Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những nghệ thuật tâm lý đặc sắc (chung) trong Deltarune (Phần 1)

[Full Title: Những nghệ thuật tâm lý đặc sắc (chung) trong Deltarune (Phần 1 - Phân tích những nghệ thuật tâm lý trong Deltarune)]
Nếu gọi Toby Fox là một "thầy phù thuỷ" thì không phải là không có căn cứ. Anh như biết điều khiển tâm lý người chơi với âm nhạc, khung cảnh bất ngờ. Hãy điểm lại một trong số đó.
-Ngay phần mở đầu, chúng ta đã trải qua mọi thứ một cách đáng sợ: Khi giải nén cứ như cài Virus vào máy; lúc mới khởi động đã nghe tiếng nhạc rùng rợn và một khung cảnh với màu chủ đạo là đen - xám - tím - trắng. Chỉ có linh hồn bạn điều khiển là màu đỏ, tạo ra sự tương phản màu với mắt một cách khá khó chịu. Và trong khi đang tưởng tượng những món ăn yêu thích, nhóm máu yêu thích, hay màu yêu thích sẽ thay đổi Game thế nào thì... bùm! "Không ai có thể lựa chọn họ là gì trong thế giới này"
-Yếu tố bất ngờ khi đi với Susie làm người chơi dè chừng nhưng cũng hứng thú. Việc rơi xuống Dark World khi cánh cửa sập vào là một thứ khá dễ đoán. Hai yếu tố này theo sát nhau khiến một trường hợp xảy ra: người chơi nghĩ mình đoán chính xác rồi, và trong lúc đó vẫn tin tưởng những gì định sẵn thì Game lại đưa cái khác. Ví dụ: Bạn biết là Susie sẽ cứu bạn trong nhà tù, nhưng không nghĩ đến việc có trận đánh với Lancer.
-Giống như đố mẹo, đôi khi chúng ta có thể đi qua một cách dễ dàng như lại bị phức tạp hoá lên. Hãy nhìn cách mà Pewdiepie giải câu đố của Roulx Kaard (https://youtu.be/SX5kKwf5swk) hoặc sự lo lắng của Etika khi Susie tấn công Lancer (https://youtu.be/hpq4vN1J9hI), bạn sẽ hiểu.
-Toby quá tâm lý khi để tên bài hát "Field of Hopes and Dreams" khi mới đến Field. Anh như biết rằng mọi người sẽ tìm tên bài này vì nó hay, rất hay. Thêm về nhạc, nếu bạn chưa chơi Deltarune nhưng nghe Don't Forget trước thì chỉ thấy nó là một bài hát hay chứ chưa thấy cảm xúc lắm. Nhưng khi chơi xong, bạn dần hiểu ra, và hay nhất ở chỗ: sau một cái Ending ám ảnh, lại có một bài hát ấm áp, làm người ta cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe nó giống như "Once Upon a Time", nhất là lúc bắt đầu khi cô ấy lấy hơi, như chuẩn bị một thứ gì đó tiếp tục xảy ra, thế giới bị nuốt chửng, nhưng đó lại là phần Credit. Hồi hộp đến thót tim.

[Ảnh bởi someonestealdmyname (https://www.reddit.com/user/someonestealdmyname)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro