Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24. Tâm Phiền Ý Loạn


Chương 24. Tâm Phiền Ý Loạn

Kỷ Bạch Minh chậm rãi đi đến bên người Nhược Y đang co người ngủ trên sofa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt nhem nhuốc nước mắt của cô, trông thật tái nhợt và nhu nhược.

Kỳ thật, hôm nay thấy cô vẫn vì hắn mà ở trước mặt Giang Hàn nói hết lời cầu xin, hắn thắc mắc, cô đang bảo vệ hắn sao? Nhìn cô cầu xin Giang Hàn, cảm giác trong lòng hắn rất quái dị, như vừa vui lại vừa tức giận, cái loại cảm giác quái dị này cứ từ từ mọc rễ trong lòng hắn, sau đó lại cứ chậm rãi nảy mầm.

Hắn không sợ Giang Hàn, tuy nói bây giờ hắn vẫn còn đi học, nhưng sự nghiệp của Gia tộc hắn hiểu rõ, hắn biết bất kể là ở giới thương nhân hay là chính trị, địa vị nhà hắn đều vô cùng quan trọng, chỉ bằng một Giang Hàn thì sao hắn phải sợ? Nhưng người không biết tình huống như Nhược Y, lại bị dọa sợ!

Đó là bởi vì cô hoàn toàn không biết Kỷ gia trong tối ngoài sáng làm ăn cái gì, cũng không biết Kỷ gia có thể coi là huyết mạch kinh tế quốc gia, ngay cả kinh tế Châu Á cũng phải dựa vào tài chính do Tứ đại Gia tộc, nhất là An Thác tập đoàn Kỷ gia chi trợ, hoặc là Quốc tế Châu Âu cũng phải nhường Kỷ gia ba phần, có ngành sản xuất nào Kỷ gia không nhúng tay vào chứ? Bay trên bầu trời, đi trên mặt đất, bơi lặn trong nước, nhu cầu ăn mặc dùng ở của con người, Kỷ gia đều có xem qua. Hay nói cách khác, nếu Kỷ gia suy sụp, thì Quốc gia cũng sẽ sụp đổ mất một nửa!

Cho nên, hắn vốn không sợ Giang Hàn, cho dù Giang Hàn muốn làm khó hắn thì hắn cũng định chống mắt lên xem Giang Hàn định làm gì. Chỉ là, khi hắn thấy cô ra sức xin tha cho hắn, một khắc này, trong cõi lòng lạnh băng cứng ngắc của hắn, có đôi chỗ đã trở nên mềm mại.

Nhưng hắn vẫn rất rất tức giận, cô lại dám cho Giang Hàn ôm cô như vậy, hắn thật sự không thể tha thứ dễ dàng. Cho nên, hắn nhốt cô vào tầng hầm, hắn muốn cô ngẫm lại cho kĩ bản thân mình đã sai ở chỗ nào, bằng không, về sau vẫn sẽ tái phạm.

Hắn ở trên lầu vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc của cô, không biết tại sao, hắn cứ tâm phiền ý loạn, luôn mãi đi qua đi lại trong phòng mình không thể ngủ được. Đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn biết chắc là cô khóc mệt đến ngủ rồi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một sự thôi thúc muốn đến nhìn cô, vì thế, hắn nhịn không được đã tới.

Thấy cô cuộn tròn thành một cục như chú mèo con, chắc là bởi vì lạnh đi? Hắn cởi chiếc áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên cho cô ôm lấy cô vào trong lòng, động tác chậm rãi như sợ gây ra tiếng động đánh thức cô dậy.

Vẫn nên đưa cô về trên lầu ngủ đi, nơi này đúng là hơi lạnh, sợ cô sẽ bị cảm mạo.

Cô thật sự rất gầy nhưng mềm mại quá, núp ở trong lồng ngực của hắn lại trở nên nhỏ nhắn như thế, như một cục bông nhỏ.

Bỗng nhiên, Nhược Y bị đánh thức đột ngột, lúc đầu cô còn mơ mơ màng màng, khi phát hiện ra mình đang bị người ta ôm thì cô hoảng hốt, đến khi thấy rõ là ai, cô hét lên.

"Buông! Anh tên hỗn đản này! Buông!" Nhược Y giãy dụa trong lòng Kỷ Bạch Minh

Kỷ Bạch Minh thật không ngờ cô tỉnh, còn phản ứng mạnh như vậy, đành phải buông cô ra.

Nhược Y dùng sức lui ra trong cùng ghế sô pha, toàn thân đều run bần bật.

Kỷ Bạch Minh thấy cô run rẩy như vậy, trong lòng đột nhiên lo lắng, hắn, làm cho cô sợ tới mức như vậy sao?

Hắn tới gần cô, nói

"Tôi chỉ muốn tới thăm cô một chút."

"Kỷ Bạch Minh, đừng lại đây! Đừng lại đây!" Nhược Y la to dùng hai tay hai chân xua lung tung.

Kỷ Bạch Minh thấy cô cuồng loạn như vậy, liền đau lòng, hắn đành phải lùi về phía sau.

"Tôi không muốn làm hại cô." Hắn không tự chủ được giải thích.

"Kỷ Bạch Minh, tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn!" Nhược Y đau khổ lắc đầu, sau đó, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn

"Sao Kỷ Bạch Minh lại có thể chạy đến chỗ này chứ? Hắn hẳn là đang ở trên lầu ngủ rất thoải mái, là mình đang nằm mơ sao? Nhất định là mình đang nằm mơ?"

Cô đột nhiên giơ tay lên, đưa tới bên miệng liều mạng cắn một cái.

"Đau quá!" Nhược Y kêu đau, ngẩng đầu, phát hiện Kỷ Bạch Minh vẫn đang đứng ở đó, cô ngây ngốc, sau đó khiếp sợ bật khóc

"Không phải nằm mơ sao? Vậy anh tới nơi này làm gì? Anh có thể buông tha cho tôi không? Buông tha cho tôi đi! Tôi không phải loại con gái đó, tôi là em gái của anh! Cho dù chúng ta không cùng chung huyết thống, thì trên danh nghĩa tôi vẫn là em gái của anh! Xin anh đừng đối xử với tôi như vậy được không? Cho dù anh muốn trả thù mẹ tôi hay trả thù tôi, cũng xin anh đừng dùng cách này, trừ cái đó ra, tùy anh khi dễ tôi thế nào tôi cũng chịu! Tôi xin anh, tôi xin anh!"

Toàn bộ sự trong người Kỷ Bạch Minh phun trào, thì ra, cô sợ hắn như vậy là bởi vì hành vi xúc động lần trước của hắn!

"Hạ Nhược Y! Cô có biết, cô đang nói cái gì không?" Hắn thẹn quá hóa giận rống to.

Nhược Y bị hắn to tiếng sợ tới mức co thành một cục, nếu hắn nhào về phía cô, cô chắc chắn không có lực chống trả!

Ánh mắt của cô khẩn cầu nhìn Kỷ Bạch Minh, miệng nhỏ giọng thì thào nói

"Buông tha tôi, buông tha cho tôi được không?"

Thấy Kỷ Bạch Minh đi về phía mình, cô tuyệt vọng nhìn hắn, run rẩy nói

"Kỷ Bạch Minh, đừng, tôi hận anh! Tôi nhất định sẽ hận anh đến chết!"

Kỷ Bạch Minh bị cô chọc tức, trong mắt toé ra tia lửa, hắn nổi giận la to

"Hạ Nhược Y! Làm ơn đi! Cô nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô ở chỗ này bị lạnh, muốn mang cô trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ, tôi chỉ muốn ôm cô trở về phòng! Không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc nhà cô không biết tốt xấu! Được rồi, tôi không quản cô nữa! Cô thích ở trong này thì cứ ở chỗ này đi!"

Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.

Kỷ Bạch Minh thật sự tức giận đến hoa mắt, cô lại có thể tưởng lầm hắn tới chỗ này, là muốn cường bạo cô!

Lần trước, lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lần này hắn hoàn toàn không có cái loại suy nghĩ này, nhưng cô còn hiểu lầm hắn!

"Hạ Nhược Y, cái đồ không biết tốt xấu, về sau đừng mong tôi lại động lòng trắc ẩn với cô nữa!" Hắn tức giận nghĩ trong lòng, nổi giận đùng đùng chạy về phòng ngủ của mình.

Nhược Y giật mình ngồi suy nghĩ. Từ khi nào hắn lại trở nên tốt bụng như vậy, sợ cô bị lạnh trong này, muốn ôm cô trở về phòng nghỉ ngơi?

Hắn nói là thật sao? Là cô hiểu lầm lòng tốt của hắn sao?

Không, cô sẽ không tin tưởng hắn! Giả sử có như vậy, tại sao còn nhốt cô vào cái nơi quỷ quái này chứ?

Cô sửa sang lại vài sợi tóc dính trên gương mặt đã nhem nhuốc nước mắt, chậm rãi duỗi chân xuống sofa, mang giày vào, rời khỏi tầng hầm ngầm lúc nãy hắn tức giận đã quên đóng cửa.

Cô trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi lên trên giường, vẫn là trên giường thoải mái a, nhưng mà cô không thể ngủ tiếp, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng nói của hắn

"Cô nghĩ rằng tôi muốn làm cái gì? Tôi sợ cô ở chỗ này bị đông lạnh, muốn mang cô trở về phòng nghỉ ngơi! Tôi thấy cô đang ngủ, tôi chỉ muốn ôm cô trở về phòng! Không thấy được lòng người tốt! Đồ ngốc nhà cô không biết tốt xấu! Được rồi, lười quản cô! Cô thích ở trong này thì cứ ở chỗ này đi!"

Cô thở dài yếu ớt một hơi, đối với những điều hắn đã làm với cô, bây giờ chỉ cần hắn tới gần cô vào một chút, lập tức cô sẽ nhịn không được nghĩ xem có phải hắn muốn tới xâm phạm cô hay không.

"Chúa ơi, nói cho con biết, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm sao mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn?" Cô nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, đến khi sắc trời gần sáng mới đi ngủ.

Sáng hôm sau cô rời giường, thật không ngờ vậy mà hắn đã đến trường từ sớm, cũng không đợi cô, mà bác Cương lại chờ cô từ lâu để đưa cô đến trường học.

Trong lòng cô lo lắng bất an, chẳng lẽ, hắn thật sự có ý tốt?

Những ngày tiếp theo, hắn cũng không đến lớp đón cô nữa, về nhà vẫn là bác Cương đón cô, ngay cả Hứa Nhã Nghiên cũng cảm thấy kỳ quái vì sao đột nhiên lặn mất tăm.

"Tớ cũng không biết tại sao." Nhược Y thản nhiên trả lời.

"Có phải anh ấy đang giận tớ hay không? Không muốn gặp lại tớ nữa?" Hứa Nhã Nghiên có chút lo lắng lại có chút ủy khuất nói.

Nhược Y ngạc nhiên nhìn Hứa Nhã Nghiên.

Hứa Nhã Nghiên ngượng ngùng, ấp úng nói

"Tớ chỉ là... tớ nghĩ lần trước tâm tình anh ấy có chút không tốt, tớ không nên chọc anh ấy tức giận, là do tớ không tốt."

Nhược Y gần như có chút không biết nên khóc hay cười, rõ ràng là Kỷ Bạch Minh làm sai, nhưng Hứa Nhã Nghiên vẫn sẵn lòng tha thứ hắn, còn ở đây lo lắng là do mình chọc giận hắn, rốt cuộc Kỷ Bạch Minh đào ở đâu ra cái loại ma lực này?

"Không có, cậu không có chọc anh ấy tức giận đâu, người sai chính là anh ta cơ, Nhã Nghiên, cậu đừng tự trách mình, hoàn toàn là anh ta có lỗi với cậu trước."

Hứa Nhã Nghiên nhìn Nhược Y nói

"Nhược Y, lần trước... có phải Bạch Minh ca ca gây lộn với thầy Giang hay không, tớ nhìn thấy khóe mắt thầy Giang có vết bầm."

Nhược Y trầm mặc không nói lời nào.

"Nhược Y, có phải hay không?" Hứa Nhã Nghiên hỏi liên tục.

"Không phải." Nhược Y sợ Hứa Nhã Nghiên sẽ lo lắng nên nói dối

Cô không thể nói ra chuyện hai người bọn họ đánh nhau vì cô được, đã lâu như thế mà không có động tĩnh, phỏng chừng thầy Giang cũng không truy cứu chuyện này nữa.

"Thật ư?" Hứa Nhã Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt Nhược Y.

"Nhã Nghiên, đó chẳng qua là trùng hợp, cậu suy nghĩ một chút đi, tại sao bọn họ lại gây lộn chứ?" Nhược Y tiếp tục nói trái lương tâm.

"Cũng đúng." Hứa Nhã Nghiên đồng ý

Kỷ Bạch Minh không quan tâm đến cô, ít nhất, cô cũng có thể thanh tĩnh một chút

Nhưng, những ngày yên bình không kéo dài được lâu, mẹ Nhược Y cùng ba Kỷ trở về, chuyện con gái không biết bơi cứ canh cánh trong lòng bà. Nhịn không được, ngay tại bữa tối, bà lại đề nghị Kỷ Bạch Minh dạy Nhược Y bơi lội.

"Bạch Minh, con coi có thời gian, dạy bơi cho Y Y được không?" Bà nói.

Nhược Y sợ tới mức rớt cây đũa lên bàn, mẹ thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng? Vừa nghĩ tới hành vi cường bạo mà hắn từng làm với cô, kêu hắn đi dạy cô bơi lội, quả thật chính là đưa cừu vào miệng cọp đó.

"Không! Mẹ, con không đi học bơi đâu!" Mặt Nhược Y trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Kỷ Bạch Minh liếc nhìn cô một cái, không hé răng nửa lời.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro