Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: Từ 351 đến 360

Chương 351: Tại sao huynh  lại không đợi ta? 

Vẻ đẹp của nàng, tựa hồ không phải người gian nên có, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ ngừng thở. E sợ chỉ thở mạnh một chút, sẽ đem nàng thổi bay. . . . . . 

Anh Lạc công chúa ngước mắt nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hai tròng mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay hắn: "Thiên Vũ ca ca, huynh thật xấu, tại sao huynh đi không đợi ta?"

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, Anh Lạc công chúa liền im lặng. Nàng ta cũng không nghĩ đến toan tính, nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cười khanh khách nói: "Thiên Diệp ca ca, huynh cũng ở đây." 

Lại nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt: "Vị công tử này là?" 

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng không phải là công tử, nàng chính là Sườn Phi của ta. Phù nguyệt, lại đây, thỉnh an Anh Lạc công chúa đi." 

Long Phù Nguyệt dưới chân lại không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa? Là công chúa sao?" 

Lại nhìn về phía Lục vương gia: "Nàng là muội muội của ngài?" 

Trong mắt ôn nhuận như ngọc của Lục vương gia Phượng Thiên Diệp lấp lánh ánh hào quang: "Nàng là. . . . . ." 

Hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vị Anh Lạc công chúa kia đã tự động giới thiệu: "Ta là công chúa của nước Ngọc Hành, lần này thay phụ hoàng ta đến Thiên Tuyền Quốc tham quan." 

Phượng Thiên Diệp cười nói: "Chỉ sợ đến du ngoạn là giả, tới chọn con rể mới là thật ? Ha ha. Nếu không, công chúa cũng sẽ không mấy ngày nay luôn quấn quít lấy lão Cửu a, công chúa yêu thích lão Cửu của chúng tôi sao?" 

Thì ra hắn mấy ngày nay không lộ diện, là vì phục vụ mỹ nữ này. Công chúa mà! Trong lòng Long Phù Nguyệt như là bị ai đó hung hăng đâm mấy đao, sắc mặt trong phúc chốc tái nhợt đi. Tay nàng nắm thật chặt, móng tay gần như muốn đâm sâu vào trong thịt. Nước mắt như muốn tuôn trào, lại bị nàng bức nghẹn trở về. Không thể để cho hắn chế giễu! Tuyệt đối không thể để cho mọi người nơi này chế giễu! Nàng ở trong lòng từng lần một cảnh báo bản thân, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nước mắt cứ muốn tuôn ra,nhất thời làm nàng không thể mở miệng. 

Phượng Thiên Vũ quan sát Phù Nguyệt ,nàng chỉ yên lặng, ánh mắt thâm trầm đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Diệp, thản nhiên cười nói: "Lục ca nói nhăng cuội gì đấy? Anh Lạc công chúa ở xa tới là khách, phụ hoàng lấy đạo đãi khách muốn chúng ta hộ tống Anh Lạc công chúa du ngoạn chung quanh, tán gẫu mà thôi. Mấy hôm trước không phải huynh đệ chúng ta chia nhau cùng đi với nàng sao?" 

Phượng Thiên Diệp khẽ cười nói: " Anh Lạc công chúa không thích mấy người chúng ta hộ tống nàng a? Nàng chỉ thích đi cùng ngươi. Chúng ta ai chẳng thấy rõ."

Chương 352: Nếu không, ta đưa ngươi trở về 

Trên gương mặt trắng như tuyết của Anh Lạc công chúa bỗng chốc trở nên đỏ ửng, lại thoải mái nói: "Không sai, ta thích Thiên Vũ ca ca, ta muốn hướng phụ hoàng, xin người làm chủ, ta muốn gả cho Thiên Vũ ca ca." 

Một câu này có hiệu quả long trời lở đất , dù là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cà lơ phất phơ, cợt nhả, lúc này cũng không khỏi biến sắc, kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt. 

Thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết, đứng ở nơi đó, thân mình lại cứng đờ. Con mắt đen sẫm  không hề chớp mắt  nhìn hắn. Giống như đang đợi câu trả lời của hắn. Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa đừng nói đùa, ta đã cưới thê tử, cũng không dám toan tính đón nhận thêm vẻ đẹp của công nương."

Anh Lạc công chúa kinh ngạc trợn to hai tròng mắt: "Không đúng nha, ta nhớ được phụ hoàng của huynh nói huynh cũng không có chánh phi mà? Nga, huynh là nói nàng ——" 

Tay nhỏ bé của nàng đột nhiên chỉ hướng Long Phù Nguyệt: "Nàng là sườn phi của huynh sao? Yên tâm, ta không cần biết huynh có bao nhiêu sườn phi . Ta thật tình thích Thiên Vũ ca ca, chỉ cần có thể gả cho Thiên Vũ ca ca là được. Dù sao ta là công chúa cao quý, phụ hoàng của huynh nhất định sẽ cho huynh cưới ta làm chánh phi." 

Đụng tới công chúa bướng bỉnh này, Phượng Thiên Vũ cũng có chút đau đầu. Hắn trầm ngâm một chút,đang muốn tìm lí do cự tuyệt. Phượng Thiên Diệp bỗng nhiên cười nói: "Trong một ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, chúng ta nói những lời này làm gì? Anh Lạc công chúa, nếu công chúa muốn gả cho Thiên Vũ ca ca, chỉ cần nói cho phụ hoàng là được, phải biết rằng, chánh phi của huynh đệ chúng ta  cũng phải cần phụ hoàng chỉ hôn , tự chúng ta cũng không làm chủ được, cho nên, bây giờ công chúa nói những lời này cũng vô dụng. Mấy người chúng ta hiếm khi được gặp nhau, cùng nhau kết bạn du ngoạn đi, càng nhiều người thì càng náo nhiệt." 

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nói: "Mấy người các ngươi cùng nhau chơi đùa đi, thân thể của ta không thoải mái, cáo lui trước." 

Trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên vẻ sắc bén: "Phù Nguyệt, nàng không thoải mái sao? Nếu vậy để ta đưa nàng trở về?" 

Nói rồi liền đi theo phía sau Long Phù Nguyệt. Ống tay áo Phượng Thiên Vũ giương lên, liền đem hắn chặn lại, nói: " Thê tử của ta, vẫn là không làm phiền Lục ca phải đưa về, huynh cùng Anh Lạc công chúa cứ đi du ngoạn, ta đưa nàng trở về." 

Anh Lạc công chúa sửng sờ một chút, dậm chân kêu lên: "Thiên Vũ ca ca không được đi, người ta vẫn chưa chơi xong."

Chương 353.Ta ôm ngươi thì tại sao lại biến thành đăng đồ tử rồi? ! Nàng quay qua nhìn Long Phù Nguyệt  

"Thì ra ngươi chính là vị tiểu công chúa Long Phù Nguyệt của nước Thiên Cơ, lúc ta ở trong nước Ngọc Hành có nghe nói đến ngươi, nghe nói ngươi sinh ra đã mang theo Đồ Đằng xà, là thánh nữ nước Thiên Cơ , còn nghe nói ngươi Cổ thuật xuất thần nhập hóa, giúp đỡ Thiên Vũ ca ca đánh bại nước Diêu Quang, rất rất cao, ta đã sớm muốn làm quen với ngươi, hiện tại có cơ hội này, vừa vặn tỷ muội chúng ta cũng nên để cho cảm tình sâu sắc một chút ,để về sau chúng ta còn cùng chung một chồng  . . . . ." 

Cùng chung một chồng? Khóe môi Long Phù Nguyệt bỗng nhiên toát ra một nụ cười quỷ dị , nàng vỗ vỗ bả vai Anh Lạc công chúa , ôn nhu nói: "Anh Lạc công chúa, ngươi yên tâm đi, ta và ngươi không có khả năng cùng chung một chồng . Ta rất cổ quái, cùng những người nơi này không hợp nhau, ta đối với nam nhân của ta chỉ có một yêu cầu, hoặc là hắn chỉ cần một mình ta. Hoặc là bỏ ta, cứ cưới người khác! Nếu như hắn muốn cưới ngươi, ta sẽ không phản đối, nhưng điều kiện tiên quyết, phải hưu ta trước! Tốt lắm, lời của ta nói đến đây là hết , ba vị, chơi vui vẻ nhé. Tiểu nữ tử cáo lui trước." 

Quay đầu liền đi. Điềm nhi quýnh lên đuổi theo sau. . . . . . Phía sau truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Anh Lạc công chúa  : "Di, vị Phù Nguyệt công chúa  này có tư tưởng thật cổ quái. Nam tử làm sao có thể chỉ kết hôn với một nữ tử? Thiên Vũ ca ca, huynh nói xem làm sao được? Di, Thiên Vũ ca ca, huynh đừng đi mà, đợi Anh Lạc. . . . . ."

 "Lục ca, huynh bồi Anh Lạc công chúa đi du ngoạn đi, ta có việc đi trước ." Long Phù Nguyệt đang bước đi nhanh, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người 

Phượng Thiên Vũ đứng che ở trước mặt  nàng: "Ta đưa nàng trở về." 

Thân mình Long Phù Nguyệt chợt né ngang, lạnh lùng thốt: "Không cần!" 

Nàng còn muốn  châm chọc hắn hai câu, nhưng còn chưa há mồm, nước mắt liền chảy xuống, làm nàng nhất thời không thể thốt nên lời. 

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ xanh mét, đôi mắt nhíu lại, uy hiếp nàng nói: "Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, theo ta đi!"

 Vươn tay ôm lấy nàng, phi thân đi. Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng đã có hơn nửa tháng không thấy được hắn, hiện tại bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận. Lấy tay nhỏ bé liều mạng xô đẩy hắn: "Buông! Ngươi là tên háo sắc,  buông ra!"

Tên háo sắc? Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến, vỗ tay, liền điểm huyệt đạo của nàng, lạnh lùng nhìn nàng: "Nàng là thê tử của ta, ta ôm nàng sao lại có thể nói là háo sắc?!"

Chương 354: Làm cho hắn rất muốn giết người  

Miệng nói chuyện, dưới chân cũng không ngừng bước,bên ngoài rừng có một chiếc xe ngựa hoa lệ mà tinh xảo , Phượng Thiên Vũ liền đem Long Phù Nguyệt ném vào trong xe ngựa. Sau đó nói một tiếng: "Hồi phủ!" 

Chính hắn cũng chui vào. Chỉ là thương  cho Điềm nhi, ở phía sau liều mạng đuổi theo cũng đuổi theo không kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Thiên Vũ ôm Long Phù Nguyệt đi xa. 

Long Phù Nguyệt bị điểm huyệt đạo, thân mình không thể động đậy, nhưng vẫn là có thể mở miệng nói chuyện. Nàng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi. . . . . . Ngươi đê tiện!" 

"Ta đê tiện?" 

Phượng Thiên Vũ híp mắt lại, ngón tay bạch ngọc nâng cằm nàng lên: "Nàng nói thử xem, ta đê tiện thế nào? Nàng trách ta quấy rầy nàng cùng Lục ca của ta hẹn hò  ' nhã sự ' sao?" 

Thanh âm của hắn nhẹ như mây gió , nhưng lại che dấu không được sự lạnh lẽo, toàn bộ độ ấm trong xe tựa hồ nháy mắt giảm xuống mấy chục độ, đông lạnh làm cho người ta rung lên. 

Hắn nắm cánh tay Long Phù Nguyệt: "Nàng có tự giác được mình đã là thê tử của người khác? Nàng bây giờ đã là Vương phi của ta , sao có thể cùng nam tử khác hẹn hò? Long Phù Nguyệt, nàng phải cho ta một lời giải thích!" 

Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy một cái nón xanh thật to đang treo trên đỉnh đầu , điều này làm cho hắn muốn phát cuồng. Chết tiệt, khi gặp nàng cùng Phượng Thiên Diệp cùng một chỗ cầm sắt hài hòa , làm cho hắn có cảm giác muốn giết người! 

Hai ngày này hắn bị Anh Lạc công chúa kia làm phiền  thiếu chút nữa phát điên, Anh Lạc công chúa lại là tiểu công chúa được hoàng đế nước Ngọc Hành thương yêu nhất, Ngọc Hành này cùng nước Thiên Tuyền giống nhau, ở trong sáu nước xem như có thực lực mạnh nhất, hoàng đế Ngọc Hành quốc chủ ý cùng Thiên Tuyền Quốc cường cường liên thủ, biện pháp tốt nhất  chính là kết làm quan hệ thông gia, hoàng đế Thiên Tuyền Quốc  đương nhiên cũng vui vẻ tán thành, liền phái vài Vương gia chưa có chính phi đưa  Anh Lạc công chúa đi du ngoạn. 

Trước kia, nhìn mỹ nữ như vậy, hắn sớm nghĩ cách dụ dỗ tới tay, nhưng hiện tại hắn một chút hứng thú đều không có. Mở mắt nhắm mắt tất cả đều là bóng dáng Long Phù Nguyệt. Nhưng hoàng mệnh(lệnh vua) không thể trái, nhất là phụ hoàng hắn lại dung phương pháp đê tiện, lấy Long Phù Nguyệt ra để áp chế hắn vào khuôn khổ. 

Hắn tuy rằng hận Long Phù Nguyệt ' lừa '  hắn, nhưng không dám mạo hiểm an toàn của nàng. Rơi vào đường cùng, chỉ phải đáp ứng bồi vị  Anh Lạc công chúa du ngoạn. . . . . . 

Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Có cái gì phải giải thích ? Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (ý là mình tốt hay xấu tự mình biết rõ). Là ngươi hiểu sai thôi."

Chương 355: Cho tới bây giờ không muốn quá buông tay

 "Ta nghĩ sai?" Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay lướt qua môi cánh hoa của nàng : "Nàng nghĩ rằng ta là đứa ngốc sao? Nhìn không ra lão Lục có ý đối với nàng? ! Long Phù Nguyệt, ta không tin nàng cũng nhìn không ra? ! Hôm nay may mắn ta vừa đuổi tới, bằng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì với nàng!" 

Long Phù Nguyệt lạnh lùng thốt: "Ngươi có tư cách gì nói ta? Vị  Anh Lạc công chúa không phải cũng bám sát vào ngươi sao?"

 "Cái này thì khác . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ chau mày: "Là phụ hoàng ép ta bồi nàng , hơn nữa, cũng chỉ là du ngoạn mà thôi."

 "Cha ngươi ép ngươi cùng nàng du ngoạn? Vậy nếu phụ hoàng ép ngươi cưới nàng làm chánh phi? Ngươi có phải cũng sẽ đáp ứng hay không?" 

Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn. Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Đây mới là ước nguyện ban đầu nàng hạ cổ   ta phải không? Nàng hướng tới cái gì chế độ một vợ một chồng, cho nên đã dùng này biện pháp này khống chế ta. . . . . . Long Phù Nguyệt, nàng thật sự yêu ta sao? Thà rằng ta chết, cũng không để cho ta phụ ngươi có phải hay không? Đây chính là tình yêu trong miệng mà nàng nói sao?" 

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn  Phượng Thiên Vũ, một tầng nước mắt chua sót chậm rãi rớt xuống : "Thì ra —— Ngươi nghĩ như vậy? ! Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quên, đêm hôm đó là ngươi cưỡng bức ta , cũng không ta trêu chọc ngươi!" 

Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy a, là ta xứng đáng, tự mình đưa đến tận cửa!" 

Hắn một phát bắt được một cánh tay của Long Phù Nguyệt : "Nhưng tại sao nàng lại không nói sớm? Ta hận nhất chính là có người lừa gạt ta!" 

Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: " Nếu ta nói sớm, có phải ngươi không cần đến ta hay không ?" 

Phượng Thiên Vũ sửng sốt, không cần nàng? Làm sao có thể!Không có một nữ tử nào có thể làm cho tâm tình của hắn phập phồng không yên như thế, thay đổi rất nhanh như thế. . . . . . Hắn muốn nàng! Điều này hắn chắc chắn. Hiện tại hắn tuy rằng hận nàng sử dụng thủ đoạn' đê tiện 'lừa gạt  hắn, nhưng là hắn vẫn chưa có ý muốn buông tay. 

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong lòng nói không rõ cảm giác gì, thở dài một hơi: "Phù Nguyệt, nàng có biết ta tức giận nhất là cái gì không? Không phải tức giận  nàng đã hạ cổ ta, mà là tức giận nàng lừa gạt của ta! Thì ra muốn ta thủ thân vì nàng, mà nàng —— lại sử dụng biện pháp cực đoan như vậy! Nàng làm cho ta thật thất vọng . . . . . ." 

Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại, cười khổ một cái: "Thì ra —— ngươi vẫn không tin lời nói đêm đó. Ta cũng không phải  không muốn nói cho ngươi nghe trước, mà là loại cổ kia có đặc tính  thần bí, nó hoàn toàn không cho ta nói nên lời!Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin tưởng?"

Chương 356: Trên tình cảm  thích sạch sẽ 

Ngón tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt: "Được, ta tạm thời tin tưởng nàng một lần. Như vậy cổ này giải như thế nào? Nàng sẽ không nói cho ta biết, cổ này cũng khó giải chứ?"

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, mở to hai mắt trừng hắn, trong mắt nàng tất cả đều là bi thương: "Ngươi muốn cùng nữ nhân khác hoan ái đến như vậy sao? Vì sao nhất định phải giải?" 

Nàng hạ mắt xuống, ngầm cắn chặt răng, thản nhiên nói: "Ta  nói cho ngươi biết, cổ này có biện pháp giải, nhưng nếu ngươi như muốn để cho ta giải, có một điều kiện đầu tiên là. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ sửng sốt, : "Cái gì điều kiện đầu tiên?" 

Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng bỗng nhiên vẽ ra một đóa mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngươi bỏ ta!Ta và ngươi đường ai nấy đi!" 

Nụ cười này rất nhạt, rất nhẹ, như nước, lại giống như gió. Rơi vào trong mắt Phượng Thiên Vũ, cũng là một trận hít thở không thông giống như  đau đớn! 

"Nàng ——!" Phượng Thiên Vũ tức giận thân mình hắn run lên. Bỏ nàng? Từ nay về sau đường ai nấy đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ đến! Long Phù Nguyệt, ta muốn cùng nàng dây dưa một đời! Nàng đừng mơ tưởng dứt khỏi ta! 

Phượng Thiên Vũ oán hận  nhìn nàng, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh: "Nàng muốn độc bá ta phải không? Được!Như nàng mong muốn!" 

Bỗng nhiên vươn tay tới cởi xiêm y của nàng . Long Phù Nguyệt kinh hoàng, kêu lên: "Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì thế?" 

Bàn tay Phượng Thiên Vũ vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch  của nàng, tà mị cười: "Nàng nói thử xem? Không phải nàng muốn độc bá ta sao? Ta đây để cho nàng độc bá  hoàn toàn!" 

Hắn đột nhiên cúi đầu, oán hận  hôn lên môi Long Phù Nguyệt, môi của nàng vẫn ngọt như trong trí nhớ, trời biết, mấy ngày nay hắn tuy rằng cố ý không đến gặp nàng, nhưng lại nhớ nàng gần như muốn điên rồi. . . . . . 

Lúc này ôm thân mình mềm mại của nàng , tình dục nháy mắt bừng bừng phấn chấn, lấy xu thế bài sơn đảo hải tập kích lại đây. Hắn trừng phạt bằng cách cắn cắn nàng, ánh mắt lãnh khốc lại hung ác nham hiểm, lại cất dấu một tia chật vật thấy không rõ. . . . . . 

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn lại trên xe ngựa muốn nàng, không khỏi vừa thẹn lại căm phẫn, Nhất là nghĩ đến xe ngựa này chính là hắn và vị kia Anh Lạc công chúa cùng ngồi đến lúc nãy, nàng càng thêm cảm thấy ghê tởm.

Chương 357: Hắn rõ ràng chính là trừng phạt nàng 

Nàng thừa nhận, nàng  thích sạch sẽ, hắn trước kia thế nào, nàng không muốn quan tâm, nhưng hiện tại, nàng đã gả cho hắn, hắn cùng  nữ tử khác qua lại, mặc dù biết trên người hắn có độc tình của mình  sẽ không phát sinh quan hệ gì, nhưng nàng vẫn là cảm thấy thực ghê tởm. Nàng muốn giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ huyệt đạo bị điểm, động cũng không thể động. Nước mắt không khỏi rơi xuống. 

Nước mắt nóng đến nỗi thân mình Phượng Thiên Vũ run rẩy, động tác cuối cùng nhẹ nhàng chậm chạp xuống, Từng đợt cảm giác điện giật  truyền khắp toàn thân, Long Phù Nguyệt cắn chặt môi, cố gắng ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp phát ra. 

Đúng vậy a, nàng cũng muốn hắn, nhưng—— Nhưng nàng không nghĩ là ở dưới loại tình huống này! Phượng Thiên Vũ động thân một cái, hoàn toàn tiến vào! 

"Á . . . . ." Long Phù Nguyệt hít vào thở ra một hơi, dị vật cùng cảm giác hơi xé rách làm cho nàng vạn phần sợ hãi, tuy rằng đã làm qua một lần, nhưng khi đó  Phượng Thiên Vũ là ôn nhu? Ôn nhu thương tiếc  phảng phất như nàng là đứa trẻ con. Nhưng là bây giờ là thô bạo. . . . . . Hắn rõ ràng đang trừng phạt nàng! Nàng nhắm chặc hai mắt, nước mắt như rơi xuống hạt châu, . . . . . . 

Lại nửa tháng trôi qua, nửa tháng này Long Phù Nguyệt lại bị cấm  chừng, ở đâu đều có ba bốn người đi theo. Mà Phượng Thiên Vũ giống như mất tích, lại không có ở viện Lãnh Hương của nàng hay hoa viên cũng không xuất hiện. 

Trong Vương phủ bắt đầu có một ít tiếng bàn luận xôn xao Sáng sớm, Long Phù Nguyệt nghe được một tiếng nói nhỏ: "Ta nghe nói công chúa nước Ngọc Hành thường xuyên cùng Vương gia của chúng ta đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy đó" 

"Chưa hết đâu, ta còn nghe nói nước Ngọc Hành muốn đem công chúa gả cho Vương gia chúng ta nữa !" 

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, đừng làm cho vị phi được sủng ái kia nghe được." 

Long Phù Nguyệt cười khổ, đã nhiều ngày luôn nghe được một ít lời đồn đãi, nói về chuyện của đại Vũ Mao cùng công chúa, nàng mỗi khi nghe được, trong lòng tựa như bị một ngàn cái tay nhỏ bé giày xéo, đau đến nàng muốn khóc, lại khóc không được.

 Nàng hít sâu rồi thở ra một hơi: "Không cần ta ư, hắn cố ý chọc giận ta, hừ, ta lại càng không thể tức giận!"

Chương 358: Nội dung vở kịch máu chó 

Từ rừng trúc trở về Một đêm kia, hắn rốt cục vì nàng chuẩn bị tân phòng. Hắn nghĩ nàng sẽ vui mừng . Phượng Thiên Vũ cảm thấy nhục nhã, không có ai dám đánh hắn, vậy mà nàng dám cho hắn một cái tát. Hắn lớn như vậy cũng chưa từng bị đánh, cho nên  hắn có chút phát hỏa, chờ tỉnh ngộ lại suýt nữa chôn sống nàng, may mắn hắn không có nhẫn tâm. Liền đem tân phòng  hủy  hoàn bộ, sau đó phất tay áo bỏ đi, cũng không quay lại. . . . . .

Trách không được người ta nói hôn nhân là phần mộ tình yêu, thì ra tình yêu là như thế —— Hiện tại hắn và nàng, giống như là hai con nhím, muốn đến gần đối phương, lại bị đối phương làm cho mình đầy thương tích........ 

Ngoài cửa sổ  gió thật lạnh, ánh trăng cũng rất lớn. Long Phù Nguyệt ở trên giường lật qua lật lại, vết thương sau lưng đau đớn, khiến nàng lại nhen nhóm lửa giận. Mồ hôi lạnh toát ra, theo thái dương chảy xuống. 

"Phu nhân, phu nhân, người muốn cái gì? Nô tỳ lấy cho người." Điềm nhi đang ngồi dưới đèn may vá quần áo, nghe được động tĩnh vội chạy tới. 

"Ta, ta khát quá! Điềm nhi cho ta nước." Long Phù Nguyệt  nằm lỳ ở trên giường, cổ họng của nàng  rất khát . 

Điềm nhi giúp nàng rót một chén nước, thấy nàng uống một hơi, nước mắt nàng chảy ra. Long Phù Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì? Ta bất quá chỉ trúng vài roi mà thôi. Không chết được. Còn nữa, không nên gọi ta là phu nhân, ta bây giờ là thị thiếp, ha ha, thị thiếp. . . . . . Ngươi không nhìn thấy, chúng ta bị đưa đến lãnh cung rồi sao?" 

Điềm nhi nghẹn ngào nửa ngày: "Phu nhân, rốt cuộc làm sao lại thế này? Làm sao mà chỉ mới qua một ngày, lại biến thành như vậy?" 

Khóe miệng Long Phù Nguyệt lộ ra nụ cười ảm đạm, nhẹ nhàng nói : "Rất đơn giản, nữ nhân chính trong tiểu thuyết xuyên không sẽ đụng đến nội dung vở kịch máu chó, giờ hiện tại đã tới phiên ta. Nếu ta không trải qua, chẳng phải sẽ làm người xem thất vọng sao?" 

Nàng nghĩ: sự tình đơn giản lại không đơn giản, sáng hôm nay, nàng nhận được thánh chỉ, cho nàng vào cung để tham gia yến hội.

Chương 359.Vô luận ngươi đồng ý hay không, hắn đều  cưới ta. . . 

Nàng tuy rằng không biết lần này lão hoàng đế lại muốn muốn giở trò gì , nhưng ít nhiều cũng đoán được .Tựa hồ lão hoàng đế lại muốn làm nguyệt lão, lão già vô liêm sỉ, muốn liều mạng ép mình đến ngõ cụt rồi cho nhi tử cùng Anh Lạc công chúa đính hôn là xong. Phượng Thiên Vũ đại khái là không đáp ứng, cho nên lão hoàng đế lại muốn ra tay với nàng,  các vị nương nương ba bốn ngày trong cung từng bước từng bước tìm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm tâm sự. Nói nội dung đơn giản chính là chút chuyện cũ mèm, cái gì nam nhân là trời, nữ nhân là ....????, cái gì tam tòng tứ đức vân vân, cuối cùng lại luôn kết thúc bằng Phượng Thiên Vũ là long phượng trong đám người, không thể bị trói buộc bên  người một nữ nhân. . . . . .

Còn nói, Anh Lạc công chúa rất hiểu đại nghĩa, đã muốn nhượng bộ, chịu đi cửa sau, có thể cùng nàng chẳng phân biệt lớn nhỏ, cùng làm tỷ muội . . . . . .ngụ ý chính là, người ta là công chúa cao cao tại thượng chạm tay còn không tới lại chịu cùng ngươi ngồi ngang hàng, ngươi còn có cái gì không hài lòng ? 

Bất đắc dĩ miệng Long Phù Nguyệt so với vỏ trai còn khép chặt hơn, trả lời các nàng chỉ có một câu —— nàng sẽ không ngăn trở Phượng Thiên Vũ cưới chính phi, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải hưu nàng! Một đám yến yến oanh oanh khi đến thì cao hứng, khi về lại mất hứng, sau khi trở về lại không biết nói gì với lão hoàng đế, lão bà tám thổi gió gì đó bên tai lão ta, hôm nay mới sáng tinh mơ đã truyền thánh chỉ, cho nàng đi dự tiệc. 

Nàng đương  nhiên biết lần này là "hồng môn yến" nhưng thánh chỉ đa ban ra, nàng không thể không đi. Nàng đã rất cẩn thận, không dám phân tâm, toàn bộ yến hội, nàng cũng giống mọi người, một câu cũng không nói. Nhưng phiền toái vẫn cứ tìm đế nàng. 

Yến hội xong, vị  Anh Lạc công chúa nói muốn tìm nàng tâm sự, nàng tuy rằng không muốn, nhưng hoàng hậu thản nhiên nói một câu khiến nàng không thể không đi, hoàng hậu nói rất đúng —— Ngươi dù sao cũng là phi tử của Vũ nhi, Anh Lạc công chúa là khách ở xa tới, ngươi nói chuyện với nàng có gì không được? Long Phù Nguyệt phải đáp ứng, bồi vị Anh Lạc công chúa ở trong ngự hoa viên.

Dọc đường đi,Anh Lạc công chúa vẫn cười cười nói nói, còn làm thân hơn nóng lòng kéo tay nàng, nói không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, nàng ngoại trừ hừ, ha, một câu cũng không nói. Bất tri bất giác liền đi tới ao hoa sen. 

Vị Anh Lạc công chúa bỗng nhiên cười lạnh  nói: "Thiên Vũ ca ca thích ta, nhưng hắn là một  người trọng tình trọng nghĩa, không muốn làm cho ngươi đau lòng, cho nên để cho ta tự mình nói với ngươi, vô luận ngươi có bằng lòng hay không, hắn đều cưới ta. . . . . ."

Chương 360: Trừng phạt đối với nàng. 

Long Phù Nguyệt cũng cười lạnh: "Ngươi hãy bảo hắn tự mình nói với ta. Ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản chuyện tốt của hắn." 

Anh Lạc công chúa thở dài, cười nhẹ một tiếng: "Ngươi đã cản trở chuyện tốt của chúng ta rồi!" 

Bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, hướng về ao hoa sen đi đến. Long Phù Nguyệt nghĩ là muốn đem nàng đẩy xuống. Vừa bực mình vừa buồn cười, mỉm cười tránh nhẹ, lại không nghĩ rằng 'bùm' một tiếng, Anh Lạc công chúa lại rơi xuống. 

Nàng không nghĩ tới, Anh Lạc công chúa lại không biết bơi , ở trong nước uống xong mấy ngụm nước, liền chìm xuống. Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, đang muốn xuống nước cứu nàng, nhưng không ngờ phía sau xẹt qua một đạo bóng trắng, như chim bay xẹt qua mặt nước, đạp trên lá sen mà đi, áo trắng hơn tuyết, phi thân một cái, nhảy vào trong nước, nháy mắt bế vị Anh Lạc công chúa đó, bay lên bờ. Người này đúng là vị hôn phu thân ái của nàng Phượng Thiên Vũ. Sắc mặt hắn tái nhợt,  trong mắt lại cháy lên lửa giận hừng hực, ôm công chúa ướt đẫm, lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng. 

Anh Lạc công chúa trong lòng hắn hơi mở to mắt, hơi thở mỏng manh mở miệng: "Đừng. . . . . . Đừng trách Long cô nương, nàng cũng không phải là cố ý muốn đẩy ta xuống nước, là ta nói hoàng thượng muốn tứ hôn cho chúng ta, nàng có chút xúc động. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, bỗng nhiên rất muốn cười to. Mưu kế ngoan độc, cố tình kéo nàng vào, khiến nàng có miệng khó cãi. Nàng trừng mắt Phượng Thiên Vũ, chỉ hỏi một câu: "Ngươi tin tưởng lời nói của nàng ta?" 

Phượng Thiên Vũ lại trừng mắt nhìn nàng: "Đủ rồi, ta chỉ tin tưởng ánh mắt của ta!" 

Quýnh lên đem Anh Lạc công chúa đặt trên bờ, hai hàng lông mày tỏ ra vô cùng lo lắng, dường như sợ Anh Lạc công chúa sẽ có chuyện bất trắc. Lúc này đã có vô số cung nữ thái giám, thị vệ, tần phi tới, hoàng đế cùng vị Ngọc Hành quốc quân cũng đến đầy đủ. Trong ngự hoa viên trở nên thật sự náo nhiệt. Vị hoàng đế Ngọc Hành quốc vừa thấy nữ nhi bảo bối suýt nữa bị chết đuối, đương nhiên  nổi trận lôi đình , muốn đòi một câu trả lời thỏa đáng. Lão hoàng đế mặt trầm như nước, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

 Thản nhiên hỏi: "Ngọc Hành Quốc cùng Thiên Tuyền Quốc luôn luôn là hảo hữu, cha con bọn họ vốn đến làm khách, hiện tại Anh Lạc công chúa bởi vì con mà xảy ra chuyện, việc này không xử lý hợp tình con nên ăn nói sao đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro