Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 - Thời gian mang thai H


Hoắc Sâm và Doãn Uyển Phỉ ban đầu đến với nhau vì những nhu cầu riêng: một người tham tiền, một người háo sắc. Nhưng bây giờ, mối quan hệ của họ đã biến thành sự cường thủ hào đoạt.

Doãn Uyển Phỉ cảm thấy cuộc sống của mình và Hoắc Sâm giống như một câu chuyện tình yêu bi kịch trong tiểu thuyết cẩu huyết mà cô từng đọc. Lần đầu gặp nhau là sự kết hợp của những mưu mô. Sau đó là những mối quan hệ đầy rắc rối, rồi là những cuộc chạy trốn, và giờ đây, cô lại bị ép buộc giam mình lại trong tình yêu này. Có lúc, cô nghĩ, thực tế còn khắc nghiệt hơn cả tiểu thuyết.

Doãn Uyển Phỉ thấy mình không còn có thể đóng vai trò gì khác ngoài chính mình, mà đôi khi chính bản thân lại không được tốt.

Gần đây, Hoắc Sâm không cho cô đi đâu, bảo cô chỉ tập trung vào việc dưỡng thai.

Doãn Uyển Phỉ cảm thấy giận dỗi, nhưng cô không dám làm ầm ĩ nữa, cũng không dám nói muốn rời đi hay không cần đứa bé. Cô không muốn tiếp tục để ý đến Hoắc Sâm, chỉ muốn một mình.

Dù ngoài miệng cô nói không quan tâm, nhưng thực tế vẫn không kìm được, cô lén nhìn Hoắc Sâm, thấy hắn đang trò chuyện qua điện thoại. Cuộc gọi ấy chỉ có mấy cuộc kiểm tra sản phẩm và những tin nhắn qua lại, và từ đó, cô không còn thấy hắn nhận cuộc gọi nào nữa.

Doãn Uyển Phỉ cảm thấy rất bất ngờ. Cô không nghĩ rằng Diệp Diệc Nam lại chủ động như vậy. Cô cảm thấy hoang mang, và tự hỏi Hoắc Sâm đã nói gì với Diệp Diệc Nam?

Hừ! Cô biết tính của Hoắc Sâm. Nếu như anh ta ở trong thời gian cô mang thai mà còn quay lại với tình nhân cũ, mối quan hệ chẳng ra gì, thì cô chắc chắn sẽ đuổi anh ta khỏi biệt thự của mình!

Tuy nhiên, dù Hoắc Sâm có bận rộn đến đâu, hắnvẫn quay về để ở bên cạnh Doãn Uyển Phỉ, chăm sóc và quan tâm đến cô. Sáng nay, sau khi xong cuộc họp, hắn đã về nhà và chuẩn bị làm việc.

Ánh nắng chiếu vào, Doãn Uyển Phỉ đang nằm trên chiếc sofa ở ban công lớn để tắm nắng. Cô sợ nóng, nên mặc trang phục khá mỏng manh. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm chiếc váy hai dây của cô bay phấp phới, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh nắng, tạo ra một ánh sáng dịu dàng.

Khi Hoắc Sâm bước vào phòng, hơi thở của hắn bao trùm quanh Doãn Uyển Phỉ. Cô không để ý đến hắn, vẫn nằm im lặng trên sofa.

Hoắc Sâm không quan tâm, bước đến, kéo nhẹ sợi dây váy của cô. Vú bông mềm kia lập tức ào ra lắc lư nhaỷ ra khỏi váy. Người đàn ông tay to lập tức nắm lấy, xoa bóp chơi, đem vú cô hết nhéo thịt rồi niết ti đến đứng thẳng.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo

" Có uống canh cá không? Hôm nay không khó chịu buồn nôn sao?"
Doãn Uyển Phỉ cảm nhận được động tác của hắn, cơ thể cô hơi run lên. Cô cắn chặt môi, không nói gì, chỉ im lặng không muốn phản ứng lại với hắn.

Cảm giác rùng mình lan tỏa khắp cơ thể, cô không muốn Hoắc Sâm tiếp xúc với mình nữa, liền đẩy tay hắn ra. Tuy nhiên, tay hắn vẫn cứ kiên quyết giữ lấy cô, không buông ngực cô ra. Vú còn bị hắn nâng lên tàn nhẫn xoa xoa bóp bóp, khẩy khẩy đầu vú cô, ngón tay đảo quanh đảo đầu vú rồi đột nhiên nhéo 1 cái.

"Ânnn~"

Doãn Uyển Phỉ lập tức thân nhũn ra, núm vú cao đứng thẳng, ngực thịt phát run. Gần đây, Doãn Uyển Phỉ đang ở giai đoạn mang thai, cảm thấy ngực căng đau và rất khó chịu. Hoắc Sâm dùng tay xoa bóp một cách thô bạo, mặc dù vậy, động tác của hắn lại giúp giảm bớt cơn đau và mang lại cho cô một chút sự thoải mái.
Hô hấp nhanh chóng trở nên rối loạn, giữa hai chân cũng bắt đầu ẩm ướt.

Doãn Uyển Phỉ đẩy nam nhân đang vây quanh mình ra, vừa khóc nức nở vừa quát lớn: "anh đừng lại gần tôi!"

Hoắc Sâm không để ý đến lời cô, tay hắn khéo léo xoa dịu cô giữa 2 chân cô, khiến Doãn Uyển Phỉ run rẩy từng đợt. Cô không thể nào thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, chỉ hận không thể cắn hắn, cắn cho chết.

"Em ướt, Phỉ Phỉ, em tưởng tượng chồng đang chơi em sao?"

"Tôi ko nghĩ gì cả"

"Đồ lừa đảo, chỉ 1 ngón tay tiến vào thôi mà nó đã tham lam cắn mút. Nằm xuống đi, chồng liếm nó cho em, liếm cho ướt chồng liền chịch Phỉ Phỉ"

Hoắc Sâm lúc này trên giường càng ngày càng nói những lời trêu chọc. Doãn Uyển Phỉ mặt đỏ bừng, thề thốt phủ nhận.

Hoắc Sâm giơ ngón tay dính đầy nước, tay hắn đưa đến trước mặt cô, nhưng Doãn Uyển Phỉ vội vàng quay đi, không dám nhìn. Cô tự an ủi mình rằng chỉ cần không thừa nhận, mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Hoắc Sâm cười nhẹ, không tranh cãi với cô nữa. Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra và đặt cô lên sô pha. Bẻ chân cô ra, môi mỏng bao trùm tiểu bạch đào phấn nộn, Doãn Uyển Phỉ kích thích đến run. Hoắc Sâm bật cười, ngậm lấy âm đế mút vào, lập tức ăn ngon đến phát ra tiếng nước chậc chậc.

Doãn Uyển Phỉ cắn ngón tay đè nén không kêu ra tiếng, nhưng khoái cảm áp sát cô nhịn không được mà thuận theo môi lưỡi của hắn, thân thể sướng đến cứ một hút lại run.

Thời gian cô mang thai luôn luôn có ham muốn cao, bình thường cô vì vóc dáng mà thường xuyên nhịn đói, càng dễ khiến cho nội tiết tố hỗn loạn. Hiện tại Hoắc Sâm liên tục bồi bổ cho cô, ăn uổng thả cửa, tính dục tràn đầy.

Vú căng ra, tiểu huyệt tiết nước, thường xuyên đều là ướt dầm dề. Hoắc Sâm trêu chọc một chút tiểu bạch đào như bị lửa thiêu đốt nóng giật giật lên, chảy nước ra.

Cô hận Hoắc Sâm, nhưng vẫn không nhịn được giao hoan vs hắn. Làm tình vs hắn thật sự rất sướng, cùng Hoắc Sâm làm này làm nọ sướng đến hồn bay tứ lung tung, hưởng qua mùi vị ái dục đều không thể quay đầu.

Hoắc Sâm quá mức, còn Doãn Uyển Phỉ ngày thường không muốn để ý đến hắn, hắn liền ở trên giường quậy cô. Mỗi lần gặp nhau, hắn đều khiến cô xấu hổ và thở dốc, mềm thân như nước. Doãn Uyển Phỉ không chịu nổi, nhưng cũng chỉ biết phản kháng một cách yếu ớt. cô dễ dàng bị đẩy ngã và luôn bị hắn thao lộng.

Chỉ trong chốc lát, Doãn Uyển Phỉ đã nắm lấy tóc của Hoắc Sâm. Không kiềm chế được cảm xúc, cô vô thức ưỡn cong vòng eo lên. Bị liếm đến cao trào.
Hoắc Sâm bế Doãn Uyển Phỉ lên, hai người đổi tư thế, chính hắn nằm trên sofa, để Doãn Uyển Phỉ ở trên.

Côn thịt kia đỉnh ở của huyệt cô, Doãn Uyển Phỉ chỉ có thể ngồi lên nó, không nơi nào căng đỡ, bị bắt ngồi xổm xuống.

Cô mang thai thân hình nặng nề, vú trướng ngàng càng căng, chỉ chốc lát liền mệt mỏi. Hai chân phát run, tiểu huyệt đi đa đi đa tích nước, kéo dính ti tích ở trên cơ bụng Hoắc Sâm, dâm mỹ đến Doãn Uyển Phỉ cũng không dám nhìn xuống, muốn khóc.

Hiện tại cô thực sự không thể chịu nổi sự khiêu khích. Mang thai mà còn tự đẩy bản thân thành cái kiểu dâm đãng tiểu thai phụ.

"Mệt sao? Mệt rồi thì ngồi xuống đi, để chồng đụ em"Hoắc Sâm nửa dụ dỗ nửa dỗ cô, dùng côn thịt cọ xát đến tiểu âm đế trơn trượt kia, khiêu khích cô.

"A! Sâm tổng bây giờ còn biết dỗ người nữa sao!" Đôi môi của Doãn Uyển Phỉ vẫn còn cứng nhắc. Âm dương quái khí châm chọc, nhưng chốc lát lại bị cọ đến mềm.

Kiệt sức ngồi xuống, Hoắc Sâm bắt chuẩn cơ hội, côn thịt lớn nhắm thẳng lỗ giữa tiểu huyệt đang ti tích nước, chậm rãi cắm vào.

Vững chắc ngồi trên eo Hoắc Sâm. Hoắc Sâm thẳng lưng, đưa tay nhẹ nhàng bẻ hai cánh môi của tiểu bé đào ra, nhìn côn thịt một chút một chút cắm vào giữa khe thịt cô. Non mềm bạch đào nhiều nước, côn thịt cắm một hồi, cô lại run run phát run đến tích nước. Tiểu huyệt lại ăn côn thịt đến tích nước, càng hân .

"A~! Đồ đáng ghét ~! Đừng làm vậy! Hỏng mất rồi... hỏng mất rồi!" Doãn Uyển Phỉ bị thọt đến mức đầu óc mơ hồ, không còn tỉnh táo, lời nói trở nên lộn xộn và hoảng hốt.

Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Hoắc Sâm cười, 1 bên cắm cô, 1 bên xoa run rẩy tiểu âm đế gia tăng nàng khoái cảm. "Đẹp quá, Phỉ Phỉ tiểu nộn bức của em giương mở rộng ra mút côn thịt không bỏ, sướng đến hồng hết lên, nước chảy ra, thao lên lại ướt lại mềm."

Hoắc Sâm đôi khi thích nói những lời thô tục chỉ để trêu chọc và làm cô xấu hổ. Doãn Uyển Phỉ ngượng ngùng đến mức bực bội, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng. Tiểu huyệt xấu hổ đến kẹp chặt, Hoắc Sâm càng sướng càng hăng.

Phải bị thao hỏng rồi...... Doãn Uyển Phỉ sướng đến lắc đầu cự tuyệt, vừa định nháo, Chỉ sau vài động tác, Doãn Uyển Phỉ lại bị Hoắc Sâm đưa đến cao trào.

Cô cất tiếng kêu khẽ, giọng nói mềm mại, cơ thể cũng mềm nhũn, ngả người xuống.

Hoắc Sâm không để cô ngã, liền giữ cô lại, đặt cô ngồi lên eo mình bị thao. HẮn cuồng nhiệt đến mức khiến cô mềm nhũn như bông.

Lòng bàn tay người đàn ông có vết chai mỏng, ấm áp lại ướt, sờ ở núm vú cô khi đĩnh eo đặc biệt thoải mái. Doãn Uyển Phỉ mang thai, bình thường vú đã lớn nay còn căng trướng, nặng trĩu khó chịu, Hoắc Sâm xoa xoa khẩy khẩy khiến cô giảm bớt căng đau.

Vì thế cô đang rất thích vừa bị thao vừa bị xoa vú, côn thịt cắm phía dưới, vú lắc lư loạn xạ.

"Ha aa ân" Doãn Uyển Phỉ sướng đến muốn khóc, mặc dù ban đầu không tình nguyện, vú cũng bất tri bất giác ưỡn về phía hắn, muốn hắn sờ nhiều hơn.
Hoắc Sâm làm cô thoã mãn, hai tay giơ lên đùa bỡn bóp bóp cả 2 vú bông của cô, cứ thể eo thẳng lưng đĩnh lên tay cũng thẳng phía trước bóp.

Doãn Uyển Phỉ cao trào vài lần, hắn còn chưa xong.

Doãn Uyển Phỉ đã bị hắn đẩy đến mức gần như không thở nổi, giống như sắp ngất đi. Cô dùng tay nhỏ nắm lấy cánh tay Hoắc Sâm, khẩn cầu xin tha: "Hoắc Sâm ~ chồng ~! Thôi đi, Phỉ Phỉ chịu không nổi nữa ~!"

Hoắc Sâm hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn khích lệ cô và cả hai cùng chuyển động, dễ dàng phá vỡ sự ngại ngùng. "Vậy Phỉ Phỉ, em tự động đi."

Doãn Uyển Phỉ sướng quá rồi, không nghĩ lại như thế. Tuy nhiên, khi nghe Hoắc Sâm nói vậy, cô cảm thấy như bị một cú đánh làm vỡ tan sự kiên nhẫn, không cần nhưng lại khiến tâm trạng cô bỗng chốc thay đổi. Ít nhất là cô có thể tự mình làm, không cần quá kích thích như vậy.

Đã ở bên Hoắc Sâm một thời gian dài, cô dần quen với sự thân mật. Doãn Uyển Phỉ chống tay lên ngực Hoắc Sâm, nhẹ nhàng và từ từ vặn vẹo cơ thể, mỗi một chút đều có thể cắm ở điểm G.

Huyệt đạo mẫn cảm , tất cả đều nghiền vào sâu bên trong. Doãn Uyển Phỉ tự mình nhúc nhích hai cái, kết quả tự mình động đến cao trào.

Khi thấy Doãn Uyển Phỉ im lặng, Hoắc Sâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô ngây ngốc cắn đầu ngón tay mình, cơ thể hơi cuộn lại, run rẩy nhẹ. Trước mắt cô là vẻ mị hoặc mê đắm. Núm vú cô đứng thẳng trên đầu ti còn vương lại nước miếng của hắn, ti vú hồng hào, cùng theo động tác của hạ thể thọc vào rút ra, cũng run lên

Hoắc Sâm khẽ cười.

Cái người phụ nữ này, sao lại dễ dàng như vậy mà đạt được cao trào. Cô ấy lại nhẹ nhàng và từ từ vuốt ve chính mình, nhưng lại chẳng mấy quan tâm đến chính mình đang làm gì.Cô ấy dễ dàng bị trêu chọc, chỉ cần bị trêu một chút là đã không chịu nổi, rất nhanh đã đạt đến cao trào.

Cô liền nói hắn xem cô như đồ vật, vậy thì ai lại đang tự trêu đùa với món đồ ấy? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro