Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 - Khám thai


Doãn Uyển Phỉ nằm trên giường khám bệnh, nhìn vào hình ảnh siêu âm màu 4D, thấy những tay chân nhỏ xíu của thai nhi, cô kinh ngạc đến mức mở to miệng.

"Thế nào? Vẫn chưa tin rằng mình mang thai sao? Một lát nữa đi làm kiểm tra não đi." Hoắc Sâm ngồi bên cạnh, cười nhìn chăm chú vào màn hình.

Dù chỉ là một cục thịt nhỏ, nhưng hắn không thể kiềm chế được sự vui mừng. Doãn Uyển Phỉ không ngờ rằng Hoắc Sâm lại thích trẻ con như vậy, một người lạnh lùng như hắn lại thích trẻ con!

Ánh mắt của hắn thật sự rất dịu dàng. Doãn Uyển Phỉ nhìn theo ánh mắt của hắn, cùng nhìn vào màn hình, nơi có hình ảnh thai nhi. Cô hít một hơi thật sâu, giờ mới thực sự cảm nhận được mình đang mang thai.

Thật sự mang thai. Mẹ ơi... Mình cũng sẽ trở thành mẹ...

Bác sĩ Tô khen ngợi: "Thai nhi phát triển rất tốt, các chỉ số đều rất tốt. Doãn tiểu thư, chỉ cần kiểm tra não một chút là có thể xong"

Hai người bàn về việc kiểm tra não, như thể có vấn đề về đầu óc. Doãn Uyển Phỉ cảm thấy vẫn còn chút không tỉnh táo, vì trí nhớ của cô vẫn còn hỗn loạn. Một vài ký ức đã hoàn toàn quên, một vài thứ lại khó quên, nhưng dường như cô lại không nhớ hết.

Bác sĩ Tô chuẩn bị rời đi để thực hiện một số thủ tục. Ông gọi một bác sĩ thực tập khác vào để kiểm tra Doãn Uyển Phỉ.

Lúc này, điện thoại của Hoắc Sâm vang lên, là một số lạ. Hắn nhíu mày, nghe máy, đó là giọng nữ, lâu rồi nhưng lại rất quen thuộc. Hoắc Sâm sửng sốt, nhìn qua Doãn Uyển Phỉ, ánh mắt tránh đi một chút, rồi đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở khu vực xa để nghe điện thoại.

Tiểu Vu nhìn Hoắc Sâm rời đi, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, rồi hắn làm mặt quỷ, nháy mắt ra hiệu cho Doãn Uyển Phỉ.

Vì Doãn Uyển Phỉ lo lắng về việc kiểm tra thai, Tiểu Vu mới đồng ý ở lại chăm sóc cô. Tiểu Vu cũng không dám nhắc đến chuyện gia đình cô, thay vào đó chỉ nói về công việc, khuyên Doãn Uyển Phỉ đừng lo lắng quá, hãy bình tĩnh.

Doãn Uyển Phỉ rõ ràng cũng đã nghe thấy, nhưng cô chỉ lảng tránh và không muốn nghe thêm. Cô tự nhủ bản thân chẳng có vấn đề gì cả. Hoắc Sâm muốn nói chuyện điện thoại với cô gái nào thì cứ việc, cô có thân phận gì mà quản?

Khi Hoắc Sâm ra ngoài, thực tập bác sĩ bước vào, hai người tình cờ gặp nhau.

Thực tập bác sĩ này còn trẻ, đeo khẩu trang nhưng không thể che giấu vẻ ngoài thanh tú. Hắn rất nghiêm túc, nhưng vì là thực tập sinh mới nên vẫn hơi bối rối.

Doãn Uyển Phỉ tự nhủ trong lòng, nhìn dáng vẻ này của hắn, cô nhớ đến khi mình mới vào nghề. Là một bác sĩ, luôn phải duy trì sự nghiêm túc và chuyên nghiệp, nhưng khi còn là thực tập sinh, chẳng ai tránh được sự ngại ngùng và bối rối.

Hiện tại người thực tập bác sĩ này rõ ràng rất trẻ tuổi và bối rối, đặc biệt khi đối diện với Doãn Uyển Phỉ – một nhân vật công chúng nổi bật và xinh đẹp. Cảm giác càng làm hắn thêm căng thẳng. Hắn lặp đi lặp lại một vài câu, nói không rõ ràng, càng làm tăng thêm sự ngượng ngùng.

Doãn Uyển Phỉ có một người em trai, là đứa trẻ mà mẹ cô đã bỏ rơi khi cô còn nhỏ. Cô từng lén lút đi nhìn em trai mình, nhưng cả hai chưa từng gặp mặt hay nhận nhau. Giờ thì em trai cô cũng chừng này tuổi, và hắn trông có vẻ rất nhút nhát. Cảm giác của em trai cô giống như người thực tập bác sĩ này. Doãn Uyển Phỉ mỉm cười, nhìn vẻ khẩn trương của hắn, không khỏi muốn trêu chọc hắn một chút.

" bác sĩ Hứa, kiểm tra não có thể nhìn thấy hình ảnh trong não, phải không?" Doãn Uyển Phỉ cố tình hỏi.

"Đúng vậy." bác sĩ Hứa nghiêm túc trả lời.

"Kiểm tra não có thể giúp bác sĩ chẩn đoán bệnh và tình trạng điều trị, đúng không?"

"Đúng vậy."

Doãn Uyển Phỉ cười khẽ, vẻ mặt tinh nghịch, "Vậy bác sĩ Hứa, tôi toàn bộ đầu óc đều là tiền, vậy thì nên chữa như thế nào đây?"

Hứa bác sĩ sửng sốt, không kịp phản ứng lại với câu hỏi của cô. Doãn Uyển Phỉ bật cười, nụ cười rạng rỡ như hoa, đôi mắt sáng ngời thuần khiết. Hứa bác sĩ mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao.

Tiểu Vu đứng bên cạnh cũng cười rộ lên, chỉ có hắn mới hiểu được ý của Doãn Uyển Phỉ. Hắn còn bổ thêm 1 đao: "Ngực to ngốc nghếch như thế, có thể chữa được không?"

Doãn Uyển Phỉ liền đạp Tiểu Vu 1 phát, nhưng mình cũng không nhịn được mà cười hí hí hố hố.

Hứa bác sĩ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bối rối, nhưng mặt đã đỏ bừng, tai cũng sắp bốc khói. Cậu ta hoảng hốt cầm đơn thuốc rồi vội vã đi ra ngoài, trước khi đi vẫn nghiêm túc trả lời: "Đây là tình huống mà nhiều người gặp phải, trừ khi đã đến mức cố chấp tinh thần, nếu không sẽ không được xem là vấn đề y học."

Cậu ta nói rất nghiêm túc, còn Doãn Uyển Phỉ và Tiểu Vu lại cười vui vẻ.

"Cậu là cái người gì vậy, sao lại không tôn trọng bác sĩ như vậy?" Tiểu Vu lấy khăn tay lau nước mắt vì cười.

Doãn Uyển Phỉ nhìn theo bóng dáng Hứa bác sĩ rời đi, vừa cười vừa khen: "Cậu ấy thật đẹp trai, sao mà đáng yêu quá vậy!"

"Ê, ê, ê, cậu bây giờ là mẹ rồi đó. Sao lại còn trêu chọc bác sĩ như vậy?" Tiểu Vu nhắc nhở.

"Biết rồi." Doãn Uyển Phỉ hừ một tiếng, "Lý tưởng của tôi từ trước đến nay chính là bác sĩ, không thể để tôi say mê mấy anh chàng bác sĩ sao."

"Gì, hóa ra lý tưởng chồng của cậu không phải là đại gia kim chủ à!" Tiểu Vu giả bộ khoa trương, rồi lại nghiêm túc hỏi, "Thảo nào cậu cố tình trêu Hứa bác sĩ vậy. Chưa từng nghe cậu nói về chuyện này, vì sao lại thích bác sĩ?"

Doãn Uyển Phỉ không trả lời ngay lập tức. Cô đã từng trải qua một quãng thời gian đau đớn và tàn khốc từ khi còn nhỏ, và cô chưa bao giờ kể chuyện này với Tiểu Vu.

"Khi còn nhỏ, tôi bị ốm, cha tôi không quan tâm, mẹ tôi chỉ lo tìm cha tôi để đòi tiền. Lúc đó, người duy nhất quan tâm đến tôi là bác sĩ nhi khoa. Các bạn nhỏ khác đều sợ bác sĩ, nhưng tôi thì không. Bác sĩ mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Từ nhỏ, tôi đã ước mơ sẽ gả cho một bác sĩ, sinh mấy đứa con, sống một cuộc sống hạnh phúc."

"Vậy mà giờ cậu lại không có cơ hội rồi." Tiểu Vu đáp.

Doãn Uyển Phỉ vuốt bụng mình, nhẹ nhàng nói, "Cuộc sống trước mắt của tôi đã được định hình. Kiếm đủ tiền, chia tay Hoắc Sâm, rồi tìm một bác sĩ để gả."

Tiểu Vu nhìn cô với ánh mắt hoang mang, rồi ho khụ một tiếng. Doãn Uyển Phỉ biết ngay là có người ở đây.

"Hiện tại em không muốn sinh con nữa sao?." Hoắc Sâm bước vào và nói.

Tiểu Vu vội vàng rời đi, tránh xa khỏi nguy cơ chiến trường sắp bùng nổ.

Doãn Uyển Phỉ không phủ nhận.

Cô không muốn có con trong suốt những năm qua là vì lý do gia cảnh của mình. Cô biết rõ Hoắc gia sẽ không chấp nhận cô, và cô không muốn con cô là đứa con ngoài giá thú, hay hy vọng mơ hồ vào việc gia nhập Hoắc gia hoặc tranh giành tài sản. Điều đó quá mệt mỏi.

Vì vậy, cô đi theo Hoắc Sâm, nhưng luôn cẩn thận trong việc tránh thai. Dù là uống thuốc, hay dùng biện pháp phòng tránh khác, cô đều thực hiện rất nghiêm túc.

Hoắc Sâm không mấy quan tâm đến việc có con hay không, hắn cảm thấy nếu đó là con của hắn, dù có danh nghĩa hay không, hắn vẫn sẽ yêu thương đứa trẻ.

Còn Doãn Uyển Phỉ thì rất quan tâm chuyện này, vì vậy cô thường xuyên nghiên cứu các biện pháp tránh thai hiệu quả. Hoắc Sâm nghĩ rằng cô không muốn có con, nên để cô tự quyết định.

Cho đến một lần, khi Hoắc Sâm đi cùng Doãn Uyển Phỉ đến bệnh viện, cô đi lấy thuốc tránh thai và cẩn thận hỏi bác sĩ về tác dụng phụ có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản trong tương lai không.

Lúc đó, Hoắc Sâm mới hiểu ra rằng, cô không phải không muốn sinh con, mà là không muốn cùng hắn có con.

Còn Doãn Uyển Phỉ hiện tại cũng không biết rằng, hôm ấy khi trở về, Hoắc Sâm có vẻ hơi tức giận. Hắn chỉ lo làm việc ở công ty, đến nửa đêm mới quay về nhà, thiếu chút nữa chịch cô chết ở trên giường.Trước đây, Hắn chỉ bắn hết lên vú, mông và trên bụng cô, khiến cả người Doãn Uyển Phỉ dính dính nhão nhão, nhưng đêm đó hắn dùng dương vật cắm cho cô mê man, Khi cô đến gần hắn, một mùi hương nồng nặc lan tỏa, cả người cô đều bị bao phủ trong hơi thở của hắn, ngập tràn cảm giác nhớp nhúa.

Đêm có thái độ khác thường đó, tinh dịch hắn bắn vào tận tử cung cô, lấp đầy nó, hết tưới rồi lại rót vào khiến bụng nhỏ cô phồng lên.

Còn không cho cô đi tắm rửa sạch, Doãn Uyển Phỉ mệt cực kỳ, côn thịt cắm vào lấp kín ngủ một đêm, ngày hôm sau hắn được nghỉ đông, tại tiếp tục lâm trận thao cô.

Một đêm nọ, Doãn Uyển Phỉ đau đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu mình đã làm gì khiến Hoắc Sâm tức giận.

"Trước đây, em đã nghĩ gì về tương lai của chúng ta ko?" Hoắc Sâm đột ngột hỏi.

"Tôi không nghĩ đến tương lai, vì chúng ta không có tương lai." Doãn Uyển Phỉ trả lời một cách thành thật.

"Tôi chỉ chờ đợi anh, chờ anh sẽ trở thành kim chủ của tôi, còn tôi, giống như một con chim hoàng yến, sẽ lợi dụng lúc tâm trạng của đàn ông còn có chút xấu hổ và lương tâm, rồi gây náo loạn. Sau khi kiếm được tiền từ anh, tôi sẽ tìm cách thoát khỏi, rồi sử dụng hết số tiền cuối cùng đó để sống qua ngày."

Mọi thứ đều được tính toán kỹ càng, từ việc lấy tiền bồi thường đến cách thức rời đi, duy chỉ có một điều là không có tình cảm. Dù cách làm rất thông minh, nhưng Hoắc Sâm lại không thích, hắn mong muốn trong lòng cô phải có một ngoại lệ cho hắn.

"Tôi hỏi là, sau này em định thế nào với bạn đời của mình?" hắn lại tiếp tục hỏi.

(Có thể đoán xem người phụ nữ gọi điện thoại kia sẽ có thân phận gì không? Hắc hắc hắc ~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro