Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19. Hoa Càng Đẹp Càng Nhiều Gai


Chương 19. Hoa Càng Đẹp Càng Nhiều Gai

"Trời ạ, chủ nhiệm chúng ta thật đẹp trai! Tao thật may mắn được xếp vào khoa dự bị học viện Ngũ Châu a!"

"Đúng vậy a, tao cũng vậy, có thầy giáo đẹp trai như vậy, đọc sách khổ bây giờ cũng hết khổ rồi, có thể mỗi ngày nhìn thấy soái ca a."

Trong mắt đám nữ sinh ứa ra màu hồng, nước miếng cũng muốn chảy đầy đất.

"Ai da, chỉ sợ thầy giáo không thể nào yêu lũ học trò chúng ta đi, như vậy nếu trên trường biết, sẽ có nguy cơ mất việc luôn a." Đột nhiên có người phản bác.

"Đi chết đi!" Có người quăng sách vào nhỏ đó.

"Đừng đánh tao, tao chỉ nói đúng sự thật!" Nhỏ đó ôm đầu né ra.

"Nhưng, Ngũ Châu được xưng là học viện nhiều soái ca mỹ nữ nhất, e là chắc tụi mày vẫn chưa nhìn thấy tứ đại thiên vương Ngũ Châu đi, nếu tụi bay thấy được ban người bọn họ, phỏng chừng thầy Giang trong lòng tụi bay cũng không phải là soái ca." Đột nhiên lại có nữ sinh 'bà tám' nói.

"Chẳng lẽ, mày từng nhìn thấy tứ đại thiên vương, chết tiệt, sao tao có thể quên tứ đại thiên vương chứ?" Có người kêu to.

"Kỷ Bạch Minh, Sở Mộ Lâm, Long Dật Hiên, Hứa Chí Quân, nghe nói tất cả đều là người thừa kế của Tứ đại Gia tộc, đẹp trai muốn chết luôn! Anh tao là đại nhị, nói đến Tứ đại Thiên vương thì chuyện gì cũng biết, tụi mày nghe chưa? Nghe nói năm ngoái có người vì Kỷ Bạch Minh tự sát nữa kìa, cô bé kia chạy lên trên lầu, nói là Kỷ Bạch Minh mà không yêu cô ta, cô ta sẽ đi tự sát. Nhưng mà, Kỷ Bạch Minh nói thế nào, tụi bay có biết không?" 'Bà tám' thừa nước đục thả câu, dừng lại không nói.

"Nhanh lên, nhanh lên, hắn nói cái gì?" Mọi người sốt ruột.

Bạn gái mê tám nói từ từ:
"Hắn nói, muốn tôi nói yêu cô? Nằm mơ! Muốn chết thì đi chết! Đừng làm phiền tôi!"

"A?" Tất cả nữ sinh đều trợn mắt há mồm.

Thật không ngờ, Bạch Minh ca ca vô tình như vậy!? Hứa nhã Nghiên không nhịn được rùng mình.

Xem ra việc này hẳn là sự thật, đây là tác phong từ trước đến nay của hắn, ai cũng đừng mơ uy hiếp được hắn! Nhược Y cúi đầu cười khổ.

"Thật đáng sợ! Loại nam sinh này, đáng sợ!" Có người vuốt ngực nói.

"Đáng sợ còn ở phía sau kìa. Sau đó cô gái kia được giáo viên cần ngăn. Nhưng mà, từ đó về sau, cô ấy không đến trường nữa, nghe nói Kỷ Bạch Minh đem chuyện cô gái này trình lên ban giám hiệu, cô gái đáng thương, cứ thế mà bị đuổi học!" 'Bà tám' nói.

"Tại sao phải như vậy a? Đã không nói yêu cô ấy thì đành, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt? Thật là...!"

"Kỷ Bạch Minh, là người đẹp trai nhất trong Tứ đại Thiên vương, nhưng cũng là người vô tình nhất, nếu ai chọc giận hắn, cũng đừng nghĩ tiếp tục ở lại Ngũ Châu này! Ai, không người nào dám chọc đại ma đầu này đâu, nhưng hắn càng như vậy, người thương hắn lại càng nhiều, mày nói có phải bây giờ người ta đều là cuồng ngược a, tao cũng không hiểu sao nữa." 'Bà tám' nói.

"Không phải là cuồng ngược, mà là bởi vì, thứ gì càng độc sẽ càng đẹp, mọi người nhìn thấy bề ngoài mỹ lệ, mà không để mắt đến bên trong vẻ ngoài mỹ lệ đó tất cả đều là độc dược, có vài người không tin, cho là tớ có thể biến đổi độc tố, không tiếc lấy thân thử độc, cho nên, một đám trúng độc chết thảm." Nhược Y đột nhiên mở miệng nói.

"Thật uyên bác a? Cậu nói thật sâu sắc nha." Có nữ sinh nói.

Nhược Y mỉm cười, không nhắc lại.

Hứa Nhã Nghiên nhìn Nhược Y, cô lần đầu tiên phát hiện, cô gái này có thể nói ra những lời nói uyên thâm như thế, vậy nội tâm của cô hẳn là cũng không nhu nhược yếu đuối như cô biểu hiện thế kia!

Buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Buổi chiều, chọn ban cán sự lớp, có một nam sinh tên là Quan Nghị, mà Hứa Nhã Nghiên luôn là lớp trưởng ở trường Thư Dật cũng đành thua hắn ba phiếu, làm lớp phó. Về phần những cán sự lớp khác, Nhược Y tuyệt không chú ý, trước nay cô đều lặng lẽ đọc sách, không để ý tới mấy người đó.

Cuối cùng, Giang Hàn danh sách đại diện khoa, điều khiến Nhược Y bất ngờ là, cô lại là đại diện ban Văn!

"Thầy ơi, em có thể từ chối không ạ?" Nhược Y hỏi Giang Hàn.

Giang Hàn kinh ngạc nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, nói:
"Không thể, thành tích Ngữ Văn của em là tốt nhất trong tất cả các học sinh, em là chọn lựa thích hợp nhất."

Nhược Y đành phải từ bỏ, cô không muốn làm đại diện khoa gì đó, cô không muốn gây sự chú ý.

Tan học, Hứa Nhã Nghiên cùng Nhược Y đi ra khỏi lớp học, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu

"Hạ Nhược Y!"

Nhược Y quay đầu lại nhìn, là Giang Hàn.

"Thầy Giang, có chuyện gì không ạ?" Cô bình thản hỏi.

"Vì sao em không muốn làm đại diện khoa?" Giang Hàn hỏi.

"Em không thích." Nhược Y nói.

Sau đó, hắn nhìn hai người, nói:
"Hai người các em về nhà, thầy không ngại đưa các em một quãng."
Giang Hàn chủ động mời.

Không đợi hai cô gái trả lời, đã có người lạnh lùng nói:
"Anh không ngại, tôi ngại, bọn họ có người tới đón, có người tới đưa, không phiền anh lo lắng."

Nhược Y giật mình, là Kỷ Bạch Minh cùng Hứa Chí Quân.

"Xú tiểu tử, từ đâu đến? Muốn tán gái, năm nhất năm hai năm ba còn nhiều kia kìa! Chạy tới khoa dự bị làm cái gì?" Kỷ Bạch Minh trừng mắt nhìn Giang Hàn, hắn cảm thấy hình như đã gặp nam nhân này ở đâu đó.

"Bạch Minh ca ca, anh hiểu lầm rồi, người này là chủ nhiệm của bọn em – Giang Hàn. Thầy Giang, đây là Kỷ Bạch Minh – anh trai của Nhược Y". Hứa Nhã Nghiên giải thích.

Giang Hàn nhìn Kỷ Bạch Minh, mỉm cười nói

"Cậu chính là Kỷ Bạch Minh? Gặp mặt thật không bằng nghe danh a."

Kỷ Bạch Minh nhíu mày:
"Anh có ý gì?"

Hắn không phải là người ngu ngốc, vừa nghe đã có thể hiểu người này đang chế nhạo hắn.

"Cậu không nhớ? Vậy để tôi nói vậy. Chúng ta từng gặp qua một lần. Ở trong đêm tối, cậu để một cô gái xinh đẹp lại ven đường, tôi lên tiếng bất bình giùm một chút." Giang Hàn nhìn Kỷ Bạch Minh bằng ánh mắt chế giễu.

Kỷ Bạch Minh rốt cục nhớ ra, thì ra là hắn!

Hắn lạnh lùng nhìn Giang Hàn, đưa tay kéo Nhược Y qua.

"Thầy giáo thì thế nào? Thầy giáo có thể mượn cớ tiếp cận học trò ngây thơ không hiểu chuyện sao?" Kỷ Bạch Minh mỉa mai.

"Thầy giáo tiếp cận học sinh nói chuyện công việc cũng là điều đương nhiên, sao cậu có thể nói là mượn cớ tiếp cận chứ?" Giang Hàn lạnh giọng nói.

"Không, tôi chỉ sợ anh là cái loại thầy giáo khoác da người nhưng thật ra là sói kìa." Kỷ Bạch Minh trừng mắt nói.

Hứa Chí Quân đứng bên cạnh vừa nghe Kỷ Bạch Minh nói như thế, không rõ vì sao hắn lại căm ghét Giang Hàn này đến vậy.

"Em cảm thấy, thầy Giang không phải là loại người đó, anh nói hơi quá đáng rồi." Nhược Y ôn nhu nói.

Dù sao lần trước hắn từng giúp đỡ cô, lần này Kỷ Bạch Minh cố tình gây sự với hắn, cô tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.

Giang Hàn vừa nghe cô nói như vậy, liền mỉm cười.

Còn Kỷ Bạch Minh giận tái mặt, hắn liếc Nhược Y một cái.

"Phải không? Em cảm thấy hắn không phải loại người đó, em chắc chắn như vậy?"

"Đúng vậy, thầy không phải." Nhược Y bình thản trả lời.

Trong mắt Kỷ Bạch Minh hiện lên tia giận dữ, nhưng hắn rất nhanh nén cơn tức giận xuống, kéo Nhược Y thật mạnh, nói

"Đi thôi!"

Nhược Y quay đầu, lễ phép đúng mực nói với Giang Hàn:
"Thưa thầy em về."

"Thầy Giang, em về." Hứa Nhã Nghiên nói, nhanh chóng lôi Hứa Chí Quân bước đi.

Bầu không khí mới vừa rồi, mùi thuốc súng thật dày a! Tại sao Bạch Minh ca ca lại nói thầy Giang như thế? Thật đúng là rất không đầu không đuôi rồi, chẳng lẽ, trước đây bọn họ từng kết thù gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.

Tài xế đã chờ cổng từ sớm, thấy hai người lại đây, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.

Mới ngồi vào xe, Kỷ Bạch Minh liền nói:
"Về sau, cách xa ông thầy gì đó một chút!"

Nhược Y nhìn hắn, nói:
"Thầy là giáo viên chủ nhiệm của tôi."

Kỷ Bạch Minh vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.

"Tốt nhất là cô nên cách xa hắn một chút, nếu để cho tôi thấy cô đi lại với hắn, cô cẩn thận đó!"

Trong lòng Nhược Y tức giận, hắn quá vô lí rồi! Ngay cả chuyện này cũng phải quản cô sao?

Nhưng, cô cố gắng nén cơn tức giận xuống, cất giọng đều đều:
"Tôi sẽ không tiếp cận thầy, nhưng nếu thầy muốn tiếp cận tôi, tôi cũng không thể cự tuyệt, bởi vì, hắn là chủ nhiệm."

Thật không ngờ, Kỷ Bạch Minh lại nổi trận lôi đình, hắn chợt đưa tay, kéo mạnh cô, bắt cô đối diện với hắn.

"Chết tiệt, cô không thể cự tuyệt? Cái gì gọi là không thể cự tuyệt? Vậy nếu hắn mượn danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm có mưu đồ gây rối với cô, cô cũng không nên cự tuyệt sao?" Lửa giận trong mắt Kỷ Bạch Minh đủ để thiêu chết cô.

Cằm bị hắn nắm chặt, Nhược Y nói chuyện thật sự khó khăn:
"Thầy không phải người như vậy."

"Cô cứ tin tưởng hắn như vậy? Bằng cái gì cô có thể tin tưởng hắn như vậy chứ?" Kỷ Bạch Minh trợn mắt hỏi cô.

Bằng cảm giác của tôi!" Nhược Y thật muốn thét lên, nhưng thanh âm của cô vẫn dè dặt.

"Cảm giác của cô? Cô thấy cảm giác của cô đáng tin sao? Tốt nhất cô nên chính miệng nói cho tôi biết, cô sẽ không tới gần hắn! Cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tới gần cô!" Kỷ Bạch Minh âm trầm nói

Mắt Nhược Y đã phủ một tầng sương. Hắn buộc cô thi vào Ngũ Châu, không phải là muốn khiến cho cô nghe lời hắn như một con chó trung thành với chủ nhân của mình sao? Được, cứ như hắn muốn đi!

"Tôi sẽ không tới gần thầy! Cũng không cho thầy có cơ hội tới gần tôi! Anh hài lòng chưa?" Cuối cùng cô khàn giọng hô to, nước mắt cũng rơi xuống.

Kỷ Bạch Minh chăm chú nhìn cô, nhẹ tay mơn trớn gương mặt của cô, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Nhược Y nghiêng mặt sang một bên, không cho hắn có cơ hội đụng cô. Tay Kỷ Bạch Minh dừng lại giữa không trung. Hắn liền tức giận, hắn xoay mặt cô qua, thô lỗ chà tay trên mặt cô

"Không được khóc, thu hồi nước mắt đáng ghét của cô lại đi! Để tôi thấy nước mắt của cô chảy xuống nữa, tôi liền...."

"Không phải tôi muốn khóc, là chính nó muốn chảy xuống, anh cũng muốn đổ trên đầu tôi sao? Chẳng lẽ, ngay cả quyền lợi được khóc của tôi anh cũng muốn cướp đoạt sao? Ngay cả khóc tôi cũng không thể phải không?" Nhược Y oán hận nhìn Kỷ Bạch Minh.

Nghĩ tới sau này cô ở Ngũ Châu muốn làm gì đều phải nhìn sắc mặt hắn, lòng của cô, lạnh như nước hồ thu.

Kỷ Bạch Minh giật giật môi, hắn rũ mắt xuống, cũng buông tay, sau đó mới nói

"Nhớ rõ cô vừa mới đáp ứng tôi!"

Nhược Y dùng hai tay che mặt, cúi đầu tựa lên đầu gối, nước mắt không ngừng chảy xuống. Vì sao? Vì sao vận mệnh lại bất công với cô như thế, cô không nên bị hắn đối xử như thế, cô hẳn nên sống ở dưới ánh mặt trời, không nên sống ở trong bóng ma của hắn!

Trong lòng Kỷ Bạch Minh cũng phiền chán vô cùng, hắn lấy ra một điếu thuốc trong túi, châm lên chậm rãi hút.

Giang Hàn xuất hiện, làm cho hắn có một loại cảm giác chưa từng có. Cái cảm giác này, giống như là có thứ gì đó thuộc về mình bị người khác đoạt đi mất!

Hắn nhẹ nhàng nhả một làn khói. Không rõ cảm giác này rốt cuộc từ đâu đến và vì sao mà đến. Trong lòng hắn rối như tơ vò. Tóm lại, hắn thấy rất phiền, chưa bao giờ thấy phiền như thế!

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro