Chương 30. Bạn Gái Của Tôi!
Chương 30. Bạn Gái Của Tôi
Kỷ Bạch Minh lòng vòng trên đường đã lâu, muốn chọn cho Nhược Y một quà sinh nhật, nhưng mà, ngặt nỗi cái gì hắn cũng thấy chướng mắt.
Ai, tại sao muốn mua một món quà đưa cho cô mà cũng khó như vậy?
Giờ hắn mới phát hiện bản thân mình, cũng không biết cô thích cái gì, vạn nhất mua cho cô, cô không thích thì sao bây giờ?
"Mặc kệ nó, không phải chỉ là sinh nhật sao? Tùy tiện mua một thứ là được rồi, trước kia chưa từng thấy mày từng coi trọng sinh nhật của nó bao giờ." Kỷ Bạch Minh tự giễu nói.
Nhưng mà, lần này không giống, lần này là sinh nhật mười sáu tuổi của cô, là một bước ngoặt lớn trong đời cô, cho nên, nhất định phải tặng cho cô một món quà thật đặc biệt! Nội tâm của hắn lại tự phản bác hắn như vậy.
Hắn lang thang bước vào một tiệm trang sức nổi tiếng, đi dọc theo quầy nhìn xuống, những trang sức này rất không đẹp, tặng mấy thứ này cho cô, hình như không thích hợp với cô a. Hơn nữa lại không phù hợp với tuổi của cô.
Cô nhân viên tư vấn bán hàng vẫn đứng chảy nước miếng với hắn nãy giờ thấy hắn phiền lòng, lập tức hỏi hắn
"Xin hỏi anh muốn mua cho ai đây ạ?"
Kỷ Bạch Minh nói ngắn gọn
"Tôi mua cho một cô gái, ngày mai là sinh nhật của cô ấy."
"Cô ấy là...?" Cô bán hàng hỏi thử, tan nát cõi lòng a, không phải là mua cho bạn gái chứ?
Kỷ Bạch Minh trầm ngâm một chút nói
"Mua cho bạn gái của tôi, sinh nhật mười sáu tuổi, nên tặng cho cô ấy cái gì?"
Ai da, là bạn gái? Cô bán hàng lại có chút tiếc nuối, kỳ thật người ta có bạn gái hay không, liên quan gì đến cô đâu? Nhưng mà, đàn ông đẹp trai như vậy, có bạn gái, đúng là một chuyện làm cho người ta tan nát cõi lòng mà.
"Vậy à? Chỗ em có vài mẫu dành cho nữ sinh từ mười tám tuổi trở xuống, anh có thể tham khảo." Nhân viên tư vấn nói.
Nhưng, vẫn không có cái nào làm cho Kỷ Bạch Minh vừa lòng. Một thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như hắn làm sao cho vào mắt mấy cái này được.
Ngay vào lúc hắn thất vọng muốn bỏ đi, khóe mắt đột nhiên lướt qua một cái tủ kính viết "Nụ hôn của cá heo", trong lòng rung động, liền đến bên cạnh cái tủ.
Chỉ thấy có hai con cá heo một lớn, một nhỏ miệng đối miệng, đôi mắt nạm kim cương xanh trong kia, ánh sáng ấy êm dịu lóe lên những tia sáng động lòng người, phảng phất giống như một đôi tình nhân đang chìm đắm trong bể tình say đắm tựa sát bên nhau.
Kỷ Bạch Minh không nhịn được mỉm cười, đôi cá heo này trông thật đáng yêu!. Rốt cuộc cũng tìm được món quà thích hợp, hắn nói với cô bán hàng
"Gói đôi cá heo này lại, tôi mua."
"Tiên sinh ngài thật có mắt nhìn, món này số lượng có hạn a, trên toàn thế giới chỉ bán một trăm bộ, cá heo lớn là cho nam đeo, cá heo nhỏ là đeo trên cổ nữ"
Kỷ Bạch Minh cà thẻ cầm đôi cá heo hôn nhau, sải bước vui vẻ rời khỏi cửa tiệm.
Hắn hắn thích đôi cá heo này, tin chắc Nhược Y cũng sẽ thích.
Vừa nghĩ đến cảnh hắn cầm "Nụ hôn của cá heo" đeo lên cổ Nhược Y, chú cá heo nhỏ nằm trên ngực cô lấp lánh sáng lên, hắn không nhịn được sung sướng huýt sáo.
[....]
"Chị, Kỷ Bạch Minh thật là đáng ghét, em muốn tranh thủ cơ hội ngày mai cùng chị mở tiệc với em, nhưng mà, lại bị hắn phá hỏng rồi!" Nhược Y vừa rửa tay, vừa nói với chị đứng bên cạnh nói.
Hạ Nhược Ninh ngạc nhiên
"Cái gì, ngày mai em còn làm tiệc?"
"Đúng a, nhưng mà, Kỷ Bạch Minh chết tiệt, cứ không cho em mở tiệc chung với chị, còn nói cái gì cái gì..." Nhược Y nhận ra hình như mình đã nhiều lời, vội vàng dừng lại.
"Hắn nói cái gì?" Hạ Nhược Ninh không nhịn được hỏi.
"Không có, hắn không có nói gì hết, tóm lại, em rất rất ghét hắn! Nếu em có năng lực đặc biệt thì tốt rồi, em muốn làm cho hắn vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em!"
Ánh mắt Hạ Nhược Ninh chợt lóe lên.
"Em rất ghét hắn? Nhưng mà, hắn tốt với em lắm a, còn chuẩn bị bữa tiệc cùng em đón sinh nhật." Lòng Hạ Nhược Ninh như bị mèo cào rất khó chịu.
"Sao hắn lạ tốt với em được chứ?" Nhược Y kích động nói, vốn có vài lời sắp ra khỏi miệng rồi, nhưng mà, cô vẫn mạnh mẽ nén về
"Chị, có rất nhiều chuyện, chị chỉ thấy có ngoài mặt thôi." Sao hắn có thể tốt với cô cơ chứ? Chẳng qua là hắn đang diễn mà thôi!
Diễn trò trước mặt ba mẹ, diễn trò trước mặt bạn bè. Sau lưng, cũng chỉ biết ăn hiếp cô, thậm chí, đoạt nụ hôn đầu của cô, hơn nữa, có cơ hội sẽ hôn môi cô, hôn cô đến cạn sạch không khí trong phổi mới có thể buông tha cô, từ trước đó nữa, hắn đã nói phải thay đổi cách chơi mới, hôn cô cắn cô, sờ tới sờ lui trên người cô, chính là cách ăn hiếp mới của hắn!
Trên đời này, cô chưa từng gặp tên đàn ông nào tệ hại hơn hắn! Cho dù là đại phôi đản trong phim truyền hình đi nữa, cũng sẽ không động em gái mình như vậy, hắn còn xấu xa hơn cả đại phôi đản trong phim truyền hình nữa cơ! vừa nghĩ tới hành động quá phận của hắn làm với mình, mặt cô nóng bừng đỏ rực, cũng không biết là giận đỏ, hay là thẹn thùng mà đỏ đây.
Hạ Nhược Ninh nhìn ra sắc mặt quái dị của Nhược Y, giật mình, cố ý hỏi
"Có phải hắn làm một số chuyện đáng ghét với em không? Như là, hắn sẽ..." Cô cố ý dừng lại một chút, nói tiếp
"... hắn sẽ hôn em?"
Nhược Y vừa nghe chị nói như thế, khuôn mặt bị dọa trắng, hắn đã cảnh cáo cô, không được cho bất cứ ai biết! Nếu như bị người ta biết mà nói... hắn sẽ nói rõ ràng với ba mẹ, là cô quyến rũ hắn!
Tiểu Tĩnh trước đây, chính là bị hắn gán tội như vậy bắt rời khỏi Kỷ gia! Giả như ba thật sự tin tưởng hắn mà nói... Đến lúc đó, sẽ liên lụy đến mẹ! Sẽ làm cho ba tưởng mẹ không biết dạy con! Để cho con gái mình làm ra chuyện vô sỉ như vậy! Như vậy, nhà sẽ không còn là nhà nữa! Liên lụy đến hạnh phúc của mẹ, nhiều năm sau mẹ vẫn sẽ vì cô mà không ngẩng đầu lên được! Nhược Y không khỏi kinh hoảng lắc đầu, nói
"Không có, không có, hắn không có làm vậy với em, hắn không có!"
"Không có là tốt rồi, chị cho là hắn sẽ làm ra chuyện như vậy với em, nếu hắn làm như vậy, chị tuyệt đối sẽ không tha cho hắn! Nếu hắn làm ra chuyện như vậy, đó thật sự là rất khinh thường em, biết em là em gái, lại vẫn làm như vậy với em! Hắn chính là một tên dâm tặc! Là một khốn khiếp!" Nhược Ninh căm phẫn nói.
Nhược Y cảm động nhìn chị, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Ninh
"Chị, chị đối với em thật tốt."
"Em gái ngốc, em là em gái của chị a, chị không thương em, thì thương ai bây giờ? Chị không giúp em, ai sẽ giúp em đây?" Nhược Ninh vuốt lưng an ủi em gái.
Sau đó, hai người cùng ra khỏi nhà bếp, Nhược Ninh thoáng nhìn thấy bóng dáng một người ông, cô liền mở miệng hỏi Nhược Y
"Em à, kỳ thật chị cảm thấy Kỷ Bạch Minh thật sự tốt với em lắm, vì sao em cứ ghét hắn hận hắn như vậy chứ? Thậm chí muốn làm cho hắn vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em?"
Nhược Y bĩu môi nói
"Chị, sao chị còn nói hắn tốt chứ? Ở trong mắt em, hắn là một kẻ rất rất vô sỉ rất rất độc ác, không đáng cho chị nói tốt. Những người con trai em quen biết, ai cũng tốt hơn hắn cả. Bạn của hắn là Hứa Chí Quân ca ca, anh ấy đối với em rất tốt, còn thầy chủ nhiệm Giang của em nữa, đối với em cũng tốt vô cùng. Nhưng mà, hắn đều không cho em nói chuyện với bọn họ nói, em ghét hắn muốn chết, cái gì cũng muốn quản em. Em thật hy vọng ngày nào đó hắn cứ vậy biến mất trước mặt em, nếu không có hắn, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!"
"Nga? Chẳng lẽ, người trong lòng em là Hứa Chí Quân kia sao?" Hạ Nhược Ninh kinh ngạc hỏi.
"Người em thích là Hứa Chí Quân?" Nhược Y hơi run, không rõ vì sao đột nhiên chị mình lại hỏi như vậy.
"Nga, thì ra là em rất thích anh ta, kỳ thật em cũng không cần phải thẹn thùng, ở trước mặt chị đây, có gì phải xấu hổ chứ? Thích là thích chứ sao." Hạ Nhược Ninh cười nói.
"Không có, em đâu có thẹn thùng, em chỉ là, trông anh ấy thực tao nhã, thực hòa thuận, cái loại khí chất trên người anh ấy... làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, làm cho người ta nhịn không được muốn lại gần hơn. Ở trước mặt anh ấy, không cảm thấy áp lực, chỉ cảm thấy thoải mái. Kỳ thật, nói sao ta, có lẽ là mẫu người em thích đi, sau này tìm bạn trai, chắc em sẽ tìm người như này nha." Nhược Y cười nói.
"Cắt, còn ở trước mặt chị mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt cái gì, nói thẳng muốn Hứa Chí Quân làm bạn trai em đi cho rồi. Còn nói cái gì sẽ tìm con trai kiểu đó, ở trước mặt chị đây, ngượng cái gì mà ngượng a?"
"Không có, em nói em thích anh ấy hồi nào a, chị, chị thật là, em không nói với chị nữa." Nhược Y thấy chị mình nói vậy, đỏ mặt dậm chân nói.
"Được rồi được rồi, biết em thẹn thùng, biết em ngượng ngùng, chị không nói nữa là được." Hạ Nhược Ninh cười nói.
Hai cô gái vừa đi vừa cười đùa, một bên đi về phía trước..
Mà không biết ở phía sau các cô, có một bóng dáng đứng thẳng đơ, hai tay nắm chặt thành quyền, lửa giận ở trong mắt, giống như nham thạch nóng chảy mới vừa phun ra từ núi lửa, toàn thân hắn đang tỏa ra một loại không khí âm lãnh xơ xác tiêu điều, luồng khí lạnh này, làm cho tất cả mọi người đứng gần hắn sợ tới mức dán vách tường trốn đi, không rõ sao người thiếu niên này đẹp trai như vậy, lại đóng một vẻ mặt như muốn giết người, sao bọn họ không sợ cho được a?
***
.Vũ Hà Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro