Chương 18 - Cãi nhau H nhẹ
Doãn Uyển Phỉ lần này trốn chạy chỉ vì cô lái xe với tâm trạng lo lắng, dọc theo đường đi cũng chú ý quan sát, mặc dù Hoắc Sâm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cô cũng không cảm thấy sợ. Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy chóng mặt, buồn nôn.
Làm sao lại có chuyện lái xe mà lại bị say xe như vậy, chỉ có thể là do nôn nghén.
Phía sau có một đoàn xe của Hoắc gia đang đuổi theo, nhưng họ vẫn chưa kịp theo cô đến đích. Cô dừng xe lại ven đường, chạy xuống và bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cô chỉ nôn khan mà không nôn ra được gì, cảm giác còn tệ hơn cả việc nôn. Cô bực bội nghĩ: "Đứa bé này thật là không biết điều! Tại sao lại xuất hiện vào lúc này, chưa đến ba tháng mà đã có vấn đề, giờ lại khiến mình tưởng say xe như thế này?!"
Doãn Uyển Phỉ ôm bụng, mắng: "Nhãi con à, sao con không hiểu chuyện thế! Con khiến mẹ trốn chạy mà không kịp nữa rồi đấy!"
Xung quanh, những chiếc xe của Hoắc gia dừng lại, và những người bảo vệ mặc vest đen và kính râm, cùng với một số người mặc thường phục bước xuống.
Bọn họ giơ điện thoại lên, và Doãn Uyển Phỉ đoán rằng bên kia là Hoắc Sâm. Cô quay đầu lại và vẫy tay như thể chào hỏi hắn.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ Hoắc Sâm ở đầu dây bên kia, chỉ một câu đơn giản nhưng đầy uy lực: "Trói lại."
Với huấn luyện chuyên nghiệp, những người bảo vệ lập tức lao vào, Doãn Uyển Phỉ tức giận mắng: "Hoắc Sâm! Anh thật đáng ghét!"
Cô bị trói lại, không thể làm gì, hoàn toàn bị kìm hãm. Hoắc gia quả thật quen thuộc với những hành động như thế này.
Hoắc Sâm đang ngồi trong thư phòng, đợi cô. Khi Doãn Uyển Phỉ bị ép ngồi xuống trên ghế sô pha, hắn kết thúc cuộc gọi và bước lại gần, mở trói cho cô.
"Lại muốn chạy sao?" Hoắc Sâm hỏi, giọng đầy lạnh lùng.
Hắn đến gần, gần như ôm lấy cô, nhưng Doãn Uyển Phỉ đẩy hắn ra và dịch người sang bên cạnh, tức giận nói: "Tôi nói rồi, chúng ta kết thúc! Tôi sẽ thu dọn đồ đạc, có gì sai sao?"
Hoắc Sâm nhìn bộ dạng của cô, cuối cùng hiểu ra. Hắn thở dài, lại gần, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên: "Xem ra trí nhớ của em đã hồi phục rồi. Thời gian qua, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao, chẳng phải chúng ta không có chuyện gì mà?"
Doãn Uyển Phỉ lúc này căm hận hắn, cô giận dữ đẩy tay hắn ra, nói: "Ai mà tốt vs anh?! Anh nghĩ tôi bị rối loạn trí nhớ thì có thể lừa tôi sao? Anh thật sự giỏi trong việc chơi đùa với tôi, phải không? Anh gần đây vẫn luôn làm những trò ân ái với tôi đúng không?"
"Không phải, chính em và tôi cùng chơi trò này."
Doãn Uyển Phỉ lúc này thật sự cảm thấy bất lực và không thể nói được gì. Cô nhận ra mình thật ngu ngốc, đã lầm tưởng mình đang sống trong một cuốn sách ngôn tình, và cứ ngây ngốc mà quay lại dựa dẫm vào Hoắc Sâm. Cô giờ đây có thể thấy rằng tình huống này chẳng khác gì một câu chuyện tình cẩu huyết.
Doãn Uyển Phỉ cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, cảm giác mình không thể cố gắng được nữa.
Hoắc Sâm nhìn cô, lòng đầy đau xót. Doãn Uyển Phỉ vùng vẫy trong vòng tay hắn, không muốn bị ôm. Cô không muốn gần gũi hắn, không muốn trở thành một phần trong những toan tính của hắn, những mưu đồ âm thầm và khôn ngoan như nuốt chửng cô cùng đứa con trong bụng. Cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn nữa.
Sau một lúc giãy giụa không thành, Doãn Uyển Phỉ cảm thấy buồn nôn, cô đẩy Hoắc Sâm ra và nôn khan.
Hoắc Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng vỗ về như để an ủi, rồi đưa cho cô một cốc nước. "Em bây giờ đang mang thai, đừng để cảm xúc kích động quá, có thể gây ra phản ứng mạnh, dễ làm em không khỏe."
Doãn Uyển Phỉ uống nước, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn. "Tôi chỉ là tình phụ, tôi sinh con cho ai? Con tôi sẽ gọi anh là ba , hay gọi anh là dượng?"
ý là ổng là chồng của chị gái bả nên bả đá xéo ổng :))
Cô nói những lời này để chọc tức hắn.
Hoắc Sâm thực sự cảm thấy bị tổn thương, nhưng hắn vẫn không tức giận. Hắn cau mày một chút rồi lại dịu dàng với cô, giọng nói trở nên ấm áp: "Tôi và Doãn Uyển Phương sẽ không kết hôn, Phỉ Phỉ, sau này tôi sẽ cho em một lời giải thích."
"Không cần công đạo gì cả!" Doãn Uyển Phỉ tức giận, "Anh không hiểu sao? Tôi chính là không muốn ở bên anh! Tôi không quan tâm anh nuôi chim hoàng yến gì đó, chúng ta chia tay thôi! Đừng nghĩ dùng đứa bé để giữ tôi lại, tôi không sinh đứa bé đâu, và chúng ta kết thúc ở đây!"
Cô nói rất kiên quyết. Tính cô vốn mạnh mẽ, nếu đã quyết định, dù có phải đâm đầu vào tường cũng không quay đầu lại. Dù Hoắc Sâm có đối xử với cô như thế nào, dù có nhấm nháp cưng chiều trong miệng, ngàn cưng vạn chiều, cô cũng sẽ không thay đổi quyết định, nhất định cạy miệng hắn ra mà rời đi.
Cô lại lặp lại một lần nữa: "Đừng dùng đứa bé để ép tôi. Tôi không cảm thấy thương tiếc đứa bé này đâu tôi sẽ không sinh nó ra !"
Hoắc Sâm sắc mặt trở nên tối tăm, khí sắc lạnh lùng. Hắn nắm chặt cằm cô, giọng nói đầy uy lực: "Chúng ta không thể kết thúc như vậy. Dù em có kiên quyết thế nào, tôi cũng không thể để em đi. Không sao đâu, nếu không thể khiến em ngoan ngoãn, tôi sẽ có biện pháp khác để làm em nghe lời."
Hoắc Sâm là kiểu người ít nói, không cố ý dùng uy thế để áp chế người khác. Nhưng lớn lên trong gia tộc Hoắc, hắn mang trong mình bản chất lãnh khốc, ẩn sâu trong xương tủy là sự tàn nhẫn, đủ để nghiền nát mọi đối thủ.
Doãn Uyển Phỉ hiện tại như bị ký ức hỗn loạn dày vò. Những lần bị Hoắc Sâm "dạy dỗ" trong quá khứ dường như hiện lên rõ ràng trong đầu. Chỉ cần hắn đứng gần, hơi thở mạnh mẽ của hắn phả vào người cô cũng đủ làm cô nhớ lại những lần cô bị đẩy đến giới hạn, bị treo lơ lửng giữa dục vọng và khoái cảm đến mức cô tưởng chừng như mình quay cuồng trầm luân không thể sống sót qua những khoảnh khắc đó.
Đôi chân cô bắt đầu run rẩy, không còn chút sức lực, như muốn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Nhưng cô cố gắng cắn răng chịu đựng, không để mình gục ngã.
Hoắc Sâm đứng thẳng dậy, chậm rãi và ung dung tháo thắt lưng của mình. Hắn rút dây lưng ra, rồi nhẹ nhàng vỗ nó vào tay, tạo ra âm thanh đáng sợ. Mỗi lần tiếng vỗ vang lên, Doãn Uyển Phỉ lại giật mình co rúm lại một chút. Âm thanh đó gợi lại cho cô những ký ức kinh hoàng, tựa như nó có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào. Hình ảnh Hoắc Sâm với gương mặt lạnh lùng, dùng dây lưng kiểm soát và trừng phạt cô, lại hiện lên rõ rệt, cùng với cảm giác hoảng loạn và sự bất lực.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Hàng mi dài của cô run rẩy dữ dội, ánh mắt đầy sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô nức nở, cố gắng lùi lại từng bước, muốn tránh xa hắn, nhưng không thể trốn thoát khỏi nỗi ám ảnh đang bủa vây.
Hoắc Sâm cầm dây lưng, nâng cằm Doãn Uyển Phỉ lên, lạnh lùng nói:
"Trong bụng em là con của tôi, em biết điều đó chứ? Ngoài việc sinh nó ra, em còn muốn làm gì khác? em nghĩ có thể kết thúc tất cả sao? Từ lúc em đồng ý làm người phụ nữ của tôi, chúng ta đã không có khả năng kết thúc được!"
Doãn Uyển Phỉ phản bác, giọng đầy phẫn uất:
"Lúc trước chính anh nói chuyện này là anh tình tôi nguyện. Bây giờ tôi không muốn nữa, thì cứ tốt lành mà chia tay, chẳng lẽ anh định cưỡng ép người khác sao? anh thay đổi ý định rồi?!"
Hoắc Sâm thản nhiên thừa nhận, giọng nói chắc nịch:
"Đúng vậy. tôi đổi ý."
Doãn Uyển Phỉ cười lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Tốt thôi, anhlà người của Hoắc gia, chẳng lẽ không cần thể diện sao? Vây hãm một người phụ nữ, anh cảm thấy điều đó chứng tỏ được bản lĩnh gì sao?"
Hoắc Sâm chậm rãi tiến lên, từng bước áp sát:
"em đừng quên Hoắc gia là như thế nào. tôi muốn đổi ý thì đổi, chẳng ai dám quản."
Phải rồi, Hoắc gia là thế lực hùng mạnh, quyền uy như núi. Dù họ làm bất cứ điều gì, kể cả việc mất mặt, cũng chẳng ai dám chỉ trích. Thậm chí, còn có người sẵn lòng giúp che đậy những việc làm đó. Hoắc gia vừa hung hãn vừa nguy hiểm, đối với thế giới bên ngoài, họ như một nỗi ám ảnh khủng khiếp.
Không ngờ rằng Hoắc Sâm cũng có lúc vô lý và ngang ngược đến như vậy!
Doãn Uyển Phỉ bị dồn vào chân tường, không còn đường lui. Cô cố lấy hết can đảm, chuyển từ sợ hãi sang quyết tâm phản kháng. Đôi tay cô đẩy mạnh Hoắc Sâm, cố gắng tìm cách chạy thoát. Nhưng cô đã đánh giá cao sức mình. Với chút sức lực nhỏ bé đó, làm sao cô lay chuyển nổi một người đàn ông cao lớn như hắn? Ngược lại, bàn tay cô lại vô tình đặt lên người hắn, như một hành động bất lực trước tình thế.
Hoắc Sâm giữ chặt đôi tay của Doãn Uyển Phỉ, dùng dây lưng quấn một vòng, kéo chặt đến tận cuối, rồi thắt nút.
"Hoắc! Hoắc Sâm! Đồ khốn nạn!" Doãn Uyển Phỉ hét lên đầy sợ hãi, cố gắng giãy giụa, vừa tức giận vừa hoảng loạn.
"Đừng nhúc nhích!"
Hoắc Sâm ngồi xuống ghế sô pha, kéo theo Doãn Uyển Phỉ, buộc cô phải quỳ trước mặt hắn. Hắn chỉ cần nói một câu, nhưng mỗi lần cô chống lại, đôi tay giãy giụa đến mức cổ tay đỏ ửng, đầy đau đớn.
"Nếu không nghe lời, là muốn chịu khổ."
Hắn nói với giọng trầm thấp, mang theo sự áp đảo như một bậc đế vương. Tay hắn giật mạnh dây lưng, khiến Doãn Uyển Phỉ hét lên một tiếng. Cô bị buộc chặt tay ra sau lưng và kéo giơ lên cao, tạo thành tư thế khiến cơ thể căng cứng. Đầu cô bị ép cúi xuống, gần như chạm vào phần thân dưới của hắn, hơi thở dồn dập, không thể làm gì hơn ngoài chịu đựng.
Hoắc Sâm vốn là người nổi danh với sự tàn nhẫn và thủ đoạn. Hắn có thể làm người khác cầu sống không được, muốn chết cũng không xong. Tuy nhiên, khi đối mặt với người phụ nữ của mình, hắn nắm rõ giới hạn, không làm tổn thương cô hoặc đứa bé trong bụng.
Chỉ cần khiến cô sợ hãi là đủ.
Tiếng khóa kéo vang lên giữa không gian tĩnh lặng, khiến Doãn Uyển Phỉ nhận ra ý định của hắn. Cô hoảng hốt dịch người sang một bên, đôi môi mím chặt, ánh mắt lảng tránh trong nỗi sợ.
Chưa kịp thoát xa, cô đã bị hắn túm lại. Một tay Hoắc Sâm giữ chặt cằm cô, ánh mắt đầy uy quyền không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Dương vật thô cứng được móc ra chọc chọc vào gương mặt trắng nõn của cô, tựa như bàn ủi nặng ép người. Doãn Uyển Phỉ ngậm chặt miệng, nước mắt không ngừng rơi, trong khi mũi khẽ phát ra tiếng thở nghẹn ngào.
Hoắc Sâm cụp mắt, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng vẫn toát lên nét tuấn mỹ khó cưỡng. Hắn đưa ngón tay thon dài giữ chặt quai hàm của Doãn Uyển Phỉ, chỉ một động tác đã dễ dàng làm cô mở ra đôi môi nhỏ nhắn vốn đang mím chặt, không chịu khuất phục.
"A... ưm!" Doãn Uyển Phỉ hoảng hốt, hàng mi dài khẽ run lên như cánh quạt hương bồ. Dù trước đây đã nhiều lần đối diện với Hoắc Sâm, nhưng chưa bao giờ cô ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Đôi môi nhỏ khẽ hé, không thể khép lại, chiếc lưỡi mềm mại co rụt lại rồi vươn ra, nước dãi theo khóe môi chậm rãi nhỏ xuống.
"Chỗ nào cũng thật ướt, thật mềm, nước nhiều." Hầu kết hắn lăn lộn, ôm lấy thân cô, hôn xuống, quấn lấy lưỡi cô, đem lưỡi cô mút đến sạch sẽ. Nhưng tính tình Doãn Uyển Phỉ chính là ăn cứng không ăn mềm, nhớ đau không nhớ việc tốt. Hắn muốn làm cô sợ.
Hoắc Sâm áp sát lại gần cô, cọ đến bên môi cô, hắn không vội cắm vào miệng nhưng tự cầm dương vật cọ bên ngoài môi, cọ qua cọ lại rồi lại chọc chọc vào những nơi khác trên mặt, nước dãi cô chảy xuống dính trên thân dương vật, hắn lại dùng nước dãi trên đó cọ vươn ra khắp mặt cô.
Hắn dùng sức mạnh giữ chặt, khiến cả đầu cô hoàn toàn không thể cử động, đầu nhỏ bị khống chế, không cách nào thoát ra. Doãn Uyển Phỉ tức chết rồi, nhịn không được phỉ nhổ 1 ngụm nước bọt lên đồ tồi tệ kia. Hắn chiếm thế chủ động, hoàn toàn kiểm soát tình hình. Giây tiếp theo, đồ khốn nạn nhà hắn nhân cơ hội cô mở miệng phỉ nhổ, liền đem dương vật chọc vào thẳng cái miệng nhỏ.
"A~!" Doãn Uyển Phỉ thầm kêu lên trong lòng 'Ngay cả chính mình còn phun ra nước miếng' Cô cảm thấy như bị dồn vào đường cùng, không thể thở nổi. Cô ra sức vặn vẹo thân mình để giãy giụa, theo bản năng dùng cái lưỡi chống đẩy côn thịt ra ngoài.
Đây là cách duy nhất cô có thể phản kháng nhưng vô ích.
Một cây lưỡi mềm nhỏ đẩy đẩy quy đầu hắn thì có thể có tác dụng gì? chỉ biết đảo qua đảo lại liếm láp ở trên quy đầu hắn mà chống cự, Hoắc Sâm bị cô liếm đến như vậy thì chỉ cảm thấy sướng đến thở nặng nề, duỗi tay nhéo đầu vú cô, thẳng lưng cắm vào sâu hơn, "Ăn vào đi, không cố liếm như thế nữa, một hồi người không dễ chịu cũng là em thôi."
Lúc này, Doãn Uyển Phỉ chỉ muốn khóc, nhưng cô cố gắng kiềm chế vì biết nếu khóc sẽ mất khí thế. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ bừng. Mặc dù bị côn thịt cắm vào miệng đễn nỗi miệng cô đều sưng đỏ lên, nhưng cô vẫn như tân tiên cô tư và thỉnh thoảng thở gấp một chút cô vẫn không muốn khóc.
"Tân tiên cô tư" là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, có thể được hiểu là một người phụ nữ có sắc đẹp, tài năng vượt trội và khí chất thanh cao, đôi khi có vẻ ngoài lạnh lùng, không dễ tiếp cận.
"Ô ơ hmm ..." cái miệng nhỏ vừa ấm vừa ướt, bị côn thịt cắm sâu vào, nước dãi tràn ra chảy dính lên tay Hoắc Sâm, hắn lại đem nước dãi bôi lên trên vú cô. Hắn cố ý dùng côn thịt lớn đuổi theo cái lưỡi cô, đem cái miệng nhỏ cắm giảo đến nước miếng giàn giụa, thở gấp phì phò.
Động tác ra vào miệng cô cuồng nhiệt.
Hoắc Sâm rút ra, Doãn Uyển Phỉ vẫn còn đang "Khụ...Khụ", đã bị người đàn ông đến bẻ đôi đùi ra, duỗi tay dâm lãng xoa xoa tiểu huyệt, xoa ra tiếng nước cho cô nghe.
Hoắc Sâm cười nhạo, " Chỉ mới cắm vào cái miệng em thôi mà em đã ướt tới vậy rồi sao?"
Doãn Uyển Phị bị Hoắc Sâm dạy dỗ nhiều,rất mẫn cảm nên dễ dàng có phản ứng, miệng ngậm dương vật còn tiểu huyệt thì rĩ nước không ít. Cố tình nói ngay thời điểm cả hai đang có mâu thuẫn, cô liền cảm thấy thẹn, càng thẹn càng bực.
Nước mắt lưng tròng, tức giận mắng:"Hoắc Sâm anh chính là thứ khốn nạn! Khốn kiếp, Mẹ nó!!!!!"
Cô bị cắm vào miệng đến cái môi sưng đỏ lên, mắt rưng nước chu môi lên mắng hắn, bộ dáng câu người như thế, Hoắc Sâm hận không thể chơi chết cô.
Cô chưa bao giờ dám mắng hắn như vậy, xem ra thật sự tức giận.
Hoắc Sâm hiểu rằng Doãn Uyển Phỉ không phải là người hoàn toàn ngoan ngoãn, nhưng cũng không phải là người quá kiêu ngạo. Cô không có quá nhiều toan tính, chỉ đơn giản muốn một cuộc sống ổn định. Doãn Uyển Phỉ luôn sợ hắn , nên cô cố gắng thể hiện tốt trước mặt hắn, chưa bao giờ lộ ra tính tình của cô, luôn làm theo những lời hắn muốn,giả ý nịnh hót , nhưng lại không thật sự có cảm xúc nào đối với hắn.
Kể từ khi sự việc liên quan đến hôn ước của Doãn Uyển Phương và Hoắc Sâm xảy ra, Doãn Uyển Phỉ mới bắt đầu thể hiện tính cách thật của mình. Cô không còn giả vờ giả ý, không còn cố gắng lấy lòng nữa, và muốn tách ra khỏi những gì đang diễn ra. Khi Hoắc Sâm không đồng ý chia tay, cô càng cảm thấy bức bối, giống như một ngọn lửa nhỏ lúc nào cũng muốn bùng cháy.
Sau vụ tai nạn xe , trí nhớ của cô vẫn còn hỗn loạn, nhưng dần dần cô lại quay lại với bản tính thật của mình. Mặc dù lúc này cô đã không còn giả tạo, nhưng vẫn luôn cố giấu đi sự bực bội trong lòng, thỉnh thoảng lén lút mắng chửi hắn vài câu.
Giờ đây, Doãn Uyển Phỉ thật sự trở thành chính mình, và Hoắc Sâm không khỏi động lòng. Cô cố gắng nén lại cơn giận, tay hận không thể cho Hoắc Sâm 1 cái tát, nhưng hắn làm sao để cô có cơ hội? Hắn nhẹ nhàng giữ chặt cô lại.
"Ai ui~" Doãn Uyển Phỉ bị Hoắc Sâm túm đến đứng thẳng lên, hắn nhẹ nhàng đẩy, Doãn Uyển Phỉ đã quỳ gối trên sofa. Dạy dỗ hàng năm, Doãn Uyển Phỉ tự giác không tựa lưng vào sofa, chu mông lên, đưa tiểu huyệt lộ ra trước mắt hắn. Mặt Doãn Uyển Phỉ ửng hồng, quay đầu về sau giận trừng mắt vs Hoắc Sâm , nhưng hai mắt cô đẫm lệ mông lung, không có khí thé, thoạt nhìn ngược lại vừa hận vừa đáng thương.
Thật không chút nào biết chính mình đang bày ra dáng vé câu người đến như nào, hận không thể chơi chết cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro