Chương 20. Mê Đắm
Chương 20. Mê Đắm
Lễ đón học sinh mới rất nhanh sắp tới, bên lớp Nhược Y, Hứa Nhã Nghiên đã sớm chuẩn bị xong tiết mục.
Hứa Nhã Nghiên từng thấy Nhược Y lên sân khấu biểu diễn múa cổ điển ở trường Thư Dật, từng ở Thư Dật chấn động một thời a. Vì thế, cô bảo Hải Nhạc cũng lên đăng kí một tiết mục. Vốn lúc đầu Nhược Y không chịu, nhưng Hứa Nhã Nghiên sớm đã tự ý đăng kí rồi, vì vinh dự khoa a. Kỹ thuật nhảy của Nhược Y nhất định có thể làm cho người ta kinh ngạc! Nhất định có thể làm cho Nhược Y thành tiêu điểm party tối!
Mà Giang Hàn thấy tên cô, lập tức chọn tiết mục múa của cô cùng một tiết mục song ca khác.
Để đến khi Nhược Y biết mình có tiết mục phải diễn. Hơn nữa, đã thông qua ban giám hiệu, đành phải bất chấp khó khăn nhận lấy. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mỗi ngày ở nhà luyện tập, cũng tự mình đi chọn trang phục và trang sức dùng để khiêu vũ.
Mà khi Kỷ Bạch Minh biết cô đăng kí một tiết mục múa, hắn cười nhạt. Hắn cho rằng cô sẽ chẳng làm được gì thì sao có thể biểu diễn, thậm chí là múa? Cho tới bây giờ, vẫn là bộ dáng nhát như chuột ấy, cô lên không bị dọa ngốc đã tốt lắm rồi.
Nhưng, ở trong party đón học sinh mới, nhìn thấy Nhược Y lộng lẫy đứng trên sân khấu hắn mới phát hiện cái suy nghĩ đó của hắn là một sai lầm!
"Xin mời bạn Hạ Nhược Y khóa dự bị biểu diễn cho mọi người một điệu múa cổ điển "《 Ái liên thuyết 》", điệu múa này xuất phát từ bài "Ái liên thuyết" của Chu Đôn Di thời Tống, chủ yếu thể hiện hoa sen mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, mời mọi người thưởng thức."
Theo tiếng MC giới thiệu, Nhược Y mặc áo cổ trang phấn hồng, trên đầu búi kiểu tóc cổ đại, cài thêm một trâm cài tóc, xinh đẹp như cô công chúa cao quý! Cô đi hai chân trần từ từ bước lên trên đài, theo tiếng nhạc vang lên, điệu múa của cô, mới lên đài đã tới vài động nhẹ nhảy lên không trung, làm mọi người xem trợn mắt há hốc mồm!
Theo khúc vũ, cô khi thì xoay tròn, khi thì xoay người cúi xuống, khi thì cong chân ra phía sau ngang cùng đỉnh đầu, tất cả đều là những động tác rất khó, nhưng cô lại múa liền mạch lưu loát nước chảy mây bay sinh động đẹp đẽ, như cánh hồ điệp nhẹ nhàng bay lượn giữa từng bụi hoa y lượn, như tinh linh không nhiễm nhân gian khói lửa, trên mặt cô khi thì mang theo nụ cười tươi xinh đẹp, khi thì lại là u buồn như mơ, cặp mắt kia, ánh mắt linh động, trong lúc nhìn quanh lấp lánh sinh huy, thật sự là nụ cười duyên dáng xinh đẹp, đôi mắt đẹp này, kỹ thuật nhảy tuyệt vời tuyệt luân phảng phất như cô tiên bay lượn, chủ đề trong bùn mà không nhiễm bùn được điệu múa thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cũng làm cho mọi người tựa như bị mê hoặc đi vào trong mộng cảnh nhìn cô tiên tử như si như say.
Kỷ Bạch Minh xem cũng choáng váng. Xem ra, cô em gái này của hắn quá thần bí rồi, lần nào cũng cho hắn một bất ngờ. Thật sự không tin rằng, điệu múa của cô sẽ có thể rung động lòng người như thế mà cô, đẹp như một cô tinh linh nhầm cõi nhân gian!
Hắn buộc chính mình phải dời mắt không nhìn cô nữa, nhưng, hắn không làm được. Ánh mắt không chịu sự khống chế của hắn nhìn cô không chớp.
Ở trên sân khấu múa một động tác cuối cùng kết thúc điệu múa, tiếng vỗ tay reo hò không ngừng vang lên quanh cô, cô tao nhã đứng lên, hành lễ với khán giả sau đó đi xuống đài.
"Quá tuyệt vời! Nhược Y, điệu múa này, có thể làm cho cậu trở thành hoa khôi của Ngũ Châu này đó nha!" Hứa Nhã Nghiên ôm cô vừa lắc vừa nói.
"Vậy à?" Nhược Y mỉm cười, cô cũng không muốn quá nổi bật gì tại Ngũ Châu. Do miễn cưỡng, nên cô mới phải múa thôi.
Lúc này, Giang Hàn đã tới, hắn mỉm cười nhìn Nhược Y, cho cô một cái ôm khích lệ
"Nhược Y, kỹ thuật nhảy của em, có thể làm cho vũ công chuyên nghiệp phải xấu hổ, em không tham gia ngành nghệ thuật, sẽ tổn thất cho giới vũ đạo một đóa hoa tuyệt thế."
"Thầy Giang, quá khen rồi." Nhược Y ngượng ngùng nói.
Bỗng nhiên, Giang Hàn cảm nhận được một ánh mắt tràn ngập hận ý. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Kỷ Bạch Minh đang âm trầm nhìn hắn, ánh mắt của hắn, như sói âm hiểm cùng hung ác trầm lặng.
Hắn nhíu mày với Kỷ Bạch Minh, sau đó hắn dán sát bên tai Nhược Y nhẹ nhàng nói
"Nhược Y, đêm nay em rất đẹp, đẹp như một cô tiên vậy."
Sau đấy, Giang Hàn ngẩng đầu đối diện với Kỷ Bạch Minh, trong mắt Kỷ Bạch Minh đằng đằng sát khí, giống như hận không thể phanh thây Giang Hàn ra. Hơn nữa, hai tay hắn nắm chặt thành quyền trong mắt phun lửa giận chậm rãi đi về phía Nhược Y.
Bỗng nhiên, Nhược Y nhẹ nhàng đẩy Giang Hàn ra, mỉm cười lễ phép nói
"Sao được vậy ạ, thầy quá khen rồi."
Trong mắt Giang Hàn loé tia thất vọng, nhưng rất nhanh biến mất, hắn khôi phục giọng điệu của thầy giáo nói với học trò
"Nhược Y, cực khổ, em đem về vinh dự rất lớn cho khoa chúng ta."
"Sao được thế, thầy quá khen." Nhược Y vẫn nói như vậy
"Thưa thầy, em xin phép đi thay trang phục."
"Đi đi." Giang Hàn nói.
"Tớ đi với cậu." Hứa Nhã Nghiên ôm lấy tay Nhược Y.
"Không cần, cậu cứ tiếp tục đi xem diễn." Nhược Y đẩy nhẹ Hứa Nhã Nghiên ra.
Cô vội vã bước ra hội trường. Cô muốn trước tiên đi WC rửa mặt. Múa một lúc mà toàn thân là mồ hôi, thật không thoải mái.
Cô mở cửa WC, bên trong không có một ai, làm cô có cảm giác hơi lạnh sống lưng. Đứng ở trước gương, vốc nước lên mặt một chút, đang chuẩn bị lau mặt thì đột nhiên truyền đến một tiếng rét lạnh triệt tận xương tủy.
"Hạ Nhược Y!"
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Kỷ Bạch Minh lạnh lùng nhìn cô.
"Anh tới đây làm gì?" Nhược Y phòng bị hỏi.
Sắc mặt Kỷ Bạch Minh đột nhiên trở nên cực kì khó coi, ánh mắt cũng lạnh đủ đông cứng cô, Nhược Y không tự chủ được rùng mình một cái.
"Hạ Nhược Y, cô lại dám để cho hắn hôn cô?" Kỷ Bạch Minh nghiến răng nói
"Hôm trước cô hứa với tôi như thế nào?"
"Ai hôn tôi? Anh đang ở đây nói hươu nói vượn gì đó?" Nhược Y khó hiểu nói.
"Cô còn muốn giả bộ phải không? Tôi chính mắt nhìn thấy Giang Hàn hôn cô!" Kỷ Bạch Minh lớn tiếng quát.
"Không có, anh hiểu lầm rồi, hắn chỉ nói tôi rất đẹp, xinh đẹp giống như tiên tử thôi." Nhược Y vội vàng giải thích. Quỷ mới biết tên hỗn đản ma vương này lại muốn làm ra cái gì với cô đây?
"Vậy sao? Hắn chỉ nói là cô rất đẹp? Đẹp như tiên?" Kỷ Bạch Minh không hề chớp mắt nhìn Nhược Y, thuận tay khóa trái cửa WC, chậm rãi đi về phía cô.
Nhược Y cảm thấy tia lửa trong ánh mắt kia của hắn, hoàn toàn khác trước đây, bên trong lại lóe một ánh sáng như dã thú thèm khát!
Nhược Y không khỏi lui về phía sau, nhưng cô có thể chạy đi đâu?
"Anh... anh... anh muốn làm cái gì?" Cô chống hai tay ở trên bồn rửa, hoảng sợ hỏi.
Kỷ Bạch Minh dùng sức kéo caravat ném xuống đất, vừa cởi khuy áo vừa cười lạnh
"Cô nói thử xem?"
Thấy hắn vừa tháo caravat vừa cởi khuy áo, lại còn xắn tay áo sơmi, trong lòng Nhược Y không khỏi dâng lên cảm giác bất an, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, cô đành phải run giọng nói
"Đừng tới đây! Anh lại đây, tôi liền..."
Cô còn chưa nói hết câu, Kỷ Bạch Minh lập tức giam cô vào trong lòng hắn, dùng cái miệng của hắn lấp kín miệng cô.
Khi cảm nhận được độ ấm làn môi hắn, Nhược Y không khỏi kinh hãi. Hắn điên rồi sao? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không?
Sao hắn có thể làm như vậy với cô? Đây chính là nụ hôn đầu của cô đó! Cô muốn giữ lại cho đến khi người cô yêu xuất hiện mới trao ra.
Mà khi môi Kỷ Bạch Minh chạm vào môi cô, phảng phất có một dòng điện đánh thẳng toàn thân của hắn. Kỷ Bạch Minh ngây người, đây là cảm giác lúc lần trước hắn làm hô hấp nhân tạo cho cô, lần này lại tới nữa.
Lúc nãy, khi hắn nhìn thấy Giang Hàn khiêu khích hôn má trái của cô, một sự tức giận chạy tán loạn trong cơ thể hắn, làm cho hắn cơ hồ có một loại xúc động muốn giết người. Chết tiệt, tên đó mà cũng dám hôn cô? Phải biết rằng, trước giờ ngay cả hắn cũng còn chưa từng hôn cô! Tên Giang Hàn đó làm sao có thể? Không, đóa hoa sen cao quý này, chỉ có hắn mới có thể thân cận, chỉ có hắn mới có thể đùa giỡn nhúng chàm, những người khác, chỉ có thể đứng xa xa nhìn! Khoảnh khắc đó, hắn chỉ muốn nổi điên xông lên, hắn muốn giết Giang Hàn!
Thật không ngờ, cô lại đẩy Giang Hàn ra vội vàng chạy đi, hắn phẫn nộ theo đuôi cô đến đây, hắn muốn chất vấn cô, tại sao đã hứa với hắn không tới gần Giang Hàn, mà lại cho Giang Hàn hôn cô trước mặt mọi người?
Vậy mà, chuyện hắn tận mắt nhìn thấy, cô lại dám thề thốt phủ nhận, nói người nam nhân kia chỉ khen cô xinh đẹp mà thôi, cô đang khiêu chiến cực hạn của hắn sao? Hắn nhất định phải đánh mông cô một trận hắn mới hả dạ.
Khi cô nói muốn gọi người đến, hắn nhìn vào đôi môi anh đào đỏ mọng của con mèo đang xúc lông, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả. Hắn lập tức chặn những lời nói khó nghe đó lại.
Không, không phải như thế, hắn cũng không muốn hôn cô! Hắn chỉ muốn đánh mông cô một trận, cho cô ngoan một chút, cho cô hiểu được đàn ông là không thể tới gần càng không thể chạm vào! Nhưng, làm sao lại biến thành như vầy? Đầu óc Kỷ Bạch Minh hỗn loạn.
Hắn theo bản năng muốn buông cô ra. Nhưng, tiếp xúc đến làn môi ấm áp ướt át của cô, hắn lại thấy không muốn rời đi mặc kệ cái gì cũng không quản, nếu Giang Hàn có thể hôn cô, hắn cũng có thể! Vì thế, hắn mang theo một chút thô bạo liếm môi của cô, thật mềm, thật ngọt, mang theo hương hoa nhài thơm ngát! Loại mùi thơm này, làm cho hắn say mê!
Hắn có thể cảm giác được cô đang run rẩy. Chết tiệt, kỳ thật hắn cũng vậy. Hắn cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân. Nhưng, ở trước mặt cô, hắn lại ngốc nghếch giống như trai tân chưa hiểu chuyện đời. Hắn chìm đắm trong cái loại cảm giác bồng bềnh như trên mây này. Trước đây, cho tới bây giờ chưa từng có cô gái nào có thể gây cho hắn cảm giác thần kỳ như vậy. Hắn không khỏi muốn xâm nhập càng sâu, đầu lưỡi hắn tìm tòi, nhưng mà, cô lại gắt gao cắn chặt răng, không cho hắn có cơ hội thâm nhập. Kỷ Bạch Minh có chút phát hỏa, hắn trừng phạt bằng cách cắn cắn môi cô.
Nhược Y chịu không nổi đau, nức nở há miệng ra. Kỷ Bạch Minh nắm lấy cơ hội thừa dịp cô mở miệng mà vào, hắn quấy trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của cô, cũng có ý đồ muốn bắt được cái lưỡi thơm tho của cô.
Mà Nhược Y vì đầu lưỡi Kỷ Bạch Minh xâm nhập, đầu óc đã trở nên trống rỗng. Khái niệm hôn của cô chỉ dừng lại ở môi chạm môi, không biết đầu lưỡi đối phương có thể đưa vào trong miệng của mình, một loại cảm giác chua và ngọt không thể nói rõ xen lẫn vào nhau, làm cho hai mắt cô vốn đang mở thật to chậm rãi nhắm lại.
Kỷ Bạch Minh cảm thấy biến hóa của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu đói khát dùng sức hấp thụ nước ngọt trong miệng cô, cô thật sự rất ngọt, đẹp quá, mềm mại quá! Là hương vi tuyệt vời hắn chưa từng hưởng qua trước nay. Hắn cơ hồ có một loại xúc động muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
Hắn không biết mệt mỏi ở trong miệng cô quấy trở ra một tình triều mãnh liệt, thẳng đến khi nhiệt độ trên người hai người đều tăng cao. Kỷ Bạch Minh đã không đủ chỉ có một nụ hôn rồi.
Tay hắn, lặng lẽ phủ lên đẫy đà của cô. Nơi đó, vừa đủ cho hắn một tay nắm giữ, hắn thật sự yêu cực kỳ cái loại cảm giác này. Lực đạo trên tay hắn không tự chủ được tăng thêm một chút, điên cuồng vuốt ve cô. Mà tay trái lại nắm thật chặt bờ eo thon nhỏ không xương của cô, làm cho cô càng thêm gần sát dục vọng cháy bỏng cuồng nhiệt của hắn.
Trời! Hắn chưa từng khát vọng một cô gái như giờ khắc này, cũng chưa từng giống như giờ phút này, muốn yêu thương một cô gái, lòng tràn đầy ý nghĩ chính là muốn thương cô thật tốt, yêu cô. Không, hắn thầm nghĩ gắt gao chung một chỗ với cô, dung hợp cùng một chỗ thật sâu...
Nhược Y rốt cục bởi vì Kỷ Bạch Minh điên cuồng đoạt lấy, giật mình tỉnh lại từ trong nụ hôn mê say. Cô bắt đầu giằng co, bàn tay không bị Kỷ Bạch Minh giam cầm hung hăng xé rách gấu áo trước của hắn, dùng móng ngón tay giữa hung hăng bấm vào trong thịt hắn.
Nhưng, sự giãy dụa của cô lại đụng chạm trực tiếp nhất đến dục vọng của Kỷ Bạch Minh, làm cho dục vọng của hắn càng thêm bành trướng, càng thêm khát vọng! Hắn không khỏi rên rỉ, hắn muốn, hắn thật muốn, hắn thật sự muốn cô!
Hắn không để ý Nhược Y đang giãy dụa, xé rách quần áo trên người Nhược Y, mà bàn tay phải lộn xộn kia, từ trên dời xuống, xuyên qua quần của cô, chậm rãi phủ lên mảnh đất trước nay chưa từng có người vuốt ve qua của cô. Nơi đó, nở nang và đầy đặn, như một quả vải mọng nước, chỉ cần lột lớp vỏ kia ra, là có thể ăn vào quả vải ngọt ngào trơn bóng. Vì thế, hắn điên cuồng muốn lột ra lớp bảo hộ cuối cùng kia của cô, dùng sức xé rách.
Nhược Y dùng hết tất cả sức lực, mới thoát ra khỏi nụ hôn làm người ta hô hấp không thông của hắn. Nước mắt như hoa lê đẫm mưa, cô nức nở kêu to
"Kỷ Bạch Minh, không được! Tôi xin anh!" Cô không khỏi òa khóc nức nở.
Tiếng khóc tuyệt vọng của cô rốt cuộc cũng kéo chút lý trí còn sót lại của Kỷ Bạch Minh. Hắn kinh ngạc nhìn Nhược Y, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt, buông tay của mình ra. Mà Nhược Y dùng sức đẩy hắn ra, trốn ra khỏi lồng ngực của hắn.
Kỷ Bạch Minh mông lung nhìn Nhược Y, hắn vừa mới làm cái gì? Sao hắn có thể làm như vậy?
Kỷ Bạch Minh không thể tin nhìn tay mình. Bàn tay này, mà lại xém xé nát đồ người ta, đây là hắn sao? Sao hắn có thể giống một tên lưu manh làm ra loại chuyện mà bình thường hắn khinh thường cơ chứ?
Nhược Y phẫn hận nhìn Kỷ Bạch Minh, sao hắn có thể dùng loại thủ đoạn này, ở đây khi dễ cô? Nụ hôn đầu của cô, cô giữ lại để trao cho nam nhân mình ngưỡng mộ, mà cứ thế bị hắn cướp đi như vậy! Càng quá đáng là, hắn còn sờ soạng thân thể cô trước nay chưa từng bị người ta đụng chạm, thậm chí thiếu chút nữa đã xé nát đồ lót của cô! Hắn cướp lấy nụ hôn đầu của cô, đó là cô thứ vô cùng trân quý cô giữ lại cho người mình yêu tương lai! Ác ma này! Cô muốn rủa hắn đi chết đi! Trong lòng Nhược Y vô cùng thống khổ, lòng của cô đã sắp tan nát. Lửa giận khôn cùng làm cho cô không chút nghĩ ngợi giơ tay lên.
"Bốp!" Một tiếng vang thật mạnh
Kỷ Bạch Minh kinh ngạc ôm mặt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Nhược Y sẽ tát hắn?
"Kỷ Bạch Minh, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh!" Nhược Y ôm mặt khóc nức nở, mở cửa WC ra, lập tức chạy ra ngoài.
Kỷ Bạch Minh không tự chủ được đuổi theo, Nhược Y chạy thật nhanh, xoay người một cái hắn đã không thấy bóng cô rồi. Nhưng tiếng khóc bi thương của cô vẫn còn đang quanh quẩn bên tai hắn.
Hắn đã làm cái gì? Hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Cô là người hắn ghét nhất từ nhỏ. Ở trên đời này, hắn hận nhất hai người, một người là mẹ Nhược Y, một người chính là cô. Nhưng mà, vì sao? Hắn lại hôn cô gái hắn oán hận chán ghét từ nhỏ, hắn lại còn thiếu chút nữa muốn cô. Kỷ Bạch Minh ôm đầu suy nghĩ, hai chân bất lực ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào tường, thật lâu sau mới đứng lên.
Cô sẽ thế nào? Có thể chạy ra ngoài trường học hay không? Nếu chạy ra, cô sẽ về nhà thế nào? Đêm nay là hắn chở cô tới, nếu cô cứ vậy mà đi ra ngoài, trên người không có gì cả, ngay cả tiền bắt taxi cũng không có.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, lại có chút áy náy, sải bước đi ra ngoài.
Nhược Y khóc chạy ra bên ngoài trường học, cô muốn về nhà, cô không muốn ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng gọi
"Nhược Y, đợi anh với!"
***
.Vũ Hà Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro