Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17. Tôi Cõng Em


Chương 17. Tôi Cõng Em

Nhược Y cùng mọi người ăn một bữa ăn cơm dã ngoại thật vui vẻ, rõ ràng đồ ăn này nọ cũng không ngon bằng ở nhà làm. Nhưng mà, cái loại cảm giác này rất khác biệt, mọi người cũng ăn thật cao hứng. Nhất là Sở Lâm Phong cùng Cảnh Hi, hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm, sau đó, đồ ăn mà ngon ngon một chút, hai người sẽ liên tục tranh nhau đánh đũa vào gắp, cái loại cảm giác này, thật sự vô cùng ấm áp.

Nhược Y vốn không thế nào có khẩu vị, nhưng mà, vừa nhìn thấy tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, cô cũng bị lây luôn, ăn nhiều một chút, ăn xong, cảm giác khí lực có chút chống đỡ hết nổi, liền trở lại trong lều ngủ.

Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã tối đen, cô giật mình, mới phát hiện cả người mình rất nóng, hơn nữa toàn thân vô lực, lại còn cảm thấy miệng rất khô. Cô biết mình chắc là vì bị nhiễm lạnh, phát sốt rồi.

Bên ngoài lửa trại hắt vào trên lều, lúc sáng lúc tối, thi thoảng truyền đến tiếng bọn họ nói cười.

Nhược Y cố hết sức nhấc tay lên, nhìn đồng hồ dạ quang đeo ở cổ tay, mới phát hiện bây giờ đã là 9 giờ tối rồi, đầu đau quá, miệng khát quá, làm sao bây giờ?

Nhưng mà, cô lại không muốn gọi mọi người vào giúp, sợ quấy rầy nhã hứng của họ.

Bỗng nhiên, có người xốc lều lên, Nhược Y vừa nhắm mắt lại, lại mở, mắt cô đã quen bóng tối, nhìn ra người nọ là Kỷ Bạch Minh, cô cuống quít lại nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nhưng Kỷ Bạch Minh không biết Nhược Y giả bộ ngủ, hắn đi đến trước mặt cô, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Chỉ nghe hắn thở dài một hơi, Nhược Y cảm thấy hắn thở dài than thở không đầu không đuôi, ở trong lòng rất ngạc nhiên.

Bỗng nhiên, Kỷ Bạch Minh đặt tay lên trán cô, la thất thanh

"Sao lại nóng như vậy?"

Hắn lập tức đưa tay lắc lắc cô

"Này, tỉnh! Tỉnh!"

Nhược Y bất đắc dĩ mở to mắt.

"Cô phát sốt rồi! Cái đứa ngu ngốc này!" Kỷ Bạch Minh nói.

"Không có chuyện gì, qua ngày mai sẽ không có việc gì." Nhược Y suy yếu nói.

"Cô chắc chắn cô có thể chống đỡ?" Kỷ Bạch Minh lớn tiếng nói

"Biết trước đã không mang cô theo, ai biết cô đi đâu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, cô thật đúng là một ngôi sao chổi!"

Cơn tức của hắn làm cho Nhược Y vốn đang yếu ớt lại thêm khó chịu, một trận hơi nóng xông lên hốc mắt, giọng nói không khỏi mang theo tiếng khóc

"Tôi cũng không muốn thế."

Kỷ Bạch Minh lớn tiếng đã kinh động đến tất cả mọi người, bọn họ đều tới đủ, ở phía ngoài lều liên tục hỏi Nhược Y làm sao vậy.

"Chết tiệt, nó phát sốt rồi, vậy mà cũng không lên tiếng!" Kỷ Bạch Minh phát hỏa.

Cái gì? Phát sốt?!

Tất cả mọi người giật mình.

"Vậy... làm sao bây giờ?" Hứa Chí Quân lo lắng cũng xoay người đi vào trong lều, làm cho cái lều vốn đã nhỏ lại có vẻ càng thêm chật chội.

"Có thể là do bị nhiễm lạnh." Cảnh Hi nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nơi hoang dã này, làm sao có thể giúp em ấy hạ sốt?" Long Dật Hiên ở một bên lên tiếng hỏi.

"Cũng may tôi đã có chuẩn bị, sợ mọi người vấp bị thương va chạm bị thương, tôi đã mang theo một lọ cồn với bông vải để có gì còn sơ cứu, lau cồn có thể hạ sốt tạm thời, để tôi đi lấy." Cảnh Hi nói.

Không bao lâu, Cảnh Hi cầm bình cồn tới, cũng nói

"Mấy người con trai các anh đều đi hết đi, em giúp cô ấy hạ sốt."

"Không thể ở bên cạnh nhìn sao?" Hứa Chí Quân lo lắng hỏi.

"Sao có thể làm vậy, phải cởi áo xuống." Cảnh Hi nói.

"À." Hứa Chí Quân xấu hổ rụt cổ.

Kỷ Bạch Minh liếc nhìn Hứa Chí Quân nói

"Chúng ta đi thôi, để cho Cảnh Hi ở lại trong này."

Cảnh Hi giúp Nhược Y cởi quần áo ra nằm trên giường, đổ cồn trên lưng cô, tay đều đều bôi cồn ở trên lưng cùng trên cổ. Cảm giác mát lạnh đột ngột làm cho Nhược Y cảm thấy rất thoải mái. Cuối cùng, cảm thấy cổ không còn khát khô như trước nữa, cô lại mơ mơ màng màng ngủ.

Ngủ một cái, đã đến sáng ngày thứ hai.

Hứa Nhã Nghiên đến tìm cô, cũng mang đến bộ quần áo bị ướt ngày hôm qua.

"Nhược Y, quần áo đã hong khô cho cậu rồi, cậu mặc ngay đi." Cô nói.

Nhược Y mặc quần áo vào, thử đi ra lều, bởi vì tối hôm qua phát sốt, bước đi của cô có chút chập choạng, cơn sốt tiêu hao của cô không ít thể lực.

Thấy cô cũng đi ra, tất cả mọi người đã đều đến hỏi thăm cô. Kỷ Bạch Minh liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Thấy sắc mặt cô tái nhợt như vậy, Sở Lâm Phong nói

"Xem ra bây giờ thân thể Nhược Y không thích hợp ở lại trên núi, bằng không, chúng ta vẫn là về nhà thôi."

Kỷ Bạch Minh đột nhiên mở miệng nói

"Không, các cậu cứ ở đây, không cần vì nó mà phá nhã hứng, các cậu tiếp tục lên đỉnh núi, tôi đưa nó về nhà."

"Như vậy cũng tốt, vậy Bạch Minh cậu hãy đưa em ấy về nhà, như vậy chúng tớ cũng yên tâm." Long gật đầu nói.

"Bằng không, tôi và cậu cùng nhau đi." Hứa Chí Quân nói.

Kỷ Bạch Minh liếc nhìn Hứa Chí Quân một cái, nói

"Không cần, một mình tôi đã đủ, cậu cùng mọi người tiếp tục."

"Vậy được rồi, hai người đi đường phải cẩn thận chút." Hứa Chí Quân bị cự tuyệt, đành phải nói.

"Tôi mang nó về nhà, mấy thứ đồ gì của tôi đến lúc đó các cậu mang về giúp tôi luôn." Kỷ Bạch Minh nói, sau đó, ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía Nhược Y

"Còn đứng ở đó? Đi!"

Nhược Y theo bản năng đáp, đi về phía hắn.

Kỷ Bạch Minh xoay người liền đi, Nhược Y đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau xuống núi.

Cô sợ hãi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi đường vẫn thật cẩn thận, nhưng mà, sức khỏe lại bị tiêu hao, đi tới vài bước cô liền mệt.

Thấy cô thở hổn hển, Kỷ Bạch Minh cũng đành phải thỉnh thoảng dừng lại để cô nghỉ ngơi.

Cuối cùng, Nhược Y thật sự duy trì không được rồi, đáng thương nói với Kỷ Bạch Minh

"Tôi đi không được, tôi thật sự đi không được."

Kỷ Bạch Minh nâng mắt nhìn cô, Nhược Y sợ hãi cúi đầu.

"Lại đây! Để tôi cõng em." Kỷ Bạch Minh đột nhiên nói.

"?" Nhược Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kỷ Bạch Minh.

Có phải mình nghe lầm hay không?

Kỷ Bạch Minh thấy cô cứ đứng im bất động ở đó, dáng vẻ suy tư, hắn liền đi nhanh đến trước mặt Nhược Y, sau đó xoay người cúi chín mươi độ về phía trước.

"Leo lên lưng tôi, nhanh chút!" Hắn quay đầu lại mất kiên nhẫn kêu Nhược Y.

"Nhưng mà..." Nhược Y ấp úng.

Cõng cô? Còn rất xa lận đó.

"Nhanh chút!" Kỷ Bạch Minh cau mày.

Nhược Y vội vàng leo lên lưng hắn.

Ôm cổ tôi!" Hắn vẫn hung hăng kêu như cũ.

"Nha." Nhược Y vươn tay, ôm cổ của hắn lại.

Kỷ Bạch Minh dùng sức một cái, cõng cô lên, sau đó vững vàng đi về phía trước.

Ghé mặt vào tấm lưng rộng lớn của hắn, Nhược Y nghe được tiếng tim đập 'thình thịch' của mình, nhanh như vậy, loạn như vậy.

Cảm nhận hơi thở nam tính trên người hắn truyền đến, có loại cảm giác giống như đang say tự nhiên dâng lên trong lòng Nhược Y, cô không nhịn được cũng tựa đầu dán trên lưng hắn. Kỷ Bạch Minh bỗng khựng lại, cứ như vậy vài giây, hắn lại tiếp tục bước về phía trước.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đều chẳng hé răng nói nửa lời, cứ yên lặng như vậy mà đi.

Rất nhanh, Nhược Y cảm thấy nhiệt độ trên người Kỷ Bạch Minh càng ngày càng nóng.

"Tôi rất nặng sao?" Cô thật cẩn thận hỏi.

"Em... Rất nhẹ!" Kỷ Bạch Minh lớn tiếng nói.

"Nhưng mà... tôi thấy hình như anh đang rất cố hết sức." Nhược Y nói.

"Ngu ngốc, em nhẹ như thế tôi cũng đã phải cố hết sức một chút. Nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi cõng một người, em cho là ai cũng có thể bò lên trên lưng tôi?" Kỷ Bạch Minh nói.

Nhược Y nghe hắn nói như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không hiểu được. Có điểm ngọt ngào, có điểm ê ẩm, chan chát, làm cho cô lại muốn khóc. Bàn tay ôm cổ hắn, theo bản năng càng siết chặt.

"Này, tôi sẽ bị em ghìm chết!" Kỷ Bạch Minh khàn khàn mở miệng, mặc dù có chút hung, nhưng Nhược Y vẫn nghe ra được nét mềm mại trong đó, đột nhiên, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

Nước mắt của cô lướt qua hai gò má, nhỏ trên làn áo sơ mi mỏng của Kỷ Bạch Minh, nhanh chóng thấm ướt áo hắn.

Kỷ Bạch Minh cảm nhận được một mảng ướt sau lưng, hắn đi chậm lại.

"Em rất khó chịu sao?" Hắn đột nhiên rầu rĩ hỏi.

"Không." Nhược Y giơ một bàn tay lên, lau nước mắt thật nhanh, trong lòng đã thầm mắng mình, hắn chỉ thoáng đối xử với cô tốt một chút, vậy mà cô đã cảm động đến rơi nước mắt, thật là vô dụng.

"Vậy em..." Hắn nói đến một nửa, đột nhiên im lặng.

Hai người lại tiếp tục trầm mặc.

Cuối cùng, Nhược Y nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ của hắn, mà áo sơ mi của hắn dần dần cũng bị ướt mồ hôi.

Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, nói

"Thả tôi xuống, tôi đỡ hơn nhiều, tự mình đi được."

"Em đi quá chậm, tôi cũng lười chờ em, tôi thà cõng em còn tốt hơn để em cứ đi chậm như rùa!" Kỷ Bạch Minh nói.

"Nhưng mà, anh sẽ rất mệt." Nhược Y nói.

"Tôi đã nói, em rất nhẹ, tôi không mệt! Đừng nói chuyện linh tinh nữa! Lãng phí sức lực của tôi! Nói nữa, tôi sẽ trực tiếp quăng em xuống đất đó!" Kỷ Bạch Minh quay đầu nhìn Nhược Y bằng ánh mắt cảnh cáo.

"Nha." Nhược Y ngoan ngoãn im lặng, bảo cô đừng nói chuyện, tại sao lại là lãng phí sức lực của hắn chứ? Còn uy hiếp sẽ quăng cô xuống đất nữa, quái nhân!

Hai người cuối cùng cũng tới dưới chân núi. Toàn thân Kỷ Bạch Minh đã sớm mồ hôi đầm đìa, trong lòng Nhược Y rất áy náy, muốn hắn buông cô xuống, nhưng mà, hắn chính là không thèm lên tiếng, đến dưới chân núi, hắn rốt cục buông Nhược Y đi đến bãi đỗ xe chạy xe ra, Nhược Y lên xe, xe xuất phát lên đường trở về nội thành.

Kỷ Bạch Minh cũng không đưa Nhược Y trực tiếp về nhà, hắn lái xe đến một bệnh viện, cương quyết để Nhược Y ở bệnh viện mấy ngày, hại mẹ Nhược Y nghĩ con gái bị làm sao. Khi biết Nhược Y thiếu chút nữa chết đuối, sợ muốn chết, và khi bà biết được là Kỷ Bạch Minh đã cứu Nhược Y lên, bà gần như cảm động đến rơi nước mắt.

"Bạch Minh, thật may là có con ở đấy, bằng không, Nhược Y cứ như vậy..." Mẹ Nhược Y khóc nấc lên.

"Ai da, Nhược Y chẳng phải là rất tốt sao, có Bạch Minh ca ca bảo vệ, Y Y sẽ không có việc gì đâu." Kỷ ba ba nhanh chóng an ủi.

"Bạch Minh, con bơi rất giỏi, con dạy em bơi lội đi, một lần hai lần đều cứ như vầy, dì sẽ bị nó dọa chết mất." Mẹ Nhược Y vừa lau nước mắt vừa nói với Kỷ Bạch Minh.

"Đúng, Bạch Minh, con dạy em bơi lội, về sau ném nó xuống nước, cũng không sợ." Kỷ ba ba đứng một bên nói.

"Không, con sợ nước, con không muốn học!" Nhược Y bây giờ có một nỗi sợ hãi với nước không hiểu được.

Kỷ Bạch Minh liếc cô một cái, nói

"Có người không muốn học, con cũng không có cách nào."

"Nhược Y, không được, con nhất định phải học bơi. Thậm chí phải học lặn. Mẹ không muốn về sau con lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa!" Mẹ Nhược Y hiếm thấy nghiêm mặt với con gái.

Nhược Y đành phải bĩu môi xoay mình vào trong, cho bọn họ một cái lưng, rầu rĩ không để ý tới bọn họ nữa.

Mẹ Nhược Y lắc đầu

"Nha đầu ngốc, mẹ là đang suy nghĩ cho con."

"Được rồi, để con một chút đi." Nhược Y rầu rĩ trả lời.

Mẹ Nhược Y và Kỷ ba ba nhìn nhau cười.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro