Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9. Sinh Nhật Hứa Nhã Nghiên


Chương 9. Sinh Nhật Hứa Nhã Nghiên

Nhược Y đành phải cùng mẹ đi dạo phố. Ở cửa hàng Burberry, cô nhìn trúng một cái váy màu trắng liền thân dài đến gối, áo hình chữ U, tay áo ngắn bồng một chút như áo công chúa, bên hông là một dây lưng màu đen kết thành hình hồ điệp, xinh xắn và trẻ trung, mặc trên người cô lập tức tôn lên khí chất thanh thuần của cô, làm cho mẹ Nhược Y nhìn thấy liền hai mắt tỏa sáng.

"Y Y, con mặc cái váy này thật sự rất đẹp, quả nhiên là Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang*"

*(Phật phải dát vàng, người nhờ quần áo)

Bà ca ngợi.

"Kìa mẹ."

Nhược Y có chút thẹn thùng, bất quá, cô cũng rất thích cái váy này.

Cuối cùng, cô quyết định chọn cái váy này, nó rất hợp với tuổi của cô, cái váy này mà mặc lên người liền làm nổi bật màu da phấn nộn của cô, hơn nữa, làm cho thân hình cô càng lộ vẻ thon thả và cao quý.

"Con gái của mẹ thật tinh mắt, chọn quần áo đều rất được."

Mẹ Nhược Y rất vừa lòng thẩm mĩ của con gái

"Nào, mẹ dẫn con đi mua một đôi giày da, đi làm tóc, trang điểm."

Hai người đến khoảng năm giờ mới về nhà, mà Hứa Chí Quân đã gọi điện thoại thúc giục hắn rồi. Kỷ Bạch Minh ngồi nhà đợi sắp hết kiên nhẫn. Nhưng khi hắn nhìn Nhược Y  lúc đó đã làm tóc và trang điểm nhẹ, trong một khoảnh khắc đôi mắt liền sáng ngời lên. Cô ăn diện lên một chút lại rất đẹp.

"Bọn họ đã thúc giục."

Hắn kiên nhẫn nói.

"Nhanh, Y Y, con chạy nhanh đi lên thay cái váy này, đừng để mọi người chờ lâu."

Mẹ Nhược Y nói.

Cô lên lầu, đổi lại cái váy mới mua kia, mang vào một đôi giày xăng đan đính đá lấp lánh, lúc cô từ trên lầu chậm rãi đi xuống thì Kỷ ba ba lại kiêu hãnh huýt sáo.

Mà hắn gần như bị vẻ đẹp của cô đoạt đi hơi thở, hắn thật không ngờ Nhược Y mặc cái váy đó vào, giống như biến thành một người khác, thoạt nhìn tựa như một ngôi sao chói mắt mê người, lại vừa giống như một cô công chúa xinh đẹp thanh thuần, cơ hồ khiến hắn nhận không ra.

"Kỷ gia có nữ nhi sắp trưởng thành, thật là thiên sinh lệ chất nan tự khí*."

*(Sắc đẹp trời sinh không bỏ phí)

Kỷ ba ba nhìn Nhược Y đang từng bước một đi về phía bọn họ, lớn tiếng tán thưởng nói. Kỷ ba vừa xong thì mặt cô liền đỏ rần lên.

"Con gái của mẹ, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất!"

Mẹ Nhược Y kiêu ngạo nói.

"Mẹ, lại nói như vậy, con sẽ không đi nữa."

Cô ngượng ngùng nói.

"Đi thôi."

Kỷ Bạch Minh lạnh lùng nói. Phải chăng hắn muốn che đi sự ngượng ngùng của mình ?

" Ba, mẹ, chúng con đi."

Cô nói.

"Đi đi đi, đi cho vui vẻ một chút a."

Mẹ Nhược Y cao hứng đẩy con gái về phía hắn.

Kỷ Bạch Minh thấy Nhược Y bị đẩy đến bên cạnh mình, hắn vươn tay, không chút suy nghĩ nắm bàn tay Nhược Y.

Bàn tay cô nhỏ bé trắng noãn, mềm mại, ở trong bàn tay to lớn của Kỷ Bạch Minh, lại có vẻ nhỏ như vậy,mềm mại không xương như vậy, hắn không tự chủ gắt gao nắm chặt tay nhỏ bé của cô giữ trong lòng bàn tay mình.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Kỷ Bạch Minh, nháy mắt truyền từ đầu ngón tay Nhược Y đến đầu dây thần kinh, khiến cô cảm thấy như bị điện giật, đó là một loại cảm giác khác thường cho tới bây giờ cô chưa từng trải qua, Nhược Y hít nhẹ một hơi, trực tiếp muốn bỏ tay hắn ra.

Kỷ Bạch Minh cảm thấy được tay cô đang rụt lại, trừng mắt nhìn Nhược Y một cái, ngay cả nắm tay cô ta cũng không muốn sao? Hắn xuất phát từ ý muốn làm ngược lại, càng nắm chặt tay cô hơn, gần như là mười ngón đan xen rồi, thấy tay cô cuối cùng không thể đào thoát, hắn vừa lòng dắt Nhược Y đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai đứa con, Kỷ ba ba cười ha hả nói:

"Em xem, hai đứa chúng nó đi cùng một chỗ, nhìn đẹp như tranh như vậy, sao mà anh thấy đứa nhỏ nhà mình là đẹp trai nhất đẹp gái nhất thế giới này? Anh dám chắc đứa nhỏ nhà khác thế nào cũng kém Tiểu Minh với Y Y nhà ta!"

"Nếu có người ngoài nghe được, đảm bảo sẽ nghĩ anh thổi phồng con mình, bất quá, sao em cũng có cảm giác này, bộ dáng Tiểu Minh thật là so với ngôi sao còn đẹp trai hơn. Mà Y Y nhà ta, không phải em thổi phồng nó, vẫn chưa tới mười sáu tuổi. Nếu vừa được mười tám tuổi, đám con trai theo đuổi nó, chắc chắn có thể đạp phá cửa nhà chúng ta, đến lúc đó, chúng ta lại thêm phiền não rồi."

Mẹ Nhược Y cũng cười nói.

Hắn đưa mắt đánh giá Nhược Y, trước đây bình thường cô ta vẫn mặc đồng phục và trang phục bình thường đúng là một con vịt con xấu xí. Cho dù không phải vịt con xấu xí, cho tới bây giờ hắn cũng không thấy cô ta có bao nhiêu xinh đẹp. Nhưng hôm nay, chỉ một cái váy với một chút trang điểm sơ sơ, cô ta liền biến thành thiên nga trắng tỏa sáng rực rỡ làm cho hắn cũng phải kinh hãi.

Hôm nay cô ta đến Hứa gia, tuyệt đối sẽ tỏa sáng, nhất định có thể thu hút ánh mắt không ít nam nhân cho xem! Nghĩ đến đây, Kỷ Bạch Minh đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái, hắn không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên, hắn bắt gặp ánh mắt Nhược Y đang nhìn chằm chằm hắn, không khỏi khó chịu nói:

"Nhìn cái gì vậy!"

Đột nhiên hắn quát một cái, Nhược Y sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng mà, trong lòng lại có chút không cam lòng, hắn cho hắn là ai, liếc mắt nhìn cũng không được sao?

"Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh chứ? Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không có cái gì đáng chỉ trích."

Nhược Y ôn nhu nói.

"Cô!"

Kỷ Bạch Minh dừng bước, không phải bây giờ lá gan cô ta càng ngày càng to rồi chứ?

Nhược Y vẫn cúi thấp đầu bước đi, không biết một điều rằng hắn đột nhiên ngừng lại, liền đập đầu vào tấm lưng to bè của hắn.

"A"

Cô ôm cái mũi, mũi ê ẩm đến mức cô phải rơi nước mắt.

Kỷ Bạch Minh vốn muốn rống cô tiếp, lại thấy bộ dạng cô chật vật thế kia, tự nhiên cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.

"Ngu ngốc, cô đi đường cũng không mở to mắt được sao?"

Hắn hừ lạnh một tiếng nói.

"Tôi"

Cô ấp úng, trong lòng cũng đang âm thầm mắng hắn. Tôi ngu ngốc ? Anh mới ngu ngốc ! Đang đi đứng bình thường, tự nhiên lại dừng lại!

"Đi thôi!"

Kỷ Bạch Minh không rống cô nữa, chỉ dùng sức lôi cô, dắt cô đi đến trước xe hơi thể thao của hắn, không chút khách khí đẩy cô vào trong, hại chân cô thiếu chút nữa trẹo luôn.

Nhược Y mới kéo dây an toàn, xe thể thao liền xông về phía trước. Cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch hết, trước kia cô chưa từng ngồi xe hắn, cũng không biết hắn lái xe lại nhanh như vậy.

Nhìn khuôn mặt Nhược Y trắng bệch, Kỷ Bạch Minh lại hừ lạnh một tiếng nói

"Nhát gan!"

Hắn đạp chân ga, tốc độ lại tăng nhanh, hắn thích thú nhìn bộ dạng của Nhược Y, nếu bộ dáng sợ hãi đó của cô là do hắn mà ra, hắn có cảm giác đạt được thành tựu.

Khi xe thể thao của hắn đi vào biệt thự Hứa gia, hắn mới "Két" một tiếng dừng lại, bấm còi, cổng Hứa gia từ từ mở ra, hắn chạy xe đi vào.

Đến lúc xuống xe thì đầu óc Nhược Y hoàn toàn mê muội, hoàn hảo là kiểu tóc của cô đều dùng kẹp cố định tốt, bằng không, tóc của cô, nhất định sẽ bị gió thổi thành kiểu tóc của quỷ bà mất.

Anh em họ Hứa bước lại đón, Kỷ Bạch Minh hỏi cô

"Cô có chuẩn bị quà chưa?"

Qua cơn choáng váng chóng mặt Nhược Y mới nhớ tới mình và mẹ vòng vo cả một ngày, vậy mà lại không có đi chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho người ta.

Kỷ Bạch Minh thấy vẻ mặt cô thế kia, lắc đầu nói:

"May mà ba có chuẩn bị tốt."

Hắn lấy trong xe ra hai cái hộp gói rất đẹp, đưa một hộp cho cô

"Cầm, đến lúc đó đưa cho Hứa Nhã Nghiên là được."

"Bên trong là cái gì vậy?"

Nhược Y lo lắng hỏi.

"Tôi cũng không biết, là ba cho người đi chuẩn bị, ba liệu trước các người cũng sẽ không đi mua quà sinh nhật, cho người mang đến."

Kỷ Bạch Minh không kiên nhẫn nói

"Tôi làm sao có thể đi mua quà cho con gái chứ, con gái có thể làm cho tôi tự mình đi mua quà, chỉ sợ còn chưa sinh ra."

Hứa Chí Quân cùng em gái đi đến trước mặt bọn họ, hắn không che dấu sự vui mừng đối với Nhược Y.

"Nhược Y, hôm nay em còn xinh đẹp hơn công chúa."

Hắn mỉm cười nói.

"Cám ơn."

Nhược Y không quen người khác khen cô, xấu hổ đỏ mặt.

Hắn thấy cô lại đang đỏ mặt với Hứa Chí Quân, hừ lạnh một tiếng, thuận tay đưa quà cho Hứa Nhã Nghiên

"Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ."

Hứa Nhã Nghiên ở một bên nghe ca ca khen ngợi Nhược Y giống công chúa, trong lòng có chút không thoải mái. Bởi vì hôm nay cô mặc bộ công chúa, trên đầu còn đeo vương miện. Anh hai cũng không nói cô là công chúa, thế nhưng lại khen Nhược Y giống công chúa, một bữa tiệc sao có thể có hai vị công chúa chứ?

Cô không khỏi tỉ mỉ đánh giá Nhược Y, cho rằng Nhược Y thật sự rất đẹp, so với trước kia lúc nào cũng yên lặng lạnh lùng như tảng băng thì hôm nay lại trong sáng kiều diễm, liền như một đóa hoa mới nở sáng sớm, như một viên ngọc thô chưa có mài dũa. Đợi một thời gian, tuyệt đối có thể giống kim cương tỏa ra hào quang ban phía, thậm chí có thể vượt qua dung mạo của cô! Nghĩ đến đây một chút, Hứa Nhã Nghiên trong lòng thật sự thực khó chịu, bất quá, Kỷ Bạch Minh tặng quà cho cô, trên mặt cô nhất thời cười nở hoa.

Cô tiếp nhận quà, ngọt ngào nói

"Minh ca ca, cám ơn quà của anh, cám ơn anh đã tới tham gia tiệc sinh nhật của em."

Nhược Y cũng ngại ngùng đưa gói quà đang cầm trong tay cho cô

"Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ."

Hứa Nhã Nghiên cũng đưa tay nhận lấy, cười

"Cám ơn Nhược Y."

Cô đã khôn ngoan gọi tên Nhã Nghiên mà không thêm "tỷ tỷ" phía sau,tâm tình đang ngột ngạt lại tốt trở lại, Nhã Nghiên thân thiết dắt tay Nhược Y

"Chúng ta vào thôi, tất cả mọi người còn đang đợi kìa."

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro