Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - H




Hoắc Sâm liếm mút vú, đem Doãn Uyển Phỉ để dưới thân ôm che phủ cả người cô, eo cong lộ ra cơ bắp bùng nổ, đem cô vây lại mà thao.

Doãn Uyển Phỉ bị cắm đến nỗi eo căng ngực ưỡn thành hình cái cung, chân thì treo ở hai bên tay vịn sofa, Cơ thể như rút gân, dường như run rẩy, mắt thì như muốn trắng dã. Cái miệng nhỏ liên tục khóc và nói không thích, nhưng đại dương vật liên tục ghim sâu vào.

Hoắc Sâm dừng lại đột ngột không động eo, cái miệng nhỏ bên dưới Doãn Uyển Phỉ liền hút côn thịt đến không chịu nhả, cả người run lên, tiểu huyệt cao trào mà phun đầy dâm dịch.
Hoắc Sâm bị kẹp đến thở phào một hơi, hắn không nói liền Duỗi tay ra nắm lấy hai bàn tay mềm mại của cô, nhưng hắn lại dùng đôi tay ấy để khích lệ cô. Doãn Uyển Phỉ, vì đang mải mê và không để ý, không nhận ra điều đó.

biết hắn không hài lòng, cô tự cảm thấy ủy khuất, nức nở một cách yếu ớt, nằm co người trên sô pha, theo bản năng định xoay người lại để làm hắn nguôi giận, như những lần trước để lấy lòng hắn."

"Muốn làm từ phía sau sao?" Hoắc Sâm hỏi một câu.
Doãn Uyển Phỉ trong trạng thái mông lung dần tỉnh lại, cô nghĩ liệu có phải hắn đang nghĩ như vậy không? Hoắc Sâm sờ lên bụng cô, nghĩ rằng nếu cô muốn, hắn sẽ chiều theo, nhưng không muốn gây tổn thương cho đứa trẻ. Hắn không dám hành động vội vàng, cảm thấy nếu làm như vậy sẽ khó kiểm soát được tình hình, dễ dàng khiến cô mất kiểm soát và gây nguy hiểm cho đứa bé.

Dâm thuỷ bao phủ cả dương vật khi hắn rút ra, Doãn Uyển Phỉ run lên một cái, chất lỏng trong suốt nhỏ giọt trào ra. Cô cảm thấy thẹn, mặt lại đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm dưới háng mình, thấy tiểu huyệt bị dương vật cọ xát đến sưng đỏ hết lên, Hoắc Sâm bế cô lên như bế đứa trẻ, đi về phía giường lớn của hai người. Doãn Uyển Phỉ vẫn chưa hiểu hết những lời Hoắc Sâm nói, cô mềm yếu, bị hắn nhẹ nhàng lật người.

Dương vật bắt đầu thâm nhập vào từ tư thế phía sau. Thật sự!!! bụng Doãn Uyển Phỉ bắt đầu trướng lên, rất sướng~~

Bộ đồ tình thú mỏng manh kia phủ lên chiếc mông căng tròn của cô, phía sau bị đâm đến nước văng đung đưa lay động, khắc lên trên mông là những vết đỏ của dấu tay, dấu bị ấn trên nắp xe cũng theo động tác của cả hai mà đung đưa nhộn nhạo trước mắt anh.
Hoắc Sâm vừa đỉnh eo vừa ngắm không thèm chớp mắt, thỉnh thoảng nhéo thịt trên mông cô rồi laị bẻ hai cánh mông cô ra xem hình ảnh dương vật của hắn xuyên vào tiểu bạch đào của cô đến rõ ràng hơn, càng xem càng tàn nhẫn mà động eo .

Doãn Uyển Phỉ nằm quỳ trên giường, không ngừng cảm thấy đau ở mông và eo, trên da còn lưu lại vết đỏ, dường như chúng càng lúc càng đỏ hơn. Cô gần như không thể quỳ được nữa, hai chân run rẩy, cơ thể chống cự lại những động tác mạnh mẽ của người đàn ông, khiến eo và bụng cô căng thẳng, chiếc mông căng tròn bị đâm ra đâm vào.

Doãn Uyển Phỉ hoàn toàn kiệt sức, không còn sức lực, mặc dù Hoắc Sâm chơi cô tàn nhẫn, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể bật khóc nức nở dưới sự thao túng của hắn.

Hoắc Sâm cười, hắn luôn cảm thấy hài lòng vì Doãn Uyển Phỉ là người phụ nữ của mình.

Cảm xúc trong lòng người đàn ông càng mãnh liệt, thì sự bộc lộ cảm xúc ấy càng mạnh mẽ.
dương vật dính dâm dịch nên động tác đưa đẩy càng trơn trượt ướt át, mỗi một cú đẩy hông của hắn đếu mang để lại tiếng 'bạch, bạch...' đầy dâm mỹ. bên trong cô như có cả ngàn lớp mị thịt mút chặt thấy thân gậy của hắn, bọc toàn bộ thân gậy mà cắn mút. Hoắc Sâm không còn kiên nhẫn, hạ thể như có dòng điện ập đến khiến hắn sung sướng mà bắn ra.

Đâm cho đầu óc Doãn Uyển Phỉ cùng hồn bay tán loạn, mỗi lần lên cao trào bắn tinh đều khiến cô hoa mắt ù tai, thể xác lẫn tinh thần hoàn toàn nhũn nhão không đứng dậy nổi. Cô nằm ọp ẹp trên giường mặt áp xuống nệm.

Hoắc Sâm sảng khoải thở dốc áp môi mình xuống lưng cô rồi hôn dọc theo sống lưng, cứ mỗi một lần môi chạm vào da là người cô lại run lên 1 cái sau đó mới từ từ buông cô ra rời khỏi người cô. Hoắc Sâm thật sự rất thích bộ dáng cô rầm rì trốn tránh những nụ hôn của hắn, hầu kết hắn lăn lộn.

Hoắc Sâm nâng cánh tay lên xem đồng hồ, nhận ra thời gian đã trễ, không kịp nữa, mọi việc đã bị trì hoãn. Hiện tại, Doãn Uyển Phỉ không thể thức đêm cùng hắn, cô cần nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng.

Doãn Uyển Phỉ, sau khi kiệt sức, nằm mềm mại bên cạnh Hoắc Sâm. Đôi mắt quyến rũ như hồ ly ánh lên vẻ mê ly, cơ thể vẫn còn dư âm run rẩy sau những khoảnh khắc cao trào. Cô đã trải qua nhiều lần đạt đỉnh, cả người đẫm mồ hôi, bộ quần áo ướt đẫm bám chặt vào dáng người thướt tha, mềm mại tựa như một đường cong uốn lượn của dãy núi tuyết.

Hoắc Sâm nhìn cô với vẻ yêu thích, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, xem như kỷ niệm của hai người. hắn dự định sẽ in ảnh và đặt trong phòng ngủ.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Bên trong, ý nghĩ mềm mại cứ lặp đi lặp lại: Không sai, đều là ánh mắt của một kim chủ, kỳ lạ mà áp lực.

Hoắc Sâm giúp Doãn Uyển Phỉ tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả hai nằm trên giường, chuẩn bị ngủ. Hắn nhẹ nhàng hôn lên bụng nhỏ của Doãn Uyển Phỉ, vừa vuốt ve vừa nói: "Chuyện hôm nay đừng bận tâm nữa, em trở về là tốt rồi. Chúng ta sẽ cùng chăm sóc tốt và sinh con ra."

Doãn Uyển Phỉ nằm mơ màng, suy nghĩ hỗn loạn. Tờ khám thai giả kia thật sự rất hiệu quả, khiến hôn ước thất bại dễ như trở bàn tay. Vậy mà Hoắc Sâm lại không trách cô.

Nhưng đứa trẻ, thật sự có hay không? Thôi, trước cứ giấu đi đã. Đợi nữ chính và nam phụ hạnh phúc, thì cô sẽ chẳng còn gì... Hắn thật đáng ghét, hừ cẩu nam chính.

Hoắc Sâm nhìn Doãn Uyển Phỉ nằm yên, lông mi khẽ rung động cho đến khi khép lại, cô ngủ say. Lúc này, hắn mới đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hắn vừa đi, Doãn Uyển Phỉ cảm thấy bất an, lập tức tỉnh lại. Loáng thoáng nghe được tiếng nói:

"Doãn Uyển Phỉ là người của tôi. Nếu  côcòn muốn hợp tác, thì đừng khuyến khích cô ấy chạy loạn khắp nơi."

Bên kia, Doãn Uyển Phương đáp lại, không hề nhượng bộ: "Khuyến khích? Là tôi khuyến khích, hay cô ấy tự nhìn thấu anh và rời đi? Sao nào, cô ấy muốn rời khỏi anh, nên anh cuống lên? Giờ thì lợi dụng trí nhớ mơ hồ của cô ấy để lừa gạt, tạo ra cảnh bình yên giả tạo, rồi lại trói buộc cô ấy về."

"Lần này tai nạn xe cộ, chỉ là bắt đầu, có người theo dõi cô ấy. Trước đó, đừng làm cô ấy biết quá nhiều sự tình, cô ấy tính tình bướng bỉnh, khó bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện. Doãn gia tan nát, không thích hợp cho cô ấy trở về, tôi cũng sẽ không để cô ấy trở về. Cô ấy không được đi, chỉ có tôi mới có thể che chở cô ấy."

Đây cũng là sự thật, Doãn Uyển Phỉ chỉ có ở Hoắc Sâm là nơi đó mới an toàn. Doãn Uyển Phương trầm mặc. Cô đến nay còn đang hối hận, mẹ qua đời, cô bị muốn đoạt quyền theo ba chạy tới nước ngoài. Cô thể xác và tinh thần mệt mỏi mấy năm không trở về. Quên rằng em gái cũng cần được bảo vệ, nhất thời không chú ý, Phỉ Phỉ liền theo Hoắc Sâm.

Cô cùng Hoắc Sâm xem như quen biết, biết tính tình hắn. Hiện tại Phỉ Phỉ muốn chạy, cũng không có khả năng.

"Hoắc Sâm, không ngờ anh cũng có lúc như thế này. Ban đầu anh chỉ định nuôi dưỡng tình nhân, nhưng giờ lại nảy sinh tình cảm. Dù anh không muốn buông tay, cũng phải chờ xem em gái tôi khôi phục ký ức xong có còn muốn ở bên anh nữa hay không."

Hoắc Sâm quả thật không nói được gì thêm.

Doãn Uyển Phỉ mệt mỏi rã rời, mí mắt nặng như đeo chì, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Trong cơn mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy hắn đang gọi điện cho Doãn Uyển Phương. Không nhịn được, cô lẩm bẩm chửi thầm: 'Đúng là đồ đàn ông tệ bạc! Vừa ngủ với em gái xong đã vội vã gọi điện hâm nóng tình cảm với chị gái.

Nữ chủ,ngàn vạn lần đừng đừng để bị tên đàn ông tồi tệ đó lừa gạt nhé!

Sáng sớm, Hoắc Sâm phải đi làm.

Hắn dậy rất sớm. Trong lúc Doãn Uyển Phỉ còn đang mơ màng, lột quần lót cô đè nặng cô thao một lần. Doãn Uyển Phỉ bị vây kín , tay nhỏ bắt lấy chăn bị người đàn ông đâm cho kích thích đến nức nở.

Sợ đè nặng lên bụng cô, Hoắc Sâm còn đặt 1 chiếc gối mềm lên bụng cô. Do đó, khi hắn động, cơ thể cô trở nên mềm mại và quyến rũ. Không thể lui nên cô nghênh đón dương vật hung hăng xuyên qua. Thân thể như bị đóng đinh trên giường, như thế nào cũng đều trốn không thoát, bất động để người đàn ông cắm lộng mà rên ư ử.

Bị làm đến ngủ thiếp đi, lại bị làm đến tỉnh, việc làm chim hoàng yến này thật sự không dễ làm mà.

Khuôn mặt nhỏ chôn dưới chăn thở gấp, rầm rì. Cô bị làm đến mức muốn ngất xỉu, lại bị khoải cảm kịch liệt giữ chặt, không ngừng quét qua tâm trí cô một cách quay cuồng.

Sáng sớm đã bị tinh dịch tưới cho tỉnh, người đàn ông xuất đến thống thống khoái khoái, hắn xử lý cho cô sạch sẽ rồi mới đi tắm rửa thân mình.

Doãn Uyển Phỉ vừa mới tỉnh dậy, trong khi Hoắc Sâm vừa tắm xong và muốn rời đi. Cô ngay lập tức tỉnh táo lại, mặc vội chiếc váy ngủ, ôm chặt lấy hắn không chịu buông, làm bộ như đang chờ hắn lâu lắm. Cô nhìn hắn với vẻ đáng thương, thậm chí muốn khóc, giữ lấy hắn và không muốn hắn rời đi.

Giọng cô vốn mềm mại khi mới thức dậy, nhưng giờ đây lại càng mềm hơn, mang theo chút nức nở, vừa oán giận, vừa giận dỗi.

Hoắc Sâm cảm thấy trái tim mình như bị cô làm cho mềm yếu. Cô muốn hắn ở lại, điều này khiến hắn rất vui. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ sự bình tĩnh, mặt gần sát vào cô, nhẹ nhàng nói:

"Ngày hôm qua em đã quậy quá nhiều chuyện, anh phải giải quyết hết. Có thể sẽ rất khuya mới xong. Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé."

Doãn Uyển Phỉ không ngừng nghĩ về những chuyện hôm qua, tức giận và quyết tâm sẽ không để yên cho hắn. Cô lẩm bẩm trong lòng: "Ngày mai tôi sẽ tiếp tục làm ầm ĩ!"

Cuối cùng, cô cũng dịu lại và nói: "được! Vậy anh về sớm 1 chút."
Doãn Uyển Phỉ lưu luyến không rời, dán chặt lấy hắn, nhất quyết phải tiễn hắn ra tận cửa. Chỉ đến khi chiếc xe của Hoắc Sâm khuất xa, cô mới thở dài nhẹ nhõm và tháo bỏ lớp diễn.

Cô xoa eo, miệng lẩm bẩm mắng nhẹ. Sáng nay đã bị hắn làm cho mệt nhoài, còn phải diễn trò một hồi nữa, thật là kiệt sức. Hoắc Sâm vừa đi, cô liền lập tức ngủ bù.

Chưa ngủ được bao lâu, Tiểu Vu lại tới gọi cô dậy ăn cơm. Ban đầu Doãn Uyển Phỉ không muốn dậy, nhưng bụng lại kêu réo, cô thật sự cảm thấy đói. Cô tự thấy mình dạo gần đây giống như heo, ăn nhiều, ngủ nhiều. Hoắc Sâm chăm sóc cô như một chú heo con, mỗi ngày đều giám sát cô ăn uống.

Kết quả, Hoắc Sâm vừa rời đi thì không trở lại ngay, thậm chí phải đi công tác hai ngày mới về. Sáng ngày thứ ba, hắn mới gọi điện thoại báo là bận, đang ở công ty. Doãn Uyển Phỉ không quan tâm hắn đang ở đâu, miễn là hắn không về, và nếu có thể, tốt nhất là đừng về, chỉ cần gửi tiền về cho cô là đủ.

Tiểu Vu nhìn sắc mặt Doãn Uyển Phỉ, không khỏi ngạc nhiên, "Bây giờ cậu thật sự khác trước. Trước kia nếu Hoắc Sâm nói không về, cậu nhất định sẽ quậy khùng lên."

Doãn Uyển Phỉ nằm trên sofa, xoa bụng đầy, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá ổn. Tiểu Vu lo lắng nhìn cô, sợ cô làm hỏng chuyện, vì Hoắc Sâm luôn giao nhiệm vụ giám sát cô cho Tiểu Vu.

"Trước kia tôi còn sợ anh ta ở cùng nữ nhân khác, chia sẻ tài bạc, tài nguyên và sự quan tâm với họ, nhưng bây giờ chỉ cần anh ta không ở cùng Doãn Uyển Phương kia, thì tôi mặc xác anh ta"

Tiểu Vu theo phản xạ tiếp lời: "Ha ha, vừa vặn, Sâm tổng hiện tại đang cùng đại tiểu thư ở Hoắc thị, đang họp ở đại sảnh đó."

"Cái gì?!" Doãn Uyển Phỉ bỗng nhiên ngồi bật dậy, làm Tiểu Vu sợ hãi.

Trán Doãn Uyển Phỉ lập tức xuất hiện những cảnh báo, cảm giác lo lắng dâng lên. Cô không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, nhưng Hoắc Sâm là kiểu người không thể ở riêng với người khác quá lâu. Và khi hai người ở riêng, đó chính là lúc dễ dàng nảy sinh những tình cảm không rõ ràng. Nếu Hoắc Sâm không biết xấu hổ, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt, thì đầu óc  nữ chính cũng sẽ không thể kiểm soát được nữa.

Không thể để chuyện này xảy ra! Cô phải ngăn chặn bất kỳ cơ hội nào cho nam và nữ chính ở riêng với nhau!

"Mau! Đi nhanh đi! Sâm tổng nhà tôi chắc chắn vất vả lắm rồi, tôi phải nấu một chút canh thanh đạm rồi đi xem anh ta ngay!"

Tiểu Vu...???? Cậu đúng là "diễn" cũng phải diễn cho có tâm một chút chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro