Chương 16. Đừng Sợ, Tôi Tới Rồi!
Chương 16. Đừng Sợ, Tôi Tới Rồi!
"Không!"
Kỷ Bạch Minh hoảng sợ nhào lên muốn chộp cô lại, bởi vì hắn biết phía dưới là một con sông chảy xiết và hắn biết cô không biết bơi. Từ nơi cao như thế này mà ngã xuống, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào!
Nhưng, hắn không chụp được tay cô, trơ mắt nhìn cô rơi xuống.
Nhược Y!
Tất cả mọi người không ngờ rằng đột nhiên sẽ xảy ra tai nạn này, Hứa Nhã Nghiên và Cảnh Hi sợ tới mức thét chói tai loạn.
Kỷ Bạch Minh bỏ cái ba lô lớn sau lưng xuống, buông người nhảy xuống theo!
Hứa Chí Quân thấy hắn nhảy xuống, hắn cũng không nói hai lời ném ba lô, nhảy xuống theo.
Vì thế, còn lại Sở Lâm Phong cùng Long Dật Hiên cũng liên tiếp nhảy xuống.
Kỷ Bạch Minh nhảy xuống khe suối nhìn thấy Nhược Y ở cách đó không xa chìm chìm nổi nổi giãy dụa, trái tim hắn gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đừng sợ! Tôi tới rồi! Em cố gắng một chút!"
Hắn hô lớn về phía cô, cũng liều mạng hướng cô bơi đi.
Khi thấy phía bên cô lại khôi phục yên tĩnh, hắn không khỏi kinh sợ hô to
"Nhược Y! Nhược Y!"
Hắn liều mạng lặn xuống nước, rốt cuộc thấy được Nhược Y giống như một con búp bê vải không có sinh mệnh đang từ từ chìm xuống, hắn nhanh chóng ôm cô đang chìm xuống vào trong ngực sau đó dùng lực hướng trên mặt nước, rầm một tiếng, nổi lên khỏi mặt nước.
Ba nam nhân khác đang ở chung quanh tìm hắn và Nhược Y, thấy hắn ôm cô nổi lên mặt nước, thở dài nhẹ nhõm một hơi to, cả đám mang Nhược Y đã sớm hôn mê ra sức bơi vào bờ.
Bọn họ đặt cô nằm ngang trên bờ cỏ, Kỷ Bạch Minh hắn đan tay vào nhau dùng sức ấn ngực Nhược Y.
"Cô tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại cho tôi!"
Hắn vừa ấn thật mạnh vừa lớn tiếng rống.
"Cậu đừng vội, từ từ." Long Dật Hiên ở bên cạnh nói.
Theo động tác của hắn, từng ngụm từng ngụm nước từ trong miệng Nhược Y phun ra.
Kỷ Bạch Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn kinh sợ đặt ngón trỏ ở trước mũi Nhược Y dò thử, nhất thời hoảng hốt, giống như, không cảm nhận được hơi thở!
Bây giờ, không thể có bất kỳ trì hoãn nào nữa!
Hắn dứt khoát dùng hai tay bóp má Nhược Y ra, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người, chậm rãi thổi không khí trong miệng cho cô, lại hít vào, lại thổi cho cô, lại hít vào, lại thổi, hắn đều không chú ý tới lông mi Nhược Y đang rung rung nhè nhẹ.
Nhược Y rốt cục khôi phục ý thức, đầu đau quá, giống như có cái gì còn đang chắn ngay miệng của cô, cô không nhịn được vươn lưỡi liếm liếm, mềm mại mà trơn mịn, là cái gì? Cô nghi hoặc bắt buộc chính mình mở to mắt.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Kỷ Bạch Minh, tóc trên trán hắn ướt sũng đang nhỏ nước từng giọt, nước từ trên chóp mũi hắn, lại đang nhỏ giọt trên mặt của cô, mà ánh mắt của hắn, giờ phút này đang nhắm chặt, cái miệng của hắn... Nhược Y không khỏi cắn một cái vào môi hắn
Kỷ Bạch Minh vốn vẫn đang chú tâm làm hô hấp nhân tạo cho Nhược Y, không ngờ đột nhiên có một thứ gì ẩm ướt mềm mại duỗi vào trong miệng của hắn, lại nhẹ nhàng đụng đầu lưỡi hắn một cái, một loại cảm giác chưa từng trải qua truyền từ đầu lưỡi bị chạm nhẹ của hắn, thâm tâm hắn ầm vang một tiếng nổ tung!
Một khắc này, cả người hắn đều cứng lại, hắn choáng váng, hắn ngây người, tất cả suy nghĩ đều bị cái cảm giác này nổ thành tro tàn!
Cho đến khi cảm thấy môi có chút nhói, làm hắn bừng tỉnh lại, hắn chợt mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh hãi kia của Nhược Y.
Cô đã tỉnh, hắn hẳn là phải rời khỏi môi của cô. Tuy rằng bây giờ môi của cô đang lạnh như băng, nhưng, vậy mà hắn, thậm chí trong nháy mắt có một chút mê hoặc hoảng hốt. Vậy mà hắn lại hy vọng có thể ở lại lâu hơn, cho dù chỉ là một chút.
Này thật sự là gặp quỷ! Hắn giống bị lửa đốt lại đây, phút chốc buông môi Nhược Y ra, vội vàng ngẩng đầu lui về phía sau, lại dùng sức quá mạnh mà ngồi xuống trên mặt đất.
Mà người khác thấy Nhược Y mở mắt, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Nhược Y, cậu hù chết tụi tớ!" Hứa Nhã Nghiên đã chạy tới nơi khóc nữc nở nói.
Nhược Y áy náy cúi đầu, yếu ớt nói
"Là tớ thực xin lỗi mọi người, là tớ vô dụng, thực xin lỗi mọi người."
"Đừng tự trách bản thân, cậu cũng không muốn chuyện này xảy ra." Cảnh Hi đứng một bên nói
"Nhưng mà, cậu có thể không có việc gì, còn phải cảm tạ anh trai cậu nữa đấy, là hắn liều mạng nhảy xuống cứu cậu lên."
"Thật sao?"
Nhược Y chuyển ánh mắt nhìn Kỷ Bạch Minh, chỉ thấy khuôn mặt u ám của hắn, không biết bây giờ hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Cảm... cảm ơn...".
Cô không biết có cần gọi ra hai tiếng "anh hai" hay không, nhưng mà, hắn cứu cô.
"Cảm ơn anh hai đã cứu em." Cô nhỏ giọng nói.
Kỷ Bạch Minh lạnh lùng liếc cô một cái, liền mắng
"Tôi chưa từng thấy ai có thể làm người ta phát điên hơn em, em ngay cả đi đường cũng không biết đi hả? Vì sao em lại ngốc như vậy? Hại nhiều người lo lắng cho em như vậy? Thật sự là tức chết tôi!"
Nhược Y nghe hắn rống cô như vậy, trong lòng vốn đang tự trách lại càng thêm khổ sở, nước mắt cũng rơi xuống.
"Ai da, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, anh cũng đừng tức giận." Cảnh Hi ở bên cạnh đánh giảng hòa nói.
"Chỉ sợ sức khỏe Nhược Y hiện tại rất yếu, không thích hợp đi xa. Nếu như vậy, chúng ta cứ dựng cơ sở tạm ở đây đi, đợi em đỡ hơn, ngày mai chúng ta lại đi lên đỉnh núi cũng không muộn." Sở Lâm Phong nói.
Mọi người cùng đồng ý với ý kiến của Sở Lâm Phong, vì thế, nhóm con trai dựng lều, hai cô gái đi xung quanh kiếm củi, nhóm lửa cho Nhược Y sưởi ấm, thuận tiện dùng để làm cơm dã ngoại.
Nhược Y ở trong lều thay quần áo ẩm ướt ra, ôm chăn ngồi ở trong lều.
Vừa nghĩ tới mới nãy khi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, cái loại cảm giác xa lạ này cô chưa từng trải qua, một khắc kia tim cô đập quá nhanh gần như khiến cô lại bất tỉnh!
Biết rõ hắn chẳng qua là đang làm hô hấp nhân tạo cho cô mà thôi, nhưng mà vừa nghĩ tới hai người lại tiếp xúc thân mật như vậy, mặt của cô, không tự chủ được đỏ bừng lên.
Cô không nhịn được vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi của mình một chút, ngón tay chạm, với hắn chạm, hoàn toàn không giống nhau, không có một chút cái loại cảm giác rung động kia.
Lúc này, đột nhiên có người xốc lều lên, cô ngẩng đầu nhìn, là Hứa Chí Quân.
Chỉ thấy hắn dùng ánh mắt lo lắng vô cùng nhìn cô.
"Y Y, khá hơn chút nào không?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhược Y không tự chủ được lấy chăn quấn mình chặt hơn, nói
"Cám ơn Chí Quân ca ca quan tâm, em đã đỡ hơn nhiều."
Hứa Chí Quân nhìn cô rất phức tạp, anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
"Chí Quân ca ca, anh không có việc gì chứ?" Thấy hắn thở dài, Nhược Y quan tâm hỏi.
Hứa Chí Quân ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, nói
"Y Y, thật may là em không có việc gì, nếu em bị làm sao, anh thật sự... anh thật sự..." Anh đỏ mặt không nói được nữa.
"Anh thật sự thế nào?"
"Anh... anh..." Anh ấp úng trong cổ họng.
"Thật may là em không có chuyện, bằng không, anh sẽ thương tâm mà chết!"
"Đương nhiên chỉ là thương tâm, không có khả năng đi theo em rời khỏi cõi đời này."
Đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng từ sau lưng bọn họ.
Hứa Chí Quân quay đầu lại, vừa thấy là Kỷ Bạch Minh, khuôn mặt tuấn tú của anh lại càng ửng đỏ hơn.
"Y Y, em không có chuyện thì tốt rồi, anh... anh đi đây, anh đi phụ mấy người kia." Anh vội vàng đứng lên, vội vã bỏ chạy.
Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn rời đi, Hứa Chí Quân này, sao lại kì kì quái quái như vậy, làm như người làm việc gì trái với lương tâm bị người ta bắt được vậy.
"Cô còn chưa nhìn đủ sao? Người ta cũng đã đi xa như vậy rồi." Kỷ Bạch Minh khó chịu nhìn cô.
Nhược Y chuyển tầm mắt về, không khỏi biện bạch nói
"Tôi không có nhìn anh ấy."
"Cô rõ ràng vừa mới nhìn hắn chằm chằm không dời, tôi tự có mắt!" Kỷ Bạch Minh nói to
Nhược Y không hiểu hắn lại tức giận cái gì, phỏng chừng còn đang muốn trêu tức cô không cẩn thận ngã xuống khe núi, cô không khỏi chột dạ cúi đầu.
Kỷ Bạch Minh thấy cô chột dạ, trong lòng đột nhiên tức giận, vốn là muốn đến xem cô tốt hơn chút nào không. Nhưng mà, cô đã có người khác quan tâm rồi
Hắn âm thầm nghiến răng một chút, lạnh lùng nói
"Cô cho là cô thật sự có thể bay lên làm Phượng Hoàng? Ba mẹ người ta chỉ là nói giỡn mà thôi, cô cũng cho là thật sao? Hừ!"
Song hắn xoay người rời khỏi lều trại.
Kỷ Bạch Minh sau khi bước ra khỏi lều trại thì ngây người. Hắn vừa nghĩ cái gì vậy? Tại sao hắn lại tức giận khi thấy Hức Chí Quân với Hạ Nhược Y ở cùng nhau chứ?
Cô không thể hiểu nổi hắn, nhưng mà, có vẻ như cho tới bây giờ cô vốn chưa từng hiểu hắn.
Nhược Y thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, Hứa Nhã Nghiên đi vào, cười với Hạ Nhược Y.
"Y Y, cậu có muốn sưởi ấm không? Tớ rất sợ đến lúc đó cậu sẽ bị cảm đó."
Nhược Y lắc lắc đầu
"Tớ không, từ nhỏ tớ rất ít cảm mạo."
Kỳ thật cô vẫn cảm thấy cả người đang rét run
"Nhưng mà đi ra ngoài một chút vẫn tốt hơn." Hứa Nhã Nghiên nói
"Tóc cậu cũng bị ẩm ướt, đi ra ngoài đi, bọn họ đang làm đồ ăn."
"Nhưng mà, tớ không có quần áo để thay, tớ chỉ mang theo một bộ áo ngủ mặc buổi tối thôi."
Nhược Y ngượng ngùng nói.
"Không sao đâu, mặc đồ ngủ đi ra ngoài đi, khoác chăn lông lên người là được." Hứa Nhã Nghiên nói.
Cô gật gật đầu.
Cô mặc áo ngủ, chui ra lều trại, lúc đứng lên đột nhiên thấy choáng, Hứa Nhã Nghiên đỡ cô.
Hai người đến bên đống lửa đã nổi to, Hạ Nhược Y ngồi xuống, nhìn bọn họ đang bận rộn.
"Tớ thật không ngờ, bọn họ lại biết đánh lửa, biết nấu ăn, còn có thể xào rau." Hạ Nhược Y kinh ngạc.
"Người thừa kế của tứ đại gia tộc, từ nhỏ trừ nữ công, cái gì cũng đều phải học tập. Từ bé tớ đã bị bọn họ mang ra ngoài ăn cơm dã ngoại với hành quân dã ngoại, đây là hoạt động ngoài trời mà bọn họ thích nhất, coi vậy chứ, trong nấu ăn bốn người họ đều có món sở trường đấy." Hứa Nhã Nghiên cười nói.
"Nhưng mà, ở nhà tớ cũng chưa từng thấy Kỷ Bạch Minh làm cơm." Nhược Y nói.
Hứa Nhã Nghiên kinh ngạc
"Cậu gọi thẳng tên anh ấy?"
Nhược Y mới biết bản thân mình lỡ lời, đành phải nói
"Tớ rất ít khi gọi anh ấy là anh hai, bình thường hai người bọn tớ đều gọi thẳng tên nhau. Tớ với anh ấy, cậu cũng biết, anh ta cũng không phải anh trai ruột của tớ, hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã chán ghét tớ, cũng không cho tớ gọi anh ta là anh hai."
"Thật không?"
Hứa Nhã Nghiên hơi đăm chiêu nhìn Nhược Y, lại nhìn Kỷ Bạch Minh đang nhặt rau cách đó không xa.
"Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã bị huấn luyện, cho nên, bọn họ cái gì cũng phải biết, như vậy mới có thể lãnh đạo gia tộc, đây là tổ huấn của tứ đại gia tộc." Hứa Nhã Nghiên kéo về vấn đề chính.
"À."
Nhược Y mới phát hiện thì ra mình chẳng hiểu gì về tứ đại gia tộc như vậy, bao gồm cả Kỷ Bạch Minh.
Cô chỉ biết rằng hắn có sở thích biến thái, đó là khi dễ cô làm thú vui. Hơn nữa, cuộc sống của hắn vô cùng phóng đãng. Hiểu biết về hắn, cũng chỉ dừng lại ở vẻn vẹn nhiêu đó.
Cô không khỏi dừng mắt lại ở trên người Kỷ Bạch Minh, lúc này, hắn đang cùng Long Dật Hiên đang nói gì đó, trên mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng, cũng có nét anh tuấn không nói nên lời.
Đồng thời, Kỷ Bạch Minh như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay mặt về phía cô, Nhược Y nhanh chóng cúi đầu.
***
.Vũ Hà Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro