#14
"Ấy, tỷ rốt cuộc cũng chịu lên tiếng rồi, oa, xem ra tỷ cũng để ý muội nha~"
Tiêu Á Liên tinh nghịch nói, thật không uổng công nãy giờ tiểu cô nương tự buồn bã tự độc thoại. Ngạn Y Tình nhếch mép cười, vẻ mặt vẫn lạnh băng nhưng đáy mắt lại xuất hiện ý cười, Á Liên tiểu cô nương này quả thật biết cách khiến người khác cười.
Á Liên nhìn nàng có chút vui vẻ liền mừng rỡ như lập được một chiến công hiển hách, vẻ mừng rỡ chưa lâu thì vụt tắt sau ánh mắt sắc bén của nàng, Ngạn Y Tình lúc này mới nhìn kỹ Á Liên, cô có gương mặt mang đậm nét trẻ con, mắt nâu to tròn không vướn chút buồn phiền, thật không tìm được điểm nào đáng chú ý để mẹ nàng thu nhận thành đồ đệ!
"Mẹ ta vì sao lại thu nhận ngươi!"
Tiêu Á Liên mặt có chút ngờ ngợt, chỉ sợ kể ra sẽ không thể kết giao với nàng nữa, những người quyền quý không phải đều khinh miệt kẻ bần hèn sao? hít một hơi mạnh cô lấy hết dũng khí nhìn nàng sau bắt đầu kể....
#Một năm trước#
Tuyệt Sát Sơn là một ngọn núi hoang vu, đầy rẫy yêu ma, song vài năm gần đây yêu ma bị diệt gọn bởi một vị cao nhân danh tính không rõ, chỉ biết sau này được gọi là Đệ Nhất Yêu Thuật hay Tuyệt Sơn Sát Thần, nhưng xung quanh đây lại không thấy một ngôi làng hay một bóng người, nó yên ắng lạ thường ngọn núi khác, không có bất kì quái thú nào cả, cũng chẳng ai dám bước chân vào...........
Ân Tử Hạ thời kì thiền định đã xong lại cảm thấy điều bất thường ở ngọn núi này liền điều tra thử, vừa tới chân núi, một sự yên lặng phủ vây khoảng trời, càng đi bà cảm thấy như một ai đang phía sau quay lại chẳng thấy ai....
"Là ai? Mau ra đi!"
"......."
Kì lạ! rõ ràng là có người!
"Hiện Thuật, xuất!"
Quả nhiên, một tiểu cô nương từ sau bụi cây bị kéo lại chỗ bà, mái tóc rối bời, gương mặt nhem nhuốc, quần áo bẩn thỉu, rách rưới.....
"Ngươi là ai?"
_Ân Tử Hạ bắt chuyện
"......"
"Ta không hại ngươi, ngươi rất nhanh nhẹn, có muốn theo ta học thuật không?"
" Ta có được ăn đầy đủ không, có bị đánh không?
_Tiểu cô nương kia rút cuộc cũng mở miệng
"Sẽ cho ngươi ăn, không đánh ngươi"
"Được! Ta tên Tiêu Á Liên, ta gọi người là sư mẫu được không?"
"..................."
Hóa ra ngọn núi này không phải lạ thường mà là một tiểu cô nưng muốn tìm chỗ dựa, một chỗ ấm áp cho mình...........nhưng những kẻ lên núi thấy nghèo liền trở nên máu lạnh, vô tình, khinh miệt rồi lại đánh đập........
".......Cũng bởi vậy muội rất sợ khi sư mẫu ngỏ ý đưa muội đến đây, muội sợ mình sẽ hứng chịu sự lạnh lẽo của người khác, Tuyệt Sát Sơn sau khi được diệt trừ yêu ma, lại chẳng ai dám bước chân tới bởi họ thấy bộ dạng thảm hại của muội, không khí dơ bẩn nên khi xuống núi liền bàn tán ngọn núi này bất thường đẻ bọn tu tiên lên núi điều tra sẽ thấy muội ở dó, bọn họ cũng sẽ vì không timd được gì để oai phong liền đem muội ra đánh đập mua vui......."
"Vậy tại sao ngươi đồng ý đến đây?"
"Bởi vì sư mẫu kể rằng tỷ là một người tốt, đến đây sẽ có tỷ bảo vệ muội, làm bạn với muội!"
"Ngươi họ Tiêu?"
"Ừm, muội biết tỷ định hỏi gì, muoij là con Tiêu gia nhưng không được chấp thuận bởi vì....mẹ muội là một kỹ nữ.......sau lại bị nam nhân làm cho tới chết, Tiêu gia đều cho muội là tiểu tiện nhân nên đã đuổi muội ra khỏi Tiêu phủ, muội lang thang mấy ngày liền phát hiện ngọn núi này nên đã lấy nó làm nhà..!"
Tiêu Á Liên nói tới đây đã không kiềm được , nước mắt vì thế mà rơi xuống, Ngạn Y Tình nhìn tiểu cô nương trước mắt, cảm thấy có chút thương xót, số phận tại sao lại khổ như vậy!
"Sư tỷ........"
_Tiêu Á Liên vẻ mặt lo lắng hỏi
"Ta không có ý khinh rẻ ngươi!"
_Nhận thấy vẻ lo lắng của cô nàng liền lên tiếng
"Oa, vậy chúng ta sẽ mãi là tỷ muội tốt được không?"
_Cô nghe được câu nói của nàng liền trở nên mừng rỡ
"Được"
Mãi là tỷ muội tốt, thật sẽ như vậy sao?
~HẾT~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro