Diệp sửng sốt: "Phù Nguyệt, nàng hiểu lầm rồi. Đây không phải là chung vợ, thị thiếp không được coi là vợ, cho nên có thể tùy tiện đem tặng. Giống như Vân Mặc Dao, là do đại ca đem tặng cho Cửu Đệ........" 

Hắn thấy sắc mặt Long Phù Nguyệt không tốt, đổi lại nói: "Yên tâm, nếu ta cưới nàng , tuyệt đối không cho nàng làm thị thiếp........." 

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Long Phù Nguyệt đánh gãy: "Đây là mục đích ngươi tiếp cận ta? Ha ha, thật giỏi tính toán quá nhỉ ! Lần đó gặp gỡ trong rừng trúc cũng là ngươi cố ý? Ngươi biết Cửu Vương gia cùng Anh Lạc công chúa ở đó, cho nên mới đưa ta đến đó! Lục Vương gia, đa tạ ngươi nâng đỡ, dân nữ nhận không nổi, mời người về đi!"

Chương 367: Hắn ợ ra rắm làm sao bây giờ. 

Xoay người đi vào trong nhà. Phượng Thiên Diệp kinh ngạc đứng tại chỗ, ánh mắt biến ảo không ngừng, thì thào nói: "Phù Nguyệt ta sẽ không buông tay...." 

Gian kế của hắn đã bị nàng bóc trần, trong lòng hắn lúc này cũng có chút hỗn loạn, nhưng lại không có gan tiến vào phòng nàng, cuối cùng đành thở dài một tiếng, chán nản rời đi. Điềm nhi bỗng nhiên vui vẻ chạy vào: "Phù Nguyệt, Phù Nguyệt nói cho tỷ tin tốt nè, có muốn nghe hay không a?" 

Long Phù Nguyệt xoay người, trong lòng có chút cười khổ "Tin tốt? Đối với ta còn có tin nào là tin tốt nữa hả?" 

Nhưng mà nàng không đành lòng nói vậy với Điềm Nhi, chỉ mỉm cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Tin gì tốt? Ngươi nói nghe a!" 

Điềm nhi vui vẻ nói: "Vương gia đem hết thị thiếp trong phủ đuổi đi rồi." 

Long Phù Nguyệt hơi sửng sờ: "Đuổi đi hết? Là có ý gì?" 

Điềm nhi cười nói: " Chính là Vương gia đem các nàng đi tặng cho người khác hết rồi, các nàng sẽ không bao giờ quay về nữa đó. Ha ha, Phù Nguyệt, hiện tại cả Vân Vương phủ chỉ còn mình tỷ là nữ nhân của Vương Gia nha, chắc chắn không bao lâu nữa ngươi sẽ khôi phục lại thân phận Sườn phi." 

Trong mắt nàng vô vùng rõ ràng, Vương gia đối với Phù Nguyệt vô cùng tốt, mỗi tối đều tự tay thay thuốc cho nàng, chậc chậc, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Vương Gia đối tốt với nữ nhân nào như vậy đó. Phù Nguyệt cũng thật có phúc khí! 

Long Phù Nguyệt cười nhẹ: "Các nàng có đi hay không, có liên quan gì đến ta? Có lẽ, hắn cũng sắp đuổi ta đi rồi!" 

Trong lòng như bị ngàn vạn cây ngân châm đâm. 

"Xem ra vị Anh Lạc công chúa kia cũng sắp vào cửa rồi, cho nên hắn mới đem đám thê thiếp đã chơi chán kia tặng đi, ha ha, xem ra hắn đối với vị Anh Lạc công chúa kia rất chân thành. Chỉ không biết, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ kéo dài được bao lâu......." Nàng hít một hơi thật sâu. 

Không muốn, Long Phù Nguyệt không muốn nghĩ tới những chuyện này. Ngươi cùng với hắn đã không còn chút quan hệ nào, chờ sau khi giải cổ cho hắn xong, bọn họ liền ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dây dưa! 

Ngoài viện Điềm Nhi bỗng kêu một tiếng: "Nô tỳ tham kiến vương gia!" 

Long Phù Nguyệt hơi hơi nhíu mày, mấy ngày nay Phượng Thiên Vũ luôn luôn buổi tối mới đến, sao hôm nay hắn lại đến vào ban ngày? Chẳng lẽ muốn đuổi nàng đi sao? Nhưng cổ độc chưa giải, hắn ợ ra rắm làm sao bây giờ?

Chương 368: Ngươi muốn trừng phạt ta đến lúc nào? 

Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời theo chân người cùng nhau tiến vào: "Phù Nguyệt, ta đến đưa nàng ra ngoài." 

Long Phù Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Đi đâu?" 

Môi của nàng nhếch lên chút chê cười: "Ngươi sẽ không nhanh như vậy đã đem ta tặng cho người khác chứ?"

Cả người Phượng Thiên Vũ cứng đờ, trong mắt là một mảnh bi thương. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Long Phù Nguyệt nói chuyện với hắn, nhưng lời nói ra lại giống như dao găm đâm thật sâu vào trái tim. Đôi mắt hắn tối sầm, kìm lòng không được, cầm lấy một bàn tay của nàng: "Phù Nguyệt, bây giờ nàng đã không tin ta đến mức này ư?" 

Ánh mắt Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, rốt cuộc một câu cũng không nói. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên ôm nàng vào trong ngực: "Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn ta làm như thế nào, đến tột cùng muốn ta làm thế nào mới tha thứ cho ta?" 

Long Phù Nguyệt mặc kệ việc hắn ôm nàng chỉ lạnh nhạt khép hờ ánh mắt. Phượng Thiên Vũ, ngươi đang thương hại ta sao? Hay là nhớ tại tình cũ? Nhưng ta sẽ không tha thứ, từ nay về sau, ta vĩnh viễn không bao giờ chảy thêm một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa. 

Long Phù Nguyệt quay lại Hà Hương viện, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi, thậm chí chữ Hỷ đỏ thẳm trên cửa vẫn còn nguyên, chẳng qua đã sắp tróc ra, cái màu hồng ảm đạm này thật giống như trái tim nàng. 

Phượng Thiên Vũ cũng không hề cấm cản nàng, chỉ phái bốn thị vệ khôn khéo, tài giỏi bảo vệ nàng. Bất luận Long Phù Nguyệt đi nơi nào, bọn họ cũng gắt gao theo sau, giống như sợ nàng sẽ bỏ trốn. Thật sự, Long Phù Nguyệt rất ít khi đi ra ngoài, thỉnh thoảng đi dạo, cũng sẽ tới hiệu thuốc mua thuốc, hoặc là vào rừng đào trùng đất. 

Phượng Thiên Vũ thập phần buồn bực, không rõ nàng mua thuốc làm cái gì, những thuốc kia hắn đều điều tra qua, tất cả đều là các loại dược bổ huyết, không có độc dược, cho nên có thể bài trừ khả năng nàng tự sát. 

Mỗi buổi tối hắn đều tới tìm nàng, cố gắng cùng nàng trò chuyện, nhưng nàng lại giống như một khúc gỗ, ngồi ở chỗ kia ôm đầu gối ngưng thần (Nhắm mắt), làm cho hắn không thể đoán được suy nghĩ của nàng. Vết thương trên người nàng cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà vết sẹo giăng khắp người lại chưa thể tiêu trừ, hắn mỗi lần nhìn thấy, trái tim giống như bị người ta lăng trì. Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta tới khi nào?

Chương 369: Chúng ta cùng buông tay để đối phương được tự do đi! 

Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta đến khi nào? Ta phải làm thế nào để nàng trở lại là tiểu nha đầu thông minh hoạt bát tinh linh cổ quái đây? Buổi tối, hắn đều ở lại chỗ Long Phù Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng lại không dám chạm vào nàng. 

Thứ nhất, trên người nàng còn nhiều vết thương, thứ hai, ánh mắt lạnh lùng của Long Phù Nguyệt làm cho lòng hắn rét run từng đợt, đem tất cả ý niệm của hắn đều bóp nát. Long Phù Nguyệt đương nhiên không chịu nằm chung một giường với hắn, đơn giản là nằm ngủ ở ghế, Phượng Thiên Vũ không thể, sợ nàng bị cảm lạnh, nên nhường giường cho nàng, hắn nằm ghế.

 Hắn mỗi ngày đều tỉ mỉ phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm canh cho nàng, nhưng nàng càng ngày càng gầy yếu, khuôn mặt cũng càng ngày càng tái nhợt. Hắn biết tâm tình nàng không tốt, nhưng cũng không thể tái nhợt tới mức này chứ? 

Mời đại phu tốt nhất đến xem, nhưng đại phu cũng nhìn không ra nguyên nhân, chỉ nói có thể là do mất máu quá nhiều. Mất máu quá nhiều? Phượng Thiên Vũ bỗng nhớ lại một màn kia, mỗi một roi rơi xuống người nàng đều có rất nhiều máu tươi chảy ra. Nàng lần đó chảy ra không ít máu, mà miệng vết thương của nàng lại kết vảy cực kì chậm, phỏng chừng cũng mất thêm rất nhiều máu, không mất máu quá nhiều mới lạ, hắn bổng nhiên nhớ tới, trên núi mây mù có một loại huyết sen, ích khí, bổ máu....... 

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mất tích khoảng mười ngày. Long Phù Nguyệt ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm cười khổ. Rốt cuộc cũng mệt mỏi, đã không còn chịu đựng nổi nàng nữa rồi? Kỳ thực hắn mệt, nàng cũng mệt mỏi. Vô luận như thế nào, Phượng Thiên Vũ, ta vẫn còn yêu ngươi, ngươi cũng có một chút yêu thích ta, vậy chúng ta cùng buông tay để cho đối phương được tự do đi.......... Nàng đem tất cả nha hoàn cùng vú già đuổi ra ngoài. 

Những người đó đều biết, mỗi buổi trưa Long Phù Nguyệt đều phải ở trong phòng một canh giờ. Nghe nói là nghỉ trưa nhưng lại không cần ai hầu hạ. 

Long Phù Nguyệt đóng cửa phòng lại. Tự cởi bỏ quần áo của mình, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc màu xanh ngọc trong suốt, gở nút đậy xuống liền có một vật phấn hồng chậm rãi bò ra. Bộ dáng vật kia giống như con đỉa, nhưng so với đỉa lại nhỏ hơn một chút, trên thân thể có nhiều vạch đen sậm, phía trước lại một cái miệng sắc nhọn, nó ở trong lòng bàn tay nàng chậm rãi mấp máy. Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, đem còn đỉa kia tiến đến trước ngực mình.

Chương 370: Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi 

Vật kia phát ra hồng quang, tựa hồ là thập phần hưng phấn, nó ngọ nguậy bò đến ngực nàng, đông ngửi ngửi, tây ngửi ngửi, trên đỉnh đầu hai con mắt nhỏ chuyển động nhanh như chớp, bỗng nhiên cúi đầu, chui vào! Trán Long Phù Nguyệt nháy mắt toàn mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kì thống khổ, nàng cắn chặt răng, không dám nhúc nhích, cái loại đau đớn này là đau đến tận xương tủy, thậm chí nàng còn cảm nhận được con trùng kia chui vào trái tim nàng, uống máu ở bên trong......

Sắc mặt Long Phù Nguyệt càng ngày càng trắng, cuối cùng có chút phát xanh. Ước chừng nửa canh giờ, nàng mới vỗ tay một cái, tiểu thanh xà bay ra, vòng một vòng ở chỗ con trùng chui vào, sau đó thổi mạnh một hơi. Vật kia rốt cuộc cũng chui ra, lúc này đây, thân thể của nó tròn vo, nguyên bản là màu phấn hồng bây giờ đã biến thành màu hồng đậm..... 

Long Phù Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, còn ba ngày, ba ngày nữa nàng sẽ được tự do! Nàng nghỉ ngơi một hồi, ở trên mặt đánh chút son phấn, che đi thần sắc tái nhợt rồi mới đi ra ngoài. Điềm nhi hấp tấp chạy tới. 

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt mau ra đây, thánh chỉ đến." 

Thành chỉ? Lão Hoàng Đế này lại muốn làm gì? Mới đó đã nóng lòng rồi sao? Long Phù Nguyệt lạnh lùng mà cười, nàng hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, vậy còn sợ cái thánh chỉ chó má của hắn sao? Trong đại sảnh có rất nhiều người, nổi bật nhất là vị Anh Lạc công chúa, nàng một thân cũng trang, tay áo mềm mại, thanh thoát như tiên, phía sau có hơn mười cung nữ, còn có một đại thái giám. 

Nhìn thấy Long Phù Nguyệt đi ra, đôi mắt to xinh đẹp của vị Anh Lạc công chúa liền ngập nước, đi lên hai bước, đứng trước mắt nàng: "Phù Nguyệt công chúa, thực xin lỗi, đều tại muội, bởi vì muội mà tỷ mới phải bị hình phạt roi nặng như thế. Vết thương trên lưng của tỷ còn đau hay không? Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi tỷ." 

Nàng khóc như hoa đào gặp mưa, thương tâm muốn chết, tựa hồ như quan hệ của nàng với Long Phù Nguyệt vô cùng tốt. 

Long Phù Nguyệt lui về sau từng bước, cách nàng chừng một trượng, khoảng cách thập phần an toàn, thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa có gì dạy bảo?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro