Chương 27 - Liễu Xuân Dương
Khi còn nhỏ, Doãn Uyển Phỉ luôn ở bên cạnh mẹ ruột. Cô thường được gọi là Doãn Đào Đào. Mẹ cô không phải là người dẫn dắt đúng đắn cho cô, mà lại vô tình dạy cô nhiều thói quen không tốt. Thậm chí, những thủ đoạn nịnh nọt và tìm kiếm lợi thế cũng là do cô học từ mẹ.
Mẹ cô thường tìm đủ lý do để đòi tiền từ Doãn Lâm, và một trong những chiêu trò thường xuyên được sử dụng là giả vờ làm Doãn Đào Đào bị ốm. Mẹ cô thường xuyên cho cô tắm nước lạnh, làm cho cơ thể yếu đuối và dễ bị cảm, đến mức sốt cao, để có thể lấy được tiền từ Doãn Lâm.
Cô, khi còn nhỏ, không nhận thức được rõ ràng nhưng cũng đã quen với việc phối hợp trong những trò diễn này. Cô hiểu rằng, khi cô không khỏe, ba cô sẽ đưa tiền, và khi có tiền, mẹ cô sẽ vui vẻ.
Doãn Lâm, người cha này, vốn không mấy quan tâm đến việc nuôi dạy con cái, lại càng không thể trở thành một người cha lý tưởng. Doãn Thành, ông nội của Doãn Uyển Phỉ, luôn coi trọng Liễu Xuân Dương, vợ của ông, hơn Doãn Lâm. Sau khi Doãn Thành bị bệnh nặng, chính Liễu Xuân Dương là người quản lý mọi việc trong gia đình. Trong khi đó, Doãn Lâm lại chìm đắm trong việc mâu thuẫn với vợ mình, coi con gái như một công cụ để đe dọa và uy hiếp.
Một lần, Doãn Đào Đào bị mẹ cô đẩy vào tình huống quá nghiêm trọng, suýt nữa thì bệnh tình trở nên nguy kịch, phải vào ICU trong bệnh viện.
Liễu Xuân Dương, dù không phải là mẹ đẻ của Doãn Uyển Phỉ, nhưng vẫn biết về sự tồn tại của Doãn Đào Đào và hai mẹ con. Khi Doãn Đào Đào nằm trong ICU, Liễu Xuân Dương đã đến thăm và chăm sóc cô bé. Cảm thấy thương xót vì hoàn cảnh quá tội nghiệp của Doãn Đào Đào, bà đã suy nghĩ lâu rồi quyết định cho mẹ Doãn Đào Đào một khoản tiền. Bà khuyên mẹ cô nên nhìn nhận rõ ràng lợi hại của việc mang con gái theo bên mình, vì bà không thể chăm sóc tốt cho cô bé và cuối cùng đứa trẻ sẽ phải trở lại với người cha của mình.
Khi nhận tiền, mẹ của Doãn Đào Đào đã nhận thức được rằng Doãn Lâm không đáng tin cậy và sau khi cầm tiền, bà đã biến mất, bỏ lại đứa con gái mà bà đã dùng để tìm kiếm lợi ích.
Khi còn nhỏ, Doãn Đào Đào không hiểu tại sao mẹ cô lại bỏ rơi mình. Dù cô bé hiểu chuyện đến mức nào, nhưng cảm giác bị bỏ lại khiến cô vô cùng tổn thương. Doãn Đào Đào khóc lóc, oán trách cả Liễu Xuân Dương, người đã đưa cô trở lại Doãn gia.
Liễu Xuân Dương không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ đưa Doãn Đào Đào về lại Doãn gia. Tuy nhiên, khi cô bé trở lại gia đình này, cô lại cảm thấy mình không được coi trọng, bị coi như một đứa trẻ hư hỏng, đầy sự ghen tị và mâu thuẫn với Doãn Uyển Phương. Cả hai chị em thường xuyên cãi vã, thậm chí có những lúc cãi nhau đến mức đánh nhau.
Là một người cha, Doãn Lâm không bao giờ quản lý Doãn Đào Đào, ngược lại, người không có huyết thống là Liễu Xuân Dương lại là người luôn chăm sóc và quản lý cô bé.
Liễu Xuân Dương tuy có tính cách lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lại không giống mẹ của Doãn Uyển Phỉ. Bà không tỏ ra quá quan tâm hay chiều chuộng cô bé, nhưng cũng không bạc đãi. Bà đưa Doãn Đào Đào vào Doãn gia, ít nhất để cô bé có thể nhận được sự bảo vệ từ gia đình.
Liễu Xuân Dương có thể được xem là một người phụ nữ đã làm hết sức mình. Cái tên "Doãn Uyển Phỉ" cũng chính là do bà đặt cho, mang ý nghĩa tươi sáng như ánh mặt trời, như cơn gió xuân, và mùi hương của hoa cỏ. Đó là một tên đầy ý nghĩa, giống như sự xuất hiện của bà trong cuộc đời cô bé vậy.
Doãn Uyển Phỉ rất thích cái tên này, và cô cũng rất quý Liễu Xuân Dương. Vì bà giống như ánh sáng mặt trời và gió xuân, mang đến cho cô cảm giác ấm áp và mát mẻ, như là bà mẹ thứ hai của mình.
Khi còn nhỏ, Doãn Uyển Phỉ rất thích gần gũi với Liễu Xuân Dương, nhưng lại không dám tiếp cận bà quá gần. Cô thường âm thầm quan sát bà, nhìn bà chế tác trang sức, và thấy ánh sáng từ những viên đá quý cùng với sự chuyên tâm và trí tuệ mà Liễu Xuân Dương thể hiện. Mỗi khi Liễu Xuân Dương phát hiện cô bé nhìn mình, bà sẽ nhẹ nhàng gọi cô lại, và đeo cho cô chiếc vòng cổ đã chế tác xong, vuốt nhẹ trên mặt cô bé. Bà mỉm cười và nói: "Phỉ Phỉ thật sự rất đẹp, con giống mẹ con, xinh đẹp và tinh xảo, trời sinh con là như một viên châu báu."
Doãn Uyển Phỉ dù chưa hiểu hết lời bà nói, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc, cảm thấy mình rất đặc biệt.
Liễu Xuân Dương không tự xưng là "mẹ" của Doãn Uyển Phỉ, nhưng bà luôn đối xử với cô bé rất tốt. Bà không cần phải nói ra, vì Doãn Uyển Phỉ đã hiểu rõ ai là mẹ ruột của mình và ai đã thực sự chăm sóc mình. Liễu Xuân Dương luôn coi Doãn Uyển Phỉ là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện.
Sau này, Doãn Uyển Phỉ trở thành người mẫu trang sức, một phần vì những lời khen của Liễu Xuân Dương năm xưa. Khi cô mới bắt đầu bước vào ngành này, cô đã gặp Hoắc Sâm, người đã nhìn trúng cô và dần dần trở thành người yêu của cô. Lúc ấy, Doãn Uyển Phỉ ngây thơ và mù quáng, tin tưởng vào tình cảm và trở thành người phụ nữ của Hoắc Sâm.
Cuộc sống đôi khi thật kỳ lạ, khi số phận đưa đẩy con người vào những vòng xoay không ngừng.
Doãn Uyển Phỉ khó lòng sửa chữa tính kiêu ngạo của mình, nhưng cô cũng nhận ra rằng phần nào tính cách ấy chịu ảnh hưởng từ Liễu Xuân Dương. Cô yêu Liễu Xuân Dương rất nhiều, đến mức thường xuyên thầm nghĩ tại sao mình không phải là con của bà.
Doãn Uyển Phỉ rất yêu quý Liễu Xuân Dương. Cô bé đã 15 tuổi khi lần đầu tiên dám gọi bà là "mẹ" Khi nghe Liễu Xuân Dương vui vẻ đáp lại, cô bé không kìm được nước mắt, cảm thấy như mình đã có được một người mẹ thật sự, dù chỉ trong giây lát.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng đối với Doãn Uyển Phỉ, được gọi Liễu Xuân Dương là "mẹ" là điều mà cô bé luôn khao khát. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu, bởi rất nhanh sau đó, cô lại mất đi điều quý giá ấy.
Doãn Uyển Phương nhận ra Doãn Uyển Phỉ đang khóc, biết ngay cô đang nhớ về Liễu Xuân Dương. Mối quan hệ giữa hai chị em không chỉ đơn giản là tình cảm ruột thịt, mà còn là sự gắn bó sâu sắc với tình mẹ con của Liễu Xuân Dương.
Mẹ đã rời xa, và điều đó đã khóa chặt hai chị em lại, khiến họ hiểu rằng, trong gia đình Doãn, họ phải dựa vào nhau.
"Phỉ Phỉ, vào đây nào." Giọng nói của Doãn Uyển Phương nhẹ nhàng, giống hệt như Liễu Xuân Dương ngày xưa gọi cô.
Doãn Uyển Phỉ tiến lại gần, nắm tay Doãn Uyển Phương. Cô ấy, dù là tiểu thư con nhà giàu, nhưng tay vẫn đầy vết thương, dấu vết của những năm tháng phấn đấu trong ngành trang sức đá quý. Doãn Uyển Phương cũng đam mê chế tác trang sức, và cũng mang trong mình tài năng mà mẹ của họ đã truyền lại. Mẹ của họ, Liễu Xuân Dương, không chỉ là người mang đến tình thương, mà còn là người thầy lớn trong cuộc đời của họ.
Doãn Uyển Phỉ hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, dù cảm thấy áy náy về cuộc hôn nhân của Doãn Uyển Phương và Hoắc Sâm, cô vẫn không hối hận về quyết định đã thúc đẩy hôn sự này. Cô hiểu rằng mình đã làm đúng, dù có một chút mâu thuẫn trong lòng.
Doãn Uyển Phỉ hiện tại đầu óc rất tỉnh táo, vì sự việc liên quan đến hôn sự của Doãn Uyển Phương và Hoắc Sâm, cô đã đến xin lỗi Doãn Uyển Phương. Tuy nhiên, cô không hối hận về việc phản đối cuộc hôn nhân này.
"Em không muốn chị giống mẹ, lại bước đi vào vết xe đổ của bà ấy. Dù có tài năng, có kỹ năng, nhưng lại không thể tự đứng vững, không thể tự mình tỏa sáng! Còn muốn dựa vào hôn nhân, tìm chỗ dựa từ những người đàn ông không đáng tin cậy. Em là Thố Ti Hoa, nhưng chị của em không phải như vậy!"
"Thố Ti Hoa" là một nhân vật trong tác phẩm văn học ("Thố Ti Hoa" của tác giả Đinh Mặc. Trong câu chuyện này, Thố Ti Hoa là một cô gái có tính cách mạnh mẽ và quyết đoán. Nhân vật này không chỉ nổi bật với sự kiên cường và tài năng mà còn có sự phản kháng mạnh mẽ với những định kiến xã hội và những điều không công bằng.)
Doãn Uyển Phương mắt ướt, cười nghẹn ngào, "Em nói đúng, người muốn phát triển bản thân chính là vì con đường phía trước quá gian nan, nên mới quyết tâm tiến về phía trước."
"chị muốn ra nước ngoài, sẽ đi thật lâu, chuyện Doãn gia chưa ổn, em lại có thai, em có sợ không?"
Doãn Uyển Phỉ vẫn trả lời như lần trước, "em không sợ. Em chỉ lo tiến bước lớn, em sẽ bảo vệ 'Mộc Xuân' của mẹ ,chờ chị trở về."
"được, một lời đã định."
Hai chị em ôm nhau, vừa khóc vừa cười.
Doãn Uyển Phỉ tuy đã đồng ý sẽ không quan tâm đến chuyện Doãn gia, nhưng cô cũng không thể thật sự bỏ mặc. Doãn Uyển Phương từ nhỏ đã phải mạnh mẽ, giống như mẹ cô, chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Cô phải làm tất cả những gì có thể.
Doãn Uyển Phỉ thật sự không muốn nghe Doãn Lâm than vãn, nên không chần chừ lâu, cô đi thẳng đến tòa nhà lớn của tập đoàn, tìm gặp Hoắc Sâm.
Doãn Uyển Phỉ không giống trước đây, không còn vẻ kiêu kỳ, cũng không còn phải lén lút khi đến gặp Hoắc Sâm ở công ty nữa. Cô mặc bộ đồ che bụng bầu, vốn là chiếc váy thai phụ màu hồng nhạt, nhưng hôm nay cô khoác lên người chiếc áo khoác nhung mềm mại, vừa để che đi cái bụng đã lộ rõ, vừa tạo vẻ dịu dàng, ôn hòa.
Cô tự bảo vệ mình vs cái bụng bầu, một mình đi thẳng đến thang máy dành cho tổng giám đốc.
Khi Doãn Uyển Phỉ nhìn thấy thang máy, cô luôn nhớ lại những lần từng cùng Hoắc Sâm ở trong này, trải qua những tình huống khó xử. Thang máy nhìn thì kín đáo, nhưng luôn có thể mở ra bất kỳ lúc nào, cảm giác căng thẳng, kích thích, và sự bối rối lúc ấy đều rất mãnh liệt. Đặc biệt là những khi xảy ra chuyện, cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn...
Thang máy sắp đến tầng, Doãn Uyển Phỉ vội vàng che mặt, cố gắng xua đi những ký ức xấu xa trong đầu.
Cửa thang máy mở ra.
Doãn Uyển Phỉ lập tức đứng sững lại. Hoắc Sâm đang ở trong thang máy cùng một người phụ nữ...
Là Diệp Diệc Nam...
Tác giả: (Hai người trong thang máy đang làm gì vậy? Hắc hắc hắc ~ có phải là chuyện gì không hay không? Đừng để bị bắt gặp khi đang làm chuyện mờ ám nhé.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro