Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32. Đoạn Tình Cảm Uyên Ương Thế Tục


Chương 32. Đoạn Tình Cảm Uyên Ương Thế Tục

"Nữ nhân của cậu? Cô ấy sẽ trở thành nữ nhân của cậu?" Hai tay Kỷ Bạch Minh nắm chặt thành quyền.

Không, không, hắn sẽ không để cho cô trở thành nữ nhân của người khác! Cô là của hắn! Là một món đồ chơi, là đồ chơi của hắn, cô chỉ có thể là của hắn! Hắn không cho phép cô rời khỏi hắn, lại càng không cho phép cô nhào vào lòng một người nam nhân nào khác, bao gồm bạn tốt Hứa Chí Quân cũng không được!

Nếu cô dám can đảm làm cử chỉ thân mật với một tên nam nhân nào khác, hắn nhất định sẽ phải giết tên nam nhân kia! Thậm chí sẽ giết cô! Kỷ Bạch Minh nghĩ xong, hắn lạnh nhạt xoay người dứt khoát, khi thấy Nhược Y cùng Giang Hàn khiêu vũ, thoạt trông giống như cô đang dán trong lòng Giang Hàn vậy.

Cô lại có thể đem điệu nhảy mười sáu tuổi đầu tiên cho Giang Hàn! Đó là thứ hắn muốn! Nhưng, cô lại dám cho Giang Hàn!

Máu nhất thời xông hết lên não, Kỷ Bạch Minh bước nhanh về phía Nhược Y và Giang Hàn. Tay trái dùng sức kéo Nhược Y ra, tay phải đẩy Giang Hàn. Giang Hàn không kịp phòng bị, mà Kỷ Bạch Minh lại dùng toàn lực, y lảo đảo ngã về phía mép thuyền, không chờ y đưa đứng dậy, Kỷ Bạch Minh xông tới túm lấy hắn, hét lớn một tiếng nhấc thân y lên trên, sau đó đẩy một cái. Trong tiếng thét của Nhược Y, Giang Hàn ngã xuống "Ùm"

Giang Hàn vốn đang vừa khiêu vũ vừa cười đùa cùng Nhược Y, sự chú ý của y hoàn toàn ở trên người cô, vốn không hề nhận thấy Kỷ Bạch Minh đang đi đến, cho nên, để Kỷ Bạch Minh thuận lợi xong việc rồi. Y chật vật nửa chìm nửa nổi trong nước biển, giương mắt nhìn Kỷ Bạch Minh đang nở một nụ cười mỉa mai với y.

Hứa Nhã Nghiên vội vã ném một cái phao cứu sinh cho Giang Hàn phía dưới. Giờ này, nước biển chắc chắn lạnh như băng.

"Kỷ Bạch Minh! Anh thật quá đáng!" Nhược Y hét lên, xông tới đập tới tấp vào ngực Kỷ Bạch Minh.

Hắn lại dám đối xử với Giang Hàn như vậy, sinh nhật 16 tuổi của cô đang yên đang lành, cứ vậy bị hắn phá hỏng rồi!

Kỷ Bạch Minh nắm chặt hai cổ tay cô, lạnh lùng nhìn Nhược Y, nói:
"Em cảm thấy ai cũng tốt hơn tôi? Hứa Chí Quân tốt hơn tôi, Giang Hàn cũng tốt hơn tôi, chỉ có tôi đối với em không tốt có phải không? Chẳng lẽ, tôi tốt với em, một chút em cũng không để trong mắt?"

Ánh mắt của hắn, vừa âm lãnh vừa chua xót, làm cho Nhược Y kinh hãi xen lẫn đau lòng, cô quật cường phản bác:

"Anh tốt với tôi khi nào? Anh tốt với tôi bao giờ? Có ngày nào anh tốt với tôi? Anh nói không sai, bất cứ ai cũng tốt hơn anh, Chí Quân ca ca tốt hơn anh, thầy Giang cũng hơn anh, cho dù là một nam nhân tùy tiện trên đường, cũng đều hơn anh!" Kỷ Bạch Minh bóp chặt hai cổ tay của Nhược Y, khiến cô đau đến chảy nước mặt, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng

Vậy sao? Cho dù là một nam nhân tùy tiện đi trên đường, cũng tốt hơn hắn? Kỷ Bạch Minh đột nhiên cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹt, dường như muốn xoắn trái tim hắn nổ tung. Hắn ngỡ ngàng nhìn Nhược Y, không biết loại đau đớn từ đâu mà đến.

Nhược Y vẫn cứ quật cường nhìn hắn như vậy, Kỷ Bạch Minh cố nén đau lòng, trừng thẳng nhìn cô:

"Được, nếu ở trong lòng em, ai cũng tốt hơn tôi, tùy tiện tìm một đứa con trai nào cũng còn tốt hơn tôi, đã vậy, cứ để chúng ta trở về như trước đi."

Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn, sao ánh mắt của hắn... trống rỗng như thế, bi thương như thế? Cô... tổn thương hắn sao? Sao cô có thể thương tổn được hắn cơ chứ?

"Bạch Minh, buông Nhược Y ra, hôm nay tốt xấu cũng là sinh nhật của em ấy, cậu không thể như thế. Huống hồ còn biết bao cặp mắt đang nhìn cậu?" Hứa Chí Quân xông ra muốn kéo Nhược Y lại.

Trong mắt Kỷ Bạch Minh hiện lên một tia âm lãnh, hắn hung hăng nói với Hứa Chí Quân:

"Nhìn thì sao? Cùng lắm tôi móc hết mắt họ ra cho khỏi nhìn! Các người, tất cả đều cút hết đi cho tôi! Tôi đang giáo huấn em gái của tôi, không cho phép người ngoài nhúng tay vào. Ai tới ngăn cản tôi, tôi lập tức sẽ cho người đó đẹp mặt! Giang Hàn chính là kết quả!"

Vừa nghe hắn nói như thế, Hứa Chí Quân không nhịn được nữa, hắn kéo tay Hứa Nhã Nghiên nói:

"Được, quay đầu du thuyền, tôi muốn trở về."

Lúc này, Giang Hàn cả người ướt nhẹp đã lên thuyền, thấy Kỷ Bạch Minh cùng Hứa Chí Quân cũng đã xích mích, liền trừng mắt nói:

"Kỷ Bạch Minh, cậu trừ cái tính công tử bột, trừ cái tính đối xử tồi tệ với em gái của mình, cậu còn biết cái gì? Ngay cả chính bạn bè của cậu cũng không quen nhìn hành vi của cậu. Làm người thành như cậu, thật sự thất bại!"

Kỷ Bạch Minh nghe hắn nói như thế, hai mắt hiện lên tia lửa, hắn buông Nhược Y, tiến về phía Giang Hàn.

Nhược Y thấy hắn kích động như vậy, Giang Hàn vừa mới bị hắn đẩy xuống biển, nếu lại đi đánh Giang Hàn nữa, cô sợ thầy Giang sẽ bị thương, liền la to:
"Kỷ Bạch Minh, đừng!"

Kỷ Bạch Minh dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói: "Sao thế, đau lòng à?"

"Kỷ Bạch Minh, cậu thích thì tôi chiều, tôi cũng không phải đánh không lại cậu!" Giang Hàn đứng bên kia ma quyền sát chưởng (khởi động trước khi đánh)

Nhược Y thỉnh cầu nhìn Giang Hàn:
"Thầy Giang, rất xin lỗi, là Nhược Y rất xin lỗi thầy, thầy đi trước được không?"

Giang Hàn vừa nghe Nhược Y nói như thế, ngẩn người, cúi đầu, nói:
"Được rồi, tôi nghe em."

Mà Hứa Chí Quân thì lại nổi giận nhìn Kỷ Bạch Minh, nói:
"Thầy Giang, ngồi chung với bọn em, em và Nhã Nghiên cũng không muốn lử đây thêm giây phút nào nữa."

Giang Hàn gật gật đầu:
"Ừ, vậy chúng ta cùng đi."

Hắn nhìn phía Nhược Y, mỉm cười dịu dàng với cô, sau đó quay đầu đi dọc theo mạn cầu thang xuống chiếc môtô nước.

Nhược Y đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác bất an. Cô không muốn đối mặt với một Kỷ Bạch Minh như vậy. Hắn như vậy, làm cô sợ hãi, không khỏi cũng chạy về phía cầu thang, bật thốt:
"Thầy ơi, đợi em với, em với thầy cùng đi."

Giang Hàn vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn cô, mỉm cười vui vẻ: "Ừ."

Giang Hàn đưa tay về phía Nhược Y, cô với tay định nắm lấy tay hắn nhưng Kỷ Bạch Minh lại nhanh một bước vòng tay qua eo cô kéo cô lại, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô.

"Buông, tôi muốn về nhà." Nhược Y lẳng lặng nhìn hắn, tin chắc ở trước mặt nhiều người như vậy, ít nhiều gì hắn cũng sẽ có chút kiêng kị không làm ra chuyện gì khác người đi?

Kỷ Bạch Minh kề sát tai cô, phả một hơi thở nóng bỏng, nói:
"Bây giờ tôi không cho em đi theo bọn họ! Muốn cho chị em bước vào cửa Kỷ gia, ngoan ngoãn nghe lời tôi."

"Anh nói cái gì?" Nhược Y có chút ngờ vực, chỉ cần nghe hắn, chị có thể vào Kỷ gia ở?

"Anh nói có thật không? Nhưng, chuyện đó ngay cả mẹ cũng không thể giải quyết, tôi không tin anh có khả năng đó!" Nhược Y từ chối.

"Em có muốn thử một chút không? Chỉ cần em không đi theo bọn họ, ở lại bên cạnh tôi đêm nay, tôi tự nhiên có thể làm cho chị em vào Kỷ gia" Kỷ Bạch Minh nhẹ nhàng nói.

"Nhược Y, nhanh lên" Giang Hàn thúc giục.

Trong nội tâm Nhược Y có thiên thần và ác quỷ giao chiến, có thể cho chị vào ở, từ nay về sau có thể ở cùng chị, có thể trốn hắn, lợi nhuận này quá lớn

"Thầy, quên đi, em còn phải chờ một chút về với anh hai, mọi người đi trước đi!" Cô thật có lỗi với Giang Hàn và anh em Hứa gia.

Giang Hàn và Hứa Chí Quân thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, khởi động chiếc môtô nước.

Hứa Chí Quân nhìn khoảng cách với du thuyền càng ngày càng xa, hơi lo lắng nói:
"Thật không biết Bạch Minh nữa đây, tội nghiệp Nhược Y. Nhiều năm như vậy, cứ canh cánh chuyện mẹ của hắn, mãi mà không thể cởi ra"

"Anh, anh sai rồi, bây giờ Bạch Minh ca ca tỏ ra không tốt với Nhược Y, không phải vì mẹ anh ấy nữa, mà là, anh ấy thích Nhược Y, anh ấy là đang ghen" Hứa Nhã Nghiên chua xót nói với Hứa Chí Quân

Giang Hàn giật mình nhìn Hứa Nhã Nghiên bằng ánh mắt kinh hãi.

"Không, không có khả năng! Sao Kỷ Bạch Minh có thể thích Nhược Y cơ chứ! Em không biết, nó ghét Nhược Y đến bao nhiêu đâu! Trước kia chỉ cần bọn anh tán gẫu nhắc đến Nhược Y, nó sẽ nổi giận. Bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có năm nay nó mới cho Nhược Y tiếp xúc với mọi người. Không, anh không tin nó sẽ thích Nhược Y!" Hứa Chí Quân kích động.

Giang Hàn chua xót nói:
"Có lẽ trước kia đúng là căm ghét cô ấy. Nhưng, bây giờ thì chưa chắc, các người có thể chấp nhận chuyện một người anh trai yêu em gái của mình? Tôi vừa nghĩ đến liền nổi da gà toàn thân, chuyện này quá kinh khủng."

"Không, Nhược Y không phải em gái ruột của Bạch Minh ca. Bọn họ không cùng ba cũng chẳng cùng mẹ, ba Bạch Minh ca tái giá, mẹ Nhược Y cũng là tái giá. Bọn họ không có bất kỳ liên hệ huyết thống nào." Hứa Nhã Nghiên nhìn Giang Hàn, ngạc nhiên nói.

Hôm nay cuối cùng trong lòng cô cũng đã khẳng định được một việc trước đây vẫn không dám xác định. Bạch Minh ca, thích cô em gái trước kia hắn căm ghét nhất! Mà phỏng chừng, chính hắn cũng không tự biết, mà Nhược Y, lại càng không biết.

"Cái gì? Không phải anh em ruột!" Giang Hàn lắp bắp kinh hãi.

Thì ra không phải anh em ruột, thì ra không phải Kỷ Bạch Minh quá điên cuồng quá biến thái, thì ra là một đoạn tình cảm uyên ương thế tục?

Giang Hàn suy tư, không phải anh em ruột, giữa hai người không có bất kỳ bức tường nào ngăn cách. Khó trách Kỷ Bạch Minh không sợ trời không sợ đất độc chiếm Nhược Y như thế.

"Thầy không biết?" Hứa Nhã Nghiên có chút kinh ngạc.

Giang Hàn cười khổ lắc đầu:
"Từ khi tôi 12 tuổi, liền sang nước ngoài. Lần này trở về, cũng chỉ vì ba mẹ muốn tôi ở lại, cái đó phải nói thế nào đây? Ha ha, tóm lại là tôi bị bất đắc dĩ đưa vào Ngũ Châu."

"Khó trách, bình thường ở tầng lớp này, mọi người đều biết. Chỉ có điều, thầy phải biết rằng Tứ đại Gia tộc đều thập phần kín kẽ, người ngoài bình thường sẽ không biết bất cứ chuyện gì trong Tứ đại Gia tộc." Hứa Nhã Nghiên nhẹ giọng nói.

Cô cũng có chút mờ mịt nhìn mặt biển lặng sóng. Chẳng lẽ, đoạn tình cảm cho tới bây giờ vẫn chưa kịp nói ra này của cô phải chết non nơi đáy lòng sao?

Hứa Chí Quân nãy giờ vẫn luôn trầm tư, đang nhớ lại một vài chuyện nhỏ, khó trách mỗi lần hắn vừa nhắc tới hắn thích Nhược Y ở trước mặt Kỷ Bạch Minh, Kỷ Bạch Minh lập tức nổi giận.

"Làm sao bây giờ? Nếu Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc, như vậy, hắn theo đuổi Hải Nhạc, dám có khả năng sẽ không thành công."

Ba người trên thuyền đều trở nên lo lắng. Nhưng, tâm tư đều không khác nhau lắm, cũng trăm sông đổ về một biển, vì vị anh em Kỷ gia kia.

"Các vị bạn hữu, thật ngại quá, bởi vì hôm nay bản thiếu gia có chút không vui. Cho nên, cũng làm cho mọi người không vui rồi. Như vậy đi, tôi sẽ lái thuyền về bờ, tất cả mọi người về nhà đi, mấy ngày nữa tôi lại mời mọi người đi Dạ Chi Hoàng Triều, chúng ta lại cùng điên cuồng một hồi. Đêm nay, thật là ngại quá."

Kỷ Bạch Minh đã khôi phục xong bộ dạng nho nhã lễ độ, sao có thể còn giống một tên đầu trâu mặt ngựa lên cơn điên lúc nãy chứ?

Mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý, chứ còn có thể dị nghị cái gì bây giờ?

Kỷ Bạch Minh phân phó nhân viên trên du thuyền lái thuyền lái về bờ, mọi người chào tạm biệt Kỷ Bạch Minh cùng Nhược Y ra về, lục tục tả đi. Kỷ Bạch Minh đuổi tất cả mọi người trên thuyền đi hết, bao gồm cả nhân viên tổ chức buổi tiệc, chỉ lưu lại duy hắn và Nhược Y.

"Tôi cũng phải về nhà." Nhược Y nói.

Cô mệt mỏi, nguyên tưởng rằng sẽ trải qua một cái sinh nhật vui vẻ hạnh phúc, lại bị Kỷ Bạch Minh quấy phá.

"Không, đêm nay chúng ta sẽ ở lại trên thuyền, chúng ta cứ nghỉ tạm đi." Kỷ Bạch Minh miễn cưỡng nói.

Hắn không muốn về nhà, tuyệt không muốn. Vốn lúc trước hắn còn có một loại ý tưởng, sinh nhật 16 tuổi của cô, sẽ chỉ trải qua cùng với hắn. Hắn không cần có người ngoài nào khác đến chia sẻ tuổi mười sáu của cô!

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro