Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 196: lời đề nghị của thế tử.


"Dừng tay‼!"
Vũ Lâu ngăn hành vi liều lĩnh của Vân Triệt lại: "Đừng! Không sao đâu, ta đã cất thảo dược vào người rồi. Không có trong túi."
Vân Triệt ngẩn người, lập tức nở nụ cười thoải mái, thở phào một hơi: "May mà tỷ tỷ cẩn thận, ta còn tưởng thảo dược vất vả lắm mới hái được lại bị cháy mất rồi cơ."
"Gần đây bị nhiều chuyện không may ập xuống đầu, nên ta cũng cẩn thận hơn bình thường rất nhiều." Vũ Lâu nói: "Sau khi đệ ngủ, ta đã lấy thảo dược ra, cất vào người rồi. Nên đệ không cần lo đâu."
Vân Triệt à một tiếng rồi lại ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, thêm củi vào đống lửa, nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ rực nói: "Tỷ tỷ đúng là một người con gái có tấm lòng lương thiện, trong sáng, lại thông minh hơn người, tiếc là không gặp được người tốt."
Thấy nàng không nói gì, Vân Triệt gảy gảy đống lửa: "Tỷ có từng nghĩ sẽ rời khỏi kinh thành, đến một nơi khác, cách những người gây tổn thương cho tỷ thật xa không."
Hai má Vũ Lâu bị lửa hun nóng bừng, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo: "…… Tần gia ta thiếu hắn rất nhiều, ta có dùng cả đời để bù đắp cũng không đủ."
"Là Tần gia thiếu nợ hắn, chứ đâu phải tỷ." Vân Triệt ôm chân, gác cằm lên đầu gối: "Thập ca luôn bắt nạt tỷ, mỗi lần ta nhìn thấy tỷ ở cùng hắn, nếu không phải là tức giận, thì lại là khóc lóc……"
"……" Vũ Lâu nói: "Cũng không hẳn thế……"
"Cả Tấn vương nữa, rõ ràng có hôn ước với tỷ, sao lại không thể bảo vệ tỷ, trơ mắt nhìn tỷ chịu đau khổ như thế."
"Chuyện này…… rất phức tạp."
Hắn nhìn nàng chằm chằm: "Thật ra có cách để chấm dứt tất cả mà, đó là tỷ rời khỏi kinh thành, đừng để hắn tìm được tỷ nữa."
Vũ Lâu bị hắn nhìn như vậy cũng thấy không thoải mái, nhất là phải đối mặt với một gương mặt giống hệt Tô Tiêu.
"Tỷ tỷ, không phải tỷ nói ta rất giống ca ca của tỷ sao?" Vân Triệt nói: "Rốt cuộc là giống đến thế nào?"
"Là ta lầm thôi." Nàng xấu hổ cười khổ: "Tô Tiêu không phải ca ca ta."
Mà là ca ca của Lam Tranh.
"Không phải à……" Vân Triệt thất vọng lầm bầm: "Ta cứ tưởng ta giống ca ca ruột của tỷ, ta còn rất vui mừng nữa chứ."
Vũ Lâu nghe cũng thấy không tự nhiên: "Dù Tô Tiêu không phải ca ca ta, nhưng tình cảm của ta và hắn thì không ai có thể thay thế được. Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta."
Vân Triệt bĩu môi: "Vậy còn ta? Ta là gì của tỷ?"
"A……" Kỳ lạ thật. Nàng muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại tự cảnh báo mình, Tần Vũ Lâu, đừng tự mình đa tình, Vân Triệt là người rất đơn giản, lời hắn vừa nói ra, cũng không phải thứ tình cảm phức tạp như ngươi nghĩ đâu.
Đúng, nhất định là như vậy.
Nghĩ thế, Vũ Lâu cười thật tươi: "Nếu thế tử không chê, thì ngài cũng sẽ là bằng hữu của Tần Vũ Lâu ta."
Vân Triệt vui vẻ gật đầu: "Vậy ta sẽ thay Tô Tiêu bảo vệ tỷ, nhất định không để bọn họ bắt nạt tỷ nữa."
Vũ Lâu cười nhạt, cũng không để tâm đến những lời đó của hắn.
Cố gắng chờ một đêm, sáng hôm sau, cửa thành vừa mở, Vũ Lâu và Vân Triệt mới cùng nhau vào thành. Sau khi từ biệt hắn, nàng quay về y quán.
Phương Lâm nhìn cả người nàng đầy bùn đất, biết ngay là nàng trốn đi hái thảo dược, bèn nén giận nói: "Cô ấy mà, vì nam nhân mà làm thế này có đáng không?"
Vũ Lâu xấu hổ nhưng không trả lời, chỉ chui vào hậu đường chế dược.
***
Lam Tranh mượn cớ thân thể không khỏe, trốn trong Cung Chiêu Đức, không liên hệ với người nào bên ngoài.
Hoàng hậu cho người đến gọi, cũng phải gọi vài lần hắn mới qua.
Trong Cung Cảnh Hoa, Hoàng hậu ngồi trên cao, nhìn Lam Tranh không chớp mắt.
Lam Tranh bị bà nhìn cũng thấy không tự nhiên, sau khi thi lễ thỉnh an, hắn hỏi: "Mẫu hậu, người cho gọi nhi thần đến có chuyện gì?"
Hoàng hậu thở dài: "Lam Tranh, rốt cuộc là con có động tay động chân với Tấn vương không?"
"Nếu con có động tay động chân, cũng sẽ không làm trước mặt phụ Hoàng."
"Đúng vậy, nhưng phụ hoàng con có vẻ không tin."
Lam Tranh đang định nói, Hoàng đế không tin, hắn cũng chẳng có cách nào, thì chợt có thái giám báo lên: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ời Thái tử gia dời bước đến Bột Tú cung."
Hai mẹ con nhìn nhau, trong lòng lại thoáng hoảng hốt, sao Hoàng đế đột nhiên lại triệu kiến Thái tử.
Lam Tranh cáo biệt Hoàng hậu rồi xoay người rời đi.
Hoàng hậu vội gọi hắn: "Lam Tranh!"
Hắn quay đầu nhìn bà, chờ bà nói tiếp.
"…… Con hận mẫu hậu sao?"
Lam Tranh cười khẽ, làm ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Sau mẫu hậu lại nói những câu khó hiểu vậy? Vì sao ta lại hận mẫu hậu?"
Dáng vẻ Hoàng hậu toát ra sự buồn phiền xót xa, khoát tay nói với Lam Tranh: "Con lui đi."
Lam Tranh lại thi lễ cáo từ lần nữa, khi xoay người, vẻ mặt hắn lạnh lùng, lãnh khốc, không có một chút vẻ phục tùng nào như trước mặt Hoàng hậu.
Bột Tú cung là tẩm cung của Vương Hiền phi. Sau khi Hiền phi tấn thiên(Qua đời), thỉnh thoảng khi Hoàng đế muốn tưởng niệm ái phi, cũng sẽ ghé qua nơi này.
Khi Lam Tranh tới Bột Tú cung, ngoài Hoàng thượng, còn có cả Tấn vương đang ở đó, hắn thầm nghĩ, không hay rồi.
Hành lễ với phụ Hoàng xong, Lam Tranh nói với Tấn vương: "Thân thể Cửu ca đã khỏe hơn chưa?"
Tuy không biết ai hạ độc ngươi, nhưng Độc Cô Lam Tranh ta thật sự rất biết ơn người đó.
Tấn vương bị câu hỏi này của Lam Tranh chọc tức, giận tới tận cùng, nhưng lại bật cười: "Được Thái tử quan tâm thế này, bản Vương cũng sắp hồi phục rồi."
Lam Tranh mỉm cười gật đầu: "Ta cũng mừng cho Cửu ca."
Hoàng đế nhìn thấy hoàng tử mình yêu nhất bị trúng độc khó giải, trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng đau lòng thì đau lòng, ông vẫn nhớ rõ, ngoài việc là người cha, ông vẫn là hoàng đế, phải giữ lòng người cho tốt.
"Thái tử……" Hoàng đế nói: "Trong buổi tiệc lần trước, Tấn vương bị kẻ xấu hãm hại nên trúng độc. Ngươi cũng biết, mọi người rất hoảng sợ, bàn ra tán vào. Phụ hoàng muốn mở một buổi yến tiệc khác, để xóa đi những lời đồn đó."
"Ý của Phụ Hoàng rất hay." Lam Tranh hùa theo, nhưng trong lòng thì buồn bực, tổ chức yến tiệc à, vậy thì chuẩn bị cho tốt rồi cho truyền hắn là được, sao lại phải gọi trước hắn đến Bột Tú cung làm gì.
Hoàng thượng liền sai người chuẩn bị yến tiệc.
Trong thời gian này, Hoàng thượng để Lam Tranh và Tấn vương cùng thưởng thức đồ cổ trang trí trong Bột Tú cung.
Ánh mắt của Lam Tranh và Tấn vương vô tình gặp nhau, trong mắt hai người đều lạnh như băng.
Thừa dịp phụ thân đang ngắm bức họa Vương Hiền phi, Tấn vương hạ thấp giọng, đầy hận thù nói với Lam Tranh: "Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa."
Lam Tranh cười lạnh: "Là ai bất nhân trước? Cửu ca thật sự nghĩ trên đời này có bức tường nào chắc chắn đến mức không hề có gió lùa qua sao?"
Tấn vương nghe hắn nói, trong lòng khẽ run lên.
Lam Tranh nhướng mày thản nhiên nói: "Cửu ca có biết không? Mấy ngày trước Tần Khải Canh đã chết rồi. Trước khi lão chết, ta đã vô cùng may mắn gặp được lão."
Đừng giấu mặt nữa, những hành vi của ngươi, ta đã biết hết rồi.
Tấn vương trầm mặc, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Vậy ngươi đã đi bái tế Lãnh Tử Nhạc chưa?"
Lam Tranh kiềm nén lửa giận: "Không phiền Cửu ca quan tâm, nhưng mà, thật ra hàng năm ta đều lễ bái Tĩnh Thần ca ca đấy."
"Quả nhiên." Tấn vương nói: "Ta đã biết cái chết của Tĩnh Thần có điểm kỳ lạ mà. Lam Tranh à Lam Tranh, công phu giả ngu của ngươi thật quá lợi hại."
"Cũng không giỏi giấu mặt như Cửu ca ngài đâu." Lam Tranh cười.
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Hoàng thượng đột nhiên xoay người hỏi hai vị Hoàng tử.
"Con nói là, bức họa Vương Hiền phi này thật đẹp." Lam Tranh nói: "Nhưng Cửu ca nói, Hiền phi thực sự còn đẹp hơn."

CHƯƠNG 197: chuyển bại thành thắng.
Vương Hiền phi là muội muội của Hoàng hậu, nếu theo như bối phận bên nhà mẹ đẻ, thì Lam Tranh phải gọi bà là dì, cho nên việc hắn khen ngợi dung mạo của bà cũng không bị xem là vượt quá lễ nghĩa. Nhắc đến Vương Hiền phi, sắc mặt Hoàng thượng có vẻ chán nản, đau buồn, một lúc lâu sau mới điều chỉnh được cảm xúc.
Lúc này, thái giám tiến vào báo yến tiệc đã chuẩn bị xong, mời Hoàng thượng và hại vị Hoàng tử di giá.
Tấn vương làm một động tác mời với Lam Tranh, Lam Tranh vui vẻ tiếp nhận, đi trước Tấn vương.
Tấn vương oán hận nhìn chằm chằm theo bóng Lam Tranh.
Lát nữa thôi, ngươi sẽ gieo nhân nào, gặt quả nấy……
Lam Tranh bước vào đại điện, thấy các vị thân vương đã đông đủ. Nhất định là bọn họ đã được thông báo từ trước, nếu không cũng sẽ không đến nhanh như vậy, nếu đã thế này, vì sao Hoàng thượng còn lừa hắn, đến phút cuối cùng mới báo cho hắn biết??‼
Buổi tiệc hôm nay, ẩn giấu sát khí không ít hơn bữa tiệc hôm trước Tấn vương bị trúng độc.
Là kẻ tình nghi lớn nhất, khi Thái tử vừa bước vào, hắn cảm thấy không khí trong điện như lặng đi, giống như hắn là một bao độc dược di động vậy. Lam Tranh bình tĩnh ngồi xuống trong ánh mắt nghi kỵ của mọi người.
Cảm giác của Tấn vương cũng không khá hơn gì. Trong điện này không ít người nghi ngờ hắn tự hạ độc mình để hãm hại Thái tử.
Chuyện lạ trên thế gian không hiếm, nhưng rõ ràng là người bị hại, không những không được sự đồng cảm của mọi người, ngược lại còn bị nghi ngờ thành tự diễn khổ nhục kế, thì đây chắc chắn là trường hợp duy nhất.
Trong không khí ngại ngần, nghi kỵ không rõ chân tướng sự việc ấy, Thái tử, Tấn vương và hoàng thân quốc thích chỉ lặng yên dùng yến.
Hoàng thượng lại tổ chức yến tiệc, mục đích chính là để trấn an mọi người, ngoài ra còn là để bác bỏ các tin đồn thất thiệt khác, nên ông vẫn để ý quan sát nét mặt mọi người.
Nhưng khi Hoàng thượng đảo qua nét mặt của Thái tử, ông không khỏi ngẩn người, vì Thái tử đang nhìn chằm chằm Hàn vương thế tử đang ngồi phía đối diện không chớp mắt.
Lam Tranh cầm chén rượu đặt bên môi, nhưng cũng không uống.
Vân Triệt, Hàn vương thế tử, xuất hiện ở kinh thành đúng vào lúc Tần Khải Canh rời khỏi Liêu Đông, mất tích hai tháng. Sau khi Tần Vũ Lâu bị phạt vào giáo phường tư, hắn ta ầm ĩ la hét đòi đi cùng hắn đến giáo phường, rồi gặp nàng ở đó.
Rõ ràng là sau lễ cúng tế Hạ Chí hắn phải quay về Vân Nam, nhưng vẫn chần chừ không đi. Mấy hôm trước, Hàn vương phi lại phái người đến đón hắn về, những hắn cũng vẫn chưa chịu đi. Rốt cuộc là hắn đang mưu tính gì?!
"Thái tử điện hạ, ngài nên đi mời rượu rồi."
Đang xuất thần suy nghĩ, thái giám nội thị đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, ngắt mạch suy nghĩ của hắn. Lam Tranh vội đứng dậy bước đến giữa điện, cầm chén rượu kính Hoàng thượng.
Lần trước Hoàng thượng không uống rượu, để Tấn vương uống thay nên thoát được một kiếp nạn, giờ đã tới thời điểm mấu chốt, không chỉ mình ông căng thẳng, mà mọi người cũng bất an, nhìn Thái tử và Hoàng thượng không rời.
Hoàng thượng ra lệnh cho nội thị: "Đưa chén rượu của Thái tử lên đây."
Nhất định phải uống hết để làm gương ọi người.
Vân Triệt bỗng nhỏ giọng nói: "Không có độc nữa chứ." Vừa nói xong, hắn cũng nhận ra mình lỡ miệng, vội đưa tay che miệng lại, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng câu nói của hắn ta lại khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Một câu nói vang lên khiến mọi người căng thẳng tới cực điểm: "Phụ hoàng xin chậm một chút, cẩn thận trong rượu có độc!"
Thanh Hà vương đứng lên hành lễ với Hoàng thượng: "Phụ hoàng, người không thể không đề phòng được."
Lại là ngươi, Thanh Hà vương à Thanh Hà vương, sao rồi, Tĩnh Thần qua đời, ngươi liền chui đầu vào dưới trướng Tấn vương sao?! Lam Tranh lộ ra vẻ mặt giận dữ đối với thái độ không hề che giấu sự nghi kỵ của Thanh Hà vương: "Ngươi nói câu này là có ý gì?! Chẳng lẽ ta lại có thể hạ độc hay sao?!"
"Thái tử điện hạ đừng tức giận, ta cũng chưa nói lần này ngươi cũng sẽ hạ độc, chỉ là muốn nhắc phụ Hoàng cẩn thận thôi mà."
Có người dẫn đầu, thì sẽ có kẻ hưởng ứng, bắt đầu bàn tán: "Đúng vậy, chuyện Tấn vương trúng độc lần trước còn chưa điều tra ra, lỡ như lần này lại có sai lầm……"
"Xin Hoàng thượng nghĩ lại‼!"
Lam Tranh chán nản, dù thế nào cũng nghi ngờ hắn hạ độc sao?!
Lúc này Tấn vương mới chậm rãi nói: "Nếu tất cả mọi người đều nghi ngờ, vậy chỉ cần Thái tử điện hạ uống hết chén rượu này là được rồi, như thế không phải sẽ có thể đánh tan sự nghi kỵ của mọi người hay sao."
Uống đi, Lam Tranh, trong rượu có độc đấy. Để ngươi nếm thử mùi vị đau khổ của ta.
Uống đi, xem cảm giác gậy ông đập lưng ông thế nào.
Hoàng thượng chần chừ, lẽ ra ông nên khiển trách mọi người, sau đó sai người bưng chén rượu kia lên cho mình, nhưng ông thật sự không có dũng khí. Ông nhìn về phía Thái tử. Lam Tranh nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Hoàng thượng, liền lớn tiếng nói: "Vậy nhi thần uống hết chén rượu này là được."
Khóe miệng Tấn vương khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Hoàng thượng như trút được gánh nặng, vội sai người đưa lại chén rượu cho Thái tử. Mặt Lam Tranh lạnh băng, nhận lại chén rượu, nhìn chất lỏng trong trẻo đó, hắn lại nhớ lại lời nói của Vũ Lâu.
"Lam Tranh, công chúa Hâm Nghi đến báo với ta,Tấn vương sẽ nhờ Hoàng thượng mở một buổi yến tiệc nữa, hắn sẽ hạ độc vào hôm đó. Vào lúc chàng chúc rượu Hoàng thượng, hắn sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ chàng. Sau đó, dùng lời nói kích động, ép chàng uống chén rượu độc kia. Như vậy, chàng không chỉ trúng độc, mà còn thật sự bị tội danh hạ độc đè lên đầu. Nhưng mà, chàng đừng lo, ta đã chế được giải dược rồi, nếu chàng tin ta, thì ăn giải dược vào trước, sau đó uống ngay ly rượu độc kia. Chà…… chàng hỏi ta, giải dược có chế chuẩn không hả? Này‼! Nếu không chắc chắn sao ta dám để chàng ăn chứ! Được, ta đồng ý với chàng, nếu giải dược không linh nghiệm, chàng mà bị độc phát khiến gan hư tổn, ta sẽ chăm sóc chàng cả đời!"
Tấn vương thấy Lam Tranh ngẩn người không động đậy, cười lạnh nói: "Sao thế, Thái tử không dám à? Ngài sợ gì chứ? Có phải rượu này có vấn đề không?"
Lam Tranh liếc mắt nhìn Tấn vương một cái, rồi ngửa đầu uống cạn chén rượu độc.
Vũ Lâu, ta tin nàng.
Rượu độc vào bụng, Tấn vương lộ ra nụ cười khoái trá vì có thể báo thù rửa hận. Mà Vân Triệt cũng mỉm cười, trước giờ hắn vẫn thường cười tủm tỉm như thế nên không ai phát hiện ra.
Lam Tranh nói: "Nếu các vị cũng hoài nghi bản Thái tử giở trò quỷ, vậy thì bản Thái tử xin được rút lui, để các vị đỡ lo lắng, thoải mái mà thưởng thức bữa tiệc này."
Thấy Lam Tranh tỏ thái độ cương quyết, mọi người vội lên tiếng trấn an, Hoàng thượng cũng đứng giữa xoa dịu, mời Lam Tranh về chỗ ngồi. Lần trước, Tấn vương phát độc sau một khắc, nên bề ngoài thì mọi người ra vẻ uống rượu xem ca múa, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà hướng về phía Thái tử.
Nhất là Tấn vương, trong lòng hắn ta vô cùng sốt ruột, sao hắn còn chưa bị độc phát? Vì sao độc còn chưa phát?!
Qua một khắc, rồi hai khắc, Thái tử vẫn bình yên vô sự.
Lam Tranh không bị độc phát như đã dự tính, ra vẻ nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, liền quay sang nở một nụ cười khiêu khích thật tươi.
Tấn vương biết trong chuyện này nhất định có vấn đề, tức giận đến run người, nhưng vừa vận khí, cổ họng lại tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Diệp Thành ----" Hoàng thượng hoảng sợ: "Mau truyền ngự y----"
Lam Tranh bình tĩnh nhấp một ngụm rượu nhỏ, sau đó cũng đứng lên, ra vẻ quan tâm nói với Tấn vương: "Cửu ca, huynh đừng lo."
Tấn vương hung dữ trừng mắt nhìn Lam Tranh, nhưng ngực đau, không nói ra lời, để nội thị đỡ ra ngoài nghỉ ngơi.
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn, Lam Tranh nhìn Vân Triệt rất bình tĩnh, thoải mái, bèn đi đến sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Khi nào Thế tử quay về Vân Nam? Mẫu thân của ngươi vô cùng lo lắng cho ngươi đấy."
Vân Triệt cười khanh khách: "Đợi Vũ Lâu tỷ tỷ đồng ý đi Vân Nam cùng ta, tự ta sẽ phải rời đi thôi."
Dứt lời, hắn cũng không thèm để ý đến Lam Tranh đang bực bội, quay người hành lễ rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro