Chương 2: Không ưa ra mặt.
Đi lên hết cầu thang đến tầng trên sẽ thấy ngay hai căn phòng nằm cạnh nhau, kể cả hai cánh cửa của hai phòng cũng chỉ cách nhau một sải tay. Căn phòng to nhất phía bên phải là của Điếu Trạch Nghiễn, bên trái nhỏ hơn là phòng của An Hạ.
Sau khi dẫn An Hạ lên phòng, thím Vũ không nán lại mà xuống lầu chuẩn bị bữa trưa.
An Hạ một mình mở cửa bước vào phòng được chỉ định, phút chốc cô hoàn toàn ngỡ ngàng khi phát hiện được ở trong căn phòng rộng hơn gấp ba lần so với phòng ở quê.
Sát vách tường nằm bên tay phải là chiếc giường ngủ màu trắng, đối diện bên hông giường là tủ quần áo bằng gỗ được phủ sơn bóng, bên cạnh nữa là tủ bằng kính trong suốt, đứng ngay cửa nhìn sang trái sẽ là bàn học và nhà tắm riêng.
Tất cả những thứ này thật sự quá tốt so với tưởng tượng của An Hạ, thậm chí ngay cả mơ cô cũng chưa dám.
Mang đồ vào trong, An Hạ đi thẳng đến kéo rèm cửa sổ đón ánh nắng chiếu vào, căn phòng chẳng mấy chốc trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng vào tủ, An Hạ tranh thủ xuống nhà phụ nấu ăn một tay. Cô không muốn trở thành một kẻ ăn bám vô dụng trong nhà của người khác, những việc có thể làm cô nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Vào trong bếp, An Hạ chủ động xắn tay áo phụ thím Vũ làm những việc lặt vặt, nhờ sự ngoan ngoãn hiểu chuyện này mà cô trở thành một cô bé đáng yêu trong mắt mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ.
Nhìn cách An Hạ làm bếp thuần thục, thím Vũ không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Con thường xuyên nấu ăn lắm à?"
"Dạ phải." An Hạ ngơ ngác thành thật gật đầu.
Thím Vũ cười tinh ý, càng nhìn An Hạ càng thuận mắt: "Chắc là nấu giỏi lắm đúng không?"
An Hạ khiêm tốn lắc đầu, tay vẫn liên tục rửa từng nhánh rau: "Dạ không đâu, có thể ăn được thôi ạ."
Thím Vũ cười hiền dịu, ngay lúc vừa gặp An Hạ liền có cảm tình, kiểu con gái dịu dàng từ trong ra ngoài không dễ tìm, đã vậy còn giỏi chuyện bếp núc, không ngờ có ngày bà lại được sống cùng với một cô gái như vậy, thật tốt!
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở bàn ăn gần đó, chứng kiến và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của An Hạ và thím Vũ, bà cười hài lòng gật gù.
Chuyện gì mẹ Điếu Trạch Nghiễn có thể nghi ngờ, nhưng cách bà An Hạ dạy dỗ cô nên người thì chắc chắn không còn gì để không tin.
Các món ăn nấu xong bày ra bàn, An Hạ thầm cảm thấy thật khác biệt, ở đây một bữa ăn bảy tám món, trong khi trước đây cô và bà nhiều lắm cũng chỉ là ba món rau nước.
Khoảng cách giữa sự giàu nghèo thể hiện qua những thứ rất đỗi bình thường, ngay cả mức giới hạn chi tiêu cũng khác nhau.
Chuẩn bị xong xuôi bữa trưa, thím Vũ lên lầu gọi Điếu Trạch Nghiễn xuống ăn. Nếu đổi lại là An Hạ, cô không thể để người khác hầu hạ từng chút. Nhưng với thân phận của An Hạ hiện tại, cô tốt hơn vẫn không nên xen vào chuyện riêng của Điếu Trạch Nghiễn.
Vị trí của An Hạ ngồi cạnh mẹ Điếu Trạch Nghiễn, đối diện bà là anh. An Hạ được mẹ Điếu Trạch Nghiễn gắp cho rất nhiều đồ ăn, cô đương nhiên không thể lãng phí mà ăn hết.
Ngồi một lúc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn bỗng lên tiếng, giọng điệu có chút không hài lòng: "Nghiễn, con mua máy chơi game nữa phải không?"
"Con có mua bằng tiền mẹ đâu." Điếu Trạch Nghiễn không kiêng dè đáp lại, tay chăm chỉ gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Mẹ anh đanh mặt, bức xúc lên giọng trách mắng: "Mẹ không gửi vào thẻ thì con có mà xài à?"
"Mẹ không gửi thì bố cũng gửi thôi, bố còn gửi nhiều hơn nữa kìa." Điếu Trạch Nghiễn thong thả đáp trả, tiền của bố mẹ anh không xài chẳng lẽ để người ngoài xài giúp?
"Con đúng là..." Mỗi lần nói chuyện với Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh đều bị chọc tức đến nghẹn họng, nhưng quay sang An Hạ liền thay đổi thái độ dịu dàng: "An Hạ, lát nữa dì đưa con thẻ, có cần gì thì cứ mua."
"Không cần đâu dì." An Hạ vội vã lắc đầu, căng thẳng xua tay lia lịa từ chối: "Con không cần đâu ạ."
Bà còn chưa kịp mở miệng, Điếu Trạch Nghiễn đã chen ngang, ý tứ trong lời nói mang theo sự khinh thường: "Cho cô ta ở đây còn định cho thẻ xài, trừ khi mặt dày mới lấy."
"Con..." Mẹ Điếu Trạch Nghiễn giận dữ trừng mắt nhìn anh.
"Đúng quá còn gì." Điếu Trạch Nghiễn thản nhiên tỏ vẻ, đúng lúc ăn xong liền đứng lên đi lên lầu, ánh mắt dành cho An Hạ vẫn là cả bầu trời xem thường.
Đối diện với dáng vẻ tự cao tự đại của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ không cảm thấy kỳ lạ. Cô từng nghe bạn ở quê nói, lúc họ lên thành phố đã gặp những cô cậu có tiền xem thường người khác, cũng may mà cô đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, nếu không chắc chắn sẽ bị "sốc văn hóa".
Hoàn toàn bất lực với con trai, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đặt tay lên vai An Hạ, vô cùng áy náy: "An Hạ, dì xin lỗi, Trạch Nghiễn trước giờ nó luôn ăn nói khó nghe như vậy, con đừng để tâm tới, cứ mặc kệ lời nó."
"Không sao đâu dì." An Hạ gượng cười, thật sự trong lòng có chút hơi buồn, không phải ai nghèo cũng tham lam hám của.
Ăn xong bữa cơm, An Hạ cùng phụ dọn dẹp, lần đầu tiên An Hạ nhìn thấy máy rửa chén, chỉ cần bỏ chén đĩa bẩn vào là có thể tự động làm sạch, vừa tiết kiệm thời gian lẫn công sức. Nếu không đặt chân đến đây, có lẽ cô đã không biết thế giới tiến hóa nhiều đến mức này.
Bên ngoài phòng khách, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đã chuẩn bị quần áo, giày dép và những đồ dùng để cho An Hạ đi học. Sau khi nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn dặn dò, An Hạ ôm đồ về phòng, trải từng món lên giường cẩn thận ngắm nhìn.
Đồng phục của ngôi trường tư cô theo học tuy rất đẹp nhưng giá lại chẳng hề rẻ. Áo sơ mi trắng thắt nơ đen bản to, áo vest ngoài cùng váy ngắn xếp ly màu xám sọc caro.
An Hạ mệt mỏi ngả người lên khoảng trống còn lại trên giường, chiếc đệm cực kỳ êm ái dễ chịu. Cô cầm chiếc phù hiệu kim loại màu vàng khắc tên cô trên đó, cảm giác rất khác biệt.
Mắt An Hạ khẽ nhắm lại, cuộc sống mới của cô đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro