Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Con Rối Gỗ


Chương 2. Con Rối Gỗ

Cô cũng chỉ có thể mắng hắn, nguyền rủa hắn chết sau lưng như vậy. Nếu ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ chém cô thành trăm mảnh sau đó ném xuống biển cho cá ăn. Cô biết hắn có thể làm được điều đó.

Cuộc sống như vậy, khi nào thì mới là kết thúc? Nhược Y tuyệt vọng nghĩ thầm.

Cô thật muốn mau chóng lớn lên, mau chóng rời xa ác ma ra từ địa ngục này!

"Kỷ Bạch Minh, tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này thôi!" Nhược Y nắm chặt tay thành quyền nói.

Cô sẽ lên cao trung. Đến lúc đó, cô có thể ở kí túc xá trong trường. Cô đã chọn được một trường học có khu ký túc xá nữ, từ đó về sau có thể rời khỏi ác ma này!

Mà lúc này ở dưới lầu Kỷ Bạch Minh đã mặc xong quần áo, miễn cưỡng nằm trên ghế sa lon, hé mắt nhìn cô gái đang vừa mặc váy vừa dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, tuỳ tiện nói

"Cô, lập tức, lăn khỏi nhà tôi." Cô gái sợ hãi, trễ như vậy, cô có thể đi đâu?

" Minh ca, không cần đuổi em đi a, anh dẫn em lại đây, sao có thể đuổi em đi được? Đã trễ thế này, em không có chỗ để đi a, với lại trên đường có thể có sắc lang, em sợ." Tưởng rằng phát sinh quan hệ với hắn thì có thể làm cho hắn nhìn cô bằng con mắt khác, xem ra, cô nghĩ sai rồi.

"Tôi không giữ người qua đêm, là cô tự nguyện lại đây, lúc nãy tôi cũng không có ép buộc cô." Kỷ Bạch Minh lạnh lùng nói

"Cô nếu còn dài dòng, về sau đừng nghĩ bò lên giường tôi, ngẫm lại, cô cũng chỉ là công cụ làm ấm giường của tôi mà thôi, lập tức biến mất cho khuất mắt tôi! Ngoài cửa tự động sẽ có người đưa cô về nhà!"

"Không cần bỏ mặc em, em đi là được." Cô gái sợ Kỷ Bạch Minh sẽ không bao giờ quan tâm cô nữa, rưng rưng mặc váy vào.

Biết rõ anh ấy nổi tiếng là đào hoa công tử, nhưng mà, ai bảo cô yêu anh đây? Có thể phát sinh quan hệ cùng anh đã là yêu cầu hèn mọn nhất của cô, cô cũng không kỳ vọng anh ấy sẽ yêu cô.

Cô gái mở cửa lớn ra, lưu luyến liếc mắt nhìn Kỷ Bạch Minh một cái, đáng tiếc hắn nhìn cũng không thèm nhìn cô, cô đành phải vội vã rời đi.

Kỷ Bạch Minh đứng dậy rót một ly rượu đỏ nhấp nhẹ vài ngụm, vốn tưởng rằng uống chút rượu tâm tình sẽ thoải mái một chút, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ buồn bực khó chịu.

Từ khi 18 tuổi, bên cạnh hắn sẽ không thiếu phụ nữ, phụ nữ bên cạnh hắn chỉ là công cụ làm ấm giường không hơn không kém. Trong mắt hắn, tất cả phụ nữ đều là thể loại ngực lớn không có não chỉ dùng cho đàn ông phát tiết, chỉ có thể làm cho thân thể hắn thỏa mãn, lại không thể thỏa mãn trái tim vẫn luôn trống rỗng của hắn, cánh cửa trái tim hắn, cho tới bây giờ, đều chưa từng vì bất kỳ người con gái nào mà mở ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn, khung cửa sổ kia, vẫn luôn tối om.

Vừa nghĩ tới bộ dáng bình tĩnh vừa mới nãy của cô kia, cơn tức trong lòng hắn lại một lần nữa nổi lên.

Mặc kệ hắn đối với cô như thế nào, cô đều làm một bộ nửa sống nửa chết, giống hệt như một con rối gỗ! Chết tiệt, ngày nào đó thế nào hắn cũng phải xé cái mặt nạ đó ra, vạch rõ tính tình chân thật của cô ta.

Cô ta nghĩ mình là ai? Cô ta thực sự nghĩ mình là tiểu thư như trong miệng đám người hầu kia sao? Hừ, trong mắt Kỷ Bạch Minh hắn, cô ta không phải bất cứ thứ gì, chỉ là con rối của hắn, một thứ đồ chơi con người bằng xương bằng thịt, hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy! Mà không, mới vừa rồi không phải là cô ta không có phản kháng hắn sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn theo lời hắn mà làm sao?

Nhưng vì sao cô ta không phản kháng lại làm cho hắn nổi trận lôi đình chứ?

Chẳng lẽ cô còn không biết chọc tôi tức giận sẽ có kết quả gì sao?

Kỷ Bạch Minh lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay, từ đầu đến cuối mắt chỉ hướng đến cái cửa sổ tối om kia, tay đem ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.

[...]

"Ba tôi ngày mai trở về, cô có muốn cùng tôi đi đón máy bay không? Cũng tốt, có thể biểu hiện chúng ta tình anh em thân thiết một chút."

Kỷ Bạch Minh uống một ngụm sữa, nói với Nhược Y đang cúi đầu yên lặng ăn điểm tâm phía đối diện.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm nhìn hắn, nói

"Tôi không đi, một mình anh đi là được rồi."

"Ở trước mặt tôi, cô có quyền lựa chọn sao?" Kỷ Bạch Minh để đũa xuống, chậm rãi nói.

Nhược Y nắm thật chặt đôi đũa, ngẩng đầu, nhìn Kỷ Bạch Minh.

Hắn cười, đứng lên cầm ly sữa trong tay, nói

"Tôi nghĩ, ly sữa này nếu hắt lên trên mặt của cô, vừa dưỡng nhan sắc lại làm đẹp, rất không tồi đâu nha, cô có muốn thử một chút hay không? Nhưng không được né tránh, cô phải biết rằng nếu cô trốn hậu quả..."

"Tôi đi."

"Tốt lắm." Kỷ Bạch Minh gật gật đầu, đem li sữa uống một hơi cạn sạch.

"Ăn nhanh chút, tôi không có kiên nhẫn chờ cô." Hắn thô lỗ nói.

Nhược Y sớm đã không còn khẩu vị. Nhưng mà, lại không dám ở trước mặt hắn nói mình no rồi, thấy hắn nói như vậy, cô đứng lên đi đến mép ghế sô pha, cầm lấy túi sách sớm đã đặt sẵn, yên lặng đi ra ngoài.

Kỷ Bạch Minh nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói

"Em gái yêu dấu, tôi mới phát hiện thân hình của em quá nóng bỏng. Bộ đồng phục khó coi như vậy, mặc trên người em lại đẹp như thế. Tôi đang suy nghĩ, nếu em mặc lên trang phục hầu gái, hay đồng phục y tá, thì sẽ ra phong tình biết mấy nhỉ?"

Nhược Y cả người chấn động, hắn trước kia chưa từng nói về thân hình của cô, lần này đột nhiên nhắc tới, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu cực kì khiêu khích này, làm cả người cô nổi da gà, trong đầu hắn lại đang có ý định gì đây?

Tuy vậy, bên ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục bước đi, đột nhiên tay bị Kỷ Bạch Minh kéo lại, sau đó, thân mình cũng đột nhiên bị hắn xoay qua.

Hắn nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn cô, Nhược Y muốn nghiêng đầu, cô không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt cằm cô như keo, không khỏi khiến cô có chút giãy dụa.

"Vịt con xấu xí đang từ từ cởi bộ lông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phát triển rồi, thật là có điểm giống với hồ ly tinh mẹ của cô." Kỷ Bạch Minh chậc chậc nói.

Nhược Y chớp chớp lông mi, cố gắng nói ra vài từ

"Mẹ tôi, không phải, là hồ ly tinh."

"Tôi nói bà ta là hồ ly tinh, thì bà ta chính là, còn nữa, cô cũng thế." Kỷ Bạch Minh đem mặt gần sát lại, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô

"Tiểu hồ ly tinh, nói cho tôi biết, ở trường học có nam sinh theo đuổi cô hay không?" Hơi thở như nóng như lửa phả vào lỗ tai Nhược Y, ngứa, nhưng lại tránh né không ra, làm cho toàn thân cô đều bị lửa nóng kia thiêu ra một tầng phấn hồng rực.

"Không có, không có nam sinh theo đuổi tôi." Cảm thấy hơi thở của hắn sắp áp vào mặt, Nhược Y vội vàng nói, cũng có ý muốn xoay mặt qua một bên.

Kỷ Bạch Minh rốt cuộc buông lỏng tay đẩy cô ra.

"Không có là tốt rồi."

Hắn sải bước tiêu sái về phía trước cô, lại quăng xuống một câu

"Đừng để cho tôi biết cô nói dối, nếu để cho tôi biết, cô khiến cho nam sinh đến theo đuổi, cô tự chịu."

Nhược Y không khỏi rùng mình một cái, cô thật sự không muốn bàn luận về cái vấn đề này với hắn nữa, cho nên mới nói không có. Kì thật, nam sinh theo đuổi cô, chưa xếp hàng cũng có một tiểu đội, chỉ là cô muốn chuyên tâm học hành trước, không có hứng thú quan tâm đến những nam sinh đó. Cô cũng không biết vì sao hắn đột nhiên quan tâm chuyện này, vạn nhất hắn đừng lên trường hỏi thăm, cô liền thật thảm.

Hai người lên xe, tài xế nhẹ nhàng khởi động chiếc xe Aston Martin.

Kỷ Bạch Minh như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên quay đầu hỏi Nhược Y

"Em gái yêu quý, học kỳ sau em sẽ lên cao trung, chuẩn bị chọn trường nào?"

Cô vẫn đang ngẩn người, đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Chẳng lẽ cô chọn trường nào, hắn cũng muốn nhúng tay?

"Tôi vẫn chưa chọn xong, chờ cha mẹ trở về tiếp tục quyết định." Cô cẩn thận nói.

Cô sẽ không để lộ ra trước trường cô muốn chọn, nhất là ở trước mặt hắn.

"Phải không?" Kỷ Bạch Minh nhìn ánh mắt của cô lóe lóe, quay đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Tài xế lái xe đến cách cổng trường trung học Thư Dật khoảng ba mươi bước, dừng lại, Nhược Y chui ra khỏi xe, đóng cửa xe xoay người, cô thở dài một hơi, thật tốt, không cần tiếp tục đối mặt với hắn.

Tài xế vòng xe lại, rời khỏi trường học của Nhược Y, đi về phía nơi Kỷ Bạch Minh đang học – Học viện Quốc tế Ngũ Châu.

Nhược Y chậm rãi đi vào trường, nhưng, cô đụng phải một người. Nhược Y kêu lên một tiếng, cô tự nhiên bị ngã trên mặt đất.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em có bị thương không?" Thanh âm nam sinh ôn nhu êm tai vang lên.

Nhược Y ngẩng đầu, người vừa đụng vào cô đang áy náy đưa tay về phía trước.

Khi hắn vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của Nhược Y , bàn tay định đỡ cô đứng dậy bất giác dừng lại giữa không trung.

Nhược Y nhìn hắn. Bộ dạng rất tuấn tú, ánh mắt dưới đôi mày rậm kia, là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, lúc này lại tràn ngập sóng nước mênh mông. Nhược Y biết đôi mắt này nhất định có thể chết mê chết mệt rất nhiều cô gái, nhưng, không bao gồm cô. Bởi vì, tuy bộ dạng hắn rất đẹp, nhưng so với Kỷ Bạch Minh , cũng chỉ là ảm đạm thất sắc thôi. Cô chưa từng gặp nam nhân nào có khuôn mặt đẹp hơn Kỷ Bạch Minh. Mặc dù, linh hồn của hắn, là ác ma.

Bất quá, cái loại khí chất tao nhã này, là thứ mà cô nghĩ rằng cả đời này Kỷ Bạch Minh không bao giờ có được. Nhược Y vừa nghĩ, vừa chật vật đứng lên, tay phủi phủi bụi đất ở quần áo.

"Tôi không sao." Cô thản nhiên nói.

"Em là Hạ Nhược Y, em gái của Kỷ Bạch Minh." Anh đẹp trai đột nhiên mở miệng nói.

Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn biết cô, còn quen biết Kỷ Bạch Minh?

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro