Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Bức Thư Tỏ Tình


Chương 3. Bức Thư Tỏ Tình

"Anh tên là Hứa Chí Quân, anh và anh em học cùng trường. Anh từng đến nhà em thoáng nhìn thấy em một chút, liền để lại trong anh một ấn tượng khó phai." Ánh mắt Hứa Chí Quân nhìn cô đột nhiên xuất hiện tia ôn nhu

"À" Nhược Y bình thản

Tuy vậy, trong lòng cô vẫn còn có chút kinh ngạc, bạn học có thể làm cho Kỷ Bạch Minh đưa về nhà, có thể nói quan hệ của hắn cùng không tệ. Tuy rằng cô khi về đến nhà, chân sẽ không bước ra cửa, nhất là khi Kỷ Bạch Minh mang đồng học về nhà, cô lại càng không ra. Cô sợ một khi không cẩn thận để Kỷ Bạch Minh nhìn thấy cô, sẽ khiến cho cô khó xử trước mặt rất nhiều người khác, bất quá, có lẽ vẫn khó tránh khỏi bằng hữu của hắn nhìn thấy.

Nhưng mà, hắn học ở Ngũ Châu, làm sao có thể xuất hiện trong sân trường của cô?

Hứa Chí Quân như nhìn thấu tâm tư của cô, mỉm cười nói:
"Anh tới nơi này, là vì em gái của anh xin phép nghỉ bệnh, em gái của anh là Hứa Nhã Nghiên, em hẳn là đã từng nghe nói?"

Hứa Nhã Nghiên? Chính là hoa khôi của trường?

Nhược Y phát hiện khuỷu tay của mình có chút nhói, nhíu mày.

Hứa Chí Quân thấy cô nhíu mày, hắn không khỏi chú ý, không nói tiếng nào liền nắm lấy tay cô nhìn một chút, kinh hô một tiếng:
"Em chảy máu?"

Nhược Y rút tay về, nói:
"Không có việc gì."

"Sao có thể nói không có việc gì? Anh dẫn em đi phòng y tế!" Hứa Chí Quân không để cho cô kháng cự liền kéo cô đi.

"Không được, tôi sẽ muộn." Nhược Y kháng cự nói.

"Để bác sĩ viết cho em một tờ giấy bệnh."Hứa Chí Quân không quan tâm đến lời cự tuyệt của cô, nhất quyết kéo cô đi.

Nhược Y đành phải theo hắn vào phòng y tế.

Sau khi xử lý tốt vết thương, Hứa Chí Quân lại vẫn kiên trì muốn đưa cô đến lớp.

"Không cần, tôi không cần anh đi theo." Nhược Y tiếp tục cự tuyệt.

Hứa Chí Quân có chút thất vọng, hắn đột nhiên lấy bút bi ra, kéo tay cô, viết trong lòng bàn tay cô vài con số, dừng lại nói:
"Đây là số điện thoại của anh, em nhớ kỹ phải gọi điện thoại cho anh." Khi hắn nhìn vẻ mặt kháng cự của Nhược Y, thở dài một hơi:
"Anh chưa từng cho bất kỳ cô gái nào số điện thoại của mình, anh chỉ cho em"

"Tôi phải đi." Nhược Y xoay người rời đi.

Hứa Chí Quân nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, trong lòng vô cùng kích động.

Đây là duyên phận sao? Thế mà hắn lại đụng phải Nhược Y ở đây!

Sinh nhật Kỷ Bạch Minh 20 tuổi, hắn cùng với Long Dật Hiên, Sở Mộ Lâm cùng đến Kỷ gia dự tiệc. Ở Kỷ gia, hắn vừa nhìn thấy cô, liền giật nảy mình, hắn chưa bao giờ thấy cô gái nào đẹp như vậy, chỉ tiếc sau lại không còn nhìn thấy cô nữa. Hắn cũng từng ấp a ấp úng hỏi Kỷ Bạch Minh về cô, nhưng Kỷ Bạch Minh lại mang vẻ mặt ghét bỏ căn bản không muốn nhắc đến cô. Lúc đó, hắn mới biết, Kỷ Bạch Minh chán ghét cô em gái này, lại càng làm cho hắn đối Nhược Y thêm vài phần đồng tình, cũng càng khiến hắn yêu mến cô ấy. Liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho hắn từ đó về sau khó quên được, đây có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Thật không ngờ, hắn lại ở trường trung học Thư Dật đụng phải cô! Hắn thực sự cảm tạ em gái đã bảo hắn đến xin phép nghỉ bệnh!

Nhưng mà, liệu cô có gọi điện cho hắn không? Hắn bất an suy nghĩ, lưu luyến rời khỏi Thư Dật.

Nhược Y chán ghét Hứa Chí Quân, hành động của hắn, làm cho cô nhớ đến tên Kỷ Bạch Minh bá đạo đến không thể nói lý kia, bằng hữu của hắn cùng hắn cũng rất giống hắn a, cô với hắn không quen không biết, nhất là bằng hữu của Kỷ Bạch Minh, cô căn bản không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào. Cô không chút suy nghĩ đặt tay dưới vòi nước liều mạng chà xát cọ rửa, lòng bàn tay nhỏ bé lại trở về nguyên trạng trắng nõn như ban đầu.

[...]

"Dật Hiên, cậu đoán xem hôm nay tớ đụng phải ai?" Hứa Chí Quân hưng phấn nói với Long Dật Hiên.

Long Dật Hiên nhìn hắn liếc mắt một cái, nói:
"Đụng phải ai? Chắc minh tinh xinh đẹp Điềm Điềm tiểu thư gì đó?"

"Không phải, tớ đụng phải em gái của Bạch Minh, Nhược Y!" Hứa Chí Quân sửa lại.

Kỷ Bạch Minh đúng lúc đó đi vào phòng nghỉ chuyên dụng của tứ đại thiên vương bọn họ ở Năm Châu vừa vặn nghe được ba chữ "Nhược Y", không khỏi khó chịu lên tiếng hỏi

"Nhược Y? Tại sao đột nhiên lại nhắc tới nó?"

Hứa Chí Quân không ngờ Kỷ Bạch Minh đột nhiên xuất hiện, bị dọa hết hồn, anh biết hắn thật sự không ưa cô em gái này.

"Không có gì, chỉ là hôm nay tớ đến trường Thư Dật giúp Nhã Nghiên xin nghỉ bệnh, đụng phải em gái của cậu, chỉ vậy thôi." Hứa Chí Quân nói.

"Chỉ như vậy mà thôi?"

Kỷ Bạch Minh sắc bén nhìn Hứa Chí Quân, hắn cảm thấy vẻ mặt Hứa Chí Quân có điểm cổ quái.

Hứa Chí Quân cười cười nói:
"Chỉ như vậy, cậu còn muốn thế nào?"

Kỷ Bạch Minh cũng không truy vấn tiếp.

[...]

Nhược Y vừa đi vừa lẩm nhẩm từ vựng Tiếng Anh, vừa chờ xe đến đón.

Lúc này, đột nhiên có một nam sinh chạy vụt đến trước mặt cô, lớn tiếng nói với cô

"Hạ Nhược Y, tớ thích bạn!"

Lời thổ lộ đột ngột này làm Nhược Y sợ tới mức bước lùi vào trong vài bước.

Mặt nam sinh kia cũng đỏ bừng, xem ra là đã phải lấy dũng khí rất lớn, tay hắn vươn thẳng tắp, trong tay cầm một phong thư màu trắng.

"Tình cảm của tớ đối với bạn, toàn bộ đều viết trong thư, bạn nhất định phải đọc thật kĩ." Nam sinh cúi mặt xuống, ngại ngùng nói.

Nhược Y không muốn nhận lá thư này. Cô cúi đầu, trong lòng thầm tìm kiếm lời cự tuyệt mà nói, đột nhiên, từ đằng sau vươn ra một bàn tay, rút lá thư trên tay nam sinh qua.

"Này! Mày là ai? Tại sao lại lấy đi thư tình của tao tặng cho Nhược Y?" Nam sinh tưởng là tình địch, lớn tiếng hỏi.

Nhược Y ngẩng đầu, chỉ thấy Kỷ Bạch Minh đứng ở trước mặt nam sinh kia, so với hắn cao hơn một cái đầu, chỉ thản nhiên thoáng nhìn nam sinh kia một chút, toàn thân phát ra khí thế càng làm cho nam sinh thêm yếu kém.

"Nói cho tôi biết, cậu là đang thổ lộ với em gái thân yêu của tôi sao?" Hắn quơ quơ lá thư trong tay hỏi.

"Dạ, dạ, phải." Nam sinh vừa nghe là anh hai của Nhược Y, trên mặt bỗng hiện đầy mồ hôi.

"Vậy hiện tại tôi thay em gái trả lời, cô ấy hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp cùng tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi phong hoa tuyết nguyệt, cút cho tôi!" Kỷ Bạch Minh trừng mắt.

Trời ạ, anh hai Nhược Y thật hung dữ a! Nam sinh sợ tới mức tè ra quần chạy biến.

Nhược Y từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Kỷ Bạch Minh.

Kỷ Bạch Minh xoay người, âm trầm nhìn cô, hừ lạnh một tiếng.

"Lên xe!"

Nhược Y lên xe, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, cảm giác mình là một con rối gỗ bị người ta khống chế, mà sợi có thể điều khiển toàn thân hoạt động, lại ở trong tay Kỷ Bạch Minh, những ngày làm rối gỗ như vậy, cô đã trải qua suốt bảy năm!

Bảy năm a, 2556 ngày bị hắn khống chế như thế!

Đến khi vừa lên xe, Kỷ Bạch Minh rút tờ giấy trong phong bao ra, xem vài lần, lửa giận từ trong mắt chậm rãi bùng lên.

"Nhược Y, xin chào, mình tên là Phác Thế Nhân, bạn có thể gọi mình là Thế Nhân, từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, mình đã thích bạn rất nhiều! Bạn chắc chắn không biết bản thân mình hấp dẫn đến cỡ nào đâu. Bởi vì, bạn có vẻ ngoài ngọt ngào như thiên sứ, có nội tâm sâu sắc như nữ thần Trí Tuệ. Rất nhiều nam sinh, đều thầm mến bạn, nhưng mà, sự lạnh lùng của bạn làm cho người ta chùn bước, và mình cũng là một trong số đó. Mình chỉ luôn thầm để ý bạn, lại sắp đến tốt nghiệp, trong lòng mình thật sự rất thống khổ. Mình không chịu nổi loại dày vò vì sự đơn phương này, mình quyết định sẽ thổ lộ với bạn: mình thích bạn! Thích bạn rất nhiều! Mình thích đang vẻ bạn lạnh nhạt như hoa cúc, cũng thích bóng lưng bạn như hoa sen cao ngạo mà thanh nhã. Mình cuối cùng suy nghĩ, khi nào thì, có thể cùng bạn sánh vai đứng chung một chỗ, tay nắm tay, ngắm ánh bình minh, xem mặt trời chiều, xem cảnh biển lớn... Nhược Y, cho mình một cơ hội, làm bạn gái của mình, được không? Mình chờ đợi trả lời của bạn _ Phác Thế Nhân."

Kỷ Bạch Minh dùng ngữ điệu kì quái đọc, nhưng càng đọc tiếp cơn tức càng lớn, cuối cùng đến chỗ tên người Phác Thế Nhân cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi bật ra.

Nhược Y cố tự trấn an, đợi bão táp nổi lên.

"Hạ – Nhược – Y !"

Kỷ Bạch Minh đột nhiên áp sát vào mặt Nhược Y, cách chỉ khoảng 3cm. Sau đó, từng chữ từng chữ gọi tên của cô, cũng âm trầm nói

"Xem ra, cô còn có sức quyến rũ rất lớn, thật nhiều nam sinh đều thầm mến cô."

Nhược Y không nói gì, vì cô biết lúc này mở miệng bất luận nói cái gì đều là sai.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro