Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181: cha Tần nhớ lại: chân tướng hai mươi năm trước.

Tần Khải Canh ta tuy sinh ra ở kinh thành, nhưng luôn ở Hoa Đình, quê hương của ông nội. Không thể không thừa nhận, ta có chút thiên phú về đọc sách thánh hiền, dễ dàng thi được vào trường huyện. Cũng ở đây, ta đã gặp Tử Nhạc, con gái của Lãnh tiên sinh.
Ta luôn tự hào vì mình có trí tuệ hơn người, và gia thế ưu tú, nên một danh hiệu tú tài nho nhỏ ở Hoa Đình không thỏa mãn được ta. Nơi ta đặt chân đến chỉ có thể là kinh thành, đề danh trên bảng vàng làm rạng rỡ tổ tông. Vì thế, khi nhận được sự quan tâm của Tử Nhạc, dù ta biết, cũng đành giữ khoảng cách với nàng.
Nếu không định cưới người ta, thì không nên trêu đùa nàng. Tiếc là, thời trẻ, ta bị thói ham hư vinh làm mờ mắt, Tử Nhạc lại đẹp như thế, mọi người đều biết nàng thầm mến ta, sự hâm mộ của bạn học khiến cho ta không thể dừng trò chơi nguy hiểm đó lại được. Ta đối với nàng, vừa gần vừa xa, biến mình thành một tài tử phong lưu trong tiểu thuyết, trình diễn một câu chuyện tình yêu say đắm đầy đau khổ với giai nhân.
Có chút gia vị này, những bài vở buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều. Nhưng gia vị chỉ có thể là gia vị, khi buổi tiệc tan, nó sẽ mất đi giá trị tồn tại. Gần tới kỳ thi, cha ta cũng thúc giục ta quay về kinh thành, trong đầu ta lúc đó chỉ tràn đầy tham vọng được đứng trên Kim Loan điện, làm sao còn có thể suy nghĩ đến trò chơi tình ái đó nữa.
Ta rời đi vội vàng, còn không kịp nói lời từ biệt với Tử Nhạc.
Bởi vì trong mắt ta lúc này, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm đến, nhưng đối với nàng, lại như một nhát kiếm xuyên tim.
Sau khi trở lại kinh thành, ta chỉ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi, không hề để tâm đến chuyện gì khác. Mối tình với Tử Nhạc đã bị ta ném ra khỏi đầu từ lâu. Nhưng ngay trước khi ta chuẩn bị khoa cử, thì một sự kiện xảy ra, đã cải biến hoàn toàn vận mệnh của ta.
Ta không vào trường thi, lại trực tiếp làm quan, tất cả là do ta vô tình quen được Vương Phức, con gái chính dòng của Tề Quốc công (Con vợ cả), cũng chính là Hoàng hậu nương nương tương lai.
Ngày ấy, ta theo cha ruột vào phủ Tề Quốc công làm việc, cha được gọi vào, còn ta không có tư cách bước vào trong phủ, chỉ có thể chờ ở cửa lớn. Thời điểm đó, ta mới ý thức được, trên thế gian này, giữa người và người có sự chênh lệch vô cùng lớn. Ta chỉ là một người dân ở tỉnh lẻ, bước vào kinh thành như ếch ngồi đáy giếng.
Hôm đó trời rất lạnh, ta đứng trước cửa phủ một hồi thì người đông cứng. Bỗng cửa lớn phủ Tề Quốc công mở ra, một cô gái mặc váy gấm hoa đi đến trước xe ngựa, dừng chân, nhíu mày rồi hỏi: "Đá kê chân đâu?"
Bọn hạ nhân biết mình lo liệu không chu toàn, vội vã chạy vào phủ tìm.
Nàng chép miệng, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta, cười vẫy tay: "Ngươi, lại đây, để ta kê chân lên xe ngựa."
Cha ta dù gì cũng là quan tứ phẩm, ta là con nhà quan gia, làm sao có thể làm loại chuyện này, vì thế, ta thở dài thi lễ nói: "Tiểu thư, tại hạ là con trai của Tần Mẫn, không phải nô bộc của Vương phủ."
Cô gái đó nhìn ta từ trên xuống dưới, cười khanh khách nói: "A, chỉ là con trai của một viên quan nhỏ, sao lại không phải là nô bộc của ta. Nếu hôm nay ngươi làm đá kê chân của bản tiểu thư, ta sẽ thưởng cho ngươi làm quan tứ phẩm."
Ta ngẩn người, dù ta tham gia khoa cử có thành tích tốt, thì cũng phải đi các địa phương hẻo lánh vài năm mới có thể quay về kinh thành.
"Còn không mau lại đây." Nàng lại vẫy tay với ta.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến: "Thanh nhi, muội lại làm càn nữa!"
Ta quay đầu, thấy một cô gái có vẻ lớn tuổi đi ra, ăn mặc còn lộng lẫy hơn người thiếu nữ đang đứng trước mắt ta này, nhưng nhìn cách búi tóc thì có vẻ nàng ta đã thành thân rồi.
Mọi người nhìn thấy nàng ta, đều thi lễ nói: "Tương Vương phi."
Nàng kia nói: "Thì ra Phức tỷ tỷ còn chưa quay về vương phủ à."
Vương Phức cũng không đáp lại cô ấy, mà quay sang nói với ta: "Muội muội của ta không hiểu chuyện, đắc tội công tử rồi."
"Hừ, tỷ tỷ xen vào chuyện của người khác làm gì, ta hứa cho hắn làm quan, hắn chỉ ước gì được làm đá cho ta kê chân ngay thôi ấy." Cô gái kia kiêu căng nói. Sau đó ta mới biết, nàng ta là Vương Dận, muội muội thứ dòng (Con vợ lẽ) của Hoàng hậu nương nương Vương Phức. 'Dận' khi đọc lên nghe giống tiếng thanh, nên nhũ danh được gọi là Thanh nhi, cũng là Hiền phi nương nương sau này rất được Hoàng thượng sủng ái.
Vương Phức nhìn lướt qua, nói với Vương Dận: "Thì ra là như vậy, vậy ta cũng cho hắn làm quan, để hắn không cần phải làm đá kê chân uội." Dứt lời, nàng bình tĩnh đối mắt cùng đối phương. Vương Dận chỉ là con thứ dòng, đương nhiên không thể so được với thế lực của Vương Phức, đành hừ một tiếng rồi bắt nô tỳ khác quỳ xuống làm đá kê chân, lên xe ngựa bỏ đi.
Vương Dận dựa vào sự sủng ái của bà nội, nên vô cùng kiêu căng, không được người khác yêu thích. Điều này cũng liên lụy tới Tấn vương sau này cũng không được người trong Vương gia thích.
Ta vốn nghĩ rằng lời hứa hẹn đó chỉ là màn đấu võ mồm của hai tỷ muội kia mà thôi, không ngờ ngày hôm sau, ta thực sự nhận được một chức quan, tuy nhỏ nhưng lại được ở lại kinh thành, so với những người khổ sở học hành còn bị điều đi khắp bốn phương thì không biết ta may mắn hơn gấp bao nhiêu lần.
Cứ như vậy, ta vì tình cờ gặp gỡ mà được ở lại kinh thành, chờ cơ hội thăng quan. Cũng trong năm đó, ta cưới Chân thị làm vợ, và có con trai cả là Viễn Địch.
Một năm sau, dưới sự trợ giúp của Vương Phức, Tương Vương lật đổ Thái tử, trở thành người đứng đầu Đông Cung, hai năm sau đó, Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng niên hiệu Thịnh Tuyên của tiên đế. Vương Phức trở thành Hoàng hậu nương nương, cũng trong năm đó, sinh hạ Tứ Hoàng tử Tĩnh Thần. Không biết vì nguyên nhân gì, mà thân thể Tĩnh Thần rất yếu đuối, luôn sống trong sự lo lắng sẽ bị chết yểu.
Mà, họa vô đơn chí chính là, Vương Dận, muội muội của bà không những tiến cung, còn được Hoàng thượng sủng hạnh, thăng tiến cực kỳ nhanh.
Tuy Tĩnh Thần được lập làm Thái tử, nhưng mọi người đều lo lắng, vị Thái tử này sẽ sống được bao lâu.
Mùa đông năm Thái tử được ba tuổi, trời giáng đại tuyết, nhũ mẫu không chăm sóc hắn cẩn thận, để hắn bị cảm lạnh, sốt cao liên tục. Ta nắm bắt thời cơ, đề cử Phương gia có quan hệ thân thiết với Tần gia lên Hoàng hậu, nhưng vì đi cửa sau, nên các đồng sự ở Thái y viện không tín nhiệm, xa lánh hắn.
Phương gia đến xem bệnh, kê đơn, cứu được Thái tử từ quỷ môn quan trở về, không chỉ có danh vọng của hắn nước lên thì thuyền lên, mà ngay cả ta cũng chiếm được sự tin tưởng của Hoàng hậu.
Có cây đại thụ là gia tộc họ Vương chống đỡ, ta làm quan trong triều cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Ngay khi ta đang hăng hái nhất, thì lại xảy ra một chuyện.
Ngày ấy, vừa hạ triều, ta bị người gọi đến Cung Cảnh Hoa. Khi ta đang đứng cúi đầu chờ Hoàng hậu nương nương, thì đột nhiên có người gọi tên ta, ta ngẩng lên, bất ngờ nhìn thấy Tử Nhạc.
Tuy chỉ là một cung nữ, nhưng dung mạo của nàng thực sự vượt xa những phi tần khác.
Nàng nhìn ta, mắt lạnh như băng, không hề chất vấn một lời vì sao ta vứt bỏ nàng. Nhưng nàng lại nói rất nhiều chuyện khác, nói rằng sau khi ta đi, nàng tham gia tuyển tú nữ, vì xuất thân thấp hèn nên không được phong phi tần, mà tới làm cung nữ ở Cung Cảnh Hoa.
Rồi nàng cười lạnh: "Cũng tốt, làm ở Cung Cảnh Hoa, có rất nhiều cơ hội để thăng tiến, giống như Khải Canh ngươi vậy. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngày ta lộ diện, cũng sẽ là ngày ngươi diệt vong."
Khí khái dám yêu dám hận của nàng khiến ta sợ hãi. Chỉ bằng dung mạo của nàng thôi, thì rất có khả năng Hoàng hậu sẽ thưởng nàng cho những thân vương mà bà cần mượn sức. Nếu nàng được sủng ái, thì dù không giết được ta, cũng có thể hủy hoại tiền đồ của ta.
Nhưng trong tất cả những giả thiết của ta, lại không hề có giả thiết, nàng leo được lên long sàng của Hoàng thượng.
Mà nàng, đã làm được điều đó.
Lúc đó, trận chiến của Hoàng hậu và Hiền phi bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, tuy Hoàng hậu có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, nhưng sự sủng ái của Hoàng thượng đôi khi còn quan trọng hơn so với gia thế. Dù Hoàng hậu chiếm ưu thế, nhưng khí thế của Hiền phi lại tăng lên rất nhiều. Mà điều khiến Hoàng hậu đau khổ nhất là khi bà mang thai được ba tháng thì sinh non, cùng lúc đó, tin tức Hiền phi có thai lại truyền đến.
Ta nghĩ, quãng thời gian đó là lúc Hoàng hậu nương nương thống khổ nhất, mình thì sinh non, nhưng Hoàng đế lại bỏ mặc, đi sủng hạnh người đang mang thai, đánh trống khua chiêng chúc mừng nàng ta. Sự đả kích ập đến liên tiếp, đủ tháng đủ ngày, Hiền phi sinh hạ Cửu Hoàng tử Diệp Thành.
Đứa bé này vừa ra đời đã được định là sẽ tranh đoạt ngôi Thái tử với con của bà.
Khi đó, Thái tử Tĩnh Thần vừa được năm tuổi, vì thể chất yếu ớt, tính cách không thể hoạt bát như những đứa trẻ năm tuổi khác. Mỗi lần gặp, hắn đều lộ ra bộ mặt non nớt, lạnh lùng nhìn người khác. Nghĩ lại, có lẽ là vì khi đó Hoàng hậu nương nương vì chuyện tranh sủng mà tràn ngập oán khí nên đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thái tử.
Đầu tháng ba năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, tiết trời vẫn còn hơi lạnh. Ta lại bị Hoàng hậu triệu kiến. Khi ta thi lễ, thoáng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hoàng hậu nương nương. Ta không âm thầm kết giao với Hiền phi, cũng không làm chuyện gì phản bội lại Hoàng hậu, vì sao bà lại nhìn ta như vậy?
"Ngươi chắc biết Lãnh Tử Nhạc chứ?"
Ta quyết định nói thật: "Dạ biết."
"Vậy thì tốt." Hoàng hậu lệnh cho cung nữ: "Dẫn ả tới đây."
Mấy ma ma nhanh chóng dẫn một cô gái tóc tai bù xù tiến vào, đúng là Tử Nhạc. Trên người nàng có rất nhiều vết tụ máu đỏ thẫm, ta không dám nhìn nàng, cúi gằm đầu như muốn chôn trong ngực.
Hoàng hậu ném một chiếc nhẫn hồng ngọc xuống mắng: "Tần Khải Canh, ngươi xem xem, ả tiểu đề tử này dám câu dẫn Hoàng thượng!" Sau đó ta mới biết, nguyên nhân khiến Hoàng hậu phẫn nộ như vậy, là vì, Hoàng thượng đến Cung Cảnh Hoa, đúng lúc Hoàng hậu không có ở đó. Khi Lãnh Tử Nhạc hầu hạ Hoàng thượng, đã được người sủng hạnh. Nhưng địa điểm, lại chính ở trên loan tháp (Giường phượng) trong tẩm cung chính điện Cung Cảnh Hoa của Hoàng hậu nương nương.
Tử Nhạc bị đánh đến nỗi không quỳ nổi, chỉ nằm rạp trên mặt đất, nàng cười lạnh nhìn Hoàng hậu. Hàm ý của nụ cười kia, mọi người đều hiểu, đó là cười nhạo Hoàng hậu bị thất sủng, không giữ được Hoàng thượng, chỉ có thể trút giận lên người mà Hoàng thượng đã sủng hạnh qua.
"Tần Khải Canh, ngươi biết ả ta, vậy có phải ngươi đã sai ả ta câu dẫn Hoàng thượng không?"
Ta vội vàng phủ nhận: "Đúng là vi thần biết nàng, nhưng cũng không thân thuộc."
Tử Nhạc vừa nghe xong, cười khanh khách hai tiếng rồi khóc nức nở nói: "Thì ra chúng ta không thân thuộc……"
"Tần Khải Canh, bản cung ban nàng cho ngươi, được không?"
Lúc ấy ta vô cùng sợ hãi, Tử Nhạc là kẻ địch của Hoàng hậu nương nương, lại là người đã được Hoàng thượng sủng hạnh, ta làm sao dám nhận: "Vi thần không dám nhận."
Trong nháy mắt đó, ta thấy tia hào quang cuối cùng trong mắt Tử Nhạc hoàn toàn biến mất. Nhưng ta không có cách nào khác, ta muốn tự bảo vệ mình, ta sẽ không vì một người con gái ta không yêu mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Hoàng hậu có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của ta, lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Tử Nhạc, rồi sai người lôi nàng xuống. Ta nhìn thấy Tử Nhạc nhìn ta, cười ngây dại, khiến ta sợ hãi vội quay đầu đi. Ta không dám hỏi Hoàng hậu sẽ xử lý nàng thế nào, nhanh chóng rời khỏi cung.
Đêm hôm đó, Cung Cảnh Hoa gặp hỏa hoạn, thiêu hủy một thiên điện, vài cung nữ chết cháy.
Trong đó, có Lãnh Tử Nhạc.
Ta rất thương xót cho nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng đe dọa ta, ta lại không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Lúc ấy, ta còn chưa biết, sự tình chỉ vừa bắt đầu.
Sau hỏa hoạn một tháng, thái giám thân tín của Hoàng hậu cải trang cho ta, rồi đưa vào một mật thất trong Cung Cảnh Hoa. Ở nơi đó, ngoài Hoàng hậu, ta còn nhìn thấy một quái vật toàn thân bị bỏng cháy.
Quái vật kia đã không còn được vài sợi tóc, chỉ có một tấm xiêm y che cơ thể, nhưng những nơi da thịt lộ ra, đều là những vết sẹo xấu xí ghê người. Chân nàng bị xích không động đậy được, chỉ cúi đầu, miệng đang lẩm bẩm gì đó.
"Hoàng hậu nương nương, đây……"
Ta vừa cất lời, quái vật kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã sợ hãi giật lùi lại. Dung mạo nàng đã hoàn toàn biến đổi vì bỏng, trừ miệng ra, những bộ phận khác trên khuôn mặt đều bị những vết bỏng to bao trùm. Những vết sẹo hồng ấy, lại còn tạo thành hình một con bướm.
Đó là con bướm xấu xí nhất trên đời này.
Nàng không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của ta: "Khải Canh……"
Là Tử Nhạc.
"Tần Khải Canh, bản cung gọi ngươi đến, để ngươi xử trí ả ta." Hoàng hậu nói: "Ả ta làm đổ đèn, nên bị đốt cháy thành hình dạng thế này…… Ả ta cũng rất đáng thương, nếu ngươi muốn đón ả ra khỏi cung, bản cung sẽ cho phép."
Sau này nghĩ lại, nếu lúc đó ta dũng cảm hơn, dám đón nàng ra khỏi cung, chắc Tử Nhạc sẽ không bị điên.
Nhưng ta lại không làm như vậy, ta nói: "Hoàng hậu nương nương, nàng ta đã là một quái vật như vậy rồi, sống trên đời cũng rất đau khổ, chi bằng giết chết nàng ta đi, để nàng ta đỡ mệt mỏi."
"Khải Canh?" Tử Nhạc ngẩn người, sau đó cười ha ha, dung mạo xấu xí cùng với tiếng cười điên cuồng khiến người ta vô cùng sợ hãi: "Ngươi…… ngươi muốn giết ta? Ha ha --- ta cho ngươi biết, trong bụng ta có con của Hoàng thượng, muốn giết thì giết đi, giết hết đi! Ha ha ha ha ----"
Lúc ấy nhất định là ta đã bị quỷ ám vào người, sau khi nghe xong những lời Tử Nhạc nói, trong đầu ta lại nảy ra một ý định không bằng cầm thú.
"Hoàng hậu nương nương, vi thần nghĩ, có lẽ nên giữ nàng lại, để nàng sinh con ra, nếu là Hoàng tử……"
Hoàng hậu nương nương là người thông minh đến thế nào, bà hiểu ngay ý ta muốn ám chỉ, ánh mắt nhìn Lãnh Tử Nhạc cũng có chút thay đổi.
"Chuyện Hoàng đế đã từng sủng hạnh nàng, chỉ e Thánh thượng đã quên từ lâu rồi." Ta nói: "Hơn nữa, sau khi Cung Cảnh Hoa bị hỏa hoạn, người trong cung đều cho rằng Lãnh Tử Nhạc đã chết cháy."
Cho nên, sẽ không có ai truy ra tung tích của nàng.
Hoàng hậu nương nương cũng không trả lời ngay đề nghị của ta, mà sai người đưa ta ra khỏi Cung Cảnh Hoa.
Nhưng xem tình hình phát triển sau đó, thì có vẻ như Hoàng hậu nương nương đã đồng ý với đề nghị của ta, vì chỉ vài ngay sau, trong cung lại truyền ra tin tức Hoàng hậu nương nương mang thai. Đối với chuyện này, Hoàng thượng cảm thấy rất ngoài ý muốn, người lại càng không vui, từ sau khi Hoàng hậu mang thai, người không ngủ lại Cung Cảnh Hoa nữa.
Bảy tháng sau, Thập Hoàng tử ra đời, tên là Lam Tranh.
Tử Nhạc sau khi sinh con, giống như rác rưởi bị tống khỏi Hoàng cung, Hoàng hậu sai ta bí mật xử lý nàng.
Nhưng ngoài dự kiến của ta, thì ngoài nàng ra, còn có một thêm một bé trai được đưa tới tay ta. Cung nhân nói đó cũng là con của Lãnh Tử Nhạc, khi ta nhìn thấy chân phải đứa bé đó bị dị tật, ta đã hiểu hết.
Đây là một phế phẩm vô dụng.
Nhìn thấy Tử Nhạc dung mạo thì bị hủy hoại, con còn bị cướp đi, rồi nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non trong lòng, ta bỗng cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ta đã làm gì thế này. Ta thật không phải là người mà.
Ta ôm đứa trẻ, khóc ròng nói: "Tử Nhạc, ta sẽ chăm sóc cho nàng…… Còn cả đứa bé nữa, con của chúng ta……"
Đứa bé trong lòng cũng là long tử, nhưng chân có tật, chỉ có thể bị đuổi khỏi cung. Ta sắp xếp ổn thỏa ẹ con họ xong, rồi báo với Hoàng hậu là ta đã giết chết Lãnh Tử Nhạc, còn đứa bé kia cũng chết yểu rồi.
Nhìn Tiêu nhi ngày một lớn, ta vốn nghĩ hắn sẽ có diện mạo giống Thập hoàng tử, nên không thể không bắt hắn phải tránh né thế gian cả đời.
Nhưng không ngờ, diện mạo của hắn và Huệ vương lại không hề giống nhau.
Đây cũng là sự may mắn của hắn, ta nghĩ vậy, nên khi hắn bảy tuổi, ta đã đón hắn về Tần phủ.
*** Suy nghĩ của tác giả ***
Lam Tranh và Tô Tiêu không giống nhau, vì hai người là song sinh khác trứng, nên chỉ như anh em bình thường. Mọi người có thể hỏi baidu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro