Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Hũ giấm chua


Lại một ngày trôi qua.

Cô lại ở trong biệt thự, ngồi bên cửa sổ như chim hoàng yến . Hoắc Sâm không cho cô ra ngoài chạy loạn, khiến cô vừa giận vừa không dám nói gì. Cô nằm trên sô pha nghỉ trưa, cảm thấy thoải mái.

Cô tính toán trong đầu, nhớ lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau trong mấy ngày qua. Cảm giác ấy không giống những gì trong tiểu thuyết, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

Cô bỗng hỏi Tiểu Vu, "Tiểu Vu, tôi hỏi cậu, Hoắc Sâm rốt cuộc là người thế nào?"

Trong khi đó, Tiểu Vu đang mơ màng chuẩn bị ngủ, bị hỏi đột ngột nên không hiểu được, "Thế nào? Các người cùng ngủ trên một cái giường, cậu rõ nhất còn hỏi tôi?"

Đúng vậy, người rõ ràng nhất hẳn là cô, chính cô.

Cô lại cảm thấy bối rối.

Hoắc Sâm ít nói, cảm xúc ít khi thể hiện, không bao giờ nói nhiều. Cuộc sống của hắn rất đơn giản, công việc thì ngập đầu.

Hoắc Sâm không phải là người khó gần, mọi người trong công ty đều kính trọng hắn. Nhưng hắn không phải kiểu tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, người mà ai cũng sợ hãi. Cô không hề cảm thấy thích thú với kiểu hình tượng đó.

Hắn lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng có sự thẳng thắn, không lãng mạn như trong những câu chuyện tình yêu. Tuy nhiên, người đàn ông này rất phức tạp, khó đoán, và không dễ bị hiểu thấu.

Cô lại hỏi, "Tiểu Vu, tôi quen cậu trước khi quen Hoắc Sâm. cậu nói xem, Hoắc Sâm trước đây để ý đến tôi vì cái gì? Là vì vẻ đẹp hay phẩm hạnh gì đó?"

Tiểu Vu lúc này gần như ngủ gật, đầu óc không tỉnh táo nên trả lời một cách mơ hồ, "Vẻ đẹp hay phẩm hạnh gì đó không quan trọng đâu, hắn để ý đến cậu chỉ vì ngực to và khuôn mặt đẹp thôi. Hoắc Sâm luôn thích cậu, nhưng cũng có giới hạn. cậu đừng làm quá mà leo lên đầu anh ta nháo"

Doãn Uyển Phỉ... Quả nhiên là người đẹp với vóc dáng nóng bỏng, đặc biệt là vòng một đầy đặn. Trong mắt những gã đàn ông kia, cô chính là sức hút không thể cưỡng lại.

Nếu Doãn Uyển Phỉ là một người đàn ông, cô cũng sẽ thích những người phụ nữ dáng người quyến rũ như đóa thược dược kiêu sa. Còn những dáng người nhỏ nhắn, bình thường như hoa tiểu kiều thì chẳng có gì thú vị cả. Nhưng đàn ông mà, hầu hết ai cũng vậy, không từ chối điều gì mới lạ. Thứ chưa từng nếm thử, luôn là thứ khiến người ta tò mò và say đắm.

Riêng với Hoắc Sâm, cô chỉ có thể dùng sắc đẹp để quyến rũ hắn.

Thái độ của nam chính và nữ chính đối với cô lại không hoàn toàn giống như trong tiểu thuyết từng miêu tả. Hoắc Sâm tạm gọi là bình thường, nhưng khi ở trên giường thì hắn lại rất mạnh bạo. Dù vậy, ngoài đời thường, khi Hoắc Sâm giữ gương mặt lạnh lùng, Doãn Uyển Phỉ thực sự cảm thấy sợ hãi.

Dù cô luôn nhắc nhở bản thân rằng mình không phải "Doãn Uyển Phỉ" thật, nhưng sau khi bị Hoắc Sâm thô bạo nhiều lần, nỗi sợ trong cô dường như đã ăn sâu vào tiềm thức. Điều này rất khó thay đổi. Mỗi khi Hoắc Sâm nói cái gì, cô chẳng dám làm trái.

Thế nhưng, gần đây hắn nói cô không được chạy lung tung và không được tìm gặp Doãn Uyển Phương. Nhưng khi Hoắc Sâm bận rộn, Doãn Uyển Phỉ lại tận dụng cơ hội đó để lấy lòng vài người xung quanh, rồi lén lút tìm gặp Doãn Uyển Phương.

Doãn Uyển Phỉ ăn diện lồng lộn, vẻ ngoài quyến rũ và đầy mỹ lệ. Bề ngoài thì nói là đi tìm Doãn Uyển Phương để thể hiện uy thế, nhưng thực chất cô đang thực hiện nhiệm vụ. Cô dẫn theo Tiểu Vu, quen đường quen lối, tiến vào khu vực ngoài phòng làm việc của Doãn Uyển Phương. Tình cờ thay, cô lại gặp nam phụ Lý Mộ ở đó.

Hiện tại, Lý Mộ đang tạm thời thay thế Doãn Uyển Phương trong vai trò trợ lý.

Doãn Uyển Phương vẫn còn giận dỗi Doãn Uyển Phỉ, chẳng nói năng gì, chỉ tập trung vẽ phác thảo thiết kế. Nhưng dù tỏ ra không quan tâm, tai của cô vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại giữa Doãn Uyển Phỉ và Lý Mộ.

Doãn Uyển Phỉ có vẻ rất hợp ý với Lý Mộ ngay từ lần gặp đầu tiên. Hai người nói chuyện vô cùng ăn ý. Tuy nhiên, Doãn Uyển Phỉ vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Cô liên tục nói những lời khen ngợi Lý Mộ ngay trước mặt Doãn Uyển Phương, thậm chí còn đem Lý Mộ ra so sánh với Hoắc Sâm. Cô nói rằng Lý Mộ là người dịu dàng, chu đáo và biết quan tâm đến người khác.

Ngụ ý của cô rõ ràng: muốn tác hợp cho Doãn Uyển Phương và Lý Mộ.

Doãn Uyển Phỉ không phải cố ý dìm Hoắc Sâm xuống, mà đơn giản là nói thật. Hoắc Sâm đôi khi chẳng khác nào một "cây côn băng" – vừa cứng nhắc vừa lạnh lùng. Hắn là kiểu người ít nói, đam mê công việc hơn là gia đình. Cô nghĩ rằng chọn một người như vậy làm chồng thì hôn nhân sẽ chỉ toàn sự cô đơn và buồn chán, chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.

Càng nghĩ, cô càng tức giận. Càng nói, cô lại càng phấn khích. Thậm chí, cô còn muốn nói thẳng với Doãn Uyển Phương rằng nếu kết hôn với Hoắc Sâm, cuộc sống sẽ là chuỗi ngày lạnh lẽo, cô độc. Đã vậy còn phải chịu đựng một "em gái" như cô xen vào khiến mọi thứ càng bức bối hơn.

Tuy nhiên, sắc mặt của Doãn Uyển Phương trở nên khó hiểu. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa, ngụ ý muốn Doãn Uyển Phỉ nhìn ra phía sau. Nhưng Doãn Uyển Phỉ lại không nhận ra tín hiệu ấy, nghĩ rằng Doãn Uyển Phương đồng tình với quan điểm của mình, liền càng ra sức khen ngợi Lý Mộ. Thậm chí cô còn nói rằng không cưới Lý Mộ thì đúng là một tổn thất lớn.

Sắc mặt của Lý Mộ lúc này thật sự rất đặc sắc. Hắn nhìn về phía cửa, cuối cùng không chịu nổi nữa, liền ho khẽ một tiếng để nhắc nhở. Sau đó, hắn mở miệng, cắt ngang:

"Khụ! Uyển Phỉ à, chuyện tình cảm giữa hai chúng ta năm xưa chỉ là quá khứ. Hiện tại, dù em sống không hạnh phúc, nhưng dựa trên mối quan hệ huyết thống, giữa chúng ta là điều không thể."

Doãn Uyển Phỉ: "???"

Chuyện năm xưa gì? Quan hệ huyết thống gì? Không thể cái gì?

Cô hoàn toàn hoang mang. Chính mình với Lý Mộ từng có một đoạn tình cảm sao?! Cô ngẫm nghĩ, chẳng lẽ "Doãn Uyển Phỉ" trong quá khứ lại ghen ghét nữ chính đến mức này, thậm chí còn muốn có quan hệ với cả nam phụ? Giới thượng lưu này loạn đến thế sao?!

"Người đàn ông của emđang đứng phía sau nhìn em kìa." Lý Mộ thấy Doãn Uyển Phỉ còn ngơ ngác, rõ ràng không hiểu được ám chỉ, liền trực tiếp bảo cô quay lại nhìn.

Doãn Uyển Phỉ quay đầu lại, liền bắt gặp Hoắc Sâm với dáng người cao lớn, đang đứng sừng sững ở cửa. Gương mặt tuấn tú của hắn chìm trong bóng tối, không rõ đã nghe được bao lâu. Dưới lầu, Tiểu Vu – kẻ thông báo tình hình – giờ phút này đã bị dọa cho sợ, ôm mặt cúi rạp ở góc tường , câm như hến, không dám nhìn lên.

Cả người Doãn Uyển Phỉ như đổ bê tông, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động. Xong rồi! Toàn bộ công sức mấy ngày trước để lấy lòng Hoắc Sâm coi như đổ sông đổ bể!

"Hoắc... Hoắc Sâm..." Doãn Uyển Phỉ lắp bắp, lập tức chạy đến trước mặt hắn, cố gắng giải thích.

Nhưng Hoắc Sâm hoàn toàn không để ý đến cô. Hắn bước vào phòng, đưa hai tập văn kiện cho Doãn Uyển Phương, sau đó liếc nhìn Doãn Uyển Phỉ một cái lạnh nhạt rồi đi thẳng ra ngoài, không nói một lời.

Doãn Uyển Phỉ suýt nữa chân mềm nhũn, quỳ xuống túm lấy ống quần của hắn mà xin lỗi.

Khi đầu óc cô còn đang quay cuồng vì hoảng loạn, một ký ức từ thời niên thiếu bỗng ùa về. Doãn Uyển Phỉ nhớ ra rằng, mình và Lý Mộ... quả thật từng có một đoạn tình cảm thanh xuân ngây thơ!

Hóa ra cô và Lý Mộ thật sự từng "có gì đó".

Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo

Trước khi trở thành "người phụ nữ của Hoắc Sâm", Doãn Uyển Phỉ thời trung học cũng đã thử qua một mối tình đầu vừa thuần khiết vừa ngây ngô. Chỉ tiếc rằng nó kéo dài chưa đầy một tháng trước khi tan biến như bong bóng.

Khi ấy, người cô yêu chính là Lý Mộ. Chỉ cần hai người đến gần nhau trong khoảng cách hai centimet, cả hai đều đỏ mặt tía tai. Nhưng rồi trong một lần tụ họp gia đình, họ phát hiện ra mẹ của mình là chị em họ – điều này đồng nghĩa với việc họ là anh em họ hàng xa. Cú sốc đó đã khiến trái tim non trẻ của cả hai chịu tổn thương sâu sắc.

Sau đó, mối tình đầu ngắn ngủi ấy chẳng ai nhắc lại, và nó cứ thế lặng lẽ trôi vào quên lãng.

Nhưng bây giờ, khi cô vừa khen ngợi Lý Mộ hết lời ngay trước mặt Hoắc Sâm, còn kéo anh ra so sánh với Hoắc Sâm, chẳng khác gì ngầm thừa nhận "tình cũ khó quên". Hành động này chẳng phải đã chọc giận Hoắc Sâm đến cực điểm hay sao?

Doãn Uyển Phương nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của Doãn Uyển Phỉ, bèn bình tĩnh khuyên:

"Chị khuyên em mau đuổi theo đi. Đừng nghĩ hắn ngày thường im lặng, trầm ổn mà dễ tính. Hắn chính là một hũ dấm vừa to vừa chua đấy."

Lý Mộ gật đầu đồng tình. Trước đây, hắn luôn nghĩ với tính cách lạnh lùng, điềm tĩnh của Hoắc Sâm, chuyện tình cảm thời niên thiếu giữa hắn và Doãn Uyển Phỉ chắc chẳng đáng để tâm. Những chuyện như thế đều là quá khứ, ai mà không có một đoạn kỷ niệm tương tự. Nhưng không ngờ, Hoắc Sâm lại thực sự để ý. Và khi đàn ông ghen tuông, điều đó thật sự đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.

Ngay sau đó, Doãn Uyển Phỉ lập tức chạy đuổi theo, vừa chạy vừa trút giận lên Tiểu Vu:

"Cả chó còn biết sủa báo hiệu! cậu thở cũng không ra hơi, rốt cuộc làm giống ôn gì im re như thế?"

Tiểu Vu, đứng cách đó không xa, bị áp lực đè nặng đến mức không ngẩng đầu lên nổi, vội thanh minh:

"Đại tiểu thư à, cậu nói cũng quá dễ dàng! Còn dám nói kéo cả Hoắc tổng vào chuyện này! Ai ở hiện trường dám mở miệng chứ?"

Doãn Uyển Phỉ nghe thế mà đầu đau như búa bổ, càng thêm bất an. Cô thật sự cảm giác mọi chuyện lần này đã đi đến hồi kết...

Nhưng may thay, Hoắc Sâm vẫn chưa đi. Chiếc xe của hắn vẫn còn đậu dưới lầu.

"Hoắc Sâm ~ để em đi nhờ xe anh về nhé, được không anh?" Doãn Uyển Phỉ áp sát cửa kính xe, nở nụ cười lấy lòng, mặt dày làm nũng.

Tài xế ngồi ghế trước nhìn lén sắc mặt của Hoắc Sâm, thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, không thèm nhìn Doãn Uyển Phỉ cũng chẳng nói một lời. Hắn chỉ cúi đầu chăm chú xem tài liệu trong tay. Tài xế dường như hiểu ý, lập tức mở cửa xe.

Doãn Uyển Phỉ nhanh như chớp chui vào trong, ôm chặt lấy Hoắc Sâm, áp sát vào người hắn.

Tài xế nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức rời khỏi xe để "nhường không gian riêng."

"Hoắc Sâm ~"

Thấy hắn vẫn không đáp lại, Doãn Uyển Phỉ bắt đầu dùng "chiêu cuối." Cô vặn người, cử chỉ đầy vẻ quyến rũ. Thân hình mềm mại cùng vòng một đầy đặn khẽ áp sát vào ngực hắn, cố ý cọ nhẹ để gây chú ý. Cô thừa biết hắn thích điều này.

Trên người Doãn Uyển Phỉ là chiếc váy ngắn màu champagne óng ánh, thiết kế cổ áo rộng khiến mỗi lần cơ thể nghiêng về phía trước đều lộ ra phần ngực tròn đầy, trắng nõn, như muốn tràn cả ra ngoài. Đường cong mềm mại ấy gần như làm lóa mắt bất kỳ ai nhìn vào.

Đôi chân dài trắng mịn của cô nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Hoắc Sâm, thậm chí còn áp sát, khẽ cọ qua lớp quần tây của hắn, gợi cảm và trêu chọc một cách táo bạo.

Đôi môi đỏ mọng ghé sát tai hắn, giọng nói dịu dàng, pha chút nũng nịu:

"Hoắc Sâm ~ để ý đến người ta chút đi mà ~"

Nhưng Hoắc Sâm hoàn toàn không động lòng, ánh mắt chỉ lướt qua đôi gò bồng đào trước ngực cô. Hắn khẽ khịt mũi, cười nhạt:

"em ăn mặc đẹp thật. Đến mức này, là muốn cho ai xem đây?"

Lời nói ấy như một mũi tên bắn thẳng vào lòng Doãn Uyển Phỉ, khiến cô như bị đóng băng tại chỗ.

Xong rồi! Cô vốn muốn mặc đẹp để tỏ vẻ kiêu ngạo, ai ngờ lại bị Hoắc Sâm hiểu lầm thành cố ý ăn mặc để gây ấn tượng với Lý Mộ!

Bão táp sắp ập đến
Hoắc Sâm, lãnh khốc kim chủ, nhếch mép cười lạnh:
"Mặc đẹp như vậy, là để ai ngắm đây? Lại còn dám nói tôi không dịu dàng như người khác, cẩn thận đấy, không đau lòng đâu."

Doãn Uyển Phỉ, chim hoàng yến đáng thương, run rẩy ôm lấy bản thân:
"Chết mất thôi! tự nhiên thấy lạnh quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro