Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 - Miệng cứng thân mềm H


Bàn tay to lớn của Hoắc Sâm xoa nắn cái mông xinh xắn trơn bóng của cô, thỉnh thoảng tát lên 1 cái, Doãn Uyển Phỉ khom lưng run run. Hắn không nói lời nào, không buông ra bất kỳ lời uy hiếp nào, chỉ nắm lấy bờ mông mềm mại và đầy đặn của Doãn Uyển Phỉ xoa xoa bóp bóp.

Doãn Uyển Phỉ không chịu nổi, cắn môi cố gắng xoay người trốn, nhưng không thoát được, bị Hoắc Sâm giữ chặt. Hắn lại giơ tay tát nhẹ một cái. Chiếc mông trắng nõn với sắc hồng nhàn nhạt khẽ run lên. Không kiềm chế được nữa, Doãn Uyển Phỉ tức giận hét lên:
"Hoắc Sâm, anh có bệnh , muốn chịch thì chịch đi!"

Theo lời cô, côn thịt dài lớn kia trực tiếp đâm thật mạnh vào, cuối cùng cũng cắm vào.

" Áaaaaa trướng quá~" Doãn Uyển Phỉ hối hận, lắc mông muốn đem côn thịt phun ra, hắn nắm lấy 2 tay cô chế trụ sau lưng như như làm dây cương , 1 túm nắm gọn 2 tay cô, Doãn Uyển Phỉ như bị bắt lại, đem côn thịt nuốt thật sâu.

Vừa mới ăn côn thịt, bên trong trướng mẫn cảm co rút kịch liệt, sau đó mông lại chịu trận ăn tát, tát 1 cái Doãn Uyển Phỉ run 1 cái, tiểu huyệt kẹp chặt côn thịt, hai chân co rút, ái dịch chảy ra lôi kéo nhau chảy tí tách xuống dưới.

Hoắc Sâm bẻ cánh mông xinh đưa đẩy trơn trượt, lực đạo thực mạnh, Doãn Uyển Phỉ bị lực đẩy nhích nhích trực tiếp dựa mặt vào tựa lưng sofa, một đưa một đẩy kéo ra toàn là dâm thuỷ, " Vừa mới cắm vào mà đã nhiều nước như vậy,Xem lần này em còn mạnh miệng được không, cái gì cũng dám nói!"

Doãn Uyển Phỉ nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, cả người nổi da gà, cố gắng giãy giụa.

Hoắc Sâm giữ chặt hai tay Doãn Uyển Phỉ, ép ra sau lưng, kéo cô lại gần. Hành động của hắn như rút cạn sức lực của cô. Doãn Uyển Phỉ bật ra tiếng kêu yếu ớt, đến mức giờ đây cô không còn đủ sức tựa lưng, toàn thân chỉ dựa vào dây cương nắm chặt tay hắn phía sau để không ngã nhào.

"Ô không cần~ không cần nhanh như vậy" Tốc độ Hoắc Sâm vừa nhanh vừa vội, đối với mới cao trào như Doãn Uyển Phỉ, tốc độ như vậy làm cô cả người đểu run rẩy. Cô quay đầu lại vs hắn thét lên chói tai, đầu vú hồng hào kia bị đâm cho lắc lư toàn cảnh, dựa vào dây lưng buộc ở tay nên cô thoát không khỏi chỉ đành cùng theo lực đạo của hắn. Doãn Uyển Phỉ bị đâm cho lung lay sắp đổ nhào về phía trước, thân thể đi xuống suy sụp nằm liệt, phía sau bàn tay lớn của hắn 1 tay nắm dây lưng kéo cô sát gần lại vs hắn, 1 tay nắm lấy 1 bên vú cô xoa xoa, nhéo nhéo đầu ti, không cho cô lùi bước, vẩu đít kề sát dương vật người đàn ông mà chịu bị thao.

"Ô a ~ không cần như vậy...."

Lời cô còn chưa nói xong, liền ăn một cái tát vào mông, tâm trí bỗng chóc trắng xoá, hai cái đùi lập tức quỳ không được, nhũn ra ngã xuống, Hoắc Sâm túm lấy, Doãn Uyển Phỉ lập tức bị quỳ lại ví trí cũ. Hoắc Sâm không cho cô không quỳ, khiến cho mông cô vểnh cao lên bị thao.

Hoắc Sâm thực sự đang rất tức giận. Khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh lùng và không biểu lộ cảm xúc giờ đây lại trở nên u ám đáng sợ.

Hắn giữ thẳng lưng, hành động cứng rắn và không chút do dự. Một tay giữ chặt cô, một tay tát lên hai cánh mông, khiến hai cánh mông trắng bóng phiếm ra dấu tay hồng nhạt, thịt mông phát ra tiếng bạch bạch rung động.

Mỗi cú đánh khiến cô run rẩy kịch liệt, huyệt đạo cũng co rút vô thức kẹp chặt lại, kẹp muốn đứt côn thịt, lại bị nó cường ngạch thao mở ra, thao đến đầu óc cô từng trận trắng xoá.

Kẹp Hoắc Sâm sướng đến cột sống tê dại, thoải mái thở dốc, thẳng lưng hung ác đưa đẩy hạ bộ, Doãn Uyển Phỉ cả người nổi lên ửng hồng, kiềm không được mà rên rĩ , cả người co co rút rút kịch liệt.

Doãn Uyển Phỉ bị thao đến mức nước mắt giàn giụa, mông bị bóp chặt đến sưng đỏ và tê dại.

Phần hông của người đàn ông liên tục động, tiểu huyệt cứ thế phun nước, cô sướng đến mức mắt trợn trắng mất hồn, hoàn toàn không nói nên lời.

Cô hoàn toàn mềm thân rồi, túm như thế nào cũng không đứng dậy nổi, Hoắc Sâm liền tháo dây lưng trên tay cô, Doãn Uyển Phỉ đang hoa mắt ù tai, cứ tưởng rằng hắn sẽ bỏ qua cho cô nhưng không, hắn đột ngột đặt cô xuống bàn trà lạnh lẽo, ép cô vào tư thế quỳ, nằm gục trên mặt bàn.

"A aa a a!!~" Doãn Uyển Phỉ cắn chặt ngón tay, xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hoắc Sâm chọc vào đến mức một lần nữa kiệt sức, mềm nhũn ra.Hoắc Sâm hoàn toàn kiểm soát tư thế, hành động một cách cứng rắn. Hắn điều khiển và áp chế cơ thể của Doãn Uyển Phỉ, khiến cô không thể tự mình kiểm soát, lại càng không thể kìm nén được những cơn lên đỉnh bất lực, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng sướng đến cô bắt đầu sợ. Doãn Uyển Phỉ lấy lại tinh thần, hiện tại bắt đầu nháo vs Hoắc Sâm, chính mình phải tự cứu mình thôi.

Lại bị cắm tiểu huyệt lại tiết nước, nhưng Hoắc Sâm vẫn chưa bắn, Doãn Uyển Phỉ sợ. Cô cũng không dám khóc. Cố gắng hết sức mới thốt ra được vài lời, "Sâm tổng! Sâm..."

Nhưng vừa dứt câu, một cú tác động mạnh khiến Doãn Uyển Phỉ ngửa đầu, đầu óc choáng váng.

Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo

Muốn điên, Doãn Uyển Phỉ khóc nức nở, vội vàng sửa lời: "Hoắc, Hoắc Sâm! Đừng đánh nữa ~ Ô ~ chồng, em sai rồi mà ~"

Quả nhiên, khi cô gọi hắn là "chồng," Hoắc Sâm liền sững người, khựng lại. Hắn cúi xuống, nhìn Doãn Uyển Phỉ vừa khóc lóc vừa cắn đỏ cả bàn tay, nắm chặt lấy quần áo hắn mà cầu xin: "Chồng... Em sai rồi, chồng ~ Cẩn thận bảo vệ con trong bụng em nha ô ~"

Cả người cô bị cắm ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng ướt dính vài cọng trên cái miệng nhỏ của cô, mặt mày đỏ ửng, bị chịch mềm như vũng bùn, bị chà đạp đến thảm.

"Em cũng không dám nói bỏ đứa bé nữa, em sai rồi. Chồng, em thật sự sai rồi."

Giọng nói mềm mại cầu xin tha thứ, nhìn nàng lúc này thật sự đáng thương.

Hoắc Sâm không nhịn xuống, lại tàn nhẫn hạ xuống thêm mười mấy cái đâm, đâm đến Uyển Phỉ run rẩy, lại lần nữa đưa cô lên đỉnh cùng hắn, hắn cũng tận tình bắn ra, bắn đến vui sướng, sự sảng khoái lộ rõ trên mặt.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt tay lên sau cổ cô, ôn tồn, dịu dàng che chắn bụng nhỏ của cô, đỡ cô, tiếp tục trêu chọc cô một cách thong thả, khiến cô từ từ run rẩy phun nước, kêu không ra tiếng, chỉ có thể khẽ nấc mềm hừ.

Hắn luôn lo lắng cho bụng cô, không muốn đè nặng nhưng vẫn rất cẩn thận. Hắn nhẹ nhàng lật người Doãn Uyển Phỉ, tay lớn giữ chặt hai chân cô, khiến cô phải mở rộng người ra chính mình ôm lấy cô mà thao.

" Bỏ ra....Ô~"

Hoắc Sâm không màng Doãn Uyển Phỉ đã bị thao mà liên tục vuốt ve cô, cả người vẫn cứ trạng thái run rẩy dưới thân hắn, sự trừng phạt không ngừng nghỉ hướng chỗ sâu bên trong đâm vào, cô liên tục cao trào.

Làm cô trầm luân trong vũng bùn, ngay cả ý chí muốn chạy trốn cũng bị nghiền nát.

Sau lần đó, Doãn Uyển Phỉ khóc đến thê thảm, muốn trốn chạy nhưng ý chí lại tạm thời bị nghiền nát. Cô không thể an phận trong lòng, nhưng cơ thể lại yên tĩnh như gà.

Diêm Vương thu lại sự hung ác, Hoắc Sâm lại trở lại như xưa, thậm chí có phần nhu hòa hơn.

Hắn vẫn luôn ở bên biệt thự chăm sóc Doãn Uyển Phỉ. Hiện tại hắn đang ngồi bên mép giường, thổi canh nóng rồi đút đến bên miệng Doãn Uyển Phỉ. Hắn vốn ít nói, nhưng lúc này lại đối xử với cô bằng sự dịu dàng.

Doãn Uyển Phỉ cảm thấy trong lòng đầy rối bời, cô không biết từ khi nào Hoắc Sâm lại có thể đối xử với mình một cách tỉ mỉ như vậy.

Trước đây Doãn Uyển Phỉ từng mơ mộng hão huyền, tưởng rằng mình đang xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, vì vậy cô có thể thảnh thơi đối mặt với Hoắc Sâm, như thể đang chơi một trò chơi, rong ruổi qua đi. Nhưng giờ đây, khi cô tỉnh táo lại, cô không thể làm vậy. Mặc dù cô và Hoắc Sâm đã kết hợp thân thể không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng cô lại không thể tiến bước, chỉ cảm thấy cứng nhắc và khó chịu.

Một vụ tai nạn xe , khiến ký ức của cô bị xáo trộn, dường như Hoắc Sâm cũng thay đổi. Không, có thể là từ trước đó một chút, Hoắc Sâm đã đột ngột thay đổi.

Không, không, cũng có thể là do cô bị mê hoặc, trước khi có con, Hoắc Sâm đã đối xử tốt với cô, khiến cô lừa dối bản thân,muốn sinh đứa trẻ ra.

"Sâm tổng, tôi không muốn đứa bé, tôi sẽ sinh nó cho anh, rồi tôi sẽ đi..." Doãn Uyển Phỉ nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại. Cô nhận ra rằng lời nói của mình lúc này giống hệt với mẹ cô ngày trước, lạnh lùng và vô tình.

Cô không muốn trở thành như vậy, vội vàng ngừng lại, "Không phải! Tôi... "

Nhưng lời đã nói ra, Hoắc Sâm đã nghe thấy. Hắn ném chiếc thìa xuống, phát ra một tiếng "Ầm—!" trong trẻo nhưng chói tai khi đồ sứ va vào nhau.

Doãn Uyển Phỉ hoảng sợ, lập tức cúi đầu, theo bản năng nắm lấy tay Hoắc Sâm, muốn nói lời xin lỗi mềm mỏng. Nhưng cô chợt nhận ra hành động của mình thật sự quá nịnh nọt, cô ngừng lại, chỉ biết chôn mình sâu vào trong chăn. Cô nức nở khóc, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không nói nữa, tôi không nói cái này nữa."

Lần này, Doãn Uyển Phỉ là thật lòng. Cô không muốn đứa bé này có liên quan hay có quan hệ vs mình, nhưng cuối cùng, khi nghĩ đến việc bỏ rơi đứa bé, cô nhận ra rằng nó thực sự có liên quan đến cô và là máu mủ của cô. Cô bỗng nhiên cảm thấy thật sự hổ thẹn.
Hoắc Sâm thở dài, buông bát canh xuống, rồi kéo cô ra khỏi chăn. "tôi muốn không chỉ có đứa bé, mà là cả em và nó. Em hiểu không?"

Hắn không phải muốn dọa Doãn Uyển Phỉ.

Doãn Uyển Phỉ thật sự thích được chiều chuộng. Nhưng trong quá khứ, cô cũng thật sự đã từng lạnh lùng, vốn dĩ là được nuôi dưỡng bên cạnh hắn để làm những việc dâm loạn mà hắn muốn. Hắn muốn cô nghe lời và chịu đựng bị thao, nhưng không bao giờ hành hạ quá mức. So với khoái lạc, hắn càng chú trọng công việc, và lần đó, sự việc chỉ như một cách tiết dục mà thôi. Hai người làm chuyện đó chỉ vì nhu cầu. Nhưng chính hắn cũng không ngờ rằng sau đó lại động lòng, không tiếc dùng những phương pháp cường ngạnh để giữ cô lại.

Hiện tại trong lòng cô vẫn khó xóa đi những ấn tượng cũ, chính bản thân cô lạnh lùng và vô cảm.

Ấn tượng đó thật khó để phai mờ. Đối với Doãn Uyển Phỉ mà nói, ý của Hoắc Sâm chính là áp đặt, buộc cô phải chịu đựng. Cơn tức giận khiến cô lại bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro