Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 - Chương 20

Chương 16 + 17: Kiêu hãnh

Ca phẫu thuật này quả thực rất lâu, liên tục đến sáu giờ tối, anh vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bác sĩ ca đêm đều đã đến nhận giao ca, Nguyễn Lưu Tranh không biết rốt cuộc mình có nên đi không, cũng may bác sĩ ca đêm này là người mới đến, tán gẫu vài câu cũng không gượng gạo.

Cô ngồi yên một chỗ, trước mặt đặt một quyển sách chuyên ngành ngoại khoa thần kinh, nhưng đọc không vào đầu, ở đây cô luôn có cảm giác đứng ngồi không yên, bắt đầu từ buổi trưa, nguyên nhân đương nhiên là vì người trong phòng phẫu thuật kia.

Anh bị đau dạ dày! Rất nhiều năm trước đã bị rồi!

Lúc đó anh vẫn chưa bắt đầu làm người mổ chính thức, nhưng theo vào phòng phẫu thuật quan sát một ca mổ lớn cũng là hơn nửa ngày hoặc cả một ngày, khi đó chỉ cần cô biết anh có ca phẫu thuật thì sẽ ở nhà ninh cháo, đủ các loại cháo dinh dưỡng sau đó dùng bình giữ ấm xách tới bệnh viện, đợi anh từ phòng phẫu thuật ra thì đưa cho anh làm ấm dạ dày.

Sau đó, mọi người trong bệnh viện đều rất hoan nghênh cô đến khoa, bởi vì cô mang theo một bình cháo to, một mình anh ăn không hết, đương nhiên mọi người đều được hưởng lợi.

Cho nên, bây giờ cô lại đang lo lắng cho dạ dày của anh! Mà còn lo lắng cả một buổi chiều!

Đây là một tật xấu! Quả thực phải trị!

Nhưng bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình! Cô cũng bất lực với tật xấu này của mình! Cả buổi chiều nay, cô tự mắng mình bao nhiêu lần không được đấu tranh tinh thần, nhưng mà vẫn không kiểm soát được suy nghĩ của mình!

Khi cô hạ quyết tâm tan làm không chờ đợi tiếp nữa, trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa, hơn nữa còn mưa to như trút nước, một lúc sau thì gió lớn nổi lên, bầu trời hoàn toàn đen kịt.

Cô không mang ô, chỉ sững sờ đối diện với bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, rồi tự cho mình một cái cớ, lại một lần nữa ngồi xuống.

Lúc này, giọng nói của anh của anh vang lên, từ xa đến gần, dần dần rõ ràng, trong đó xen lẫn câu hỏi của Đinh Ý Viên, tiếng bước chân của hai người đều rất vội vàng.

Anh và Đinh Ý Viên đồng thời bước vào, anh giảng giải tình huống phẫu thuật vừa nãy cho Đinh Ý Viên một cách đơn giản rõ ràng, Đinh Ý Viên nghe đến nỗi hai mắt phát sáng, luôn miệng truy hỏi, anh vừa xử lý chuyện của mình, vừa tiếp tục giảng cho Đinh Ý Viên nghe, quả thực rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn không nhìn Nguyễn Lưu Tranh lấy một cái, giống như không biết cô vẫn còn tồn tại vậy.

Nhưng mà Nguyễn Lưu Tranh vẫn cứ giống Đinh Ý Viên, nghe mãi, nhìn mãi rồi đôi mắt cũng phát ra ánh sáng trong vắt, một người cân thận và nghiêm túc, toàn thân anh phát ra ánh hào quang sáng lấp lánh, chỉ là, nếu quan sát kỹ một chút, hai chân mày của anh hơi nhíu lại, sắc mặt lộ rõ vẻ nhợt nhạt, còn có đôi môi hơi thâm đen, đây chứng tỏ điều gì? Anh không thoải mái sao? Lông mày cô cũng nhăn lại.

Hai người họ nói chuyện thêm khoảng hai mươi phút nữa mới xong, Đinh Ý Viên hết sức khâm phục, ca ngợi từ đáy lòng, "Thầy Ninh, thực ra mà nói, trước đây em còn có chút hoài nghi với thầy, thầy còn trẻ như vậy làm sao xứng làm thầy của em? Nhưng ngày học đầu tiên hôm nay khiến em phải nhìn thầy bằng một con mắt khác. Thầy Ninh, em sẽ cố gắng theo thầy học tập chăm chỉ."

"Nói quá rồi." Biểu cảm của anh vẫn rất hờ hững, ánh mắt thì nhìn ra bên ngoài, mưa to như trút nước, "Trời tối rồi, tan ca về nhà đi, mang ô không?" Lúc nói những lời này, ánh mắt anh dừng lại trên người Nguyễn Lưu Tranh, ánh đèn trong mắt anh gợn sóng, đôi mắt đen như mực, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, như ánh sao tuôn chảy, như đom đóm rời rạc.

Cô ngơ ngác, trước đó cô luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi thâm đen của anh, đột nhiên bị anh hỏi một câu như vậy, nên nhất thời không phản ứng lại được, âm thanh giòn tan của Đinh Ý Viên bên cạnh đã vang lên, "Không!"

Anh nhìn Đinh Ý Viên một cái, "Tôi đưa hai người về, hai người ở tầng dưới đợi tôi, tôi đi lấy xe."

Anh đi trước, Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên cùng xuống lầu, Đinh Ý Viên nói không dừng bên tai cô, "Chao ôi! Thầy Ninh thực sự là quá giỏi! Kỹ thuật tốt là một chuyện, đây là kỹ năng chuyên ngành! Quan trọng là còn yêu thương bệnh nhân, xem như đã cho tôi một bài học rồi! Nhất là hôm nay anh ấy đối xử với cô bé kia, thực sự tôi quá khâm phục!"

Đúng vậy! Sáng nay lúc anh nói chuyện với Phi Phi đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc! Bây giờ nghe Đinh Ý Viên khen ngợi không ngừng, nghĩ đến thái độ lúc Đinh Ý Viên hung dữ với người bệnh, rồi lại so sánh với sự thân thiện hòa nhã của anh, khóe miệng cô hơi cong lên, còn trái tim thì không kiềm được kiêu hãnh và tự hào, khi cô ý thức được điều này, cô lập tức véo căng mặt mình tự nhắc nhở: Mày có tư cách gì mà kiêu hãnh!

Cô và Đinh Ý Viên đợi ở tầng dưới, ánh đèn xe sáng lên trong không gian tối om, chiếc xe quen thuộc kia dần dần chạy vào tầm mắt, vẫn là chiếc xe đó, vẫn là nhãn hiệu đó, anh không phải một người cố chấp đối với vẻ sang trọng của vật chất.

Đây là chiếc xe mang theo một câu chuyện.

Nó chính là chiếc xe chở cô đến cục dân chính, đổi từ giấy đăng ký kết hôn thành giấy chứng nhận ly hôn, cũng là trên chiếc xe này, anh muốn cho cô một tấm thẻ ngân hàng chưa biết con số, cô từ chối; vẫn chiếc xe này, năm đó một lần cuối cùng đưa cô về nhà, cô nói, chú ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt.

Từ khi đó cô cũng không ngờ rằng, mình sẽ lại ngồi trên chiếc xe này nữa.

Xe dừng lại trước mặt bọn họ, chưa mở cửa sổ xe, anh chắc chắn cô vẫn có thể nhớ chủ nhân của chiếc xe này.

Cô do dự một chút, mở cửa sau ngồi vào.

"Ơ, làm sao cô biết là xe của thầy Ninh?" Đinh Ý Viên theo lên xe, ngồi bên cạnh cô, kỳ lạ hỏi.

Cô ngừng một chút, "Tôi nhìn thấy anh ấy."

Đinh Ý Viên không nói gì tiếp, chỉ cười với anh, "Thầy Ninh, cảm ơn anh."

"Cô ở đâu?" Anh hỏi.

Nguyễn Lưu Tranh tự nhiên biết vấn đề này không phải danh cho mình, anh có thể không biết rõ cô ở đâu sao? Thế nên cô mím môi không đáp. Đinh Ý Viên lại nhìn cô nói, "Này, thầy Ninh hỏi cô đó!"

Nguyễn Lưu Tranh nghẹn lời, nói địa chỉ.

Đinh Ý Viên a lên một tiếng, "Nhà tôi xa, đưa cô ấy về trước đi!" Nói xong, cũng nói ra địa chỉ nhà mình.

Anh liền nói, "Đưa cô về trước, tôi và bác sĩ Nguyễn cùng đường."

Đinh Ý Viên cũng không nói gì nữa, Nguyễn Lưu Tranh liền ngơ ngẩn, ba chữ "bác sĩ Nguyễn" , là lần đầu tiên nghe thấy từ miệng anh, có chút gì đó không quen....

Đinh Ý Viên là một người giỏi nói chuyện, tóm lại có thể tìm mọi chủ đề để nói, không nói cùng anh thì nói cùng Nguyễn Lưu Tranh, cô đáp lại nhưng tư tưởng không tập trung, chỉ vì cô nhìn thấy trong hộp để đồ có một chai nước khoáng đã uống gần một nửa và một hộp thuốc dạ dày.

Trước kia nhất định cô sẽ chuẩn bị cho anh một bình nước ấm, bất kể mùa đông hay mùa hè.

Trong lòng cô yên lặng thở dài, có chút chua xót.

Sau khi đưa Đinh Ý Viên về đến nhà, anh chuyển hướng quay đầu xe lại, không có Đinh Ý Viên, không khí trong xe đột nhiên im lặng lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài và tiếng cần gạt nước gạt trên kính.

Nhìn chằm chằm vào lọ thuốc dạ dày kia, Nguyễn Lưu Tranh rất nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng lời nói lên đến đầu lưỡi lại không thể nào thoát ra khỏi miệng.

Trong lúc chần chừ lưỡng lự thì xe đã dừng lại.

Cô không biết đã đi đến đâu, khi ngẩng đầu lên, đúng lúc anh quay đầu lại, trong xe rất tối, hiện rõ đôi mắt vô cùng sáng trong của anh.

"Muốn ăn vị gì?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Hết chương 16 + 17.

Chương 18: Trưởng thành

Trong phút chốc cô không hiểu ý của anh là gì, hướng mắt ra bên ngoài, mới phát hiện ra xe dừng ở cửa tiệm bánh Mễ Duy.

Chính là cửa hàng này, lúc trước trên đường về nhà họ thường dừng xe ở đây mua bánh ngọt. Có khi cô sẽ xuống xe cùng anh lựa chọn, đại đa số đều là cô ở trong xe chờ anh đi mua về, đặc biệt là lúc nắng quá to hoặc lúc quá lạnh, chứ đừng nói là trời mưa lớn như hôm nay.

Hình như lúc này là lần đầu tiên chỉ có hai người họ mặt đối mặt nói chuyện trong hôm nay, cô khẽ cắn môi, sắp xếp lại tâm tư một chút, cố gắng hết sức ổn định giọng nói, "Không cần đâu, bây giờ em không ăn bánh kem nữa rồi."

"Thật vậy sao?" Anh nhìn cô, ánh sáng trong mắt nhỏ bé, "Nhưng em lại nhìn chằm chằm vào hộp bánh của Phi Phi cả một buổi sáng."

Vậy là anh phát hiện rồi? Anh lắp mắt đằng sau lưng à?

Nhưng mà, sáng nay cô thật sự nhìn chằm chằm lộ liễu như vậy sao?

Cô có chút xấu hổ, mặt hơi ửng đỏ, "Không có mà....em đâu có nhìn chằm chằm...." Có sự lẩn tránh trong ánh mắt cô, thêm một chút linh động và trong trẻo, cuối cùng cô cúi đầu xuống.

"Kem phô mai matcha được không?" Anh lại hỏi.

Matcha, đã từng là vị cô thích ăn nhất.

Cô vội vàng lắc đầu, "Thực sự không cần đâu! Em..... bây giờ em sợ béo, không ăn nữa rồi." Với lại, bên ngoài mưa to như vậy, anh đi xuống một chuyến mua quay về, dù mở ô cũng sẽ ướt sũng.

"Thật sự?" Anh dường như có vẻ không tin, truy hỏi đến cùng, ánh mắt quét một lượt qua dáng người mỏng manh của cô.

"Thật mà! Trước giờ em có khách sáo đâu!" Cô nhất thời nhanh miệng, không cần nghĩ ngợi nói.

Anh hơi gật đầu, "Được rồi." Nói xong, anh xoay người, lại một lần nữa khởi động xe.

Cô thở dài một hơi, tự cảm thấy câu vừa mới trả lời kia quả thật là có chút tùy ý, hình như lại trở thành cô của trước kia rồi......

Trước kia quả thật cô cũng không khách sáo lắm, nhớ lại chuyện khi đó, đi trên đường cô sẽ lặng lẽ bước chậm lại, sau đó nhân lúc anh không để ý cô sẽ chạy lấy đà nhảy lên lưng anh, cô bất giác mỉm cười. Con người, đều sẽ trưởng thành.

Dựa vào lưng ghế phía sau, hạt mưa giống như những hạt đậu dày đặc liên tiếp gõ vào cửa kính xe, chẳng mảy may có xu hướng nhỏ lại, mặt đường bên ngoài sáng loáng lên, hình như mặt đường ngập nước rất nghiêm trọng.

Chạy được một đoạn, xe không đi được nữa, một hàng xe dài đang chắn phía trước.

Sau khi xem xét một lúc, anh tắt máy, "Xem ra một lát nữa cũng không đi được rồi." Anh lại một lần nữa quay đầu, "Em đói không?"

Tám giờ rồi, không đói là nói dối, nếu như là trước kia, cô nhất định mạnh mẽ gật đầu, sau đó sẽ ôm cánh tay anh nói muốn ăn cái này cái kia, nhưng mà bây giờ, cô lắc đầu, "Không đói."

Tuy nhiên, anh hoàn toàn tự động bỏ qua lời nói của cô, vươn người mở hộp để đồ phía trước ghế lái phụ, lấy ra từ trong đó một đống sữa chua và mấy túi đồ ăn đưa cho cô, "Xe bị tắc rồi, không lái ra được, trước tiên ăn chút gì đó lót dạ đi."

Cô nhìn qua, sữa chua? Bánh quy? Quả kiên?*

*Quả kiên hay quả cứng là loại quả bao gồm một hạt và một vỏ cứng, lớp vỏ này sẽ không tự nứt ra để giải phóng hạt ở bên trong thoát ra. Gồm óc chó, hạt dẻ...

Đây đều không phải là món anh thích ăn! Trước kia dù cô có bóc hạt óc chó hay hạnh nhân gì gì đó, đưa cho anh nguyên thịt quả anh cũng không ăn, cưỡng ép bón lên tận miệng thì anh mới nể mặt mà ăn một chút, những thứ đại loại như sữa chua hay bánh quy gì đó lại càng không....

Cô giơ cái túi trong tay lên lắc lắc, cười nói, "Anh đổi tính rồi à?"

Anh hiểu ý của cô, khóe môi hơi nhếch lên, "Không, là con trai tôi để trong đó."

Hết chương 18.

Chương 19: Trái tim ban đầu

Con trai!?

Có một phút chốc, thời gian như dừng lại, toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng, ngay cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xe cũng đều tan biến, trước mắt cô chỉ lưu lại dáng vẻ lúc khóe môi của anh cong lên vừa nãy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của anh ngoài lúc anh đối mặt với bệnh nhân, là khi anh nhắc đến con trai mình.

Cô cảm thấy da dẻ trên mặt mình đều đông cứng lại, sau đó cô rất khó khăn mới có thể nặn ra mấy nếp nhăn trên khuôn mặt, để bản thân mình không đến mức cứng đờ như vậy. Cho nên khi cô cười, cô dường như có thể nghe thấy âm thanh da mặt đông cứng đang nứt ra, ban đầu là một đường, rồi sau đó biến thành rất nhiều, theo đó cuối cùng là tiếng cười nhẹ của cô, băng nứt ra tan chảy, ầm ầm rơi vỡ.

"Vậy sao? Mấy tuổi rồi?" Cô bóc ra một túi bánh quy, đưa cho anh trước.

Anh lắc lắc đầu, tỏ ý không cần, "Bốn tuổi."

Bốn tuổi, họ chính thức ly hôn năm năm, cũng thực sự khá nhanh,...

Cô vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười đó, "Em đã ăn đồ ăn của thằng bé rồi, nó lên xe phát hiện ra không còn có khi nào sẽ không vui không?"

"Không đâu." Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó lại bổ sung thêm, "Thằng bé để đây là để cho tôi ăn."

Ồ, không thể không nói, anh đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ ngoan, quả thực thương anh....

Cô chậm chậm nhai bánh quy, cũng mượn đó để chải chuốt lại tâm tình của mình, chua chát là nhất định có. Đối với chồng trước, có một câu nói như thế nào nhỉ? Biết anh sống không tốt, thì tôi yên lòng. Đa số người bình thường đều có tâm lý này, bản thân mình vẫn đang đau, cho nên với tư cách là một người chồng trước, anh vừa kết hôn lại vừa sinh con, còn không cho người ta chua xót một chút sao?

Nhưng mà sau khi chua xót qua đi lại nghĩ, ban đầu khi ly hôn mình đã suy nghĩ như thế nào? Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỷ.*

*Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỷ: sau khi biệt ly, chỉ mong cả hai ta đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình.

Khi đó quả thật cô có suy nghĩ này. Cô vẫn còn nhớ, ngày ly hôn, chính trên chiếc xe này, cô đối diện với anh nói một lần cuối cùng: Học trưởng, anh đừng áy náy, kết hôn với anh, trước giờ em chưa từng hối hận. Anh luôn cảm thấy lấy anh là thiệt thòi cho em, nhưng anh thực sự không biết, đối với em mà nói, kỳ thực là thành toàn cho bản thân em, bởi vì em thật lòng yêu anh! Anh cho em cơ hội để yêu anh, cho em chăm sóc anh, thương xót anh, cũng hưởng thụ anh, bây giờ chúng ta đi đến bước đường này, chỉ có thể nói tình yêu em dành cho anh đều đã dùng hết rồi, sau này không thể tiếp tục chăm sóc anh nữa, anh phải tự mình chăm sóc tốt bản thân, phải hạnh phúc, còn em, cũng sẽ vui vẻ tiếp tục đi trên con đường sau này của mình, hai người chúng ta đều phải sống tốt, được không?

Vừa nhai bánh quy, từng chữ từng chữ lại lướt qua trong đầu cô một lượt, những chua chua đắng chát trôi nổi trong trái tim dần dần lắng lại.

Cô lại cười, lần này là xuất phát từ trái tim. Cho nên giày vò cả một ngày, chẳng qua chỉ là bởi vì đã lâu không gặp, vẫn cưa thích ứng được phải đối mặt thế nào.

"Cười gì vậy?" Anh nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi cô.

Cô chớp chớp mắt, những tiếng róc rách ẩm ướt đã thưa dần, trong quầng sáng mờ mờ trong xe, nụ cười của cô như phủ thêm một lớp ánh sáng mềm mại, "Em đang nghĩ, có một đứa con trai gọi anh là bố sẽ như thế nào."

Anh cũng cười nhàn nhạt, "Cũng không tệ, tôi đang nỗ lực hết sức để làm một ông bố tốt."

Cô tin anh có thể làm một người bố tốt, chính là dựa vào sự kiên nhẫn của anh đối với cô năm đó, có thể nhìn ra được trong cuộc sống anh mỉm cười điềm đạm như thế, thật tốt.

"Đúng rồi, nói về tình hình bồi dưỡng của em đi." Anh thay đổi chủ đề.

"Vâng." Công việc có thể khiến tâm tư người ta trở nên thư thái, cô lựa chọn những điểm chính khi luân phiên khoa ngoại để nói, "Em may mắn lắm, giáo viên hướng dẫn đều rất tốt với em, cũng bằng lòng cho em thử, đặc biệt là ở khoa ngoại tổng hợp, cho em làm trợ mổ, và làm một vài phẫu thuật nhỏ, ừm, năm lần em tự cầm dao mổ chính cắt phần lớn dạ dày, năm lần cắt bỏ một phần tuyến giáp, phụ chín ca điều trị ung thư dạ dày....."

Hết chương 19.

Chương 20: Tôi cõng em

Cô liệt kê ra hết những cuộc phẫu thuật mình đã từng làm, sau đó suy nghĩ một chút, "Có điều, ngoại khoa thần kinh em chưa được mổ chính, chỉ được phụ thôi, dù sao cũng coi như em đã rất may mắn."

Anh luôn im lặng lắng nghe, mãi đến khi cô nói xong, cũng không phát biểu quan điểm gì.

Cô cảm thấy không còn gì để nói nữa, đến khi cô cúi đầu ăn bánh quy, anh mới lại đột nhiên hỏi một câu, "Đứng trên bàn mổ có sợ không?"

Cô nhớ lại lần đầu tiên đứng trước bàn phẫu thuật, "Không sợ! Giáo viên nói em rất bình tĩnh. Kỳ thực lần đầu tiên đứng đó vẫn là có chút hồi hộp, nhưng mà một khi đứng rồi thì tập trung hết tinh thần rồi."

"Lựa chọn chuyên khoa là ngoại khoa thần kinh? Em và Đinh Ý Viên đều rất dũng cảm." Anh nói, cuối cùng còn bổ sung thêm, "Tôi còn chưa từng dẫn dắt một sinh viên nữ nào, trong khoa cũng không có bác sĩ nữ."

Điều này thì cô biết, bác sĩ nữ ở khoa ngoại vốn đã rất ít, ngoại khoa thần kinh gần như lông phượng sừng lân*, chỉ có điều, con người này của cô từ trước tới giờ không sợ thách thức, giống như lúc đó cô lấy anh vậy, biết rõ đường nước Thục khó đi, lại khăng khăng muốn lên trời xanh, dựa vào lòng dũng cảm đơn độc này, cô có thể bước đi làm việc nghĩa không cho phép lùi bước. Nhưng mà kết hôn không giống với công việc, tình yêu sâu đậm của một người không thể ủ ấm được cuộc hôn nhân của hai người, nhưng dành cho công việc nhiệt huyết giống vậy, lại có thể nhận được hồi đáp.

*Lông phượng sừng lân: chỉ những thứ quý hiếm.

Cô mỉm cười, "Em biết rất khó khăn, nhưng đã chọn rồi thì sẽ không hối hận, đối với em mà nói, thách thức lớn nhất là sức khỏe, em biết nên làm gì."

Anh gật đầu, "Được, tôi sẽ tận lực, em cố gắng lên."

Cô nhẹ nhàng hất cằm, "Cái gì gọi là tôi tận lực em cố gắng? Nói không chừng mấy năm sau em sẽ giỏi hơn anh!"

Anh ngẩn ra một chút, lại gật đầu, "Tôi sẽ đợi, cũng hy vọng như vậy."

Cô cầm một hộp sữa chua, cắm ống hút vào, đưa cho anh, "Cầm lấy."

Mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng anh vẫn nhận.

Cô giơ hộp sữa chua của mình lên, chạm vào hộp của anh, mọi thứ của ngày hôm nay, đều không phải là dáng vẻ mà một cuộc gặp lại nên có, cho nên bây giờ nhắc lại, "Nào, học trưởng Ninh, rất vui lại một lần nữa được gặp anh, sau hôm nay, mong anh quan tâm nhiều."

Đây, mới là cuộc gặp lại trong tưởng tượng ban đầu của cô.

Anh lặng lẽ nhìn cô, không nói.

Mưa bên ngoài cửa sổ đã nhỏ hơn một chút, cô nằm bò trên cửa sổ, cắn ống hút, "Nhìn kiểu này mưa sẽ tạnh rất nhanh thôi."

Cô nhìn thấy đã có người lội qua con đường ngập nước, nước không đến bắp đùi, một chốc một lát xe cũng vẫn không đi qua được.

Anh cũng nhìn thấy, nói, "Đợi mưa tạnh thì lội qua, qua được đoạn này em bắt xe về."

"Ừm, được." Cô bỗng nhớ ra một chuyện, hôm nay mãi không có cơ hội nói, "Số tài khoản của anh vẫn không đổi chứ?"

Anh là một người rất thông minh, lập tức hiểu ý của cô, "Không cần đâu...."

"Không được." Không đợi anh nói xong cô đã ngắt ngang lời anh, sự cố chấp của cô, chắc hẳn anh rất rõ.

Anh im lặng một chút, gật đầu, "Được rồi." Anh lấy một chiếc thẻ từ trong ví ra, cho cô xem.

Cô dùng điện thoại chuyển khoản cho anh, "Chuyện của Nguyễn Lãng, cảm ơn anh." Ngày Nguyễn Lãng đi quay phim cô chuyển tiền qua cho Nguyễn Lãng, để nó trả lại, nhưng mà Nguyễn Lãng gọi điện cho cô nói, anh rể không cần. Cho nên thực ra cô vẫn luôn tìm cơ hội để trả tiền cho anh.

Mưa bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng vài giọt, rơi trên cửa sổ xe.

Cô quan sát một lát, "Gần được rồi, em xuống xe đi qua." Cô xuống xe.

Anh cũng xuống theo, cùng cô đi ra chỗ có nước đọng.

Cô bắt đầu xắn quần, anh lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Tôi cõng em qua."

Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro