Chương 2 - Tôi là người thế nào?
Khi Doãn Uyển Phỉ tỉnh lại, không có hệ thống nào xuất hiện, cũng không có gì ép buộc theo cốt truyện cả. Cô cảm thấy có chút bế tắc, rồi tự hỏi liệu điều này có phải là dấu hiệu cho thấy mình tự do rồi không?
Doãn Uyển Phỉ mừng rỡ, cảm giác như mình vừa được giải thoát! Thật tuyệt vời! Có vẻ như ông trời không muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng của câu chuyện, nên đã phái cô đến đây! Cô cảm thấy như đây chính là sứ mệnh xuyên thư của mình.
"Nếu tôi đã đến đây, vậy tôi sẽ thực hiện kế hoạch của mình!" cô nghĩ. "Chắc chắn phải làm cho tên nam chính đừng bao giờ có cơ hội ở bên nữ chủ nữa!"
Ở ngoài, Tiểu Vu vô cùng lo lắng, đứng sát cửa, chăm chú lắng nghe từng âm thanh, lo sợ rằng Doãn Uyển Phỉ sẽ rối loạn trong lòng mà phát điên.
Cũng may, không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu có sự cố gì, Tiểu Vu biết chắc mình sẽ bị Hoắc Sâm ném xuống biển làm mồi cho cá. Anh chuẩn bị đập cửa thì bất ngờ nghe thấy âm thanh từ vòi hoa sen trong phòng tắm, rồi đến tiếng hát ồn ào, rõ ràng là Doãn Uyển Phỉ đang vui vẻ ca hát và liên tục điều chỉnh cao độ giọng của mình.
Tiểu Vu....
Doãn Uyển Phỉ vừa tắm xong, cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn chấn. Cô bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của mình: làm sao để cản trở nam chính và nữ chính ở bên nhau, đồng thời giúp nữ chính và nam phụ có thể đến với nhau. Cảm giác đầy động lực, cô quyết định bảo Tiểu Vu chuẩn bị đồ đạc và làm thủ tục xuất viện.
"Xuất viện? Cậu không định đợi Hoắc tổng đến sao?" Tiểu Vu lo lắng, tay bấm vào lòng bàn tay, dù bác sĩ đã nói rằng Doãn Uyển Phỉ gặp tai nạn xe và bị chấn thương đầu, trí nhớ sẽ có chút hỗn loạn, nhưng Tiểu Vu vẫn cảm giác như Phỉ Phỉ vẫn ko ổn
"Đợi cái gì? Tôi không cần phải đợi cái tên cẩu nam đó." Doãn Uyển Phỉ đáp lại một cách kiên quyết. Mặc dù Hoắc Sâm là nam chính, và có thể anh ta có chút bệnh hoạn , à ko là rất bệnh mới đúng, nhưng không thể xem thường anh ta. Tuy rằng Hoắc Sâm rất thông minh, cô lo lắng không biết nếu anh ta phát hiện ra chuyện gì thì sẽ làm thế nào.
Tiểu Vu nghe vậy, suýt nữa thì làm rơi cả hàm. anh nhìn Doãn Uyển Phỉ với vẻ ngạc nhiên và lo lắng, như thể cô đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Doãn Uyển Phỉ nhìn phản ứng của Tiểu Vu, cảm thấy thật kỳ lạ. Cô nhận ra mình đã hơi khác so với nhân vật trong các câu chuyện mà mình từng đọc. Thường thì nữ phụ luôn làm mọi cách để chiếm được tình cảm của nam chính, yêu điên cuồng và sợ hãi khi phải đối mặt với anh ta. Nhưng tại sao cô lại không hề cảm thấy như vậy với Hoắc Sâm?
Lấy ra kinh nghiệm của diễn viên mình đã luyện tập thành tinh anh luôn rồi
Doãn Uyển Phỉ chỉnh lại tư thế " khụ " 1 , giả vờ như muốn đuổi Tiểu Vu đi, giơ chân muốn đạp cho hắn 1 đạp. "Thân thể tôi đã không sao rồi. Phòng bệnh này nhỏ quá, tôi không quen ở đây. Tôi muốn về chỗ của mình. Cậu đi làm thủ tục xuất viện đi!"
Cô nói vậy, nhưng thật ra, cơ thể tràn đầy sức sống! Cảm giác như thể có thể đánh bại nam chính, đá bay vai ác, cứu nữ chính thoát khỏi hôn nhân giả dối mà không gặp vấn đề gì!
Chính xác, là cái cảm giác này! Tiểu Vu cũng cảm thấy hài lòng với phản ứng của cô. Nhưng việc ghét bỏ phòng bệnh VIP mà lại còn làm ra vẻ này thực sự không hợp với phong thái của Doãn Uyển Phỉ.
Vì Tiểu Vu đã nói rằng buổi tối Hoắc Sâm sẽ đến, Doãn Uyển Phỉ cũng không muốn gặp anh ta. Cô không muốn ở lại thêm nữa, sợ Hoắc Sâm nhìn thấy mình. Khi tài xế đến, cô vội vàng chạy xuống.
Tiểu Vu xử lý ổn thỏa việc kê đơn thuốc dưỡng thai cho Doãn Uyển Phỉ, sau đó thu xếp mọi thứ để cô ấy đi. Khi Tiểu Vu quay người, vô tình va phải túi của Doãn Uyển Phỉ. Lạch cạch một tiếng, một quyển kịch bản dày rơi ra từ trong túi. Trên bìa có ghi rõ — 《Lạc chạy tân nương ngọt ngào》.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Trước đây, Phỉ Phỉ vì cái kịch bản này mà tức giận đến mức cực độ. Cô đã nhập vai quá sâu, đến mức xoá bỏ tất cả các đặc điểm của nhân vật trong kịch bản, rồi thay đổi nó thành những người xung quanh mình. Cô tự tuyên bố sẽ nghịch thiên mà sửa đổi vận mệnh, viết lại kết cục.
Tiểu Vu nhặt kịch bản lên, rồi một cách lười biếng nhét vào một cái rương. Cậu nghĩ rằng, vì Phỉ Phỉ bị thương, nên kịch bản này sẽ tạm thời phải dừng lại. Dù Hoắc Sâm trông giống như Diêm Vương, lạnh lùng và nguy hiểm, khó mà nắm bắt được, cũng không dễ hầu hạ, nhưng ít nhất hắn thực sự yêu thương Phỉ Phỉ.
Tài xế cùng Tiểu Vu cùng nhau hỗ trợ, đưa hành lý lên xe. Doãn Uyển Phỉ thì lẩm bẩm, đồ đạc nhiều quá, cốp xe không thể chứa hết, lại còn phải chất ở ghế sau. Chỉ ở viện vài ngày mà cảm giác như muốn mang cả tài sản theo, đúng là làm màu quá đáng.
Doãn Uyển Phỉ đẩy đống đồ dư thừa sang một bên, rồi quay sang Tiểu Vu, bắt đầu tìm hiểu tình hình. Đầu tiên là về chính mình, về nguyên chủ "Doãn Uyển Phỉ". Cô không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
"Tiểu Vu, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu nhất định phải giải thích cho tôi. Trước đây, Doãn Uyển Phỉ có tính cách như thế nào? Không phải, ý tôi là, tôi, tôi nói tôi trước đây, là kiểu người gì?"
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Tiểu Vu thật sự càng ngày càng không hiểu Doãn Uyển Phỉ. Bác sĩ đã nói rằng khả năng cô sẽ bị rối loạn ký ức, nhưng nhìn tình hình hiện tại, cô tỉnh lại cũng không có gì thay đổi lớn. Tuy nhiên, cô vẫn có vẻ kỳ quặc. Không biết có nên báo cáo tình huống này cho Hoắc Sâm không? Mặc dù hắn là người thân cận của Phỉ Phỉ, nhưng hắn lại không có can đảm để giấu diếm.
Doãn Uyển Phỉ nhìn biểu cảm khó xử của hắn, nghĩ rằng hắn không muốn nói, nên đe dọa hắn. " phải nói thật! Bằng không, tôi sẽ trừ tiền lương của cậu!"
Tiểu Vu không dám làm vậy, hắn chỉ là một người làm công khổ sở, sao mà dám chống lại người trả lương cho hắn
"Làm bộ làm tịch! Kiêu ngạo! tính tình trẻ con! Một đứa con gái của gia đình nghèo khổ khố rách áo ôm nhưng sống trong sự xa xỉ, lại còn tỏ vẻ cao ngạo, không thể kiềm chế cái vẻ mặt như thể nhìn người ta là hạ đẳng. Là cái kiểu tiểu người mẫu hạng soàng, ngoài cái mặt đẹp ra thì kỹ thuật diễn...như shit, chỉ dựa vào sự yêu thích của kim chủ mà diễn!" Tiểu Vu một hơi phun ra, tự trát mình một phen.
Doãn Uyển Phỉ như hoá đá. Không tin nổi Tiểu Vu lại có thể nói được những lời như vậy! Quả thật là một nữ chính ác độc!
Tiểu Vu nhận thấy mình đã nói hơi quá, đang định giải thích thêm. Nhưng sự thật là, đây đúng là Doãn Uyển Phỉ, chỉ là không hoàn toàn giống với người trước kia.
Ai ngờ Doãn Uyển Phỉ lại vỗ vỗ bờ vai hắn, khen ngợi: "Nói rất đúng! Ta sẽ tăng lương cho ngươi. Nhớ kỹ, sau này ta chính là như vậy. Kiêu ngạo thế nào thì cứ như vậy, nhìn người như thể mắt lé thế nào thì cứ thế!"
Tiểu Vu hoàn toàn ngơ ngác. Cô ấy đang làm sao vậy? Nhưng vừa nghe nói có tiền, hắn lại vui vẻ cười, tự nhủ, có tiền thì mọi chuyện đều tốt, dù sao cô ấy còn có thể nói được những lời như thế!
Doãn Uyển Phỉ tiếp tục khéo léo hỏi về tình hình của cô và Hoắc Sâm, nhưng những tình huống khác thì Doãn Uyển Phỉ đã hiểu rõ, cô không hỏi thêm nữa vì sợ sẽ lộ ra sự thật.
Trên xe, đồ đạc quả thật rất nhiều. Doãn Uyển Phỉ không hiểu tại sao lại có nhiều đồ đạc ở bệnh viện như vậy. Cô muốn nằm thoải mái một chút, nhưng khi đẩy đồ đạc sang bên cạnh, một tờ khám thai rơi ra.
Hoàn toàn đập vào mắt người đối diện
Doãn Uyển Phỉ nhíu mày cầm tờ khám thai lên, trong khi Tiểu Vu cảm thấy lo lắng, trái tim đập nhanh. Hắn nhanh chóng mở ra dãy số liên lạc, chuẩn bị sẵn sàng nếu Doãn Uyển Phỉ quyết định muốn tới bệnh viện để bỏ cái thai , có thể phải thông báo cho Hoắc Sâm.
Doãn Uyển Phỉ nhìn tờ khám thai, đầu tiên nhíu mày, rồi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô nhận ra ngay lập tức rằng đây là của "Doãn Uyển Phỉ" giả, được dùng để mối quan hệ giữa Doãn Uyển Phỉ và Hoắc Sâm có vẻ thực hơn.
Ngay sau đó, Doãn Uyển Phỉ gấp tờ khám thai lại và nhét vào trong túi xách của mình, còn vỗ vỗ như bảo vệ kho báu. Đây chính là vũ khí sắc bén trong mối quan hệ hôn nhân giả tạo giữa nam chủ và nữ chủ! Cô cần phải giữ nó cẩn thận!
Tiểu Vu nhìn mà chẳng hiểu gì, không thể tin nổi: Cô ấy đang giữ tờ khám thai này và có ý định tiếp tục giữ kín bí mật này?
Vậy thì chuyện với Hoắc Sâm sẽ ra sao? Hắn vẫn chưa biết sao?
Doãn Uyển Phỉ đã từng gặp tai nạn xe cộ, chính là vì cô không còn muốn tiếp tục mối quan hệ với Hoắc Sâm.
Lần đầu tiên Tiểu Vu thấy Doãn Uyển Phỉ kiên quyết và mạnh mẽ như vậy. Cô ấy có dũng khí đối đầu với Hoắc Sâm, thậm chí còn tuyên bố muốn xóa bỏ đứa trẻ. Đó là con của Hoắc Sâm! Cô ấy không ngần ngại dọn đi, quyết tâm rời khỏi Hoắc Sâm.
Hoắc Sâm tự mình đến tìm cô, vừa thấy chiếc xe của Hoắc Sâm, cô liền vội vàng muốn bỏ chạy nhưng không may va phải lan can.
Bác sĩ đã dặn không được kích động cô, lúc này Doãn Uyển Phỉ cũng đã bình tĩnh lại. Tiểu Vu cũng không dám nhắc đến mối quan hệ giữa cô và Hoắc Sâm, vì càng nói nhiều càng dễ gặp rắc rối.
Vẫn phải chờ chỉ thị từ Hoắc Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro