Chương 15 - Thủ dâm bị phát hiện H nhẹ
Bởi vì hai ngày trước Doãn Uyển Phỉ bị một chiếc xe lạ theo dõi, Hoắc Sâm phá lệ trở về biệt thự để ở bên cạnh cô.
Doãn Uyển Phỉ lập tức tìm cách diễn tròn vai mình, cả ngày quấn lấy hắn, cố ý thăm dò tin tức về mối quan hệ giữa hai gia đình, cũng như tình cảm giữa hắn và Doãn Uyển Phương rốt cuộc ra sao.
Nhưng Hoắc Sâm lại bị chứng Schrodinger nghiêm
(Đây là cách chơi chữ, ám chỉ "miệng Hoắc Sâm" giống như trạng thái của con mèo Schrodinger—vừa có thể "mở" vừa có thể "đóng" tùy thuộc vào ngữ cảnh. Khi Doãn Uyển Phỉ muốn khai thác thông tin, miệng Hoắc Sâm lập tức "đóng," nhưng khi tình cảm xen vào, miệng hắn lại "mở" hoàn toàn.)
Nhưng Hoắc Sâm kín như bưng. Khi cô cố tình quyến rũ hắn, Hoắc Sâm nhanh chóng đáp lại, môi lưỡi dây dưa khiến Doãn Uyển Phỉ chìm đắm, thậm chí còn khiến cô run rẩy và môi tê dại. Tuy nhiên, mỗi lần cô cố moi tin, hắn ngay lập tức im lặng, có cạy miệng cũng không khai.
Doãn Uyển Phỉ không chỉ thất bại trong việc thăm dò, mà còn vô tình "châm lửa," khiến bản thân phải chịu đựng sự nhiệt tình cuồng nhiệt của hắn.
Dù vậy, Hoắc Sâm vẫn thường xuyên liên lạc với Doãn Uyển Phương. Hai người dường như đang âm thầm bàn bạc điều gì đó, khiến Doãn Uyển Phỉ tức tối trong lòng. "Đồ đàn ông cặn bã! đứng núi này trông núi nọ!"
Tâm trạng Doãn Uyển Phỉ đầy bất an, không phải vì Hoắc Sâm thân cận với Doãn Uyển Phương, mà bởi vì bầu không khí vi diệu giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Doãn. Mặc dù Hoắc Sâm cố ý che giấu, cô vẫn cảm nhận được hai gia đình dường như sắp có biến cố lớn.
Cốt truyện này ngày càng rối rắm. Cô xuyên vào sách nhưng không có bất kỳ bàn tay vàng hay hệ thống hỗ trợ nào. Cốt truyện cũng chẳng liên quan gì đến những gì đã được viết ban đầu. Thay vì bước lên làm trung tâm câu chuyện, cô lại bị Hoắc Sâm kiểm soát hoàn toàn, đến mức ngay cả việc kết nối với thế giới bên ngoài cũng bị hắn cắt đứt.
Sau đó, Doãn Uyển Phỉ liền tìm Hoắc Sâm để nháo.
Nhưng Hoắc Sâm vẫn là Hoắc Sâm, hắn luôn có cách khiến cô không dám làm loạn.
Có tiền, có quyền, và bản lĩnh! Thêm tính cách trầm mặc, lạnh lùng khiến người khác không dám chọc tức, cộng thêm thứ "đáng gờm" kia... Trong lòng Doãn Uyển Phỉ thì mạnh mẽ là vậy, nhưng khi thấy hắn tháo dây lưng, cô lập tức mềm nhũn cả người.
Quyền lực của Hoắc Sâm còn thể hiện ở việc kiểm soát mọi thứ xung quanh. Trong căn biệt thự này, điện thoại của hắn hoạt động bình thường, còn điện thoại của cô thì không có tín hiệu, chẳng thể truy cập internet hay cập nhật tin tức gì. TV trong nhà thậm chí cũng chẳng phát được thông tin nào ngoài các chương trình thai giáo lặp đi lặp lại như Makka Pakka.
Không có internet giống như bị quay ngược về thời tiền sử, Doãn Uyển Phỉ đành bất lực, nằm dài trên sofa lông mềm mại, xem mấy video thai giáo với vẻ mặt chết lặng. Cô bực bội trong lòng, quyết định mấy ngày liền không gần gũi Hoắc Sâm.
Ban ngày, cô cảm thấy vô cớ cáu kỉnh, ban đêm thì ngủ không yên giấc, nhiều mộng mị.
Hoắc Sâm ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, cố gắng an ủi. Dù tỉnh táo mà trách móc hắn, nhưng trong tiềm thức, Doãn Uyển Phỉ vẫn dựa dẫm vào hắn. Cô tựa vào lòng Hoắc Sâm, tìm một tư thế thoải mái rồi dần dần ngủ lại.
Hoắc Sâm khẽ cười, bàn tay ấm áp vuốt ve bụng cô. Cô mang thai, cảm xúc trở nên đặc biệt nhạy cảm. Dù hắn có giấu giếm, cô vẫn mơ hồ cảm nhận được. Đến lúc sự thật bại lộ, liệu cô có làm loạn không? Còn mối quan hệ giữa hai người... liệu sẽ đi về đâu?
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Cô không hề mất trí nhớ, và hiện tại ký ức của cô bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Một khi cô nhớ lại toàn bộ, mọi chuyện sẽ ra sao? Làm thế nào để giữ cô ở lại?
Hoắc Sâm trầm ngâm hồi lâu, sau đó gọi bác sĩ Tô, yêu cầu chuẩn bị thêm thuốc an thai.
Ký ức mờ nhạt cùng với trạng thái mơ hồ mà Hoắc Sâm cố tình tạo ra khiến Doãn Uyển Phỉ trở nên vô tư hơn trong vài ngày. Cô lại tràn đầy sức sống, ăn ngon ngủ tốt. Một lần nữa, cô bắt đầu nhẹ nhàng tìm cách thám thính thông tin từ Hoắc Sâm, người luôn cứng nhắc và khó tiếp cận.
Hoắc Sâm đang ở thư phòng làm việc. Doãn Uyển Phỉ mang một tách cà phê vào, nhưng hắn chẳng buồn liếc nhìn cô, chỉ mải mê gõ bàn phím. Cô đặt tách cà phê vào tầm tay hắn, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, chống cằm quan sát.
Người đàn ông tập trung làm việc luôn mang sức hút đặc biệt. Với vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt Hoắc Sâm càng trở nên góc cạnh và cuốn hút. Thêm vào quyền lực trong tay, sự hấp dẫn ấy như được nhân đôi.
Dù bình thường hắn luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng khó gần, Doãn Uyển Phỉ biết rõ khi hắn ở bên cô, hắn không hề khô khan chút nào, mà một khi lâm trận thì eo và tiểu bé huyệt của cô chỉ muốn đem vứt đi, mềm nhũn ra. Nhưng Hoắc Sâm lại rất ghét bị quấy rầy khi đang làm việc. Cô băn khoăn tìm cách tiếp cận mà không gây phiền phức cho hắn.
"Người đàn ông này thật sự là đau đầu mà," cô nghĩ.
Doãn Uyển Phỉ khẽ dịch chân, cảm giác khô nóng lại lan tỏa trong người. Gần đây, cô thường xuyên cảm thấy khó chịu trong cơ thể, nhưng vẫn cho rằng đó chỉ là trạng thái bình thường. Cô không hề biết mình thực sự mang thai, nên những thay đổi kỳ lạ trong cơ thể đều bị cô xem nhẹ.
Đừng nghĩ rằng mang thai thì không có dục vọng. Một số phụ nữ mang thai ngược lại còn trở nên nhạy cảm hơn do sự gia tăng hoặc rối loạn hormone nữ, hormone thai kỳ và hormone sinh dục, khiến họ khao khát sự thân mật nhiều hơn.
Doãn Uyển Phỉ chính là rơi vào tình trạng này.
Nghĩ ngợi một hồi, cô bỗng nảy ra ý định tự giải tỏa. Quyết định đã rõ ràng, cô cũng không còn tâm trạng thám thính thông tin từ Hoắc Sâm nữa. Nhẹ nhàng đứng dậy, cô định lẻn ra khỏi phòng.
"Đi đâu?" Hoắc Sâm không hề ngẩng lên, nhưng chỉ cần Doãn Uyển Phỉ khẽ động, hắn liền nhận ra. Dù đang bận rộn, sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt lên cô.
Doãn Uyển Phỉ khựng lại, ánh mắt thoáng chút chột dạ: "em...em em đi ra ngoài. Sợ làm phiền anh, em trở về phòng..."
"Ngồi lại chỗ cũ."
Mấy ngày nay Doãn Uyển Phỉ không đến gần hay quấn quýt, khiến Hoắc Sâm thấy thiếu vắng. Hắn thích cô ở bên cạnh, gần đến mức ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô. Tốt nhất là mỗi nơi trong căn biệt thự đều có hình bóng cô.
Chính vì thế mà khắp biệt thự treo đầy ảnh chân dung của Doãn Uyển Phỉ trong những khung ảnh tinh xảo—một sở thích kỳ lạ của Hoắc Sâm.
Không còn cách nào khác, Doãn Uyển Phỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Thật là bá đạo mà. Bận rộn thì đừng quan tâm đến người khác đi, vậy mà còn muốn giữ mình ở đây làm gì chứ."
Hoắc Sâm vẫn mải miết gõ bàn phím, tiếng gõ lách cách vang lên đều đặn. Nhưng Doãn Uyển Phỉ càng ở gần hắn, lòng cô lại càng không yên, ngọn lửa dục vọng trong người càng bừng lên mãnh liệt.
Cô cảm thấy cơ thể ngày một nóng lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Đôi tay nhỏ nhắn không tự chủ khẽ động, như muốn tìm kiếm chút giải thoát. Hai chân cô cũng bất giác khép chặt, cọ xát, cố gắng kiềm chế cảm giác rạo rực đang dâng trào.
Tại sao gần đây cơ thể mình lại nhạy cảm thế này chứ? Dường như không thể nào kiểm soát nổi nữa.
Doãn Uyển Phỉ liếc nhìn Hoắc Sâm, thấy hắn vẫn đang chăm chú làm việc, vẻ mặt nghiêm nghị không chút phân tâm. Dường như lúc hắn làm việc, mọi thứ xung quanh đều bị gạt sang một bên.
Sau một lúc suy nghĩ, cô khẽ dịch chiếc ghế xoay của mình ra xa một chút, đổi hướng ngồi để đảm bảo rằng Hoắc Sâm sẽ không nhìn thấy hành động của cô. Tâm trí cô vừa ngại ngùng, vừa dằn vặt, nhưng cũng không thể ngừng cảm giác thôi thúc mãnh liệt đang tràn ngập khắp cơ thể. Ngón tay bắt đầu chui vào giữa quần lót, tìm được điểm mẫn cảm của âm đế xoa nắn. Chỗ đó thật thoải mái, cô lại đem 1 một ngón tay cắm vào giữa tiểu huyệt chậm rãi đưa đẩy, sướng quá, nhưng rõ ràng là tưởng tượng nếu là ngón tay của Hoắc Sâm thì sẽ sướng hơn.
Doãn Uyển Phỉ đem chân đạp lên tay vịn ghế, chân mở rộng ra, tham lam thọt sâu vào thêm một chút, tự chọc vào rồi lại rút ra, xoa xoa âm đế.Thỉnh thoảng quay đầu thấy Hoắc Sâm vẫn còn đang chăm chú làm việc, cô thì một bên khác tự thủ dâm, cảm giác bây giờ như chính hắn, luôn mang đến cảm giác sướng đến lạ thường, khiến người ta không rõ vì sao lại bị cuốn hút đến mức không thể rời.
Sướng!~ Doãn Uyển Phỉ nhắm mắt ngửa đầu, cái miệng nhỏ sợ hắn nghe thấy mà khẽ nhếch nhẹ nhàng thở dốc, ngón chân cuộn tròn câu trên tay vịn, sướng đến mặt ủng hồng. Thật thoải mái! vốn dĩ cô muốn câu dẫn người, kết quả chính mình tự chơi mình đến nghiện rồi.
"Ư áchhhhh haaa~" cao trào ~ Doãn Uyển Phỉ cong eo, thân khẽ run, nhẫn nại, nhỏ giọng thở dốc.
" Tự mình chơi chính mình sướng vậy sao?"
Người đàn ông nói rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh, Doãn Uyển Phỉ hú hồn mở hai mắt.
Bị thấy rồi! Doãn Uyển Phỉ kinh thố đem váy kéo xuống, chân dài vừa định buông, lại bị Hoắc Sâm một phen ngăn cản, đem hai chân cô lại bẻ ra giống y vị trí cũ, váy bị hắn kéo lên càng cao.
Doãn Uyển Phỉ xấu hổ muốn đội quần, sợ hãi duỗi tay che tiểu bạch đào nhơ nhoép nước của mình lại, : Hoắc... Hoắc Sâm! anh nhìn cái gì? anh ... anh nhìn thấy khi nào?"
"Vẫn luôn nhìn" Hoắc Sâm vẫn luôn chú ý đến cô, từ lúc cô đem ghế dịch ra xa hắn, hắn lại càng chú ý. Hoàn toàn nhìn cái ngừoi phụ nữ này tự chơi chính mình đến hắn miệng lưỡi khô cả đi.
"che cái gì?tự mình thủ dâm sướng đến ngốc rồi sao? Anh một bên làm việc, còn em một bên cũng thật là hưởng thụ." Hắn kéo tay cô đang che lại, liền thấy sợi chỉ lấp lánh dính trên tay cô kéo dài ra, lại nhìn đến tiểu huyệt ướt đẫm cả quần lót.
Hoắc Sâm nhất thời cười lạnh một tiếng, Bẻ tay cô ra, kéo đáy quần lót sang một bên rồi lại bẻ 2 cánh môi của tiểu huyệt ra, bên trong phấn nộn đỏ thắm mà yết hầu chuyển động.
Mấy ngày nay, hắn cố ý nhịn không chạm vào cô, muốn để cô dưỡng thai và chăm sóc cơ thể tốt hơn. Thế nhưng cô lại không hiểu, không nói rõ nhu cầu, tự mình giải quyết, còn làm những điều khiến hắn không ngừng nghĩ đến trong mơ.
Doãn Uyển Phỉ mặc kệ sự xấu hổ vì bị phát hiện, nhìn thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm nghị, tưởng rằng hắn đang giận vì mình làm chuyện đó ngay tại nơi hắn làm việc. Cô liền nhỏ giọng giải thích: "Em... Em về phòng..."
Hoắc Sâm kéo cô lại rồi hắn ngồi lên ghế, vỗ vỗ đùi, " tới đây ngồi lên đùi, cởi quần lót ra, tự mình mở chân rộng ra"
Doãn Uyển Phỉ mềm nhũn chân, lập tức tư mình cởi cái quần lót có vệt nước ướt nhẹp kia quẳng sang một bên. Nghe lời ngồi trên chân hắn, đùi mở rộng, ở trước mặt Hoắc Sâm lộ ra tiểu huyệt dinh dính nước. Hoa môi bị cô tự mình xoa đến hồng lên, hạt đậu giữa âm đế cũng bị chính cô đùa bỡn đến đỏ tươi mà đứng thẳng.
Hoắc Sâm lớn lên tuấn tú, đẹp trai với đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng như mặt nước tĩnh lặng. Dưới ánh mắt ấy, Doãn Uyển Phỉ cảm thấy như bị thiêu đốt, toàn thân cô bừng lên một cảm giác nóng bỏng, làn da như ửng hồng, tiểu huyệt nóng như lửa thiêu chảy nước. Cô duỗi tay vịn lấy hắn,"Hoắc Sâm~"
Hoa môi trơn trượt bởi dâm dịch chảy dọc xuống rồi dính trên quần tây của hắn, dâm dịch sáng lấp lánh. Doãn Uyển Phỉ xấu hổ lập tức muốn đứng lên tìm cái gì đó lau đi.
"Xấu hổ gì chứ, không cần lau, một hồi càng ướt hơn thôi". Hoắc Sâm dùng tay kéo cô ngồi yên lại, bẻ hai chân cô rộng ra, lại tiếp tục động eo vào cái lỗ nhỏ giữa háng cô.
Doãn Uyển Phỉ căng thẳng người, hít vào một hơi. Ngay sau đó, cô lại kìm nén cảm giác, cắn môi hừ nhẹ, giương chân lên, chăm chú nhìn Hoắc Sâm, tò mò không biết hắn sẽ dùng ngón tay mà cắm vào mình sẽ như thế nào.
Hoắc Sâm có đôi tay dài, ngón tay rõ ràng, trên đó là những vết chai mỏng, mang một sức mạnh nam tính rõ rệt. Bàn tay hắn xoa bóp vú cô , cọ xát đến phần mẫn cảm nhất , thập phần thoải mái.
ngón tay giữa hắn thọc vào tiểu huyệt của Doãn Uyển Phỉ, động tác nhẹ nhàng nhưng mang theo chút giảo hoạt.
cô có thể cảm nhận được vết chai mỏng trên tay hắn, càng thoải mái. Bên trong huyệt như đang buộc chặt ngón tay hắn, mút ngón tay đến nghiện, Hoắc Sâm hô hấp nặng nề, đem ngón tay lại cắm sâu hơn, sờ soạng đến bên trong phì nhiêu thịt thọc vào rồi lại rút ra. Xương ngón tay hiện rõ đang cắm vào giữa lớp thịt mềm mại, trên tay nhô lên gân xanh, giống như cũng mang theo lực cảm.
Hắn rũ mi nghiêm túc dùng ngón giữa xinh đẹp của hắn cắm tiểu huyệt, Không biết vì sao, Doãn Uyển Phỉ bất giác run lên khi bị chạm vào một điểm nhạy cảm nào đó. Từ người cô, nước như thể từ giữa háng phun ra, từng giọt nhỏ tí tách dọc theo ngón tay người đàn ông trượt xuống.
Doãn Uyển Phỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng Hoắc Sâm lại nhân cơ hội thêm một ngón tay nữa, mang theo ý trừng phạt cô. Hai ngón tay nhẹ nhàng chuyển động bên trong, cố ý khuếch trương và cọ xát vào những điểm nhạy cảm. Nơi nào trên cơ thể cô mẫn cảm, hắn đều tìm đến và trêu đùa không chút ngần ngại.
Ngón tay của Hoắc Sâm thực sự mang lại cảm giác rất thoải mái. Dù động tác của hắn có phần dồn dập, nhưng cảm giác đó vẫn khiến Doãn Uyển Phỉ không thể kiềm chế được. Ngón chân cô vô thức cuộn tròn, cổ chân khẽ chuyển động. Tuy nhiên, việc hắn cố ý cắm vào lại làm cô không kiểm soát được mà lại lên đỉnh.
Sao lại sướng như vậy? Sướng đến mức cô hoảng sợ.
Doãn Uyển Phỉ thầm mắng chính mình, mày chưa bao giờ làm với đàn ông sao? tự nhiên cái thèm muốn dâm tiện như vậy là thế nào?
Cô nhớ nơi này khi trước kia chỉ cần cô vừa chảy nước, đã bị Hoắc Sâm áp lên mình các loaị đùa bỡn, rồi làm cho cô phát điên. Tiểu huyệt trong ngoài hoàn toàn ướt đẫm thì côn thịt mới tiến vào, tiểu huyệt phục vụ cự vật như thể chính nó cũng đang kháo khát bị thao. Đã bị thao một cách quá mức, tựa hồ như khi Hoắc Sâm thổi một hơi nhẹ, thân thể và tiểu huyệt cô cũng có thể run lên đến mức đạt được đỉnh điểm của sự kích thích.
Sự dạy dỗ mang theo tình ái, dạy tới mức dưỡng cho cô thành cái tính dâm đãng. Cô dường như đã bị thuần dưỡng thành cái loại đó, chỉ cần Hoắc Sâm tới gần, liền ào ào chảy nước theo thói quen. Xem như tự bảo vệ mình.
"Ha aa~ân~ bị chọc vào điểm nào đó. Doãn Uyển Phỉ bắt lấy tay người đàn ông, không cho hắn động, kẹp chân lại xoa xoa, yy y ô ô run rẩy.
Hoắc Sâm ngước mắt nhìn cô, biết cô lại cao trào, cười xấu xa đập nhẹ vào cánh môi tiểu huyệt liên tục phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp đâm đãng, " Là chồng cắm em sướng hay em tự cắm sướng hơn?"
Đối với cái kiểu xưng hô này, Doãn Uyển Phỉ vẫn không quen,bởi vì trước kia Hoắc Sâm cũng sẽ không tự xưng như vậy.
Hắn là người lý trí, rất rõ ràng về mối quan hệ giữa mình và người khác.
Doãn Uyển Phỉ cũng là người lý trí, chỉ yêu tiền của Hoắc Sâm.
Ngón tay hắn lại vói vào bên trong, hắn nói cái gì mà dùng cái gì cắm cái gì chính mình, cô mê man. Hắn chuẩn xác hướng đến nơi điểm Gờ , Doãn Uyển Phỉ vừa ngứa vừa sướng đến khó nhịn, ôm Hoắc Sâm rầm rì ư a, không dám không đáp.
"Chồng....là chồng cắm em sướng~" ngaị ngùng đáp lại xưng hô
" Nếu vậy , đổi thử thứ khác cắm" Hoắc Sâm trực tiếp liền kéo khoá quần ra. Cự vật kia vểnh lên nằm đúng vị trí đường dọc hoa huyệt, dài đến bụng nhỏ Doãn Uyển Phỉ
Quá lớn quá dài, Doãn Uyển Phỉ nghĩ mà sợ nuốt nước miếng. Bỗng nhiên hối hận vì tới câu dẫn Hoắc Sâm, tay hắn thôi mà đã khiến mình mê loạn cao trào, đằng này là côn thịt cắm vào, chắc mình lại chết lên chết xuống.
" không phải chính mình mê chơi chính mình sao? bây giờ tự mình nhét nó vào đi"
cô thoáng giật mình trong đầu loé lên ý nghĩ " anh ta đang ghen tị sao?"
--------------------------------------
Phiên ngoại nhỏ
Kim chủ nội tâm bất mãn: Mấy ngày hôm trước. tôi vừa cởi quần, em liền chạy. Hiện tại tự mình đi thủ dâm mà chơi chính mình. Rõ ràng là em không thích tôi.
Chim hoàng yến: Anh...anh anh đúng là có bệnh, trầm mặc không nói, cảm giác lạnh lùng đến ghê rợn.
" Dám nháo liền bị chịch" tàn nhẫn kinh, ai dám không chạy! >.<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro