Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 - Bạch nguyệt quang quay về - Chim hoàng yến ghen


 Lại là vấn đề chết tiệt này, lần trước chỉ vì mình nói ra mà suýt nữa bị hắn làm cho rối loạn. hắn rõ ràng biết rồi! Doãn Uyển Phỉ do dự một chút, cô cũng đã tức giận rồi, không sợ lại chọc tức Hoắc Sâm thêm lần nữa. "Sau khi chúng ta chia tay, tôi sẽ kết hôn và sinh con, tìm một bác sĩ làm chồng."

Hoắc Sâm cười lên, hắn cười đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi, Doãn Uyển Phỉ trong lòng cảm thấy bất an.

"Em hiện tại có thể bỏ hết cái kế hoạch của em đi. Em là người phụ nữ của tôi, còn nghĩ đến việc tái giá với người đàn ông khác à? Dù cho chúng ta sống cả đời như kim chủ và chim hoàng yến cũng được, em sẽ không có cơ hội tìm đàn ông khác."

Doãn Uyển Phỉ thực sự khó tin vào những lời Hoắc Sâm vừa nói, trước kia cô còn không cảm thấy hắn là người cố chấp và độc đoán như vậy. "Sao thế? Làm chim hoàng yến của anh mấy năm, sau này tôi phải giữ thân trong sạch cho anh à? Anh muốn tôi thủ tiết sao?"

Câu nói về thủ tiết đó, nếu là Hoắc Sâm thì chắc chắn sớm chết rồi, nhưng thật bất ngờ là Hoắc Sâm lại không hề bận tâm.

"Chờ tôi chết rồi, có lẽ em sẽ toại nguyện."

Hoắc Sâm điên rồi, thật sự điên rồi!

Lúc này, có một y tá tiến vào. Doãn Uyển Phỉ tưởng là bác sĩ, theo bản năng liếc qua. Cô không dám nói gì thêm, im lặng. Hoắc Sâm không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của cô, sợ người khác sẽ biết cô và hắn có quan hệ, làm cản trở cô tìm chồng bác sĩ ?

"Vừa nãy bác sĩ có thích em không? Mang thai con, tôi vẫn còn ở đây, em liền không thể thoải mái tìm sao?"

Lại bắt đầu ghen rồi, đúng là dấm tinh. Doãn Uyển Phỉ có chút bối rối, nhưng cái mỏ cô muốn hỗn đến giật giật rồi. "Cái này gọi là hái hoa ngắt cỏ à? Tôi có quản được những người phụ nữ của anh không? Tôi muốn gả cho loại ông nào, anh có quyền gì mà quản?"

Phụ nữ? cô ấy mới vừa nghe được rồi à? Hoắc Sâm nhìn vào mắt cô, đôi mắt hắn hơi mang vẻ vui mừng, hắn nghiêng gần lại, "Em, ghen à?"

Doãn Uyển Phỉ lùi lại phía sau, kéo ra khoảng cách, "Không có!"

Tiểu Vu ở ngoài, đau đầu ôm lấy đầu.Nghĩ thử xem, ngày thường Doãn Uyển Phỉ dùng vẻ mặt quyến rũ trưng ra vs Hoắc Sâm, sao bây giờ lại trở nên cứng rắn như vậy! Còn để lộ ra chút kiêu ngạo nữa chứ!

"Em muốn để ý à? Tôi có thể nói cho em biết."

"Tôi không thèm để ý! Tôi không muốn nghe!"

Doãn Uyển Phỉ thực ra đã đoán ra là ai — Diệp Diệc Nam. Là người trong lòng Hoắc Sâm, một người vừa đẹp vừa tài giỏi, bạch nguyệt quang kim luôn nốt chu sa của hắn.

Gia tộc Diệp gia cũng rất mạnh mẽ, Diệp Diệc Nam là một nữ thương nhân rất thành công, tài giỏi vô cùng.

Diệp Diệc Nam và Hoắc Sâm đã quen nhau từ khi còn trẻ, họ là những người bạn chân thành, dành cho nhau sự tôn trọng, và luôn có thể cùng nhau cười đùa. Mỗi khi Hoắc Sâm tổ chức yến hội, Diệp Diệc Nam luôn là người bạn đồng hành. Hoắc Sâm, một người trầm mặc ít nói, nhưng khi ở bên Diệp Diệc Nam, hắn thường sẽ lộ ra những nụ cười hiếm hoi.

Hai người thân thiết, nhưng lại duy trì một khoảng cách mơ hồ, giống như dù có trưởng thành, họ vẫn mang theo nhiệt huyết của những thiếu niên, thiếu nữ.

Doãn Uyển Phỉ, với tư cách là một người phụ nữ, thực sự có thể đoán ra giữa họ đã từng có một mối quan hệ nào đó.

Hoắc Sâm với Diệp Diệc Nam là ánh sáng lấp lánh trong lòng hắn, mang theo một chút tiếc nuối mà lại không hối hận.

Nhưng thật ra, khi loại cảm giác đau đớn này biến mất, lại làm người ta càng thêm rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của mình.

Có lẽ khi nghe nói Hoắc Sâm và chị gái cô chuẩn bị đính hôn, cô không biết mình nên buồn như thế nào, nhưng nếu đó là Diệp Diệc Nam, vs sự tự tôn và cao ngạo của mình chắc chắn cô sẽ chọn cách chúc phúc.

Hiện tại, hôn sự của chị gái của Doãn Uyển Phỉ và Hoắc Sâm đã thất bại, và Diệp Diệc Nam chắc chắn đã nhận được tin tức. Lúc này, cô ấy chủ động liên lạc, cô cũng không biết vì sao lại như vậy.

Với thân phận của Diệp Diệc Nam, nếu cô ấy muốn, có thể dễ dàng khiến Doãn gia gặp khó khăn. Gia tộc Diệp cũng so với gia tộc Doãn mạnh mẽ hơn nhiều, và cô ấy sẽ là một người vợ tuyệt vời của Hoắc gia.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo

Càng nghĩ...
Toan rồi

Cô càng cảm thấy trong lòng đầy ức chế, tay run rẩy khẽ vén lớp vải, cố gắng làm phẳng chiếc váy, lòng càng thêm căng thẳng.
Toan....

Chỉ cần đứa trẻ trong bụng là của Hoắc Sâm, thì sao? Hắn bây giờ thích thế nào thì sao. Chờ khi hắn có con với vợ chính thức của mình, con của cô sẽ chẳng còn gì cả.

Cô trong cuộc đời này đã từng trải qua cảm giác gì? Thà làm một đứa con bình thường trong gia đình nghèo khó, cũng không muốn làm đứa con ngoài giá thú của gia tộc hào môn. Vế trước luôn là bảo bối trong gia đình, còn vế sau thì yêu cầu từng lời từng việc, phải cẩn thận, luôn bị nhìn chằm chằm.

Cô chỉ là một cái đuôi phượng không ai để ý, không có khả năng dựa vào tài nguyên hay lợi ích để chống lại những gia tộc lớn. Cô làm sao có thể bảo vệ con mình, cho con mình sự tự tin?

Chẳng lẽ con sẽ giống cô, như mẹ ruột của cô vậy, sinh ra rồi lại bị vứt bỏ?

Cô cảm thấy như thể mình không thể thở được, giãy giụa trong nỗi thống khổ. Đến khi đã đến mức tột cùng, cô lại lạnh lùng, giọng nói cũng sắc như dao, "Hoắc Sâm, tôi không cần sinh đứa nhỏ này."

Hoắc Sâm ngẩn người, ánh mắt vui vẻ của hắn trong chốc lát biến mất không còn dấu vết.

Hoắc Sâm không biết Doãn Uyển Phỉ biết Diệp Diệc Nam, càng không ngờ rằng một người phụ nữ có thể suy nghĩ xa xôi như vậy. Chỉ thấy cô lúc này tỏ ra xa cách, không hề hấng, không quan tâm đến chuyện gì cả. Không yêu, không đau lòng, mà lại không nghĩ đến cảm giác đứa bé trong bụng của cả hai.

"Không phải do em quyết định," Hoắc Sâm lạnh lùng nói.

"Hoắc Sâm!" Doãn Uyển Phỉ không kiềm chế được, cũng không có ý định nhẹ nhàng với anh, "Bụng của tôi là của tôi! đứa bé cũng là của tôi ! Tại sao anh có thể quyết định việc sinh hay không sinh? tôi thích thì sinh, bác sĩ ngươi cũng không có quyền quản!"

Câu cuối cùng của cô thực sự đã chạm vào điểm yếu của Hoắc Sâm.

Nghe vậy, Tiểu Vu cảm cũng thấy rất tức giận. Phỉ Phỉ à, cậu như chim hoàng yến, tự bán mình, giờ lại trở thành người được nuôi dưỡng. Nhưng đứa trẻ không phải chỉ có mình cậu sinh ra, một phần là con của anh ta. Thế mà cậu lại coi mình mới là kim chủ, chẳng màng đến người cha. Nghe những lời này, Tiểu Vu càng cảm thấy căm phẫn.
Tiểu Vu làm dấu thập trên ngực, im lặng đóng cửa lại, lẩm bẩm cầu nguyện rồi chuồn mất dạng.

"Tôi thật sự có thể quản được. Em hiện giờ đang nằm trong tay tôi, tôi muốn làm gì với em cũng được. Tôi có thể làm gì em bất cứ lúc nào, ở đâu. Em có thể mở chân ra cho tôi bất cứ khi nào." Hoắc Sâm bỗng đứng phắt dậy, ngay lập tức đẩy cô lên giường bệnh, động thủ xé rách váy cô.

"Hoắc Sâm! Anh lại giở thói khốn nạn ra sao? Đây là bệnh viện! Tôi không muốn làm chuyện đó với anh!" Doãn Uyển Phỉ giãy giụa, nhưng bị Hoắc Sâm túm chặt cổ chân kéo đi về phía trước. Hắn đã sớm cương lên, thân nóng như lửa đốt áp sát cô cọ cho đến khi cô ướt, Doãn Uyển Phỉ giãy giụa, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông chế trụ hai chân, động đều không thể động, chỉ có thể bất lực mở đùi ra, bị cự vật đỉnh chọc 1 phát thẳng đến tiểu huyệt đã sớm ướt.

"Trước đây, khi em ở bệnh viện, câu dẫn tôi, lúc đó tôi cũng không để ý là đang ở bệnh viện." Hoắc Sâm động thân, từ từ tiến vào.

Doãn Uyển Phỉ... Trước đây quả thật đã từng chơi những trò đó. "Ô ~~~!"

Không lâu sau bên trong phòng bệnh, liền vang lên tiếng động ái muội, hai người như thể đánh nhau trên giường kịch liệt tranh chấp, kịch liệt giao hợp.

Tiếng rên của người đàn ông dần trở nên thô bạo, càng lúc càng lớn, còn người phụ nữ, từ sự oán giận chuyển thành tiếng cầu xin đáng thương, từng tiếng rên rỉ vang lên, không dứt bên tai.

Trong lòng Doãn Uyển Phỉ vẫn đầy khúc mắc vì Diệp Diệc Nam, lần này, cô kiên trì rất lâu, cuối cùng, dù bị Hoắc Sâm ép đến nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi, nước dãi không ngừng chảy, cô vẫn không xin tha. Cho đến khi bị Hoắc Sâm ép chặt, tàn nhẫn cắm xuống, cao trào lên tới như thể mình cũng muốn hắn, lại khóc la nói Hoắc Sâm có bãn lĩnh thì làm chết cô đi.

Cứ như vậy, qua lại chỉ còn một câu. Mặc dù ngoài miệng cô vẫn nói những lời tàn nhẫn, trong lòng lại càng cảm thấy bất lực. Trên giường, dù cô có biết sợ, nhưng không dám nói ra câu đó vì đứa bé trong bụng. Cô chỉ biết khóc và la lên, như một đứa trẻ nhỏ đang cầu xin.

Giống như trước đây, khi cô ỷ vào vẻ quyến rũ để làm nũng, từng hành động đều là những trò mèo vặt. Nhưng Hoắc Sâm lại sẵn sàng chiều theo những trò đùa đó. Hoắc Sâm mỉm cười, nhìn cô khóc đến nức nở, sợ cô thiếu oxy, liền nhẹ nhàng thả cô xuống và ôm lấy cô, âu yếm nhẹ nhàng thao cô.

Khoái cảm mãnh liệt cuối cùng cũng qua đi, nhưng Doãn Uyển Phỉ vẫn cảm nhận được sự khó chịu. Cảm giác khi bị Hoắc Sâm ép buộc làm cho cô cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng. Tuy nhiên, cô vẫn không thoải mái, cơn khó chịu lại dâng lên, khiến cô không kìm được và bật khóc.

Khoái cảm mạnh mẽ cuối cùng cũng qua đi, nhưng Doãn Uyển Phỉ vẫn cảm nhận được sự khó chịu. Cảm giác khi bị Hoắc Sâm ép buộc làm cho cô cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

"khốn nạn! Hoắc Sâm!!!"

Cô chửi thầm trong lòng, không thể hiểu được tâm lý của người đàn ông này. Một người như hắn, bản thân trầm lặng và kiệm lời, chẳng bao giờ hiểu được vì sao phụ nữ lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng như vậy. Cô lại che giấu vết thương trong lòng, thiếu cảm giác an toàn, không tin tưởng vào ai sẽ yêu thương cô, cũng không muốn tin vào tình yêu. Họ có những thời điểm mà hai người lại hợp nhau theo cách không ai mong muốn một cách kỳ lạ.

Tác giả: (Muốn buông tay, nhưng lại do dự, không biết đây có phải là SongC hay không. Hắc ~)
Lời của editor: đừng hoảng, bộ này hoàn rồi, độc giả spoil cho tui là songC tui mới thầu, enjoy it guysss

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro