
Chương 6
Chưa đi được bao xa, đã thấy một nam tử mặc giáp bước nhanh đến, sắc mặt nghiêm trọng.
Thấy Tang Niệm trên đường, hắn ta chỉ gật đầu chào rồi đi thẳng vào thư phòng.
"Trong thành xảy ra chuyện gì sao? Sao Lâm thống lĩnh lại có vẻ mặt như vậy?" Thị nữ tò mò hỏi.
Tang Niệm giơ tay đón lấy một cánh hoa lê bị gió cuốn bay, rũ mắt không đáp.
Thành Thanh Châu xuất hiện yêu nghiệt.
Theo cốt truyện, nửa tháng nữa nhóm nhân vật chính sẽ đến trừ yêu.
Lúc đó, nàng và Tạ Trầm Chu cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Nàng buông cánh hoa, ánh mắt nhìn về phương xa.
Tiêu Dao Tông...
Đó sẽ là một nơi như thế nào đây?
*
"Tạ Trầm Chu đỡ hơn chút nào chưa?"
Vừa trở về Huyền Âm Các, điều đầu tiên Tang Niệm hỏi là tình hình thương tích của Tạ Trầm Chu.
"Đã dùng thuốc rồi, đại phu cũng đã xem qua, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao nữa."
Xuân Nhi bưng tới một bát thuốc đen sì, nhắc nhở: "Tiểu thư, người cũng nên uống thuốc rồi."
Tang Niệm nhíu mày nhận lấy, nín thở ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Xuân Nhi ngạc nhiên: "Sao hôm nay không cần dỗ mà uống luôn vậy?"
"Dù gì cũng phải uống." Tang Niệm nhăn nhó đến mức méo cả mặt, "Ta còn chưa muốn chết sớm thế đâu."
"Phì phì phì, tiểu thư phải sống đến trăm tuổi cơ mà."
Xuân Nhi đưa tới một đĩa mứt hoa mai: "Mau ăn mấy quả mơ đi cho đỡ đắng."
Tang Niệm ngậm một quả mơ ngào đường, gương mặt nhăn nhó dần giãn ra.
Nàng chợt nhớ tới gì đó, bưng đĩa mứt lên hỏi: "Tạ Trầm Chu đang ở đâu?"
Xuân Nhi dè dặt quan sát sắc mặt nàng: "Ở... ở căn phòng chứa củi ngài ấy từng ở trước kia."
Tang Niệm tối sầm mặt.
Trời định diệt ta rồi.
"Tiểu thư!" Xuân Nhi hoảng hốt: "Có phải người tái phát bệnh không?"
Tang Niệm khoát tay ra hiệu không sao, chỉ là cảm thấy tinh thần mệt mỏi vô cùng:
"Ta đi xem hắn."
Thực ra lúc ban đầu, nguyên chủ từng đối xử rất tốt với Tạ Trầm Chu.
Sau khi mang hắn đang trọng thương gần chết về phủ thành chủ, nàng từng dâng hết gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị cho hắn không thiếu thứ gì.
Nhưng hắn lại thờ ơ với thiện ý của nàng, chỉ một mực muốn rời đi.
Nguyên chủ chưa từng chịu uất ức như vậy, liền lập tức ném hắn vào phòng củi, bắt hắn mỗi ngày lao động như hạ nhân thấp kém nhất, thậm chí còn sai người trong phủ đánh chửi hắn mỗi khi không vừa ý, cho đến khi hắn chịu cúi đầu khuất phục mới thôi.
Tạ Trầm Chu vẫn chưa từng cúi đầu.
Dù có suýt chết ở nơi này.
Phòng củi nằm ở góc hẻo lánh nhất của hậu viện, bốn ô cửa sổ thì ba cái đã vỡ, trên mái còn hai cái lỗ lớn, đúng nghĩa ba trăm sáu mươi độ không chỗ nào lành lặn.
Bên trong không gian chật hẹp, đồ đạc lộn xộn chất cao ngất, chỗ trống còn lại chỉ đủ kê tạm một cái bàn ba chân lung lay, đến giường cũng không có, chỉ trải mấy lớp cỏ khô xuống đất coi như chỗ ngủ.
Tang Niệm đứng trước cửa, nơm nớp lo sợ nhìn cánh cửa như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là nó sẽ bay luôn.
Quả thật có thể tìm ra một chỗ nát thế này trong phủ thành chủ xa hoa lộng lẫy, cũng coi như nguyên chủ có bản lĩnh đấy.
"Tiểu thư, hay là thôi đi ạ."
Xuân Nhi nhỏ giọng làu bàu:
"Nếu người muốn gặp cô gia, truyền lời một tiếng là được rồi, chỗ hèn hạ như thế này đâu phải nơi tiểu thư nên đến, cần gì phải đích thân tới?"
Tang Niệm coi như không nghe thấy: "Các người cứ đợi ở ngoài."
Nói xong, nàng cất bước đi vào trong nhà.
Hướng phòng không tốt, bên trong ẩm thấp lạnh lẽo, các góc tường vì thấm nước quanh năm mà mọc đầy rêu xanh, dù là ban ngày ánh sáng cũng vô cùng yếu ớt.
Gió từ khắp các khe hở thổi lùa vào, va đập khiến ô cửa duy nhất còn lành lặn cũng kêu lạch cạch.
Thanh Châu lạnh lẽo khắc nghiệt, mùa đông nước nhỏ xuống là đóng băng.
Trong sách không viết Tạ Trầm Chu đã vượt qua mùa đông khắc nghiệt này như thế nào.
Nhưng về sau hắn rất sợ lạnh, mỗi khi đông đến lại bị bệnh nặng một trận, chắc hẳn là di chứng để lại từ khoảng thời gian đó.
Tang Niệm thu lại ánh mắt đang đánh giá xung quanh, nhìn về phía thiếu niên đang cuộn mình trong góc tường.
Hắn vẫn chưa tỉnh, bộ quần áo đẫm máu khi trước đã được thay ra, cổ áo hơi rộng lộ ra hõm xương quai xanh gầy gò hõm sâu.
Không hổ là tu chân giới, chỉ trong chốc lát, thương thế nặng nề kia đã gần như khỏi hẳn.
Nàng tiện tay đặt đĩa mứt lên bàn, đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, chống cằm tỉ mỉ quan sát.
Sau khi dùng thuốc, sắc mặt của thiếu niên không còn tái nhợt như trước, hàng mi dài cong rủ yên tĩnh trên mí mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.
Ngũ quan tinh xảo đến mức hơi có nét nữ tính.
Nhưng quả thật là rất đẹp.
Tang Niệm thầm nghĩ.
Tuy nhiên, khi một người không có khả năng tự bảo vệ mình, thì đẹp lại chẳng phải là điều tốt lành gì.
Nàng khẽ lắc đầu, định đứng dậy rời đi, khóe mắt lại liếc thấy một con kiến bò lên mặt Tạ Trầm Chu, liền hít một hơi lạnh, theo phản xạ đưa tay gạt đi.
Đúng lúc ngón tay chạm đến, một đôi mắt đen láy bỗng mở ra, lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Tang Niệm giật mình, cả người lùi về sau, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Phản ứng lại rồi, nàng vội vã vỗ ngực hoảng hốt giải thích:
"Ngươi đừng hiểu lầm, vừa rồi trên mặt ngươi có con kiến thôi."
Tạ Trầm Chu chống tường ngồi dậy, chẳng thèm để ý đến con kiến nàng vừa nhắc đến, chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái:
"Ngươi tới làm gì."
"À, chuyện là thế này."
Tang Niệm xoay người bưng đĩa mứt trên bàn, lẩm bẩm trong bụng mấy lần, lắp ba lắp bắp nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro